Nháy mắt, máu trong người Dương Túc Phong như đông lại. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy trước mắt tối thui, ý thức gần như tê liệt. Đến khi cổ họng đau nhói thức tỉnh hệ thần kinh hắn mới nhận thức trở lại. Hắn điếng người nhìn cái bóng bị che phủ bởi màn đêm trước mắt nhưng không nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhận ra một người bé loắt choắt. Hình như là một nữ nhân, ả nấp kỹ phía sau rèm xe, trừ Dương Túc Phong còn thấy được lờ mờ, kì dư người khác không ai nhận ra.
Dương Túc Phong nghĩ mãi không ra, nữ thích khách này sao có thể ẩn nấp trên xe mình chứ? lúc đó bên cạnh xe chí ít cũng có hai ba chục cấm vệ binh nhìn hết sức chăm chú. Dù bọn chúng là đồ con lợn thì cũng có tới hai ba chục cặp mắt.
“Lên xe!” tiếng hắc y nhân khàn khàn cất lên. Lần đầu tiên Dương Túc Phong nghe được rõ ràng, tuy thích khách này đã cố cải biến thanh âm nhưng không nghi ngờ gì nữa, giọng nói chói tai này là của nữ nhân. Quả nhiên, khi hắn đến gần cái bóng đó, một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra. Cái mũi thính còn hơn chó của hắn ngay lập tức có phản ứng, hắt hơi liền mấy cái đã chứng minh đây đúng là một nữ nhân.
Đã là nữ nhân thì dễ xử lý rồi. Dương Túc Phong trước giờ chưa từng biết sợ đàn bà.
Dương Túc Phong âm thầm hít một hơi, sải bước xông thẳng vào mũi kiếm của nữ thích khách, bước lên xe. Trong xe, nhị thúc hắn đã thiếp đi trong góc từ lúc nào, miệng vẫn còn dính nước bọt. Nữ thích khách đó thấy Dương Túc Phong không hề sợ hãi sấn lên đối mặt với mũi kiếm của mình, không tự chủ được thu trường kiếm lại. Dương Túc Phong đã tót lên xe.
Dương Túc Phong định thần, bình tĩnh ngồi ỏ một bên thùng xe, lấy hết dũng khí hỏi: “Thực ra ngươi muốn gì?”
“Đưa ta ra khỏi thành!” nữ thích khách lạnh lùng nói.
Dương Túc Phong ngạc nhiên, kế đó lập tức minh bạch. Hóa ra thích khách bị truy đuổi chính là ả. Trong lòng tức giận, đột nhiên đứng bật dậy, nhưng mũi kiếm hình như mọc thêm con mắt, nhẹ nhàng điểm vào yết hầu hắn. tuy vậy, Dương Túc Phong thản nhiên không sợ, lạnh giọng: “Ngươi còn muốn chạy!”
Nữ thích khách đẩy mũi kiếm tới trước, Dương Túc Phong cảm nhận được rõ mũi kiếm ấn vào cổ mình, hình như còn có máu chảy ra. Thế nhưng hắn không hề chớp mắt, thò tay nắm lấy trường kiếm, hờ hững: “Ngươi ấn thêm chút đi, nếu không muốn ta kêu lên. Thần tiễn Ưng Đan vẫn còn trên lâu thành, chỉ cần ta la lên một tiếng, để hắn phát hiện được, lúc đó cả hai ta cùng xuống địa ngục.”
Nhưng nữ thích khách này căn bản không bỏ qua cho Dương Túc Phong, ra sức ấn thêm. Dương Túc Phong ngửa đầu ra sau, tay nắm chặt thân kiếm, bàn tay tức thì chảy máu ròng ròng, hắn đau đến nỗi rên lên.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng Ngu Mạn Viên: “Tướng quân, ngài không khỏe ư?”
Nữ thích khách kinh hoảng, trường kiếm trong tay càng đâm mạnh hơn. Dương Túc Phong thầm kêu tính mạng đến đây là hết, chỉ biết nhắm mắt chờ chết. Nhưng mà trường kiếm của ả không có xuyên qua cổ hắn, nửa chừng thì dừng lại, quát khẽ: “Ngươi lập tức đưa ta ra khỏi thành, có nghe không?”
Dương Túc Phong có thể cảm thấy được máu mình đang chảy ồ ạt, tuy vậy hắn không hề tỏ ra sợ hãi, nói dứt khoát: “Đó là chuyện không thể nào!
Tiểu thư, cô có thể giết ta, nhưng đừng vọng tưởng khuất phục ta. Ta trước giờ nổi tiếng là cần tiền không cần mạng, ưa mềm không ưa cứng, cô đừng mong uy hiếp ta được. Ta đã chết một lần rồi, có chết thêm lần nữa cũng không hề gì. Giết ta xong, cô cũng chạy không thoát đâu. Triều đình khẳng định sẽ truy lùng cô, còn có người nhà, bằng hữu thân thích của cô, tất thảy đều bị liên lụy…”
Hắn nói mỗi chữ, trái cổ lại nhảy lên một lần làm máu chảy càng dữ, thấm đẫm bộ quân phục màu lam. Nhưng hắn vẫn kiên trì nói, còn làm bộ dạng tươi cười dù sắc mặt dần dần trắng bệch, có cảm giác sức lực cơ thể tiêu biến dần, bất kì lúc nào cũng có thể gục xuống.
Nữ thích khách đó nghe nói kết cục của người nhà bằng hữu, rõ ràng là chấn động, trường kiếm hơi chùn tay nhưng lại lập tức đâm tới như cũ. Dương Túc Phong thấy được nàng ta hình như nghiến chặt răng, tựa hồ hạ quyết tâm giết chết mình. Đầu óc hắn hoàn toàn tăm tối, thế là tiêu đời, Dương Túc Phong này không ngờ hôm nay lại chết dưới kiếm của một ả nha đầu không quen không biết, thiệt là uất ức mà. Nghĩ lại mình kiếp trước, chết cũng coi như có ý nghĩa; bây giờ tới thế giới này lại chết không minh bạch như vậy.
Thế nhưng, ngoài dự liệu của hắn, nữ thích khách đó không biết vì sao đột nhiên ngã về phía sau. Trường kiếm đột nhiên lơi ra, toàn bộ lực đè lên thanh kiếm biến mất, trường kiếm rời khỏi tay được một người khác nhẹ nhàng đón lấy. Trận lắc lư dữ dội này làm máu trên mũi kiếm phụt lên mặt Dương Túc Phong, mang theo một dây nhớt nhợt lạnh buốt.
Dương Túc Phong lấy tay bịt chặt vết thương nơi cổ, định thần nhìn lại, thì ra là nữ cận vệ bên mình Ngu Mạn Viên. Không biết cô ta từ lúc nào đã lẳng lặng lên xe không một tiếng động, còn khống chế thành công nữ thích khách đó. Khí tức băng lãnh tỏa ra từ người cô ta làm Dương Túc Phong hơi run, máu nơi cổ cơ hồ cũng ngưng chảy. Mỗi tội, cỗ khí tức đó còn kèm theo mùi hương u nhã nhàn nhạt của nữ nhân, cái mũi thính của hắn lại phát ngứa. Dù hắn cố gắng khống chế, cuối cùng vẫn nhảy mũi hai cái,
vết thương trên cổ bị động lại tứa máu ào ào.
Nữ bảo phiêu nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi sao thế?”
Dương Túc Phong bịt chặt vết thương, đau đớn nói: “Thật xấu hổ, mũi ta mắc quái tật. Hễ ngửi mùi hương nữ nhân là hắt hơi…”
Nữ bảo phiêu kia lạnh lùng nói: “Đúng là quái bệnh!” cũng không buồn để ý tới vết thương của hắn, cúi người xuống tháo khăn che mặt của ả hắc y nhân, liếc nhìn rồi lạnh lẽo nói tiếp: “Ta đã đoán là ả, quả nhiên không ngoài sở liệu.”
Dương Túc Phong cúi đầu nhìn. Đúng là một nữ nhân mĩ miều, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng ngũ quan đoan chính, thuần khiết như ngọc, mềm mại mịn màng, trong sáng như pha lê, bộ đồ dạ hành bó sát lộ ra những đường cong tuyệt mĩ, đúng là mỹ nữ bậc nhất. Có điều khóe miệng có một vệt máu đã đông lại, không biết là bị từ lúc nào, càng làm tăng thêm nét thương cảm. Nàng ta cũng giống như nữ bảo phiêu, mái tóc điểm xuyết sợi vàng, không phải là người Đường tộc chính thống.
Dương Túc Phong lóng ngóng lục tung xe để tìm băng vải nhưng không tìm ra. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân co rút, máu trong người dường như khô kiệt, chỉ còn thoi thóp. Nữ bảo phiêu kia dửng dưng bước qua, không nói câu nào móc trong người ra một chút bột phấn, lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong: “Bỏ tay ra!”
Dương Túc Phong ngửi thấy mùi cay xè, không nhịn được ho một tràng, máu càng chảy tợn hơn.
Tiếng Ngu Mạn Viên bên ngoài vang lên: “Đường Băng Na, trên xe rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dương Túc Phong vất vả lắm mới thở được, nghĩ bụng hóa ra cô tên Đường Băng Na. Chả trách từ trên xuống dưới lạnh như vậy, nhưng cổ họng đau muốn chết, không tài nào nói nổi.
Đường Băng Na sầm mặt, thò tay đẩy tay Dương Túc Phong ra, búng bột thuốc lên cổ hắn, tiện tay rút ra một cái khăn vải trắng băng bó vết thương cho Dương Túc Phong. Sau đó vạch tay Dương Túc Phong ra, quấn băng y như lúc nãy. Kĩ năng thành thục khiến Dương Túc Phong bội phục, định khen mấy câu nhưng cuối cùng lại im lặng. Chỉ cảm giác mũi ngứa ngáy, không nhịn được lại đưa tay lên sờ, cảm giác ngứa này thật sự khó chịu.
Ngu Mạn Viên bên ngoài lại hỏi: “Tướng quân, ngài có sao không?”
Dương Túc Phong đang định trả lời, Đường Băng Na đã rít khẽ bên tai hắn: “Ngươi nói không việc gì, nếu không là tự ngươi hại chết cô ta!”
Dương Túc Phong ngây người, còn chưa hiểu ra sao, Đường Băng Na đã chọc ngón tay vào hông hắn, gằn giọng: “Nói mau!”
Dương Túc Phong chỉ còn biết rên rỉ: “Ngu, Ngu lão bản, ta không sao!”
Ngu Mạn Viên nghi hoặc hỏi: “Ngài thật sự không việc gì chứ?”
Dương Túc Phong nhịn không nổi ho mấy tiếng, ngắc ngứ: “Không sao, không sao, thật sự không có gì hết!”
Khổ nỗi, hắn mới ho một tiếng, máu lại rỉ ra thấm ướt lớp băng quấn cổ. Đường Băng Na nhìn tứ phía nhưng không tìm được thứ gì có thể dùng được; vừa giận vừa gấp, vội vội vàng vàng xoay người xé vạt áo lót của mình băng lên vết thương nơi cổ hắn lần nữa.
Vạt áo tím sẫm còn kèm thêm mùi u hương nữ nhân làm tâm thần Dương Túc Phong lãng đãng, nhất thời dường như quên mất mình đang ở nơi nào, hai má nóng bừng. không dè hắn đột ngột hắt hơi thật mạnh, làm khung cảnh hữu tình trong thùng xe tan biến.
Mặt Đường Băng Na ửng hồng, vừa thẹn vừa gấp, nói: “Ngươi còn nghĩ chuyện không đứng đắn, ta giết chết ngươi.” Nói rồi chỉ thích khách nằm dưới sàn xe, hạ giọng: “Ngươi cần nghĩ tới cô ta kia, cô ấy là Tinh Mộng Nhã Hiên Đan Nhã Huyến. Võ công cao cường, lại rất xinh đẹp. Đường trở về Mĩ Ni Tư của ngươi nguy hiểm trùng trùng, có cô ấy bên cạnh đối với ngươi mà nói rất tốt. Có được cô ấy, cả đời ngươi tha hồ ung dung thoải mái.”
Toàn thân Dương Túc Phong vẫn còn lâng lâng, mơ màng hỏi: “Vậy là sao?”
Đường Băng Na nói nhanh: “Bản thân Đan Nhã Huyến còn chưa biết thân thế mình. Có điều ta biết, mẫu thân cô ta là phu nhân quý tộc quyền lực bậc nhất của Đường Xuyên đế quốc, ta không thể cho ngươi biết tên được, sau này ngươi tự mình từ từ điều tra đi. Phụ thân cô ta là người Lan Tây La lưu lạc tới đây, nghe nói nhất mực tài hoa. Đáng tiếc bị mẫu thân cô ấy vứt bỏ, để cho hai huynh muội cô ấy tự mình sinh sống.”
Dương Túc Phong ngẩn người: “Mẫu thân cô ta vứt bỏ phụ thân ư? Không phải là phụ thân bỏ rơi mẫu thân à?”
Đường Băng Na lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi đừng tự cho mình thông minh, không lẽ nữ nhân chúng ta không thể bỏ rơi nam nhân các người? Rõ là! Bất quá, chuyện này ngươi đừng nói cho cô ta hay, bằng không ngươi chịu không thấu đâu. Đợi cô ta tỉnh lại, ngươi nói là Đường Băng Na ta ám toán, cô ta nhất định bằng mọi giá tìm ta báo thù. Đến lúc đó, ngươi bắt cô ta thề độc, phát thệ cả đời này phải bảo vệ an toàn cho ngươi, chừng đó mới giải huyệt đạo cho cô ta.”
Dương Túc Phong bán tín bán nghi, hỏi: “Cô là ai? Vì sao cô ấy nhất định tìm cô?”
Đường Băng Na lạnh giọng: “Bởi vì ta là Tinh Kiếm Nguyệt Cầm Đường Băng Na, nên cô ta chắc chắn sẽ tìm ta.”
Dương Túc Phong còn chưa hiểu rõ đầu đuôi thế nào, Đường Băng Na đã nhanh nhẹn vén rèm, phi thân ra ngoài.
Ngu Mạn Viên bên ngoài không nhẫn nại được nữa, hỏi dồn: “Dương tướng quân, ngài không sao chứ? Ngài nói đi!”
Dương Túc Phong vò đầu bứt tai không biết làm sao, hít một hơi thật sâu, làm bộ bình tĩnh nói: “Ngu lão bản, ta không hề gì, có lẽ là cảm mạo, bị sặc thôi. Ây, mùa đông năm nay đến sớm quá, chưa gì đã lạnh mau như vậy.”
Ngu Mạn Viên bên dưới nghi hoặc hỏi: “Vậy sao? Tướng quân có đem thuốc theo người không?”
Dương Túc Phong ló nửa cái đầu ra cửa sổ, ra vẻ điềm nhiên như không: “Ta sớm đã uống thuốc rồi, không vấn đề gì. Cô nên biết, quân nhân bọn ta người nào cũng khỏe, chút cảm vặt này không làm gì được đâu!”
Ngu Mạn Viên lúc này mới yên tâm bước đi.
Dương Túc Phong tiện thể ngóng cổ lên trước kêu Trương lão đầu: “Đi thôi!”
Trương lão đầu mơ mơ màng màng nói: “Ơ? Ta ngủ quên hồi nào vậy? Thiệt là kì quái, cứ như là mấy năm ấy?” ra roi quất ngựa, cỗ xe từ từ lăn bánh theo sau đoàn xe của Ngu Mạn Viên.