Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 269: Bao Vây




Địa khu Ca Tư Lạp, chiến thần điện.
Chiến thần điện chính là kiến trúc tên đại độc tài Ai Đức Tư Đặc La Mỗ của vương quốc Tháp Lâm xây dựng cho chính mình, đồn rằng dùng hơn một vạn sức lao động, hùng vĩ tráng lệ, tiêu hao mất bốn năm mới xây dựng nên, chiếm diện tích trên ba nghìn mẫu, riêng kiến trúc chủ thể đã có ba tòa, mà mấy thứ kiến trúc thêm vào như tiểu biệt thự hay câu lạc bộ thì có hơn bốn chục tòa. Trừ bản thân Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ra, bao gồm cả thủ hạ tâm phúc của hắn cũng có thể toàn bộ cư trú ở bên trong, kiến trúc chủ thể lớn nhất tráng lệ nhất đương nhiên là chiến thần điện phô trương chiến tích của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, tên cuồng nhân quân sự dùng “chiến thần” tự xưng, dùng đá hóa cương và đá cẩm thạch muốn xây nên cho mình một đài tưởng niệm lưu truyền vĩnh viễn, bên trong trên rất nhiều bức tường rộng lớn đều miêu tả “chiến tích huy hoàng” của quân đội Tháp Lâm, thể hiện trọn vẹn một mặt thần thoại truyền thuyết của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, nhưng bất hạnh sau khi hoàn thành không tới năm năm hôm nay lại trở thành chiến lợi phẩm của quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong cũng không hạ lệnh xóa bỏ những bức họa này, thậm chí còn thích thú quan sát một lượt, nếu như không có mình xuất hiện, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đích xác là có thể sống hết quãng đời còn lại trong tòa chiến thần điện, không ai có thể làm lung lay vị trí của hắn.
Do chất liệu chính đều là đá hoa cương và đá cẩm thạch kiên cố, cho nên chiến tranh không hề lưu lại cho tòa kiến trúc này quá nhiều vết thương, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quyết định lựa chọn rút lui, trước khi rút lui cũng không hạ lệnh hủy hiệt tòa kiến trúc này, mà quân Lam Vũ cũng không dùng các loại vũ khí hạng nặng như đại pháo, cho nên trừ một số vết đạn thấp thoáng ra, tòa kiến trúc trang nghiêm trên cơ bản vẫn không chút tổn hại. Sau khi quân Lam Vũ chiếm lĩnh nó, nó tự nhiên trở thành bộ chỉ huy lâm thời của quân Lam Vũ.
Cùng với việc Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị bắt đem xử bắn, quân đội Tháp Lâm phảng phất lập tức mất đi xương sống, bộ đội tàn dư sau khi biết Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã chết lập tức lựa chọn đầu hàng, hơn nữa mỗi người giống như đều mang một thần tình được giải thoát. Tới cuối tháng chin, cuộc chiến ở địa khu Ca Tư Lạp hoàn toàn kết thúc, toàn bộ quân đội Tháp Lâm buông vũ khí. Điều này cho thấy rõ theo sau Tô Khắc La, vương quốc Tháp Lâm cũng chính thức nạp vào phạm vi khống chế của quân Lam Vũ. Bắt đầu từ ngày 10 tháng 10, tân chính phủ của vương quốc Tháp Lâm tuyên bố thực thi pháp điển quân Lam Vũ trong phạm vi toàn quốc, đồng thời dựa theo yêu cầu của quân Lam Vũ, cái cách ban ngành chính phủ.
Ngày 29 tháng 9, Dương Túc Phong và Phượng Thải Y hội diện ở chiến thần điện, cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, sau khi gặp nhau ân ái triền miên tất nhiên tràn trề nhiệt tình, trong lúc điên đảo loan phượng dường như muốn đem đối phương hòa tan vào trong thân thể của chính mình, để giải nỗi khổ tương tư. Bất quá sau khi ân ái triền miên không khí lại có chút khác thường, nguyên nhân là vì Phượng Thải Y uyển chuyển chỉ ra một cái khuyết điểm rất lớn của Dương Túc Phong trong cuộc chiến đấu lần này, đó là quá mạo hiểm, ngữ khí của nàng mặc dù hết sức dịu dàng mà uyển chuyển, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không khỏi làm Dương Túc Phong cảm thấy có chút xấu hổ.
Hành vi mạo hiểm của Dương Túc Phong bị sự chỉ trích nghiêm khắc của Phượng Thải Y. Phượng Thải Y cho rằng là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong phải đứng ở trên cao toàn cục chỉ huy chiến tranh từ chiến lược, mà không phải hứng thú với chiến sự ở một nơi nào, càng không thể mạo hiểm sinh mạng tự mình lên tiền tuyến, đây không phải là chuyện một quan chỉ huy tối cao nên làm, là linh hồn của quân Lam Vũ, Dương Túc Phong một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, quân Lam Vũ sẽ lập tức rơi vào cảnh không thể tưởng tượng, thậm chí từ đó chết yểu.
“Nếu chàng có gì bất trắc, đám nữ nhân bọn thiếp phải làm sao? Các tỷ muội có thể dựa vào ai? Hài tử của Tô tỷ tỷ mới được hai tháng, ngay cả mặt cha còn chưa được nhìn thấy, chàng sao có thể làm việc theo ý thích của mình chứ?” Phượng Thải Y vừa nói vừa rơi nước mắt, làm Dương Túc Phong tức thì mềm lòng, muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được điều gì.
Nhưng Dương Túc Phong mặc dù hiểu rõ đạo lý này, cũng biết mình đúng là không nên mạo hiểm như vậy, thế nhưng đích xác có chút không muốn vứt bỏ quyền chỉ huy tiền tuyến, y thích cảm thụ mùi vị khói súng của chiến trường thích cảm thụ không khí chém giết trên chiến trường. Ở kiếp trước, y chính là một người thích súng, tế bào và huyết dịch của y đều thấm mùi vị của khói đạn. Nếu như làm quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, tất nhiên sẽ nhẹ nhàng thoải mái rất nhiều, nhưng rời khỏi không khí chiến trường, thủy chung làm y cảm thấy có chút quai quái. Y chẳng phải là người lãnh đạo bẩm sinh, còn không quen cao cao tại thượng phát lệnh cho người khác.
“Chàng là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, chàng phải gánh vác trách nhiệm này, thích ứng với chức vụ này.” Phượng Thải Y tận tình khuyên bảo nhưng thái độ kiên quyết nói: “Trừ chỉ huy quân sự ra, chuyện chàng cần phải quyết định thực quá nhiều, có chính trị, có ngoại giao, có kinh tế, có kỹ thuật, có văn hoa, có tình báo, sự tình các loại phương diện đều cần chàng tự mình quyết định, chàng phải rút ra nhiều thời gian hơn, để thích ứng với quyết sách toàn diện, mà không phải là đơn thuần chú ý vào chỉ huy quân sự.”
“Nhưng ta thích cảm giác của chiến trường…” Dương Túc Phong có chút cố chấp nói, mặc dù ngữ khí tỏ ra không kiên quyết lắm.
“Như vậy chàng chỉ có thể trở thành một vị tướng quân, mà không phải một người thống trị.” Phượng Thải Y không chút khách khí nói, nàng rất khó lý giải hành vi của Dương Túc Phong. Bời vì nàng không hiểu kiếp trước của y, biểu hiện của Dương Túc Phong đích xác có chút quái lạ, từ xưa tới này người thống trị đều không giống y hay xuất hiện hành vi khó hiểu trái với lẽ thường.
“Người thống trị…” Dương Túc Phong lẩm nhẩm lại cái từ ngữ này, tựa hồ cảm thấy từ này có chút phản cảm, tựa hồ cảm thấy từ này có chút nặng nề. Y thậm chí có một thời gian rất dài trong trạng thái thất thần hoang mang, trước nay y chưa từng nghĩ tới mình lại cũng có một ngày có thể trở thành người thống trị, thành người quyết định vận mệnh của người khác. Cho tới tận bây giờ, y đều quen với vận mệnh bị người ta thống trị, từ khi sinh ra tới khi đi học, đi làm, vào tù, hành vi nào của mình không xuất phát từ dưới sự khống chế tuyệt đối của những kẻ thống trị.
Tương phản quá lớn làm y hưng phấn, cũng làm y hoang mang.
Bất quá sau khi trầm mặc hồi lâu, Dương Túc Phong cuối cùng vẫn tiếp thu kiến nghị của Phượng Thải Y, quyết định sẽ không tự mình lên chiến trường nữa, cũng không kiên trì một số hành vi mạo hiểm không cần thiết, mà bình tĩnh ở lại hậu phương an toàn, thông qua vô tuyến điện báo, chỉ huy toàn bộ khu vực chiến đấu của quân Lam Vũ. Đồng thời y cũng nhận thấy cũng phải nỗ lực từ một tướng quân đơn thuần chỉ biết chỉ huy chiến tranh chuyển biển thành vai trò người thống trị tối cao.
Đội trưởng đội cảnh vệ Tư Cơ Bối Ni bị chuyển đi, điều này đối với bản thân hắn mà nói, lại chẳng phải là chuyện xấu, hắn sớm đã khát vọng cùng những quan quân khác lên chiến trường đi xong phong chém giết. Bởi vì trách nhiệm đội trưởng cảnh vệ vẫn còn, cho nên hắn chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn các chiến hữu lập công giết địch trên chiến trường, giống như sư huynh Phong Phi Vũ tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó, đúng là một tư vị không dễ chịu. Lần này điều tới bộ đội dã chiến, Tư Cơ Bối Ni đúng là hết sức thỏa mãn.
Nhưng tìm kiếm đội trưởng cảnh vệ mới lại là một chuyện thống khổ, quân Lam Vũ trước nay không thiếu quan quân bưu hãn dũng mãnh, người trên mảnh thổ địa Mỹ Ni Tư sinh ra đại bộ phận mang huyết tính nồng đậm bẩm sinh, nhưng lại thiếu nhân tuyển tỉnh táo cẩn thận, Tư Cơ Bối Ni kỳ thực đã coi là người nổi bật trong số đó, đáng tiếc hắn cũng bị sự biến ảo đa đoan và nhiệt huyết kích động của chiến trường hấp dẫn, khó có thể an tâm gánh vác trách nhiệm đội trưởng cảnh vệ.
Chẳng còn cách nào, Dương Túc Phong và Phượng Thải Y trái qua thương thảo kỹ càng, quyết định để Tô Phỉ Mã Vận tạm thời nhậm chức đội trưởng đội cảnh vệ, nàng vốn là đội trưởng vệ đội thiếp thân của nữ vương Tô Khắc La, rất có kinh nghiệm đối với công tác cảnh vệ, hiện giờ dưới loại tình hình này, cũng chỉ đành vất vả nàng mà thôi. Muốn để Tô Phỉ Mã Vận thuận lợi gánh vác được chức trách đội trưởng cảnh vệ, sự chỉ đạo và hỗ trợ của Đan Nhã Huyến là không thể thiếu, sau khi Sương Nguyệt Hoa bí mật điều chuyển chức cục trưởng cục an toàn, sự an toàn của bản thân Dương Túc Phong ở mức độ cao liền gắn liền trên người hai nữ nhân này. Lòng trung thành của các nàng là không cần hoài nghi, vấn đề là kinh nghiệm và năng lực của họ mà thôi.
Bộ chỉ huy lâm thời của quân Lam Vũ đặt trong chiến thần điện của địa khu Ca Tư Lạp, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tâm hai vị lão tham mưu cũng nối nhau tới nơi, tiếp nhận công tác tham mưu, điều này làm Dương Túc Phong cảm thấy gánh nặng trên vai giảm nhẹ rất nhiều, đồng thời cũng chàng thêm tràn trề lòng tin tất thắng. Phượng Thải Y thì đi lên tiên tuyến, thống nhất chỉ huy lục quân Cách Lai Mỹ và bộ đội vốn của Dương Túc Phong. Thực thi liên hợp tác chiến, đối với ba nước liên minh phát động phản kích, đồng thời tranh thủ trong một trận bao vây lớn bọc sườn lớn tiêu diệt quân đội của ba nước liên minh, một lượt bình định cả liên bang La Ni Tây Á.
Đây là một hạng mục chiến đấu hết sức phức tạp, đồng thời sau này cũng sẽ mang đến cho liên bang La Ni Tây Á bố cục chính trị hoàn toàn mới, quân đội ba nước liên minh tổng cộng sáu vạn người, mà các bộ đội của quân Lam Vũ cộng vào cũng chỉ có gần một vạn người, bọn họ sẽ triển khai chém giét và va chạm kịch liệt ở địa khu bắc bộ vương quốc Tô Khắc La, đặt cơ sở chính trị của liên bang La Ni Tây Á sau này.
Dương Túc Phong hiện giờ đối mặt với vấn đề quan trọng nhất là giải vây cho thành Nhật Chiếu.
Bắt đầu từ cuối tháng chín, quân đội ba nước liên minh liền bắt đầu lục tục kéo tới ngoại vi thành Nhật Chiếu, cùng quân phòng thủ thành Nhật Chiếu của quân Lam Vũ triển khai giằng co, nhưng chiến đấu còn chưa được triển khai, do nguyên nhân gì tạm thời còn chưa biết. Hóa ra quân đội vương quốc An Lai hừng hực khí thế khoái tốc đánh tới thành Nhật Chiếu, nhưng lại đột nhiên dừng lại ở địa phương cách thành Nhật Chiếu ước chừng hơn một trăm km, sau đó lựa chọn một chỗ dễ thủ khó công an toàn cắm trại, không ai biết cô nàng Khắc Lệ Tô Na tên Đường tộc là Nguyệt Di này rốt cuộc là bày trò quỷ gì, bộ đội do Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ chỉ huy vẫn không nhanh không chậm tiếp cận thành Nhật Chiếu, áp dụng chiến thuật đóng vững đánh chắc, vững vàng tiến lên. Sau đít bọn họ còn theo một cái đuôi, đó chính là kỵ binh quân Lam Vũ do Phơng Phi Vũ chỉ huy, một mực đeo tại sau mông bọn họ, thỉnh thoảng lại cắm cho bọn họ một châm.
Thành viên của bộ chỉ huy tối cao quân Lam Vũ đều hiểu rõ, biện pháp tốt nhất giải cứu thành Nhật Chiếu, không phải là tăng binh, mà là tiêu diệt kẻ địch.
Chính như lời Vân Thiên Tầm nói: “Không sai, thành Nhật Chiếu hiện giờ đích xác rơi vào trùng vây của kẻ địch, nhưng kẻ địch cũng rơi vào trong vòng vây của chúng ta, nhất là quân đội hai nước Mễ Á Lôi và Mai Lý Đạt, chỉ cần chúng ta từ thành Bạch Thạch đánh thọc sườn, là có thể đem kẻ địch vây chặt ở phía bắc Tô Khắc La, bọn chúng liền không đường để đi, chỉ cần chúng ta đem số kẻ địch này tiêu diệt, trong ba nước liền không cón bộ đội tinh nhuệ nào ra hồn nữa, cho dù bọn chúng tạm thời tổ kiến, cũng sẽ không có sức chiến đấu quá mạnh nữa.”
Khắc Lao Tắc Duy Tư nói càng trực tiếp hơn: “Hành động của chúng ta phải nhanh, trước khi kẻ địch biết Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã bị tiêu diệt phải hoàn thành bao vây. Đồng thời, chúng ta phải nghiêm ngặt phong tỏa tin tức tiêu diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đề phong quân đội ba nước khoái tốc rút lui.”
Câu nói phía sau là vô cùng nghiêm túc, đây cũng là mấu chốt trường chiến dịch này có thể thuận lợi đạt được mục tiêu hay không, một khi Ni Lâm Tùng biết được tin tức Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cuối cùng cũng bị tiêu diệt, như vậy khẳng định ông ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lui về trong nước, quân đội hai nước kia đại khái cũng lập tức học theo. Từ đó rút về trong nước, tích trữ lương thực, tường cao hào sâu, áp dụng tình trạng nghiêm phòng tử thủ, đề phòng quân Lam Vũ tấn công, điều này đối với quân Lam Vũ mà nói, có thể phải tiêu hao thời gian và tinh lực càng nhiều.
Nhưng bất kể quân Lam Vũ thực hành phong tỏa tin tức như thế nào, tin tức Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị diệt thủy chung sẽ truyền tới trong tai Ni Lâm Tùng. Dù sao Ni Lâm Tùng cũng không phải là kẻ ngốc, ngược lại, ông ta là một tướng quân vô cùng cẩn thận, ông nhất định theo dõi mật thiết từng gió lay cỏ động của tình hình chiến đấu ở địa khu Ca Tư Lạp,để có thể lập tức làm ra phản ứng, cũng có lẽ hiện giờ tin tức Ai Đức Tư Đặc La Mỗ bị tiêu diệt đã được buộc trên chân chim bồ câu, bắt đầu bay về bộ chỉ huy của Ni Lâm Tùng rồi.
Vì thế, hiện giờ chính là lúc quân Lam Vũ tranh thủ từng giây từng phút.
Dương Túc Phong dừng bước, tổng hợp ý kiến của hai vị lão tham mưu, nhanh chóng truyền đạn mệnh lệnh tác chiến mới. Hạ lệnh bộ đội quân Lam Vũ cở liên bang La Ni Tây Á, lấy thành Duy Nạp Tư làm trung tâm, bao vây công kích tiến lên, chuẩn bị đem Ni Lâm Tùng, Mai Nạp Thiết Mỗ, Khắc Lệ Tô Na ba chỉ huy của quân đội ba nước toàn bộ bao vậy ở phía bắc Tô Khắc La, để tiện tiêu diệt một lượt, loại bỏ chướng ngại mạnh mẽ nhất vì ngày sau bình định ba nước.
Trưa ngày 30 tháng 9, căn cứ vào mệnh lệnh của Dương Túc Phong, các bộ quân Lam Vũ lập tức mau chóng xuất động, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào biên cảnh Tô Khắc La, lập tức bụi đất cuồn cuộn, trời đất mịt mù, đại địa liên bang La Ni Tây Á khói súng lại bốc lên.
Phát động đầu tiên đương nhiên là bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ do Phong Phi Vũ suất lĩnh, hắn vốn theo sau quân đội Mễ Á Lôi và quân đội Mai Lý Đạt, hiện giờ phải lập tức thay đổi vị trí, dùng tốc độ nhanh nhất cắm vào phía sau lưng quân đội vương quốc An Lai, cắt đứt đường lui của quân đội vương quốc An Lai. Có tình báo cho thấy, Khắc Lệ Tô Na không biết đang có chủ ý gì, đã suất lĩnh quân đội quay đầu nam hạ, tựa hồ có dấu hiệu rút lui, nữ nhân cực kỳ tinh minh này có thể là mẫn cảm ngửi được khí tức gì đó không ổn.
Xuất động sau đó là bộ đội trước đó trực thuộc Dương Túc Phong chỉ huy, bọn họ dưới sự chỉ huy trực tiếp của Phượng Thải Y, từ địa khu Ca Tư Lạp khoái tốc quay đầu, tiến về thành Duy Nạp Tư, lại lần nữa chiếm lĩnh thành Duy Nạp Tư, cắt đứt đường lui của cả quân đội Mễ Á Lôi và quân đội Mai Lý Đạt. Tin rằng một khi Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ biết được tin tức Ai Đức Tư Đặc La Mỗ diệt vọng, sẽ lập tức quay đầu nam hạ, lúc này thành Duy Nạp Tư sẽ thành con đường bắt buộc phải qua của bọn họ, chỉ cần quân Lam Vũ khống chế thành Duy Nạp Tư, quân đội của hai nước Mễ Á Lôi và Mai Lý Đạt sẽ như ba ba trong rọ, muốn bắt là được.
Tiếp theo xuất động chính là lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ do Phượng Thải Y chỉ huy, bọn họ từ địa khu Ca Tư Lạp tiến về phía tây bắc, phân thành hai lộ, hình thành thế bao vây kẻ địch, chặt ngang kẻ địch thành mấy đoạn, sau đó tiến hành tiêu diệt bọn chúng. Bọn họ sẽ là chủ lực tiêu diệt quân đội ba nước liên minh, bởi vì chỉ có bọn họ mới mang theo loại vũ khí công thành như dã chiến pháo, đây là lợi khí cần có để đập nạp sự ngoan cố chống cự cuối cùng của kẻ địch.
Đồng thời, vì kìm hãm ánh mắt của kẻ thống trị và quân đội trong nước của ba nước, Dương Túc Phong hạ lệnh, Đao Vô Phong và Đồ Đẩu Châu phân chia suất lĩnh lục quân đặc chiến đội không cần tìm Khắc Lệ Tô Na gây phiền toái, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, chia ra hướng thủ đô Ba Lâm của vương quốc An Lai và thủ đô Á Lạp Tác của vương quốc Mai Lý Đạt xuất phát, tạo cho kẻ địch cảm giác sợ bóng sợ gió, khiến cho thảo mộc giai binh, không cách nào điều tập binh lực trong nước hữu hiệu tăng viện cho địa khu Tô Khắc La.
Để đạt được mục đích như vậy, hải quân lục chiến đội của Trầm Lăng Vân lại từ địa khu Hoắc Bỉ Á nam hạ, trực tiếp tiến vào biên cảnh Mễ Á Lôi, tiền về Bố Lôi Tư, dưới sự tiếp ứng của hải quân, công kích Bố Lôi Tư. Lần trước sau khi Vũ Phi Phàm oanh kích Bố Lôi Tư, đã trở về Đa Bỉ Nhượng bổ xung lại đạn dược, hiện giờ chính là lúc lại xuất phát, hi vọng pháo kích lăng lệ của hạm đội Vũ Phi Phàm có thể làm Cổ Tư Tháp Phu đệ tam hiểu rõ một điều, đó chính là không thể thắng được quân Lam Vũ, hắn tốt nhất vẫn đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Tang Bố suất lĩnh quân đoàn thứ tư của lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ thì tiếp tục đồn trú ở địa khu Ca Tư Lạp, phụ trách duy trì trị an địa phương, khôi phục trật tự địa phương, đồng thời làm tổng dự bị đội, bọn họ phải tăng cường huấn luyện, dùng nỗ lực cao nhất tăng cường sức chiến đấu, để lúc cần thiết có thể phát huy tác dụng. Những tân binh mới huấn luyện hai ba tháng này nếu như tiếp thụ một lần chiến đấu mãnh liệt, có lẽ sẽ trưởng thành mau thêm một chút.
Nhịp độ hành động ào ạt của quân Lam Vũ đương nhiên không thể giấu được mạng lưới tình báo của quân đội ba nước liên minh, hiểu được quân tình vội chuyển gấp cho người quản lý trực tiếp, dưới sự phối hợp thống nhất của Ni Lâm Tùng, lập tức quyết đoán lựa chọn rút lui, khi ba nước rút lui tốc độ so với lúc tiến công nhanh hơn nhiều. Nhưng kỵ binh quân Lam Vũ do Phong Phi Vũ suất lĩnh đã mai phục trận địa lôi liên miên ở nơi bọn họ rút lui, trong từng trận tiếng nổ, nhịp rút lui của quân đội liên minh ba nước vô tình bị trì hoãn lại.
Mà vào lúc này, các lộ bộ đội của quân Lam Vũ mau chóng tiến lên, ngày 1 tháng 10, quân Lam Vũ lại lần nữa khống chế thành Duy Nạp Tư, trải qua liên tiếp gặp phải cuộc chiến bị mai phục và phản mai phục, ngày 3 tháng 10 năm 1728 thiên nguyên, quân đội ba nước liên minh bị bao vây ở địa khu La Lan Các, sáu vạn quân đội ba nước liên minh bị không tới một vạn quân Lam Vũ ôm chặt trong địa khu chu vi không tới một trăm km.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tâm tư Dương Túc Phong mới hơi thở phào một tiếng, thông qua vô tuyến điện báo chỉ huy chiến đấu đích xác không phải là một chuyện nhẹ nhàng, nhất là tính bào biến hóa làm người ta hoa cả mắt, quả thực là dày vò đầu óc người ta, đối diện với tình báo chớp mắt biển đổi, phải đưa ra phán toán tỉnh táo thực sự không phải là một chuyện dễ dàng. May mà có có hai lão gia hỏa Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư ở đây, nếu không bản thân đã sớm ngất xỉu rồi.
Quan quân tình báo lại đưa tới một phần tình báo, Dương Túc Phong liếc qua mấy lượt, không kìm được hoài nghi kêu lên: “Cái gì? Quân đội An Lai động thủ với quân đội Mai Lý Đạt và Mễ Á Lôi? Khắc Lệ Tô Na giam lỏng Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ… Khắc Lệ Tô Na điên rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.