Tiết tử
Hơn mười năm, Dương Quốc chỉ huy quân đội tấn công Khương Quốc, Khương Quốc không địch lại nên đã cầu trợ Tề Quốc. Tề vương đồng ý giúp đỡ với điều kiện Ly hậu phải thêu một bức mưu đồ “Giang Sơn Xã Tắc” cho hắn. Khương Quốc đáp ứng Tề vương, Tề Quốc đã phái binh bảo vệ Khương Quốc.
Hai năm sau, Ly hậu vì vất vả lâu ngày mà sinh bệnh, bức tranh chưa thêu xong thì đã nôn ra máu, cuối cùng bất lực ra đi. Tề Quốc triệt binh, Dương Quốc vây khốn Khương Đô Thành.
Tinh kỳ phần phật, đứng trên đài cao nhìn về nơi xa, thấy rõ tam quân phương trận khí thế khôi hoành, thiết kỵ tư minh, trống trận như sấm!
Thần đàn tế thiên trang nghiêm, cột trụ xuyên thủng trời xanh, Huyền Đạo Quan là nơi tế tự của hoàng gia, sừng sững ngút trời.
Thân ảnh khôi ngô cô độc đĩnh đạc giữa đài cao, khuất sáng mà đứng, áo choàng trên vai ngược gió lay động, người đó chính là dương quang duy nhất hiện giờ của Khương Quốc – Long Dương Thái tử!
Ba ngàn đạo quan đệ tử theo như vị trí trên bát quái, nhất tề ngồi xếp bằng xung quanh đàn tế thiên, cao giọng ngâm nga Đạo Kinh, thanh âm lay động lòng người, xuyên thẳng đến tận trời.
Tuy nhiên, chỉ thấy một đạo bào trắng như tuyết ở giữa quẻ “Khôn” yếu huyệt, vạt áo sinh gió…
Hai tay Lâm Nghiệp Bình đang nâng mộc án, trên mộc án là một mũ sắt u lãnh, ngân hoa lưu động như có như không.
“Phủ khám giang sơn, chưởng đà thiên hạ![1] Nghiệp Bình, rồi sẽ có ngày, ta nhất định cho ngươi nhìn thấy một thiên hạ đại đồng thật sự!”
Trong thoáng chốc, trước mắt dần dần hiện ra một cảnh tượng giữa ráng chiều rực lửa, vân hải sơn điên[2], song kỵ sóng vai, thiếu niên có mâu quang tựa nắng ấm chiếu rọi thế gian này như được tung bay.
Siết thật chặt lằn ranh của mộc án, mạnh đến nổi mà đầu ngón tay cũng trắng bệch, Lâm Nghiệp Bình mới tỉnh lại từ trong đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên thần đàn, một bước, một bậc thang đến gần phiến nhiệt kia. Lâm Nghiệp Bình đứng phía sau Long Dương, lông mày cau lại, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Thái tử điện hạ!”
Thân thể Long Dương run lên, nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, hắn trầm mặc xoay người. Chăm chú nhìn thật sâu vào người đang cung kính lễ độ trước mặt mình, Huyền Đạo Quan trụ trì đại nhân, lời của Long Dương nặng nề tựa như phảng phất từ vực sâu âm u không đáy, “Làm phiền trụ trì rồi!”
Tâm trí Nghiệp Bình căng thẳng, mắt thấy nam tử kiêu ngạo kia xoay người quỳ một chân trên đất, hắng giọng hô, “Thương thiên tại thượng, Khương Quốc vương thất Long Dương thành tâm bái thiên, mong trời cao bảo hộ tử dân Khương Quốc ta, Long Dương khấu tạ thiên ân!”
Đi nhanh về phía trước, Nghiệp Bình để mộc án xuống, nâng lên mũ sắt ngân quang như ngọc lưu ly, y đứng trước mặt Long Dương, cất cao giọng nói, “Hoàng thiên bảo hộ!”
Dứt lời, Nghiệp Bình run rẩy đem ngân giáp mũ sắt chậm rãi đội lên đầu Long Dương, nhẹ giọng thì thầm, “Bảo hộ… Bình an…”
Cả người Long Dương run lên, hắn phải khắc chế tư niệm rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Nghiệp Bình trắng bệch, toàn cảnh bi thương đã che giấu trong suy nghĩ.
Chỉ là trong nháy mắt, thiếu niên kia đã đứng lên, sải bước về phía đài cao và rút ra lá cờ mang chữ “Khương”, tay chỉ lên trời, hướng tam quân chiến sĩ nói lớn, thanh âm như chấn động cả đất trời, “Uy vũ trung hồn, thệ vệ quốc thổ!”[3]
Trong phút chốc, lòng người phấn chấn, nộ hống rung chuyển cả bầu trời, nam tử cầm trong tay soái kỳ uy nghiêm như liệt, từng bước từng bước đi xuống tế thiên thần đàn, cơ hồ dùng hết khí lực trong người để ngăn không cho bản thân quay đầu lại.
Chiến mã Long Dương sải bước, gió phất qua tóc mai, giống như tiếng gọi ôn thuận của ái nhân cọ xát bên tai. Bỗng nhiên quay đầu, thân ảnh trên đài cao trắng tựa tuyết, đơn bạc mà vững chắc. Trong lòng Long Dương run lên, âm thầm gọi tên của y, than nhẹ nói, “Chờ ta trở lại!”
Lâm Nghiệp Bình giống như bị đinh đóng chặt, chết đứng tại chỗ, thân thể cùng nội tâm cơ hồ tê liệt chia lìa, đau đớn như lăng trì, y muốn gọi to một tiếng, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
“Nghiệp Bình, hãy ly khai Khương Quốc…”
“Không! Ngươi ở đây thì ta ở đây! Ngươi chết ta cũng chết theo ngươi!”
“Khương Quốc là trách nhiệm của ta, không có liên quan đến ngươi!”
“Giang sơn vi trọng, Nghiệp Bình nguyện cùng ngươi gánh vác…”
Lời nói ngày xưa vẫn còn bên tai, vậy mà hôm nay hắn lại muốn một mình rời đi, lao tới chiến trường! Không có mình ở bên cạnh hắn, Long Dương hắn… Có thể chiếu cố tốt bản thân sao
Giang, sơn, vi, trọng!
Cho nên, không thể quay đầu lại…
Hoàn
~oOo~
[1] – Phủ khám giang sơn, chưởng đà thiên hạ: cuối xuống nhìn giang sơn, nắm trong tay thiên hạ
[2] – Vân hải sơn điên: mây trên đỉnh núi. Truyện Đam Mỹ
[3] – Uy vũ trung hồn, thệ vệ quốc thổ: nghĩa có nó nôm na là hết lòng trung thành, xin thề bảo vệ đất nước. Đây là một câu nói để kích thích tâm lý quân sĩ trước khi xuất binh.