Nhi nữ giang hồ, phần lớn đều là hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.
Đầu tháng chín.
Lúc Giáo chủ đi tới Lâm Giang Thành, bên cạnh đã có nhiều hơn một vị nữ hiệp nhiệt tình làm bạn.
Vị nữ hiệp kia là nửa đường thấy Giáo chủ bị người làm khó, chủ động đến giải vây.
Sau đó liền cùng Giáo chủ làm bạn.
Cũng may có nàng, mặt ngoài là hai nữ nhân đồng hành cũng làm cho Giáo chủ tránh thoát đuổi bắt của hai nhà hắc bạch.
Hiện tại đã nhờ vị nữ hiệp kia đã dẫn vào Chính Đức Sơn Trang của Võ Lâm Minh Chủ.
Nữ hiệp kia là chị em tốt với Tứ tiểu thư nhà Võ Lâm Minh Chủ.
Vừa vào sơn trang, đã được vị Tứ tiểu thư kia dẫn vào trong.
Vừa vòng qua hành lang.
Chợt nghe nữ hiệp hỏi nhỏ Tứ tiểu thư: “Vị khách ca ngươi chiêu đãi là ai vậy? Nhìn rất quý khí*, sao ta chưa từng gặp được người này ở trên giang hồ?”
(*贵气: khí chất cao quý, phong độ.)
Tứ tiểu thư nghe xong cười không ngừng, ngón tay làm bộ chọc chọc nữ hiệp: “Đừng đoán nữa, đây không phải người trong giang hồ, là Tiểu vương gia, người từ nhỏ được đưa đến Ngọc Phong Sơn học võ cùng võ lâm tam tuyệt…”
“Hắn?” Nữ hiệp kinh ngạc hô lên: “Hắn đến nhà ngươi làm gì? Cũng không phải là tới luận võ đi?”
“Làm sao có thể,” Tứ tiểu thư cười cười: “Hắn cùng ca ta là người quen cũ, lần này ngoại trừ đi ngang qua ôn chuyện, còn là muốn mượn mỡ ngọc, nói cái gì người của mình trong thanh lâu không cẩn thận bị sẹo, cần dùng.”
Giáo chủ rùng mình.
Nữ hiệp tặc lưỡi: “Linh dược nối mạch tốt như vậy… liền lấy để trừ sẹo?…”
Tứ tiểu thư gật đầu: “Cũng là thuốc hay để trừ sẹo, hết cánh rồi, ai bảo người ta có quyền có thế, trong chốn võ lâm có biết bao người bị đứt gân đứt mạch, cũng không so được một chút sẹo trên người kỹ nữ thanh lâu nha.”
Ánh mắt Giáo chủ nặng nề: “…”