Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 2:




Tình sự qua đi.
Lão mổ heo chống tay rời khỏi huyệt sau của Giáo chủ.
Phụt một tiếng, chỗ kết hợp của hai người ẩm ướt dính nhớp, mắt thấy huyệt nhỏ bị tra tấn đến đỏ bừng của Giáo chủ lúc đóng lúc mở, giống như cái miệng nhỏ phun ra rất nhiều dâm thủy cùng dịch trắng.
Lão mổ heo dùng ngón tay lau lau.
Cầm khăn thấm nước giúp Giáo chủ xử lý cẩn thận.
Thỉnh thoảng vói hai ngón tay vào moi moi, nhẹ giọng hỏi cảm thụ của Giáo chủ.
Giáo chủ không đáp. Cong gối banh rộng hai chân dài, cánh tay đắp qua mặt, chỉ có lồng ngực phập phồng để lộ ra y đang cố sức chịu đựng.
Rốt cuộc lúc Lão mổ heo hỏi cảm thụ của y đến lần thứ ba, mở miệng mắng: “Đã đủ rồi, bỏ tay của ngươi ra ngoài!”
“….Rửa sạch rồi?” Lão mổ heo không tức giận, chỉ dùng ngón tay ấn ấn vào chỗ mẫn cảm ở trong huyệt của Giáo chủ.
Cả người Giáo chủ run lên, nghiêng đầu cắn răng, cảm xúc nhưng không biểu hiện ra giống như lúc nãy: “Ưm…”
“Này mới được!” Lão mổ heo vừa nói vừa rút tay ra.
Đơn giản dọn dẹp một phen, trở mình lên giường, hắn nửa cưỡng chế ôm thân thể mềm nhũn của Giáo chủ vào lồng ngực cường tráng của mình, cảm thán: “Ta phát hiện ngươi chính là rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt, đều cùng ta qua nửa tháng rồi, như thế nào sắc mặt vẫn thối như vậy!”
Giáo chủ cắn răng không đáp: “…”
Lão mổ heo: “Nhưng dù sao ngươi cũng là người của ta, về sau còn rất nhiều cơ hội sẽ từ từ dạy ngươi, cam đoan dạy ngươi dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời giống như vợ của Nhị Đông! Này, ngươi biết Nhị Đông không? Chính là —— ”
Giáo chủ cắt ngang: “Ta muốn ngủ.”
Nghe giọng điệu không phải là rất buồn ngủ, Lão mổ heo gật gật đầu, dùng cằm cọ cọ gáy Giáo chủ, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.