Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 7:




Lão mổ heo đối với Giáo chủ mà nói, không là gì cả.
Muốn Giáo chủ tin hắn, làm sao có thể.
Mắt thấy Lão mổ heo khép cửa mà đi, Giáo chủ chỉ do dự một cái chớp mắt liền khoác áo bước xuống giường, chân vừa tiếp xúc với mặt đất liền mềm đến quỳ xuống, đều là do trận hoan ái tối qua làm tiêu hao hết sức lực.
Tức giận mắng một câu mới chậm rãi bò lên, một tay vịn tường, bước chân lảo đảo trốn ra từ cửa sau.
Trước khi đi thuận tay cầm con dao mổ heo cắm trên thớt gỗ sau nhà.
Suốt đêm Giáo chủ vượt qua ngọn núi, dùng con dao kia chém ra một con đường sống.

Chờ đến hai ngày sau mới nghiêng ngả lảo đảo đi đến châu thành phồn hoa, toàn thân Giáo chủ từ trên xuống dưới đã bẩn đến không khác gì tên ăn mày ở ven đường.
Dao mổ heo thuận tay xách theo kia đã bị mẻ lưỡi sau bao ngày không ngừng không nghỉ chặt cây, lưỡi dao rớt khỏi cán dao, Giáo chủ ghét bỏ nhìn thoáng qua liền ném đi cùng với ký ức cuối cùng có liên quan tới Lão mổ heo.
Thầm nghĩ: Hừ, không giết chết hắn thật sự là quá tiện nghi hắn!
Sau đó liền lười biếng ngồi xuống góc tường bên ngõ nhỏ phơi nắng, tính toán ban đêm liền đến quán rượu đối diện trộm chút đồ ăn.
Mấy ngày nghèo túng đã sớm làm y ném đi thể diện, cuộc sống cẩu thả như con sâu con kiến như vậy, đương nhiên vẫn là sống sót quan trọng nhất, dù sao không có ai biết y đã từng trải qua cái gì.
Cộng thêm hiện tại công lực của y ngay cả một tầng cũng chưa khôi phục, tay phải lại giống như tàn phế, suốt đêm làm kẻ trộm, cũng làm đến cẩn thận dè dặt, lo lắng đề phòng.
Nghỉ ngơi dưỡng sức như vậy ba năm ngày mới miễn cưỡng nhặt về chút tinh thần.
Tính toán đi đến Lâm Giang Thành chỗ ở của Võ Lâm Minh trước.
Vị Lâm Tam công tử của nhà Minh chủ kia yêu thích nghiên cứu y dược có cất giấu một loại mỡ ngọc cần cho nối gân mạch, y muốn cướp lấy.
Nhưng chưa khởi hành, ban đêm rồi lại nghênh đón một vòng phản phệ của nội lực.
Đành phải xoay người chật vật chạy đến miếu nhỏ đổ nát đêm qua.
Vòng qua ngõ liền đụng phải người, lại là mấy tên lưu manh đầu đường bộ dạng đáng khinh.
Ba bốn tên lưu manh này không phải hạng tốt đẹp, cản Giáo chủ không cho đi, mấy phen lôi kéo dây dưa xuống dưới đất, Giáo chủ bị một người trong ba nam nhân đè lại tay chân, tên cầm đầu đám lưu manh đạp chân lên lưng Giáo chủ, vung tay cho Giáo chủ đang phun lời hung ác một cái tát, thẳng đến Giáo chủ trong miệng đều là mùi máu tanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.