Edit: Thảo My
Phanh, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền đến tai, Tô Nhược Mộng vốn là hai mắt nhắm chặt chợt mở ra, nàng nằm không buồn ngủ, cảm giác trong lòng có chút hốt hoảng. Nàng từ từ ngồi dậy, mang giày đi tới trên ghế quý phi trước cửa sổ nghiêng người dựa vào, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Sau khi Lôi Ngạo Thiên thay nàng bôi thuốc xong, an vị ở bên giường bồi nàng nói chuyện phiếm, cho tới sau khi dỗ nàng ngủ, hắn mới rời phòng đi chân núi dò xét.
Đột nhiên, bụng nàng trở nên căng thẳng, phần y phục trên bụng cũng phồng lên, nàng chỉ cảm giác thai nhi động mấy cái, ngay sau đó truyền đến một hồi đau nhức. Tô Nhược Mộng thất kinh, nghĩ thầm sẽ không là muốn sinh chứ? Nhưng nghĩ lại, vẫn chưa đủ tháng. Vì vậy, nàng đưa tay ở bụng nhẹ nhàng vuốt ve, lòng thoáng bình tĩnh, trên bụng của nàng phồng lên một cái túi lớn, cảm giác là tay hoặc là chân thai nhi.
Bụng càng ngày càng gấp, cũng càng ngày càng đau, Tô Nhược Mộng một tay vuốt ve bụng, một tay chống nạnh đứng lên, đi từ từ đến cửa phòng. Nàng vừa đi, vừa ôn nhu nói thầm với thai nhi trong bụng: "Bảo bối ngoan, mẫu thân thật là đau, các ngươi ngoan ngoãn chớ lộn xộn, có được hay không?" Nhắc tới cũng là kỳ quái, nàng từ trong phòng đi tới trước cửa, bụng liền không căng nữa, cũng không đau đớn, cái túi nổi lên cũng không thấy.
Tô Nhược Mộng thở ra một hơi thật dài, cúi đầu nhìn mình bụng, cười nói: "Bảo bảo thật biết nghe lời, nhỏ như vậy đã biết đau lòng mẹ, thật là ngoan ngoãn. Chờ sau khi các ngươi ra ngoài, mẫu thân sẽ thương các ngươi thật nhiều."
"Thật là hình ảnh ấm áp, chỉ là, ngươi sẽ không thấy được tình cảnh bọn họ ra đời, hơn nữa, bọn họ cũng có thể sớm đầu thai." Tô Nhược Mộng vừa mới nói xong, bên tai nàng ngay sau đó truyền đến âm thanh âm trầm, trong lòng nàng mạnh mẽ kinh sợ, âm thanh này nàng không quên, chỉ là, nàng thế nào lên được Tử Long Lĩnh? Hơn nữa còn là xuất hiện ở ban ngày.
Phịch một tiếng, cửa phòng bị Nghê Hoa đá văng ra.
Tô Nhược Mộng liên tục lui về phía sau mấy bước, tránh kình phong một cước nàng ta mang tới, ngẩng đầu mặt phòng bị nhìn Nghê Hoa, nói: "Ngươi cứ muốn giết ta như vậy? Ta chết ngươi cũng không được làm Phượng chủ, ngươi cũng không để tiền đồ Phượng tộc vào mắt sao?"
Nữ nhân này quá kinh khủng, lại kiên trì như vậy, tìm được tới.
Hiện tại trên núi thủ vệ tương đối lỏng lẻo, tất cả đều bởi vì cả Tử Long huyện đều đã bị triều đình cô lập, ai cũng cho là sẽ không có người mạo hiểm dính vào ôn dịch lên Tử Long Lĩnh. Nhưng sự thật chứng minh có ‘ Tiểu Cường ’ không sợ chết, cũng không sợ đánh, nàng chính là thừa dịp khe hở này bí mật đi lên.
Nghê Hoa lạnh lùng mũi hừ một cái, mắt lộ ra sát khí nói: "Cho dù ta không làm nổi Phượng chủ, ta cũng sẽ không để cho nữ nhi Tô thị các ngươi làm Phượng chủ, các ngươi có chỗ gì hơn người? Các ngươi cũng chỉ là cậy vào ưu thế dòng họ của mình mà thôi, hơn ba trăm năm qua, nữ nhi Tô thị các ngươi có thể mang Phượng tộc trở nên thịnh vượng? Huống chi nếu như không phải tổ tiên của ngươi phạm sai lầm, Phượng tộc làm sao lại biến thành như hôm nay?"
Tô Nhược Mộng không biến sắc nhìn nàng, trong lòng đã sớm bối rối, bây giờ thân thể nàng bất tiện, hơn nữa mấy ngày nay mất máu quá nhiều, thân thể có chút suy yếu. Nếu như cùng Nghê Hoa cứng đối cứng, chỉ sợ cuối cùng thua thiệt sẽ là mình. Nàng âm thầm tính toán nên như thế nào thoát hiểm?
"Ta khuyên ngươi chớ phí sức suy tính, vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi, ta hôm nay nhất định sẽ không tay không mà về." Nói xong, quanh thân Nghê Hoa thả ra sát khí lãnh liệt, vung chưởng về phía nàng.
Tô Nhược Mộng vụng về vừa tránh né, vừa gọi Phượng cầm ra, nhưng Nghê Hoa giống như là sớm đã biết rõ ý đồ của nàng, căn bản là không cho nàng thời gian rảnh khảy đàn, liên tiếp tấn công bụng của nàng. Nàng ta biết trong lòng Tô Nhược Mộng để ý nhất, cố kỵ chính là đứa nhỏ trong bụng, cho nên, nàng ta nắm chặt xương sườn mềm nàng, liên tiếp tấn công bụng của nàng.
Tâm Nương bưng thức ăn từ cửa viện đi tới, nhìn cửa phòng rộng mở không tự chủ nhíu nhíu mày, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau, lập tức tiện tay ném khay một bên, điểm mủi chân, khinh thân nhảy lên, lập tức bay vào trong phòng.
"Tam muội, xảy ra chuyện gì?"
"Một người lại đến đây chịu chết? Vừa đúng, tránh ngươi ở trên đường hoàng tuyền rất cô đơn." Nghê Hoa thừa dịp Tô Nhược Mộng chưa chuẩn bị lại vỗ một chưởng về phía trên bụng nàng, Tô Nhược Mộng né tránh không kịp, mặc dù không bị nàng đánh vào, nhưng vẫn là bị chưởng phong cường đại kia cho thương tổn tới.
"A..." Tô Nhược Mộng đỡ bụng, bị đau rên lên một tiếng.
"Tam muội..." Tâm Nương kinh hoảng nhìn Tô Nhược Mộng tránh một chưởng kia của Nghê Hoa, nhưng vẫn rên lên một tiếng, mặt lộ vẻ mặt khổ sở.
"Đại tỷ, ngươi cẩn thận một chút!" Tô Nhược Mộng nhịn đau lớn tiếng dặn dò Tâm Nương, Tâm Nương gật đầu, hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, hai lời không nói nhiều rút trường kiếm ra, kiếm khí bén nhọn nhanh như tia chớp đâm về phía Nghê Hoa.
Nghê Hoa nhìn kiếm thẳng tắp đâm tới mình, phi thân chợt lóe, cũng dùng kiếm của mình phối hợp, chính diện phản công, chỉ chốc lát sau hai người đã quấn vào nhau. Tô Nhược Mộng chỉ thấy kiếm trắng lóa đang lay động, cao thủ đối quyết, thân hình nhanh khiến người khác căn bản không thấy được chân thân, chỉ thấy bóng dáng đang không ngừng chớp lên.
Tâm Nương vừa đọ sức với Nghê Hoa, vừa để tâm quan sát vẻ mặt Tô Nhược Mộng, thấy gương mặt nàng nhíu chặt thành một đoàn, trên trán mồ hôi mãnh liệt nhỏ giọt, trong bụng không khỏi khẩn trương, sợ hai kiếm khí sẽ làm bị thương đến nàng, tranh thủ dẫn Nghê Hoa tới trong sân.
Nàng tận lực làm động tĩnh cho lớn một chút, muốn dùng cái này thông báo những người khác tổng đàn lên. Mau cho người nhanh chóng đến cứu viện, nhưng nàng sai lầm rồi, người bảo vệ chung quanh đây sớm bị thuộc hạ Nghê Hoa mang tới dây dưa, đả thương, căn bản là không thể phân thân.
Bụng đau như xoắn, Tô Nhược Mộng chỉ cảm giác hạ thân mình chảy ra một luồng nhiệt lưu, nàng cúi đầu xem xét, nhìn làn váy bị nhuộm đỏ, cảm thấy kinh hãi. Xong đời, lần này thật sự muốn sinh, cái Sát Thiên Đao của Nghê hoa, lần này nàng ta tính toán thành công rồi.
Làm thế nào?
Lần này rõ ràng Nghê Hoa đến có chuẩn bị, chung quanh đây người chỉ đã bị nàng quật ngã, nàng phải thế nào thông báo người đến trợ giúp đây?
Đau bụng sinh càng ngày càng rõ ràng, Tô Nhược Mộng cắn chặt răng trắng, đưa tay kéo Phượng cầm qua ở một bên, đang lúc này, nàng nghe được trong sân truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tâm Nương, lần này, nàng càng thêm sốt ruột. Nàng nhịn đau tập trung tinh lực, mười ngón tay như bay khảy đàn, tiếng đàn tràn đầy sát khí chợt theo gió truyền ra.
Nghê Hoa xanh cả mặt đưa tay vuốt ngực, nhưng nàng dù sao cũng là trưởng lão Phượng tộc võ công cao cường, mắt nàng thả ra bãi cỏ xanh nhìn Tâm Nương đã bị nàng đánh ngã xuống đất, lửng thững đi qua đưa tay lôi kéo, trong nháy mắt đã kéo Tâm Nương trọng thương đến trước người mình, cũng chống kiếm sắc trên cổ Tâm Nương.
"Tô Nhược Mộng, ngươi mau dừng lại ngay, nếu không ta giết chết nữ nhân này."
"Tam muội, ngươi đừng bị nàng uy hiếp, mặc kệ ta, lần này nhất định phải thanh trừ hết phản đồ Phượng tộc chúng ta." Âm thanh Tâm Nương mệt lả truyền vào trong lỗ tai Tô Nhược Mộng, nhất thời làm rối loạn tâm trí Tô Nhược Mộng, tiếng đàn chợt ngừng lại.
"Nghê Hoa, ngươi đừng làm loạn."
"Hừ! Ngươi muốn ta không giết nàng cũng được, trừ phi ngươi tự mình kết thúc ở trước mặt ta. Ngươi đừng nghĩ lại dùng tiếng đàn tới công kích ta, chỉ cần tiếng đàn của ngươi nổi lên, ta lập tức giết nữ nhân này. Nếu như ngươi muốn nhìn tiếng đàn của ngươi nhanh, hay là kiếm của ta nói nhanh, ngươi cứ việc thử."
Nghê Hoa mắt lạnh nhìn chằm chằm dưới thân váy hoàn toàn đỏ ngầu của Tô Nhược Mộng, khóe miệng không khỏi tràn đầy nụ cười hả hê.
Tâm Nương nhìn hạ thân Tô Nhược Mộng, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng hỏi: "Tam muội, ngươi làm sao? Là muốn sinh?"
Lâu như vậy cũng không thấy có người tới trợ giúp, mà tình huống của Tô Nhược Mộng rất không ổn, một thân máu ánh đỏ đôi mắt sáng của nàng ấy, cũng đau nhói lòng nàng. Tình huống của Tô Nhược Mộng cũng đã nguy hiểm như vậy rồi, nàng lại còn quan tâm tính mạng của mình, mình làm sao có thể không để ý đến an nguy của nàng và đứa bé đây?
Làm thế nào? Làm thế nào?
"Đại tỷ, ta không sao!" Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, ánh mắt uy nghiêm nhìn Nghê Hoa, nói: "Nghê trưởng lão, thừa dịp sai lầm lớn còn chưa đúc thành, ngươi quay đầu lại là bờ? Chỉ cần ngươi thả đại tỷ ta, từ đó hối cải để làm người mới, ta có thể cam kết cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."
"Ha ha!" Nghe vậy, Nghê Hoa cuồng vọng ngửa đầu cười to lên vài tiếng, giống như là đang nghe được chuyện cười gì rất lớn: "Ta bây giờ lập tức sẽ đưa các ngươi đi gặp Diêm Vương, ta như thế nào còn cần cơ hội của ngươi. Ngươi lại còn coi mình là Phượng chủ chí cao vô thượng sao? Ta không thừa nhận thân phận của ngươi, ở trong mắt ta, ngươi chính là một tiểu nha đầu dốt nát. Ngươi nhanh tự sát, vọng tưởng nhờ vào đó kéo dài thời gian."
Nói xong, nàng ta lấy chủy thủ trên người đá tới cho nàng, không còn kiên nhẫn nghe nàng nói nhảm. Nàng ta cũng không có ngu như vậy, chỉ có đánh nhanh thắng nhanh đối với nàng ta mới phải có lợi nhất.
Tô Nhược Mộng cúi đầu nhìn qua chủy thủ trên đất một cái, chỉ là nhìn động tác của Tô Nhược Mộng, Tâm Nương đã sợ đến không nhẹ, vội vàng hô: "Tam muội, ngươi đừng loạn......."
"Cái gì?" Nghê Hoa không dám tin nhìn kiếm xuyên qua ngực mình, mà Tâm Nương lại thừa dịp nàng sững sờ, đẩy nàng ra trực tiếp chạy về phía Tô Nhược Mộng.
"Tam muội, ngươi làm sao vậy rồi hả? Ô ô ô... Đều do đại tỷ không bảo vệ tốt ngươi, thật xin lỗi!" Tâm Nương hốt hoảng vô hồn nhìn Tô Nhược Mộng đã bị máu ướt đẫm váy, ôm đầu của nàng, thất thanh khóc rống lên.
"Long Khiếu nghe lệnh, họa long điểm kinh."
Mắt Lôi Ngạo Thiên đỏ ngầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng trên đất, tức giận khó đè nén hét lớn một tiếng. Long Khiếu Kiếm cắm ở ngực Nghê Hoa giống như nghe hiểu được lời của hắn, lập tức rút ra khỏi người, chỉ thấy một trận ánh sáng trắng lóe lên, tiếng kêu thảm thiết của Nghê Hoa lập tức vang lên, phịch một tiếng, nàng đã nặng nề bay xuống ngoài viện tử.
Lôi Ngạo Thiên quỳ gối bên cạnh Tô Nhược Mộng, từ trong tay Tâm Nương ôm chầm Tô Nhược Mộng, hắn ngẩng đầu nhìn Tâm Nương, nói: "Đại tỷ, ngươi nhanh đi tìm bà đỡ tới đây, Mộng nhi sợ là phải sớm sinh rồi."
"Đúng, đúng, Dạ! Ta lập tức đi." Tâm Nương lập tức đứng lên, xoay người chạy ra ngoài. Mình thật sự là bị dọa sợ, lại quên mất lúc này, nên tìm bà đỡ tới đỡ đẻ.
Lôi Ngạo Thiên ôm lấy Tô Nhược Mộng, sải bước đi bên giường, nhẹ nhàng buông nàng xuống. Nhìn nàng bị mồ hôi ướt đẫm tóc, lại nhìn quần áo đỏ tươi, đau lòng nói: "Nương tử, ta biết nàng rất đau, nàng đừng chịu đựng, nàng kêu ra đi."
"Ta... Ta... A..." Tô Nhược Mộng còn muốn nói một ít lời trấn an hắn, bởi vì hắn giờ phút này rất hồi hộp, gân xanh hai bên trán hắn đều hiện ra ngoài. Nhưng mà, nàng mới vừa mở to miệng không nhịn được thất thanh kêu lên.
Đau, thật là đau! Bụng đau như bị đao cắt, dòng nước ấm ở hạ thân chảy nhỏ giọt không ngừng chảy, nàng sợ bắt lấy tay Lôi Ngạo Thiên, ngay cả móng tay ngắt vào trong thịt hắn, nàng cũng không cảm giác chút nào.
"A, a, a... Đúng... Không dậy nổi! Nhị..."
"Hư! Nương tử, nàng không cần nói chuyện, giữ chút thể lực. Nàng nhất định phải chịu đựng, ta chờ nàng! Đứa bé cũng sẽ cùng nàng nỗ lực, cố gắng lên! Nhất định phải chịu đựng, ta ở chỗ này coi chừng nàng và bọn nhỏ, nhiều khó khăn như vậy chúng ta cũng vượt qua, lần này, nhất định cũng qua được. Nàng nhất định có thể bình an sinh hạ đám bảo bối khỏe mạnh cường tráng." Lôi Ngạo Thiên nói xong, khóe mắt không khỏi ươn ướt, hắn thò người ra cúi đầu hôn xuống trên trán nàng, yêu thương lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng.
Tô Nhược Mộng hơi nhẹ gật đầu, theo quặn đau kêu lên.
"Mộng nhi, ngươi làm sao rồi?" Tô thị nghe được thông báo vô cùng lo lắng chạy tới, ngửi mùi máu tươi trong phòng, nàng càng thêm kinh hoảng chạy đến trước giường, nhìn bộ dạng của Tô Nhược Mộng, không nhịn được rơi xuống nước mắt.
Lôi Ngạo Thiên không đứng lên, mặc cho tay mình bị Tô Nhược Mộng nắm thật chặt, hắn ngẩng đầu nhìn Tô thị, nói: "Nhạc mẫu đại nhân, ngươi trước đừng có gấp, Mộng nhi muốn sinh, ngươi xem có biện pháp gì có thể để cho nàng giảm bớt chút khổ sở?"
"Bà đỡ đâu? Nhanh đi tìm bà đỡ." Nói xong, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác phân phó nha hoàn bên cạnh mình: "Các ngươi lập tức nấu nước, nấu một chén bát súp tới đây."
"Dạ, lão phu nhân."
"Nhạc mẫu đại nhân, đại tỷ đã đi chân núi đón bà đỡ rồi."
Tô thị nóng nảy xoa xoa tay, hít sâu một hơi, nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ngạo Thiên, ngươi trước đi ra ngoài, nữ nhân sinh con, nam nhân ở lại không tiện. Nơi này giao cho mẹ, mẹ đến Mộng nhi, đợi bà đỡ tới, mẹ cũng có thể ở một bên giúp một tay."
Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, mặt kiên định nói: "Không được! Ta không ra, ta muốn ở chỗ này cùng với Mộng nhi."