Editor: loveyou1111
"Võ công của ta là gia gia ta dạy, ta từ nhỏ đã bắt đầu tập võ." Cuối cùng, hắn hạ thấp giọng bồi thêm một câu: "Chỉ là ngươi chưa từng chú ý tới mà thôi."
Tô Nhược Mộng nghe được câu nói hắn hạ thấp giọng, nhưng không nói ra, chỉ coi như mình không nghe thấy, chỉ là trong lòng xẹt qua chút kinh ngạc, không ngờ Chu Đại Minh lại có tâm tư kia với xấu nữ đứng đầu Thôn Thanh Thủy, nàng vẫn cho là giữa bọn họ chỉ là hai đứa nhỏ thuần khiết vô tư.
"Mộng nhi, đã nhiều năm như vậy, ngươi một mực vẫn không thay đổi." Ánh mắt Chu Đại Minh nóng rực nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, thấy nàng năm năm như một ngày, nhìn lại mình một chút, hắn không khỏi có chút cảm khái.
"Đại Minh ca thật thích nói đùa, Mộng nhi làm sao có thể không thay đổi? Mộng nhi hiện tại đã là mẫu thân của hai đứa bé, già rồi. Ha ha." Tô Nhược Mộng thản nhiên nhìn lại mình, khẽ nhíu mày, giống như vô tình nói.
Thần thái trên mặt Chu Đại Minh khẽ tối vài phần, hắn không ngốc, tự nhiên nghe được ý bên ngoài lời của nàng—— ta đã là thê tử của người khác, cũng đã làm mẫu thân, như thế nào lại không có thay đổi đây?
Đúng a! Thời gian như nước chảy qua, người tại sao có thể không thay đổi đây?
Chu Đại Minh khổ sở cười cười, Mộng nhi trước kia mặc dù cùng mình gọi bằng hữu, nhưng chưa từng động tình yêu nam nữ như chính mình. Nếu như hắn ngay từ lúc Mộng nhi cập kê liền thổ lộ, kết cục có thể hay không không phải như bây giờ?
Ai! Đều do mình lúc đó quá chắc chắn Mộng nhi đời này nhất định sẽ cùng với mình, bởi vì, hắn hoàn toàn tin tưởng Mộng nhi nhát gan hướng nội nhất định sẽ không bỏ hắn mà chọn người khác. Chỉ trách, lúc đó hắn cảm giác mình vẫn không thể cho Mộng nhi hạnh phúc, vẫn không thể gánh vác một gia đình, cho nên một kéo hai kéo, cuối cùng bỏ lỡ.
Không muốn nhìn bộ dạng của Chu Đại Minh hối hận, chán nản hao tổn tinh thần, Tô Nhược Mộng đưa tay chỉ cái bàn tròn trong phòng, cười nhạt một tiếng, nói: "Đại Minh ca, huynh muội chúng ta nhiều năm không gặp, vẫn là ngồi xuống tán gẫu đi."
Nàng biết, người phía sau hẳn là đã bị hắn đánh ngất, nếu không, lấy thân phận của hắn nhất định không có thể vào phòng cùng nàng nhận thức.
Cho nên, nàng không lo lắng, chờ một chút sẽ có người đẩy cửa vào.
Tô Nhược Mộng đi tới bên bàn tròn, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấc bình trà, thay mình cùng Chu Đại Minh rót một ly trà, đưa tay làm một động tác mời, cười nói: "Đại Minh ca, mời."
"Được!" Chu Đại Minh khẽ gật đầu, theo lời ngồi xuống, nâng chung trà lên mặt nở nụ cười hớp một ngụm, nói: "Để ta xem một chút ngươi phải đi như thế nào? Có cần chỗ của ta hay không?"
"Cám ơn ngươi! Đại Minh ca, ngươi bây giờ là thị vệ Thành vương phủ, ta không thể để cho ngươi khó xử." Tô Nhược Mộng đặt ly trà xuống, nhìn chằm chằm Chu Đại minh, lại nói: "Đại Minh ca, Mộng nhi còn có thể ngôn vô bất tẫn với ngươi không?"
Chu Đại Minh nghe vậy nặng nề gật đầu, nói: "Mộng nhi, mặc kệ thời điểm nào, mặc kệ hiện tại thân phận chúng ta là gì? Ngươi đều có thể nói ra ý nghĩ của ngươi với ta, ta vĩnh viễn sẽ không là kẻ địch của ngươi. Ta hiện tại mặc dù là thị vệ Thành vương phủ, nhưng ta cũng là bằng hữu là huynh trưởng của ngươi. Chuyện này, vĩnh viễn đều không thay đổi."
Hắn hiểu được, hắn nhất định chỉ có thể đơn phương tương tư.
Nhưng mà, gia gia đã từng nói, yêu không phải là đoạt lấy, mà là cùng đi. Nếu không thể là mối quan hệ mình muốn, như vậy ở lại bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc cũng là một loại hạnh phúc khác của hắn.
Cho nên, nhiều năm trước, hắn nghĩa vô phản cố gia nhập ma giáo, chính vì có thể cùng nàng hít thở cùng một bầu không khí. Chỉ là, Lôi Ngạo Thiên không biết là vô ý, hay là cố ý, sắp xếp hắn ở [ Thành vương phủ ] làm nội gián.
Những ngày vừa qua, mỗi đêm hắn sẽ ở trên cây hoa quế ngoài cửa sổ vụng trộm nhìn nàng trong phòng, chưa bao giờ để cho nàng phát hiện. Hôm nay tổng quản tìm người canh gác căn phòng này hắn liền xung phong nhận việc mà đến, không nhịn được nội tâm xao động, đánh ngất những người bên ngoài, lần nữa nhảy lên cây hoa quế.
Giữa lông mày Tô Nhược Mộng cũng nhuộm một tầng ấm áp, tươi cười, nhẹ giọng nói: "Đại Minh ca, Đông Lý Phong không phải là một chủ tử có thể dựa vào, ta không muốn có một ngày, chúng ta trở thành kẻ địch của nhau."
Chu Đại Minh nhếch môi cười một cách ngây thơ, giờ khắc này, hắn rất vui vẻ. Bởi vì Tô Nhược Mộng nói lời này là xuất phát từ nội tâm, là thật sự quan tâm hắn, điều này làm cho hắn cảm giác mình thật hạnh phúc.
Vui vẻ, hạnh phúc.
Không nhịn được ý cười, Chu Đại Minh cười đến không khép được miệng gật đầu, nói: "Mộng nhi, chuyện này ta có thể bảo đảm, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành kẻ địch."
"Oh." Tô Nhược Mộng ngước mắt lên nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
Chu Đại Minh đứng lên, nắm quyền chắp tay hướng về phía Tô Nhược Mộng quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn nàng tròng mắt đen lóe sáng nói: "Thuộc hạ tham kiến phu nhân!"
Tô Nhược Mộng sững sờ, có chút ngoài ý muốn nhìn Chu Đại Minh còn đang quỳ một gối, không dám xác định, hỏi: "Đại Minh ca, ngươi là? Làm sao có thể? Chuyện là khi nào? Vì sao không có ai nói cho ta biết chuyện này?"
Nàng thật sự là quá ngoài ý muốn, lời này chính là Chu Đại Minh là nội gián của Ma Giáo bọn họ nằm vùng ở [ Thành vương phủ ].
Xem ra, nàng thật không hiểu Chu Đại Minh, ngay cả hắn có võ công đều chưa từng nhận thấy được.
"Năm năm trước, ta được sắp xếp làm nội gián ở đây, càng ít người biết lại càng tốt."
"Năm năm trước?" Tô Nhược Mộng bật thốt lên hỏi ngược lại một câu, vậy nói cách khác, nàng chân trước rời đi, hắn chân sau liền đuổi theo đến Ma Giáo? Xem ra Chu Đại Minh đối với Tô Nhược Mộng kia là thật sự động tâm, chỉ là, nàng không hiểu được, vì sao hắn chưa từng thổ lộ?
Nếu như hắn thổ lộ, có thể hay không sẽ không có chuyện tình Lôi Ngạo Thiên? Như vậy mình có thể xuyên qua tới đây sao?
Chuyện không có nếu như, nhất trong là tình yêu, vĩnh viễn cũng sẽ không có thứ tự đến trước và sau.
Ở đúng thời điểm, gặp được đúng người, coi như chỉ ở trong đám người nhìn nhau một cái, cũng có thể khắc cốt ghi tâm, giống như nàng và Lôi Ngạo Thiên. Nếu như nàng và Chu Đại Minh, mặc dù là thanh mai trúc mã, vừa ý bất động, là tình không dài, vĩnh viễn chỉ có thể là tình cảm huynh muội, là bằng hữu.
Chu Đại Minh gật đầu một cái, thay nàng lý giải nghi ngờ nói: "Năm đó ngươi và thím sau khi rời đi, người trong giang hồ lần lượt đến, đợi sau khi tất cả bình tĩnh, gia gia để cho ta gia nhập ma giáo, nói tương lai nhất định có thể giúp các ngươi giúp một tay. Gia gia nói, ngươi Thiên Mệnh bất phàm, cũng không thuộc về Thôn Thanh Thủy."
Cũng chính là bởi vì gia gia nói nàng vĩnh viễn không thuộc về Thôn Thanh Thủy, hắn mới chân chính hết hy vọng, trên đời này, nếu như hắn chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng hai người, thì đó chính là gia gia và Tô Nhược Mộng. Chỉ là chưa từng nghĩ qua, lại được nhìn thấy nàng lần nữa, hắn từng cho là tim sẽ không lại nảy lên, nhưng vẫn không nhịn được đập rộn ràng như cũ.
Cái gì? Chu gia gia nói? Lão nhân gia ông ta thế nào cũng có chút cảm giác như Phó Linh Tử?
"Đại Minh ca, ngươi đứng lên đi. Về sau, không được nói đến phu nhân và thuộc hạ, ngươi vĩnh viễn là huynh trưởng của ta."
"Được!" Chu Đại Minh đứng dậy lần nữa ngồi xuống, kiềm lại cảm giác nội tâm vừa khổ vừa ngọt ngào.
Tô Nhược Mộng nói: "Đại Minh ca, ta không có chuyện gì. Ngươi ngàn vạn lần đừng để người khác bắt được nhược điểm, bại lộ thân phận. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, nhất định không thể có sơ xuất."
Tròng mắt đen của Chu Đại Minh giật giật, nhỏ giọng nói: "Mộng nhi, ta biết rồi. Ta hiện tại liền rời đi, nếu như ngươi có chuyện, thì phải phát tín hiệu cho ta." Nói xong, hắn móc trong ngực ra một hộp gỗ tinh sảo, đưa tới trước mặt của Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng nhận lấy hộp gỗ, khẽ vuốt cằm, nói: "Được!"
Dứt lời, bóng đêm trước mắt hiện ra, Chu Đại Minh giống như chưa từng xuất hiện, trong phòng chỉ có nàng lẳng lặng ngồi.
Tô Nhược Mộng đem hộp gỗ đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy bên trong có mười mấy viên màu xám tro, còn có một tờ giấy nhỏ. Nàng mở tờ giấy ra, trên giấy bất ngờ hiện ra một hàng chữ mạnh mẽ mười phần.
"Mộng nhi, đây là tín hiệu hoàn, gặp chuyện, ném lên trên nóc nhà là được. —— Đại Minh."
Tô Nhược Mộng nhìn hộp gỗ xinh xắn trên bàn, nhẹ nhàng thở dài một cái, ánh mắt khẽ chớp, ai! Tô Nhược Mộng a Tô Nhược Mộng, ngươi trong lúc vô hình liền thiếu người ta một phần tình. Thật may không vạch trần lẫn nhau, nếu không có thể ngay cả huynh muội hoặc bằng hữu đều không làm được. Chỉ lưu lại lúng túng mà thôi.
"Ánh trăng sáng tỏ, mỹ nhân như ngọc. Mùi hoa ám nổi, nhớ nhung như nước thủy triều."
"Nhị Lôi Tử." bên tai truyền đến tiếng ngâm thơ như ngọc, Tô Nhược Mộng chợt đứng lên, xoay người nhìn người đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Lôi Ngạo Thiên khóe môi gợi lên nụ cười. Nàng chợt chạy về phía Lôi Ngạo Thiên đang giang hai cánh tay, đưa tay ôm chặt hông của hắn, tham lam ngửi mùi trên người hắn.
Hai người lẳng lặng ôm hồi lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, đem bóng hai người ôm nhau kéo đến thật dài.
Hô...... Ngoài cửa sổ cách đó không xa truyền đến một tiếng thở thật dài, Tô Nhược Mộng trong lòng ngẩn ra, chân mày khẽ nhướng lên. Nàng buông tay đang xiết chặt ngang hông Lôi Ngạo Thiên ra, ngẩng đầu tham lam mà nóng bỏng nhìn hắn.
"Nhị Lôi Tử, ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Nương tử, ta tới thay ngươi chém hoa đào."
"Cái gì?"
"Chém hoa đào a, xem ra khoảng thời gian về sau, ta không thể để nàng một mình bên ngoài rồi."
"Chàng đều nghe được?" Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng đẩy hắn ra một chút, đôi mắt sáng nháy mấy cái, nhìn hắn hỏi.
Lôi Ngạo Thiên nắm tay nàng, vừa đi vào phía bên trong phòng, vừa nhẹ nhàng đánh xuống ống tay áo phía sau, cửa sổ liền tự đi đóng lại. Mày rậm nhíu chặt, Lôi Ngạo Thiên nhìn bên trong nhà này tấm màn màu xanh cỏ, cửa sổ bố, vải mành, khăn trải bàn, còn có đồ trang sức đẹp đẽ, quý báu trên bàn trang điểm, chợt cảm thấy trong dạ dày vị chua vụt vụt bốc lên.
Đông Lý Phong ghê tởm, cư nhiên phí hết tâm tư làm vừa lòng nương tử hắn như thế.
Đáng ghét! Đáng xấu hổ! Không có khí tiết chút nào!
Càng làm cho hắn hờn dỗi chính là suy nghĩ của Chu Đại Minh sau năm năm, cư nhiên đối với Mộng nhi còn có loại cảm tình kia. Năm đó, hắn ở Thôn Thanh Thủy liền biết hắn đối với Mộng nhi có cảm xúc khác thường, cho nên sau khi Chu Đại Minh gia nhập ma giáo, hắn liền sắp xếp hắn ở [ Thành vương phủ ] làm nội gián.
Chu Đại Minh là một nhân tài, tiềm lực của hắn rất tốt, bản thân điều kiện không tồi. Hắn vẫn hoài nghi, gia gia của hắn không phải một nhân vật đơn giản. Chỉ là, những chuyện này hắn cũng không muốn đi kiểm tra xem xét kỹ càng, chỉ cần đối phương từng đối tốt với Mộng nhi, hắn cũng coi hắn như ân nhân của mình.
Tô Nhược Mộng ngẩng đầu quắc mắt nhìn hắn, đưa tay nhẹ nhàng nhéo mũi của hắn, cười nói: "Lão Soái, chàng lại ghen." Lão Soái là tên gọi, nàng chỉ gọi khi dụ dỗ Lôi Ngạo Thiên, bình thường, nàng thường gọi hắn là Nhị Lôi Tử.
Nghe âm thanh nhu nhu của nàng, còn có cách gọi bình thường mặc hắn uy hiếp ăn vạ như thế nào cũng rất ít được nghe, không vui trong lòng Lôi Ngạo Thiên lập tức tan thành mây khói, hắn cúi đầu chạm trán cùng Tô Nhược Mộng, cười dụ dỗ nói: "Xóa chữ lão, thêm một chữ ca, kêu một lần ta nghe một chút."
"......" Tô Nhược Mộng bất nhã liếc mắt, lắc đầu một cái, nói: " chàng đẹp trai, người thần căm phẫn, chàng đẹp trai, thiên nhân đều biết, cần tên gọi thô tục như vậy sao?"
"Nghịch ngợm! Nào có người hình dung tướng công của mình như vậy?" Lôi Ngạo Thiên đưa tay kéo trâm cài màu tím trên búi tóc nàng xuống, một đầu tóc đen trong nháy mắt liền thả ra. Tô Nhược Mộng khẽ nhếch miệng, đang muốn kháng nghị, nhưng không ngờ lại bị động tác kế tiếp của Lôi Ngạo Thiên chọc cho mặt đen sì.
Hắn đây là đang làm cái gì? Thế nhưng tận tình vò rối tóc nàng, hơn nữa còn cười đến vui vẻ.
Tô Nhược Mộng bĩu môi, đưa tay đánh tay hắn, nói: "Nhị Lôi Tử, chàng làm gì thế? Biến người ta thành như phụ nữ điên, chơi như vậy rất vui sao?"
"Chơi thật vui." Lôi Ngạo Thiên nói xong, lại đưa ma chưởng của hắn tới.
Tô Nhược Mộng tránh né không được, không thể làm gì khác hơn là mặc cho hắn vừa cười, vừa xoa mái tóc của nàng.
Đôi mắt sáng rực rỡ, một ánh sáng giảo hoạt từ trong mắt chợt lóe lên, Tô Nhược Mộng đứng bật dậy như lò xo, nhanh chóng rút sạch dây cột tóc của Lôi Ngạo Thiên, nhìn hắn xõa một đầu tóc đen, nàng cũng không chịu yếu thế vừa nhảy lên, vừa xoa tóc hắn.
Ách......
Lôi Ngạo Thiên ôm thật chặc Tô Nhược Mộng,cúi nhìn nàng, tròng mắt đen trung chợt dâng lên ngọn lửa, trắng trợn, ánh mắt nóng bỏng không che giấu. Tô Nhược Mộng cũng không náo loạn, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cong cánh môi mềm mại đỏ thắm lên, yên tĩnh chờ hắn hái.
Bốn phiến môi chạm nhau, thiêu đốt tình cảm phu thê sau xa cách lên mãnh liệt, Lôi Ngạo Thiên ôm ngang nàng lên, vừa không hôn mãnh liệt không rời, vừa sải bước đến giường lớn trong phòng.
"Nhị Lôi Tử, nơi này......" Tô Nhược Mộng có chút bận tâm, cũng có chút không quen, dù sao nơi này là nơi của Đông Lý Phong.
"Không có việc gì!" Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, đưa tay tháo tấm màn xuống, ngón tay gảy nhẹ, nhanh chóng, chuẩn xác tắt đèn trong phòng. Ngay sau đó cúi đầu tinh chuẩn tìm được đôi môi đỏ mọng của Tô Nhược Mộng, không hề nữa lãng phí đêm đẹp, an ủi những ngày nhớ thê tử cực khổ.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rải vào trong phòng, Tô Nhược Mộng từ từ tỉnh lại, mắt nhắm như cũ nhưng tay lại theo thói quen đưa về bên cạnh tìm một gấu ôm. Trống không? Tô Nhược Mộng nhanh chóng mở mắt ra, đưa tay đi đến trên giường sờ một cái, xác định Lôi Ngạo Thiên đã rời đi chẳng biết từ lúc nào, nàng lại lười biếng nằm xuống, cũng không nhúc nhích.
Hắn đến rồi! Gác lại chuyện quan trọng, từ xa xăm chạy tới bên cạnh nàng.
Hắn đi rồi! Quay lại vội vàng, chỉ vì xác định chính xác an nguy của nàng.
Trong đầu thoáng qua lời nói tối qua hắn nói bên tai mình, Tô Nhược Mộng có chút không quá chắc chắn, dù sao lúc ấy nàng bị hắn làm mấy hiệp liên tiếp, mệt mỏi mơ màng ngủ, cả người đều mơ mơ màng màng.
......
Tử Long lĩnh.
Bảo Bảo đuổi theo sau lưng Phó Linh Tử vẫn đang chạy, hơi thở có chút hỗn hển ngăn ở trước mặt hắn, ngẩng đầu làm ra vẻ ông cụ non nhìn hắn hỏi "Phu Tử, Bảo Bảo muốn hỏi ngươi một chuyện?"
"A, Bảo Bảo gần đây ngươi trở nên rất hiếu học, thật là một đứa bé ngoan. Hỏi đi." Phó Linh Tử hài lòng nhìn học trò của mình, Bảo Bảo rất thông minh, thiên phú rất cao, có thể trước kia rất nghịch ngợm, làm cho hắn cảm thấy có chút nhức đầu. Nhưng gần đây hắn thay đổi, trở nên rất hiếu học, hơn nữa cũng cho thấy hắn tiềm chất trước kia chưa phát hiện của hắn.
Bảo Bảo đã gặp qua là không quên được, là trợ thủ đắc lực với khả năng viết chữ, hắn bất ngờ là không lâu trước đây Bạch Thiển đem đến thư tín giả. Nét chữ ở trong đó, không có mấy người có thể phát hiện ra không phải tay hắn viết mà Bảo Bảo lại phát hiện ra.
Vẻ mặt Bảo Bảo thành thật nhìn Phó Linh Tử, chớp mắt một cái, hỏi "Phu Tử, người có phải luôn dạy chúng ta, làm người phải thành thực, không thể gạt người khác?"
"Không sai! Đứa bé ngoan lẽ ra nên như vậy." Phó Linh Tử gật đầu một cái.
Lông mày non nớt khẽ chau lại, Bảo Bảo lắc đầu một cái "Ta không phải đứa bé, mẫu thân nói ta đã là tiểu nam tử hán rồi."
"A, nam tử hán làm người nên thành thực, giữ chữ tín." Phó Linh Tử lập tức đổi cách nói.
"Đã như thế, xin Phu Tử thành thực nói cho ta biết, mẫu thân của ta rốt cuộc đi nơi nào? Vì sao tất cả mọi người không nói sự thật cho ta? Bảo Bảo đã là tiểu nam tử hán rồi, cũng không thể xem ta như đứa bé mà dụ dỗ. Ta sẽ không tin, hãy chứng minh mẫu thân của ta đã xuống núi tuần tra cửa hàng."
Bảo Bảo cơ trí nhìn Phó Linh Tử, ánh mắt nháy cũng không nháy, chỉ sợ Phó Linh Tử không chịu nói cho hắn biết sự thật, cho nên, hắn vừa rồi phải lượn một vòng lớn như vậy. Những ngày qua hắn gặp mọi người đều hỏi mẫu thân hắn đã đi đâu, nhưng mọi người giống như đã nói trước với nhau, thống nhất một cách nói, tuyệt không hai lời.
Đối với việc mẫu thân ra đi không từ giả, nói gì hắn cũng không tin là người đi tuần tra của hàng. Trước kia, mẫu thân sẽ không không nói cho bọn họ một tiếng, cũng sẽ không đi một mình. Nhất định là xảy ra chuyện gì hắn không biết, hắn càng nghĩ càng không thích hợp, mọi người nhất định đều lừa hắn.
"Bảo Bảo, mẫu thân ngươi có hay không đã nói với ngươi, nam tử hán gặp chuyện phải xử lý như thế nào?" Phó Linh Tử không trả lời mà hỏi lại, hắn biết, Bảo Bảo thông minh, quan sát nhạy bén, còn có suy nghĩ tinh tế, căn bản là không lừa được hắn bao lâu.
Nghe vậy, Bảo Bảo nghiêng đầu nhỏ, vuốt cằm tinh tế suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Mẫu thân nói qua, nam tử hán gặp chuyện phải tỉnh táo, phải lý trí, phải phân tích tình huống, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ."
"Ừ, ngươi mẫu thân nói rất đúng, Bảo Bảo cũng nhớ rất tốt." Phó Linh Tử mỉm cười điểm đầu hắn, nói: "Mẫu thân ngươi bị Thành vương gia bắt đi."
Nói xong, Phó Linh Tử dừng lại một chút, ý vị sâu xa đánh giá Bảo Bảo, chỉ thấy trên mặt của hắn lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn mím mím môi, ngẩng đầu nhìn Phó Linh Tử, nói: "Phu Tử có biết Thành vương gia là ai không? Thiên hạ này còn có người không sợ phụ thân ta sao?"
Hắn muốn biết rõ người này là ai? Tại sao phải bắt đi mẫu thân?
"Lại nói Thành vương gia, là biểu cữu của ngươi, cũng là đệ đệ ruột của Đương Kim Hoàng Đế. Ở trên đời này, trong một quốc gia Hoàng Đế là lớn nhất, tiếp theo chính là Văn Võ Bá Quan,mà ở giữa đó là những hoàng tử, vương gia. Thành vương gia trước khi ngươi ra đời, cũng đã có ân oán. Chỉ là, Thành vương gia sẽ không làm khó mẫu thân ngươi, hắn có mục đích khác."
Phó Linh Tử đơn giản rõ ràng giải thích quan hệ giữa Đông Lý Phong và phu thê Lôi Ngạo Thiên, chỉ là nhìn về phía ánh mắt Bảo Bảo càng ngày càng hài lòng, liên tiếp gật đầu.
Quả nhiên, không hổ là con trai của Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, tương lai nhất định là một tuyệt thế minh quân.