Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 131: Ba mẹ con gặp nhau




Edit: Thảo My
Lôi Ngạo Thiên không phụ sự mong đợi của mọi người bước lên ngôi vị hoàng đế, xây tân triều 【 Vĩnh Hưng Vương triều 】. Sau trải qua bách quan tướng nghị luận quyết định, chọn ở một ngày may mắn ba tháng sau ban bố hiệu tân triều và tân hoàng chính thức lên ngôi. Mà đối với Đông Lý Quyền và Đông Lý Phong cũng theo cấp bậc Hoàng đế và Vương Gia Đông Lý triều an táng hoành tráng.
......
"Mẹ, mẹ......" Truyền tới bên tai âm thanh tha thiết ước mơ, Tô Nhược Mộng chợt từ trên ghế ngọc đứng lên, nghiêng đầu theo tiếng kêu nhìn lại, vui mừng nhìn hai tiểu tử như con bướm xinh đẹp vụt chạy về phía nàng.
Bọn họ vì sao lại tới? Nhị Lôi Tử không phải nói đợi sau khi hoàn toàn yên ổn lại, mới để cho người đi Tử Long Lĩnh đón bọn nhỏ tới đây sao?
Tân triều thành lập, trăm vứt bỏ cương, triều đình từ trên xuống dưới tất cả đều bận rộn lập tân cương (cơ sở chính yếu), ban bố lệnh mới.
Ban bố xuống một cái lệnh kêu gọi ích nước lợi dân, cả Vĩnh Hưng Vương Triều đều giống như mưa xuân làm dịu cây cỏ, sinh cơ bừng bừng, tươi tốt phồn thịnh.
Mười ngày nay gần đây, Lôi Ngạo Thiên mỗi ngày loay hoay chỉ có thể ngủ hai canh giờ, khiến nàng nhìn ở trong mắt, thương ở trong lòng. Trừ tự thân tự lực về phương diện ẩm thực của hắn chuẩn bị một ngày ba bữa ra, chuyện triều đình, nàng hình như cũng không xen tay vào được.
Tô Nhược Mộng ngồi xổm người xuống đón hai tiểu tử bay nhào tới chỗ nàng, dùng sức hít hít mùi thơm đặc biệt trên người bọn họ. Giờ khắc này, nàng cảm giác toàn bộ thế giới đều đã ở bên trong vòng tay ôm ấp của mình.
Trong một tháng qua, nàng giờ nào khắc nào cũng nhớ nhung hai bảo bối tri kỷ của nàng —— Bảo Bảo và Bối Bối.
Nhưng mà, nàng biết, còn nghĩ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng không thể để bọn nhỏ từ Tử Long Lĩnh xuống, chỉ có ở lại nơi đó mới an toàn nhất. Nàng không thể để người khác có cơ hội có thể lợi dụng, càng không thể để bọn họ có thể trở thành lợi thế người khác uy hiếp nàng và Lôi Ngạo Thiên.
"Mẫu thân, Bảo Bảo ( Bối Bối) rất nhớ người và phụ thân!" Hai tiểu tử kia mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Hơn một tháng nay, bọn họ quả thật rất lo lắng, đầu tiên là người lớn giấu giếm bọn họ sự thật, sau khi biết sự thật, bọn họ lại ngày kinh đêm sợ, lo lắng an nguy của cha mẹ. Nhất là mẫu thân, không phải bọn chúng không tin bản lĩnh của mẹ, mà là, bọn họ nghe nói Đông Lý Phong không phải là một ‘ chim ’ tốt.
Dĩ nhiên, sau khi sự tình đều lộ ra, các hộ pháp thúc thúc nói cho bọn hắn biết.
Về chuyện của hai huynh đệ Đông Lý Phong và Đông Lý Quyền, bọn họ đều đã vô cùng rõ ràng, xét đến cùng cũng bởi vì dã tâm và tư tâm của hai huynh đệ bọn họ, không có việc gì gây sự chọc tới cha mẹ của bọn hắn, sau đó sẽ rất vô sỉ nói, đây tất cả đều là lỗi của cha mẹ bọn họ.
Đối với loại chuyện trộm kêu bắt trộm này, ngay cả hai đứa trẻ năm tuổi bọn họ cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ đến chỉ hận trên đất không thể có lỗ chui xuống, chính là không biết hai huynh đệ kia da mặt còn dày hơn tường thành sẽ là loại biểu tình nào?
"Mẫu thân cũng rất nhớ các con!" Tô Nhược Mộng buông thân thể mềm mềm, thơm ngát bọn họ ra, vui vẻ hôn một cái trên mặt trẻ con mập mạp của bọn họ, cười ha hả nói.
Khanh khách...... Chụt......
Bảo Bảo và Bối Bối nhìn nhau cười một tiếng, đều lả tả ôm cổ Tô Nhược Mộng, vui vẻ đưa tới mỗi người hôn một cái.
"Mộng nhi." Tô thị nhìn cảnh ba mẹ con Tô Nhược Mộng tiểu biệt gặp lại ấm áp, khóe mắt không khỏi ươn ướt, nhẹ nhàng kêu tên khuê nữ mình nóng ruột nóng gan một tiếng.
"Mẹ —— Nữ nhi bất hiếu, khiến mẹ lo lắng." Tô Nhược Mộng buông Bảo Bảo và Bối Bối ra, dắt bọn họ đi tới chỗ Tô thị.
"Mẹ không có việc gì! Chỉ cần Mộng nhi bình an, mẹ yên tâm rồi."
"Tam muội."
"Tam tỷ."
"Phu nhân."
Đám người Tâm Nương và Lăng Cẩn Tịch, Lạc Băng Vũ vui vẻ xông tới, mỗi một người đều không nhịn được nhìn Tô Nhược Mộng từ trên xuống dưới, cho đến khi xác định nàng không có việc gì, hơn nữa sắc mặt còn hồng nhuận không ít, lúc này mới chân chính yên tâm lại.
"Đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, Băng Vũ, Lạc Nhi, các ngươi cũng tới rồi. Sao không sai người nói trước cho ta biết, ta sẽ đi cửa thành đón các ngươi." Tô Nhược Mộng nhìn phần đông tất cả bọn tỷ muội đều đến đông đủ, cười không khép miệng mà nói.
Tâm Nương cười lắc lắc đầu, nói: "Không cần phiền toái như vậy, hoàng thượng đã phái người ở ngoài cung đón chúng ta."
"Đúng vậy, đúng! Tam tỷ, ngươi bây giờ đã là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Chuyện đón người cũng không cần làm phiền ngươi." Bạch Thiển cười hì hì nói xong, mắt thỉnh thoảng liếc về bốn phía, tựa hồ đang tìm gì.
Tô Nhược Mộng nhìn khuôn mặt kia của nàng, khẽ nhíu mày cùng đám người Tâm Nương cười thầm, chế nhạo: "Hậu cung là chỗ ở của nữ quyến, người Tứ muội muốn gặp cũng không ở chỗ này."
Nghe vậy, mặt Bạch Thiển đỏ ửng, chột dạ nhìn thoáng qua các nàng, nũng nịu: "Ta nào có đang tìm hắn? Ta chỉ là lần đầu tiên tới Ngự Hoa Viên, cảm thấy cảnh sắc nơi này rất đẹp mà thôi."
"Hắn là ai?" Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, đồng thanh lên hỏi, cũng không tính dễ dàng như vậy để cho nàng lừa dối vượt qua cửa ải.
"Ta biết rõ." Bảo Bảo không muốn bị mẫu thân ‘ lạnh nhạt ’, vội vàng gia nhập trong vòng nói chuyện của người lớn.
Bối Bối cũng vộn đuổi kịp giơ tay lên, cướp lời nói: "Ta cũng biết rõ."
Nói xong, hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, ăn ý mười phần nói: "Người Tứ a di muốn gặp chính là phu tử."
"Ha ha ha......" Mọi người nghe Bảo Bảo và Bối Bối trực tiếp chỉ ra, rối rít ôm bụng cười lớn, chọc cho cung nữ, bọn thái giám trong ngự hoa viên liên tiếp nhìn nhau.
"Cười cái gì cười? Nào có như các ngươi vậy?" Bạch Thiển không chịu nổi chế nhạo, mặt lập tức đỏ lỗ tai dựng đứng lên, thẹn thùng trợn mắt nhìn họ một cái, vội vàng đổi chủ đề: "Tam tỷ, Đông Lý Phong bắt ngươi đến Kinh Thành lâu như vậy, hắn không có làm khó dễ ngươi chứ?"
Vấn đề Bạch Thiển đưa tới khiến mọi người quan tâm, cũng thành công phân tán lực chú ý mọi người tập trung ở trên người nàng.
Họ cũng không biết kết cục của Đông Lý Phong, chỉ nghe nói Đông Lý Quyền bởi vì bệnh băng hà.
"Mẫu thân, cái ‘ người chim ’ đó có khi dễ người? Người mau nói cho Bảo Bảo nghe, nếu như hắn dám khi dễ mẫu thân, Bảo Bảo nhất định sẽ làm cho hắn hít hết túi." Trên mặt Bảo Bảo hiện giận dữ, chỉ cần nghĩ tới cái ‘ người chim ’ đó bắt nhốt mẫu thân hắn, hắn đã hận không thể dùng phấn biến thân siêu cấp mình len lén phối chế, biến Đông Lý Phong thành bộ dáng cả mẹ hắn ta cũng không nhận ra.
Bối Bối ngẩng đầu lên, mắt nháy cũng không nháy nhìn Tô Nhược Mộng, đưa tay lắc lắc cánh tay nàng, thúc giục: "Mẫu thân, người nói mau đi. Bối Bối cũng có thể thay mẫu thân hả giận, Bối Bối đi theo đại a di học Nhiếp Hồn thuật, bảo đảm có thể để hắn tự làm xấu mặt trước mặt người khác, tự bộc ra gièm pha. Nếu không, chính Nhị a di dạy ta thuật dịch dung, biến hắn thành Trư Bát Giới."
Chân mày cau lại, Tô Nhược Mộngkhẽ liếc mắt nhìn Tô thị một cái, đôi môi nhu động mấy cái, nhưng không nói ra lời mắc kẹt ở trong cổ họng.
Nàng không biết nên mở miệng thế nào? Không phải Đông Lý Phong không đáng chết, mà là lo lắng Tô thị sẽ bởi vì hắn là nhi tử Nam Cung Cẩn mà sinh lòng áy náy. Tô thị là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu như nàng biết được Đông Lý Phong đã chết, hơn nữa cái chết của Đông Lý Phong lại có quan hệ với mình, chỉ sợ sẽ khổ sở một chút.
Mọi người thấy nàng do dự, lại nói không nên lời, rối rít sốt ruột.
"Tam tỷ, Đông Lý Phong khi dễ ngươi, có đúng hay không? Khốn kiếp, ta đi bắt hắn tới đây, dạy dỗ thật tốt một trận." Bạch Thiển nói xong, xoay người làm bộ muốn đi đến phương hướng cửa cung.
Tâm Nương gọi Bạch Thiển đang xúc động lại: "Tứ muội, ngươi chờ chút. Kiên nhẫn nghe Tam tỷ ngươi nói hết đã, ngươi nhìn ngươi, những năm này sống trong thoải mái, tâm tư không lớn lên sao? Không chút nào giống năm đó mới quen ngươi, ngươi trước kia bĩnh tĩnh không hoảng hốt đã đi đâu?"
Bạch Thiển vội vàng ngừng bước chân, mặt không vui nhìn Tâm Nương, oán giận nói: "Đại tỷ, ngươi chỉ biết khi dễ người ta."
Lăng Cẩn Tịch che miệng cười khẽ, liếc Bạch Thiển một cái, cười nói: "Tứ muội, ngươi cái người ta này, chúng ta cũng không dám khi dễ. Người ta không phải là người chúng ta chọc nổi?" Nói xong, chúng nữ rối rít nở nụ cười.
"Còn nói không có, rõ ràng là có. Hiện tại không phải cũng đang tiến lên khi dễ ta sao? Các ngươi chính là lấy lớn hiếp nhỏ, nhiều người lấn ít."
Lạc Băng Vũ: "Cái này thật đúng là không có."
"Cái này thật đúng là không dám." Thủy Lạc cười bổ sung một câu, vừa nói vừa nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn chúng nữ, chọc cho mọi người trăm miệng một lời cười vang.
Nhìn bọn họ làm việc không đàng hoàng như thế, nói xong lại chạy đề tài, Bảo Bảo và Bối Bối đã không vui. Bọn họ tránh tay Tô Nhược Mộng ra, đứng ở giữa mọi người, ngẩng đầu lên nhìn họ, cong miệng nói: "Các a di, các ngươi cũng quá lạc đề đi? Chúng ta đang ở chuyện ghét ‘ người chim ’, tất cả đều là người lớn, làm sao lại một chút quan niệm nặng nhẹ cũng không có?"
"Cái gì?" Mọi người hóa đá ngay tức khắc, sững sờ nhìn hai tiểu nhân nhân rõ ràng đã tức giận.
Họ mới vừa không nghe lầm? Hai đầu củ cải này trước mắt đang chỉ trích các nàng không đúng sao? Nhưng mà, lời nói của bọn họ có thể không cần sắc bén như thế không? Bị đứa bé nhỏ như vậy chế nhạo, thật là một chuyện không thể nói ra ngoài. Nhất là không thể bị một đám nam nhân kia biết, nếu không, còn không biết bọn họ sẽ cười thành cái dạng gì nữa?
Tô Nhược Mộng nhìn chúng tỷ muội bị hóa đá, không nhịn được nhìn Tô thị cùng nở nụ cười, nụ cười này làm do dự và mâu thuẫn mới vừa trong lòng nàng hòa tan không ít. Nàng hơi thở dài một cái, nghĩ thầm: "Giấy cuối cùng là bao không nổi lửa, Đông Lý Quyền cùng Đông Lý Phong, Nam Cung Nhược Lâm còn chưa hạ táng, họ rất nhanh sẽ biết."
"Bảo Bảo, con không thể luôn đặt lời thô tục ở khóe miệng, mẫu thân không muốn nghe con nói đến cái gì ‘ người chim ’ linh tinh nữa, hiểu chưa?" Đang nói chuyện xảy ra phía trước, Tô Nhược Mộng ngồi xổm xuống nhìn thẳng Bảo Bảo, chỉ ra chỗ không đúng của hắn.
"Mẫu thân, ‘ người chim ’ cũng là lời thô tục sao? Nhưng các hộ pháp thúc thúc đều là gọi Đông Lý Phong như vậy." Bảo Bảo có chút nghi hoặc nhìn mẫu thân, không hiểu được các hộ pháp thúc thúc oang oang lưu loát, vì sao đến chỗ hắn lại là lời thô tục?
Mắt hạnh trợn lên, lông mày nhéo một cái, sau khi Tâm Nương yên lặng ở trong lòng chỉ trích các hộ pháp một trận, vội vàng theo sát hàng ngũ của  Tô Nhược Mộng, sửa chữa từ ngữ của Bảo Bảo và Bối Bối: "Đừng nghe lời nói của các hộ pháp thúc thúc, bọn họ trừ nhị vẫn là nhị (thô tục). Bảo Bảo là tiểu công tử tao nhã ôn nhuận, Bối Bối là tiểu công chúa cao quý, miệng các ngươi sao có thể nói lời thô tục dữ dội? Lần tới đừng nói lại."
Tâm Nương luôn xem Bảo Bảo và Bối Bối như chính mình sinh ra, những năm này vẫn điều trị thân thể muốn sinh một đôi nam nữ khả ái, nhưng vẫn chưa được như ý nguyện. Điều này làm cho nàng vốn thương yêu Bảo Bảo và Bối Bối, càng trút hết tất cả tình thương nồng nặc của mẹ trên người bọn họ.
Ở trong mắt của nàng, Bảo Bảo và Bối Bối là tuyệt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.