Edit: Thảo My
"Mộng nhi mở." Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ Tô Nhược Mộng, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
"Mộng nhi mở?" Lôi Cận cùng Hàn Nhứ cùng lên tiếng hỏi ngược lại, ánh mắt đều nhìn về phía Tô Nhược Mộng.
Không phải nói nàng gặp Thiên nhi ở một cái sơn thôn hẻo lánh sao? Nàng sao lại có cảm giác buôn bán sắc bén như thế? Còn có thủ đoạn kinh doanh kỳ lạ? Bọn họ vốn muốn trở lại hỏi rõ ràng sau, đã đi xuống núi đóng cửa những khách sạn kia. Lại chưa từng nghĩ đến, lại là do người mình mở.
Khóe môi ngoéo một cái, Tô Nhược Mộng gật đầu cười nói: "Khiến bá phụ, bá mẫu chê cười."
"Chúng ta không có chê cười, chúng ta đang rất kinh ngạc." Hàn Nhứ đưa ánh mắt nhìn Tô Nhược Mộng, lại nói: "Mộng nhi, con thật lợi hại. Phương thức này rất tốt, ta thích, ha ha!"
Ha ha! Người con dâu này thật quả không là một cô nương bình thường, nàng thích!
Khiến những người đó tới nhiều hơn đi, chỉ là ở khách trọ sạn liền chết nghèo bọn họ đi, mà họ lại chỉ cần ngồi ở chỗ này thổi gió, vừa ngắm phong cảnh vừa đếm bạc, thuận tiện chuẩn bị hôn sự cho Thiên nhi cùng Mộng nhi. Nàng cũng sớm ngày ôm tôn tử mập mạp.
Lôi Cận cũng không phải thập phần lạc quan, hiện tại cả giang hồ, thậm chí những tà môn phái ở những quốc gia khác cũng đối với Tử Long Lĩnh như hổ rình mồi. Phòng thủ Tử Long Lĩnh kiên cố, nhưng cũng sợ có cao thủ phá trận tiến vào.
Lông mày rậm của hắn nhẹ nhíu lại, nếu không phải bị những chòm râu che miệng lại, nhất định còn có thể nhìn thấy hắn mím môi thật chặt.
"Cha, người đừng lo lắng! Ta tự có an bài, người ta đều an bài xong xuôi rồi, lão Bát cùng lão Nhị lại tăng thêm không ít cơ quan, không có việc gì." Lôi Ngạo Thiên chỉ cần liếc mắt nhìn nét mặt Lôi Cận, là có thể hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Tử Long Lĩnh trọng yếu thế nào, hắn sẽ không quên, càng sẽ không để cho Tử Long Lĩnh có bất kỳ nguy hiểm nào.
"Ừ, mọi việc cẩn thận một chút, Tử Long Lĩnh không thể để cho những người ý niệm không tốt đi lên." Lôi Cận gật đầu, nhịn không được dặn dò hắn.
"Ta hiểu biết rõ."
Tô Nhược Mộng mặc dù biết không ít chuyện Tử Long Lĩnh, cũng biết Tử Long Lĩnh đối với Ma Giáo và những bách tính dưới chân núi kia có bao nhiêu quan trọng, nhưng mà, giờ phút này nghe hai cha con bọn họ đối thoại, làm cho nàng cảm thấy diện mạo thực của Tử Long Lĩnh xa hơn những gì nàng nhìn thấy.
"Nếu như ở chung quanh Tử Long Lĩnh có thể đào một con sông, có thể hay không?" Thành thật mà nói, mặc dù Lôi Ngạo Thiên đã khẳng định, sẽ không có người làm chuyện ngu xuẩn phóng hỏa đốt rừng, nhưng mà, nàng vẫn lo lắng chuyện chó cùng dứt giậu.
Chỉ có chuẩn bị chu toàn, nàng mới có thể ngủ yên ở Tử Long Lĩnh.
" Đào sông?" Trong thiên phòng ba người đều nhìn Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng nhìn thẳng bọn họ, gật đầu giải thích, nói: "Chính là muốn đào một con sông, như vậy có thể phòng ngừa người có ý đồ xấu muốn phóng hỏa. Mới vừa rồi ta nghe bá phụ nói, lần này người đến Tử Long Lĩnh không chỉ có người của Đông Lý triều?"
Lôi Cận gật đầu đồng ý.
Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ một cái, rồi nói tiếp: "Cho nên, những lời nói về cái gì Long Khí, đối với những người đó căn bản cũng không có lực trói buộc. Bọn họ phóng hỏa đốt rừng cũng không phải là không thể, nếu như chúng ta không đào một con sông, ta cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn. Con sông này vây quanh Tử Long lĩnh, chiều rộng con sông ta tìm Bát Hộ Pháp thương lượng một chút."
Đào sông không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng vì an toàn sau này của Tử Long lĩnh, bọn họ phải lao lực một phen.
Lôi Ngạo Thiên cùng Lôi Cận liếc nhau một cái, trong mắt thoáng qua vui mừng, cũng có chút sầu lo.
Hiệu quả sau này của sông đào cũng không tệ, nhưng mà, giai đoạn trước mắt sợ rằng không có cách nào, trước mắt bọn họ phải đều đặt tinh lực vào việc ngăn địch như thế nào, nếu như đào sông ở dưới chân núi, sẽ chỉ làm những người đó có cơ hội đối phó với giáo đồ Ma Giáo.
Cho nên, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng vội.
"Mộng nhi, ý nghĩ của con không tệ, chỉ là chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, trước mắt chúng ta phải toàn lực đối phó ngoại địch." Lôi Cận khách quan nói ra ý nghĩ của mình.
Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm một lát, chuyển con mắt nhìn Tô Nhược Mộng, đồng ý với ý kiến của Lôi Cận: "Ta cũng vậy đồng ý với ý kiến của cha, chuyện này có thể được, nhưng mà không thể vào lúc này được." Nói xong, hắn nhìn Lôi Cận cùng Hàn Nhứ, nói: "Cha, mẹ, các người vừa trở về, trước hết nghỉ ngơi một chút. Một lúc sau, ta lại mang hai người đi gặp nhạc mẫu đại nhân một chút."
"Được, chúng ta không chỉ gặp mặt một chút, mà còn phải thương lượng chuyện hôn sự của các con." Hàn Nhứ không kịp chờ đợi gật đầu, cười híp mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, con trước cùng Thiên nhi tâm sự, chúng ta đi rửa mặt chải đầu một chút, tối nay chúng ta một nhà hảo hảo gặp mặt, cùng nhau ăn cơm."
"Vâng, bá phụ, bá mẫu đi thong thả."
Sau khi bọn họ đưa hai người Lôi Cận cùng Hàn Nhứ rời đi, xoay người nhìn một đống gỗ trong phòng, Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng ăn ý nhìn nhau cười một tiếng, miệng đồng thanh nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài một chút."
Sóng vai dắt tay nhau đi, đưa mắt nhìn về phía chân núi, Tô Nhược Mộng có loại cảm giác thích hợp, từ khi xuyên qua đến thôn Thanh Thủy, từ khi biết hắn đến Yêu Nguyệt Môn, từ Yêu Nguyệt cửa đến Tử Long Lĩnh, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Mà bây giờ cuối cùng bọn họ phải sóng vai đối mặt những mưa gió giang hồ rồi, phong cảnh nên thơ như vậy, lại luôn gặp phải tinh phong huyết vũ.
"Về sau sẽ là dáng vẻ gì?" Tô Nhược Mộng đứng ở vách đá bên cạnh đình nghỉ mát, ánh mắt xa xa, suy nghĩ.
Lôi Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh nàng, nhìn ngọn núi phía xa, nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, hối hận không?"
"Không hối hận. Tại sao muốn hối hận?"
"Bởi vì nàng đi theo ta vĩnh viễn sẽ không biết ngày mai sẽ gặp phải chuyện gì."
"Không đi theo ngươi, cũng không biết ngày mai là dáng vẻ gì, sẽ không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì."
"Vậy nàng sợ sao?"
"Không sợ, tại sao lại sợ?" Tô Nhược Mộng rút ánh mắt về, ngước mắt nhìn hắn, hỏi:"Nếu như chàng phát hiện thân thế mình không hề giống như mình nghĩ? Chàng có đau lòng hay không?"
Vợ chồng Lôi thị trở lại, bọn họ chắc chắn sẽ chạm mặt Đoan Mộc Lệ, mà thân thế Lôi Ngạo Thiên cũng sẽ bị vạch trần.
Nàng biết hắn đã sớm đoán ra thân thế của mình, chẳng qua là khi hắn chân chính nghe được thì hắn sẽ đối mặt ra sao? Đau lòng? Cười trừ? Hoặc là có sứ mạng rất lớn đang chờ hắn?
"Cũng có một chút khổ sở, nhưng mà, ta nghĩ ta có thể bình tĩnh đối mặt." Lôi Ngạo Thiên không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn về phía trước, "Ta cũng có thể đoán ra một chút, tâm lý đã có chuẩn bị, coi như đúng như ta đoán, cũng sẽ không ngoài ý muốn."