Edit:Thảo My
Mặc dù tình trạng thân thể của nàng đã được lão Thất xác định qua, nhưng mà, hắn còn là phải đợi sau khi lấy được kết quả điều tra xác định, mới có thể xác định mục chuyến đi này của nàng. Dù sao, nàng mang theo một người chảy dòng máu huyết thống vương thất như Tiểu Ân Nhã rời Quyền Vương phủ, chính là một chuyện không thể nào nói được.
Hắn sẽ không dễ dàng hoài nghi người nào, lại càng không nguyện đi hoài nghi một ‘ tỷ tỷ ’ cùng mình lớn lên, nhưng mà, an nguy Tử Long Lĩnh không thể tha cho bất kỳ một khả năng nào.
Đại Hộ Pháp thật sâu nhìn hắn một cái, gật đầu, lên tiếng: "Ta hiểu, Giáo chủ sớm nghỉ ngơi đi, đoạn đường này cực khổ." Ngựa không ngừng vó, cả ngày cả đêm, còn bất chợt gặp tập kích. Nếu như ngày mai hắn thật sự muốn một mình đi đến nơi hẹn, vậy tối nay hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Ừ, ngươi cũng vậy."
Đợi sau khi Đại Hộ Pháp rời đi, Lôi Ngạo Thiên lại trở về trước bàn, tròng mắt liếc nhìn người trong bức tranh kia. Không thể không thừa nhận, Đông Lý Phong vẽ Mộng nhi thật rất có thần, ngay cả thần vận của nàng cũng vẽ giống như đúc, nhất là khóe miệng cười giảo hoạt này.
Lấy trực giác của nam nhân, Đông Lý Phong này rất có thể đã động lòng thật với Mộng nhi.
Mộng nhi, nàng đừng sợ, ngày mai ta sẽ cứu nàng ra ngoài, sau đó, ta liền dẫn nàng về nhà.
Tô Nhược Mộng dừng bước, lướt qua Lăng Cẩn Tịch liếc mắt nhìn phía sau rừng trúc, trong giọng nói có chút thương cảm nói: "Lăng tỷ tỷ, ngươi đừng đi nữa, tự ta đi một mình là được rồi."
Tống Quân Thiên Lý, chung tu nhất biệt.
Đưa quân đi xa vạn giặc, cuối cùng cũng phải biệt ly
Nếu nàng vô tâm muốn rời đi Vô Quả Cốc, vậy dù đi xa nữa cuối cùng cũng phải đối mặt với biệt ly.
"Nhược mộng muội muội, ngươi trên đường cẩn thận." Lăng Cẩn Tịch gật đầu một cái, nắm thật chặt tay của nàng, nhẹ giọng dặn dò.
Nghĩ đến lập tức sẽ phải biệt ly, đối với tỷ muội tinh nghịch mới vừa quen hai ngày, hốc mắt nháy mắt đều hồng, lưu luyến không rời.
Tô Nhược Mộng hít mũi một cái, gật đầu, rút tay ra, nở nụ cười, cười rồi phất phất tay với Lăng Cẩn Tịch, nói: "Lăng tỷ tỷ, gặp lại! Bảo trọng!"
"Nhược mộng muội muội, gặp lại! Bảo trọng!" Lăng Cẩn Tịch nhìn Tô Nhược Mộng đã đi xa, lớn tiếng hô: "Cẩn thận một chút!"
"Biết rồi!" Tô Nhược Mộng không quay đầu lại, chỉ là tiêu sái hướng về phía sau phất phất tay. Nàng không dám quay đầu lại, nàng không thích loại cảnh tượng ly biệt giữa bạn tốt này, bởi vì, nàng sợ mình sẽ khóc lên.
Khinh trang (quần áo trang phục nhẹ nhàng) lên đường, nàng chỉ mang một chút quả dại, dọc trên đường đi đều dùng nó để bọc bụng. Nàng không biết cụ thể nên đi đâu? Chỉ là một đường dọc theo phương nam mà đi, thật may nàng không bị lạc ở dã ngoại, đi khoảng một ngày, nàng rốt cuộc thấy được hương trấn (thị trấn nhỏ) không coi là phồn hoa.
Tô Nhược Mộng đi vào một quán cơm, chuẩn bị ăn tốt một bữa cơm, chọn vị trí trong góc ngồi xuống, tiểu nhị lập tức cười ha hả thay nàng mang nước trà tới.
"Khách quan, xin hỏi muốn ăn chút gì?"
"Cho ta hai món ăn chiêu bài trong tiệm các ngươi, phải nhanh một chút."
"Dạ, khách quan xin chờ một chút."
"Ừ." Tô Nhược Mộng rót cho mình một chén trà nóng, khẽ nhấm một hớp, vừa uống trà, vừa chờ tiểu nhị mang thức ăn lên, nghe trên đại đường đầy mùi thơm của thức ăn, nàng chợt cảm thấy bụng của mình càng thêm đói.
Bàn kia phía sau nàng ngồi hai người nam tử ăn mặc như người giang hồ, giọng nói bọn họ rất lớn, chỉ nghe một người nam tử đối với một nam tử khác khoe khoang, nói: "Ai, Lý huynh, ngươi có biết không? Nghe nói Lôi Ngạo Thiên cái đại ma đầu đó mấy ngày nay chẳng biết tại sao? Một đường hết tốc lực chạy tới kinh thành, giống như trên đường còn bị Hắc Các ngăn cản."
Nam tử ngồi cùng bàn với hắn gật đầu một cái, lên tiếng: "Chuyện này chính ta trên đường tới cũng nghe nói. Nói như thế, cái đó ta ở trên đường gặp phải một người cỡi ngựa như bay theo đi qua, rất có khả năng chính là Lôi Ngạo Thiên rồi."
Tay Tô Nhược Mộng bưng ly trà chợt dừng lại, dựng lỗ tai lắng nghe đối thoại của bọn hắn.
Nhị Lôi Tử ở kinh thành? Hắn chẳng lẽ không biết mình đã từ trong tay Hắc Tam trốn ra được rồi sao?
Đang lúc này, nam tử bàn kia phía sau nàng lại bắt đầu thảo luận: "Nghe nói, Lôi Ngạo Thiên cùng Thành Vương có mối thâm thù rất lớn, lần này, Lôi Ngạo Thiên lên kinh, ngươi nói Thành Vương có thể hạ sát với hắn hay không?"
"Lần trước chuyện hắn trói Thành Vương lên Tử Long Lĩnh, huyên náo mọi người đều biết, làm mặt mũi Thành Vương hoàn toàn biến mất. Chỉ sợ lần này lên kinh, Thành Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Kinh thành dù sao cũng là địa bàn của Thành Vương, Lôi Ngạo Thiên này coi như lợi hại hơn nữa, chỉ sợ một người khó chống đỡ nổi thiên quân vạn mã."
Một người khách quan khác bình luận, hắn đối với Lôi Ngạo Thiên ấn tượng cũng không phải rất xấu. Lôi Ngạo Thiên cũng thường làm ồn ào với bọn danh môn chính phái kia, theo chân bọn họ những thứ tiểu la la này trên giang hồ ngược lại chưa từng có giao tập (cùng xuất hiện), càng không có được mất ân oán.
Có lúc, hắn lại cảm thấy cái danh môn chính phái đó lên mặt, quả thật cũng rất gây phiền cho người khác.
Tô Nhược Mộng càng nghe càng kinh ngạc, Nhị Lôi Tử làm sao chỉ đi một mình lên kinh thành? Những hộ pháp kia đây? Hắn gấp gáp như vậy chạy tới kinh thành, nhất định cho rằng mình vẫn còn ở trong tay Đông Lý Phong, tin tức của Ma Giáo từ trước đến giờ không phải rất linh thông sao? Chẳng lẽ chuyện này Đông Lý Phong cố ý gạt, muốn để Lôi Ngạo Thiên bị lừa?
Nếu sự thật là như vậy thì phiền toái rồi.
Nhưng mình cũng không biết kinh thành ở nơi nào? Phải bao lâu mới có thể đến?
Thật là gấp chết người, Tô Nhược Mộng không ngồi được nữa, vù một cái đứng lên, đứng dậy liền bước nhanh ra ngoài cửa lớn.
Tiểu nhị vừa đưa cơm trà tới nhìn thấy cái bàn trống không, cả người đều choáng váng, người này đâu? Hóa ra là tới cửa đùa giỡn hắn hay sao?
Tô Nhược Mộng ra khỏi cửa khách sạn đang ở trên đường chuẩn bị chút lương khô, lại vừa đi vừa hỏi một nhà nơi chuyên môn cho thuê xe ngựa, thuê xe ngựa cùng phu xe không ngừng nghỉ đi đến phương hướng kinh thành.
Thật may là, nàng có thói quen mang ngân lượng bên mình, may mắn, lần trước còn dư lại vàng lá vẫn còn ở trên người của nàng, may là, bọn Hắc Tam không có lục soát tiền trong túi nàng, nếu không bây giờ nàng cũng chỉ có thể đi bộ lên kinh thành.
"Đại thúc, ngươi có thể đi nhanh hơn chút nữa hay không?." Tô Nhược Mộng bên trong xe ngựa đặt mành lái xe lên, nhìn phu xe trung niên ngồi ở phía ngoài đánh xe, không nhịn được lên tiếng thúc giục.
Nàng vốn tưởng rằng nơi này cách kinh thành cũng không xa, nhưng vừa hỏi, ngồi xe ngựa cũng phải mấy ba bốn ngày. Vừa nghe thấy, nàng cực kỳ lo lắng, ba bốn ngày? Hoàng Hoa Thái cũng lạnh toàn bộ.
Phu xe vừa giơ roi lên đánh ngựa, vừa lắc đầu lên tiếng: "Vị công tử này, người dọc đường đi đã thúc giục không dưới hai mươi lần rồi. Ta hiểu biết rõ công tử nóng lòng, nhưng mà, đoạn đường này không dễ đi, ta nghĩ muốn chạy nhanh một chút, cũng không thể."