Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 67.1: Có lẽ sẽ mất đi nhiều hơn(1)




Edit: Thảo My
"Cô nương, ngươi tới tìm nãi nãi ta sao?"
Nghe vậy, Tô Nhược Mộng chợt xoay người, vui mừng nhìn nữ tử xuất hiện tại nơi với thông cửa hậu viện, vui vẻ gật đầu một cái.
Thủy Lạc nhìn về phía Tô Nhược Mộng khẽ mỉm cười, đưa tay làm một thế mời, nói: "Nãi nãi ta đợi ngươi đã lâu rồi, cô nương, xin mời đi theo ta." Nãi nãi đã sớm nói tối nay sẽ có người tới tìm nàng, không ngờ thật sự đúng là như vậy.
Vị này cô nương trước mắt từ lần đầu tiên nàng xuất hiện, thái độ của nãi nãi ̣ đối với nàng cũng rất đặc biệt, nhưng mà, mình dùng mọi cách dây dưa hỏi, nãi nãi cũng không muốn mở miệng giải thích nguyên nhân. Chỉ nói là, về sau ngươi sẽ rõ.
Thất Hộ Pháp theo sát phía sau Tô Nhược Mộng, đi theo nàng cùng đến gian phòng vị cô nương kia dẫn bọn họ. Nhìn một lão phu nhân đầu tóc bạc phơ trong phòng, hắn không khỏi suy đoán hai người trước mắt chẳng lẽ chính là người Phượng tộc theo lời phu nhân.
Thủy Noãn nghiêng đầu nhìn hai người từ ngoài cửa phòng đi vào, con mắt chăm chú khóa trên người Tô Nhược Mộng mặc trang phục nữ, trong mắt bắn ra hai đạo ánh sáng rực rỡ, liền vội vàng tiến lên phía trước nàng quỳ xuống, cung kính nói: "Tham kiến Phượng chủ."
Thủy Lạc và Thất Hộ Pháp sững sờ nhìn nhìn họ, Thủy Lạc không nghĩ Phượng chủ họ muốn tìm lại là một cô nương, mặc dù Thất Hộ Pháp đã nghe Tô Nhược Mộng nói thân phận của mình, nhưng bây giờ mình tận mắt thấy, cảm giác vẫn tương đối chấn động.
"Thủy Noãn trưởng lão, xin đứng lên!" Tô Nhược Mộng tiến lên một bước, đưa tay đỡ Thủy Noãn dậy, nhìn nàng, mỉm cười nói: "Trưởng lão là trưởng bối của Nhược Mộng, sau này vẫn là không cần hành đại lễ này."
Thủy Noãn vẫn cười mặc cho nàng đỡ mình đứng lên, nàng có chút bất ngờ Tô Nhược Mộng biết thân phận nàng, nàng nhếch môi cười cười, quay về phía Thủy Lạc bên cạnh, phân phó nói: "Lạc Nhi, ngươi còn không mau tham kiến Phượng chủ?"
"Hả?" Mày khẽ cau, Thủy Lạc nửa tin nửa ngờ quỳ gối trước mặt Tô Nhược Mộng, cung kính hành lễ: "Thủy Lạc, tham kiến Phượng chủ!"
Nàng cho là Phượng chủ sẽ là một người mọc đầy tóc bạc giống nãi nãi vậy, không nghĩ tới bọn họ hơn ba trăm năm mới xuất hiện Phượng chủ, lại là vị cô nương xấp xỉ tuổi mình. Cái này thật đúng là quá ngoài dự đoán của nàng.
"Thủy Lạc cô nương xin đứng lên đi."
Thủy Noãn cười hướng Tô Nhược Mộng làm một thế mời: "Phượng chủ mời." Nói qua nhìn về phía Thất Hộ Pháp bên cạnh, nói: "Vị công tử này, mời ngồi xuống uống ly nước trà đi."
"Đa tạ tiền bối." Thất Hộ Pháp mỉm cười nói cảm tạ, cũng không từ chối theo họ đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Hắn thật tò mò, về toàn bộ Phượng tộc, không nghĩ tới trên đời này cư nhiên thật sự có Phượng tộc, mà hắn còn có may mắn nhìn thấy người Phượng tộc, càng làm cho nghĩ cũng không dám nghĩ, phu nhân Ma Giáo bọn họ lại là Phượng chủ Phượng tộc.
Chuyện trên đời này, thật sự đúng là tất cả đều có khả năng.
Thủy Lạc đi tới đứng bên người Thủy Noãn, ánh mắt lặng lẽ lẽ đánh giá Tô Nhược Mộng, nàng vẫn không quá tin tưởng, Phượng chủ các nàng cư nhiên còn trẻ như vậy.
"Thủy Noãn trưởng lão, lần này Nhược Mộng xuống núi này tới tìm ngươi là muốn hỏi, có biện pháp gì có thể để cho Nhược Mộng trở lại Phượng tộc trước? Cộng thêm Phượng cầm khống chế thế nào? Hiện tại ta gấp rút cần hoàn sinh thảo." Tô Nhược Mộng ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.
Nếu Thủy Noãn có thể đoán trước được mình sẽ đến tìm nàng, vậy mục đích mình tìm đến nàng, nàng cũng có thể đoán được mấy phần chứ?
Tô Nhược Mộng không dám lãng phí thời gian, nàng vội vàng muốn biết đáp án, mặc dù Tô thị nói không có khả năng trước thời hạn, nhưng mà, nàng không tin, bởi vì trước khi Tô thị nói chuyện, có trầm tư, có tránh ánh mắt của nàng.
Nghe vậy, Thủy Noãn tuyệt không bất ngờ nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Phượng chủ, lần này ta và Thủy Lạc từ Phượng tộc ra ngoài, chủ yếu cũng bởi vì, bốn lão gia hỏa chúng ta biết tân Phượng chủ xuất hiện. Phượng chủ không lớn lên ở Phượng tộc, lẽ ra nhất định phải hội tụ tân tứ đại trưởng lão và tuổi tròn 18 mới có thể vào Phượng tộc."
Nói xong, nàng xem nhìn vẻ mặt thất vọng của Tô Nhược Mộng, rồi nói tiếp: "Những thứ này ta tin tưởng công chúa đã nói cho ngươi biết chứ?"
Tô Nhược Mộng khẽ gật đầu với nàng.
Trong lòng chảy qua một cỗ mất mác, chẳng lẽ thật sự không có cách nào có thể vào Phượng tộc trước? Nàng không thật sự muốn trơ mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên khổ sở, trơ mắt nhìn hắn quên mình.
"Phượng chủ, bất cứ chuyện gì đều có nhiều mặt, có lẽ ngươi cho rằng là mất đi, nhưng nói không chừng chính là một khởi đầu mới. Quên cùng không quên, tự ở trong lòng. Phượng chủ là người đứng đầu Phượng tộc, nếu như Phượng thật sự trở về Phượng tộc trước cũng không phải là không thể, nhưng mà, Phượng chủ lấy được đồng thời, có lẽ sẽ mất đi nhiều hơn."
"Phượng chủ là hi vọng của Phượng tộc, mặc kệ là công chúa, hay là Thủy Noãn, đều không hy vọng Phượng chủ làm quyết định mạo hiểm như vậy. Dù sao không có ai biết hậu quả này sẽ là cái gì? Cho nên, Phượng chủ xin nghĩ lại, ta tin tưởng Lôi Đại Giáo Chủ cũng sẽ không đồng ý Phượng chủ làm như vậy."
"Duc tốc đạt mà không đạt, chuyện trên đời đều muốn theo, nếu như nghịch đạo mà trì, hậu quả không phải những người chúng ta có thể đoán được. Đối với hoàn sinh thảo, chúng ta cũng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói nó sinh trưởng ở Bách Điểu Lâm, có phải thật sự có hay không? Chúng ta cũng không dám khẳng định."
Thủy Noãn vừa nói, vừa quan sát Tô Nhược Mộng, không có bỏ sót do dự cùng đấu tranh trong mắt nàng.
Chuyện này nàng cũng chỉ có thể khuyên, nàng cũng chỉ có thể thật lòng nói, người chân chính có thể ra quyết định là Phượng chủ.
Chỉ là, về công về tư nàng đều không hy vọng Phượng chủ trở về Phượng tộc trước, mặc dù Phượng tộc rất cần Phượng chủ, nhưng mà, an toàn của Phượng chủ quan trọng hơn, họ cũng biết đạo ở Phượng tộc nghịch đạo mà trì hậu quả sẽ không đơn giản.
"Về phần Phượng cầm, nó cùng Phượng chủ cùng một nhịp thở, ý niệm Phượng chủ có thể trực tiếp biến thành ý niệm của nó. Phượng chủ chỉ cần tập trung tinh lực, ở trong đầu ngươi nhớ suy nghĩ cục diện nhìn thấy, vậy nó sẽ theo suy nghĩ Phượng chủ mà động. Không ai biết rõ làm sao khống chế nó, chỉ có bản thân Phượng chủ mới có thể biết."
Lông mày nhíu chặt, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Thủy Noãn, từ từ tiêu hóa thông tin mình mới vừa nghe được.
Nàng nói có thể trở về Phượng tộc trước, nhưng mà, lại không biết sẽ có loại hậu quả gì đang chờ nàng nghịch đạo mà trì.
Quên cùng không quên, tự ở trong lòng? Trong đầu của nàng không ngừng quanh quẩn những lời này, nàng có chút mê mang, không biết nên làm thế nào cho phải? Là trở về, hay là không trở về? Trong lúc này có quá nhiều chưa biết, thì ra là hoàn sinh thảo cũng chỉ là một truyền thuyết, không nhất định sẽ có.
Nghĩ tới, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thất Hộ Pháp ngồi ở một bên, vẻ mặt đồng dạng mê mang, hỏi: "Thất Hộ Pháp, cái hoàn sinh thảo đó có phải có thật hay không?"
"Ta cũng chỉ thấy qua ở trong một quyển sách cổ sư phụ ta lưu lại, chỉ là một đoạn văn ngắn ngủn, cũng không có hình vẽ hoàn sinh thảo." Thất Hộ Pháp cũng một dạng nghi ngờ, không có hình, chỉ có chữ viết miêu tả, có phải thật sự chính là một loại cỏ còn chưa biết hay không? Tựa như giống Phượng Minh Kiếm, nói là kiếm, nhưng nó cũng không phải là một thanh kiếm.
Trong vòng một ngày hắn đã gặp quá nhiều bất ngờ, hiện tại chính hắn cũng hoài nghi mình là ở trong mộng.
Thất Hộ Pháp cũng đại khái nghe hiểu ý tứ trong lời nói Thủy Noãn tiền bối, cho nên, hắn cũng không hi vọng nàng đi bất chấp cái loại nguy hiểm không biết. Chuyện này coi như để Giáo chủ tới chọn, hắn nhất định cũng sẽ không để cho nàng đi mạo hiểm.
"Phu nhân, tiền bối nói không sai, cái nguy hiểm này chúng ta vẫn không thể bất chấp. Chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp đi, phu nhân muốn tin chắc, nếu như Giáo chủ có một ngày sẽ quên phu nhân, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng nhất định còn có ký ức liên quan đến phu nhân. Chỉ cần phu nhân không buông tay, Giáo chủ vẫn có thể lại một lần nữa, lại một lần nữa, lại lại một lần nữa yêu phu nhân."
Ngày mai bọn họ sẽ thành thân, hai người mặc kệ là trên danh nghĩa, hay trên thực tế đều đã là phu thê rồi.
Giáo chủ chính là quên, phu nhân cũng có thể lại tạo nên ký ức.
Dù sao ký ức rất quan trọng, nhưng tương lai quan trọng hơn.
Tô Nhược Mộng trầm mặc ngồi, không nói tiếng nào, trầm tư hồi lâu, nàng đột nhiên đứng lên, nhìn Thất Hộ Pháp, nói: "Thất Hộ Pháp, chúng ta trở về đi." Nói xong, nàng xem nhìn Thủy Noãn và Thủy Lạc: "Thủy Noãn trưởng lão, ngươi có phải chờ ta cùng trở về Phượng tộc hay không?"
"Vâng! Trong thời gian này ta phải bảo vệ Phượng chủ, cũng muốn chờ tụ họp tân tứ đại trưởng lão." Thủy Noãn gật đầu một cái.
"Trong khoảng thời gian này, ngươi và Thủy Lạc cô nương ở nơi này đi, đợi ta giao phó với chưởng quỹ một tiếng, trước hết ta trở về Tử Long Lĩnh."
"Vâng, cung tiễn Phượng chủ. Xin Phượng chủ thay Thủy Noãn vấn an công chúa."
"Được!"
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nghiêng đầu khẽ liếc mắt Thất Hộ Pháp một cái, hai người liếc nhau, ăn ý cùng nhau rời đi.
Hai người mới vừa đi ra đại môn khách sạn, phía sau truyền đến một đạo âm thanh vui sướn: "Cô nương, ngươi rốt cuộc bình an trở về?"
Tô Nhược Mộng dừng bước, xoay người quay đầu lại nhìn thiếu niên quần áo vải thô ngày đó ở trong đại đường nói ấn đường của nàng biến thành màu đen, thân thiết cười nói: "Công tử còn không có rời đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.