Edit: Thảo My
Uống máu lưu tình, không bao giờ quên, cũng nhớ nhau. Độc tạm thời khó giải, ta tìm thuốc, hi vọng giữ gìn sức khỏe. Vạn vật tùy duyên, lúc duyên tới, tự gặp nhau.
Chú thích: mỗi ngày lấy ba giọt máu trong tim, liên tục uống ba ngày.
—— Phó Linh Tử.
Tô Nhược Mộng nhìn chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy này, trong khoảng thời gian ngắn, sững sờ nhìn chằm chằm tờ giấy, lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Phó Linh Tử? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn làm sao biết Lôi Ngạo Thiên trúng tình độc, hắn làm sao có thể biết phương pháp này lưu lại trí nhớ? Trên tờ giấy nói rất rõ, hắn muốn đi tìm thuốc cho Lôi Ngạo Thiên, mà tối hôm qua Tâm Nương cũng từ trong miệng Bốc Đạt Phu biết được, loại tình độc này ở Tây Bộ có một loại dược thảo tương sinh tương khắc có thể giải độc.
Nàng cũng mới biết được tin tức không lâu, hắn làm sao lại biết?
Phó Linh Tử này thật sự xuất quỷ nhập thần, sâu không lường được.
Chỉ là, bây giờ nàng an tâm, lại không quan tâm Phó Linh Tử là ai, nhưng mà dựa vào từng ly từng tý việc hắn đã làm cũng có thể đoán ra hắn là bạn không phải là địch. Thật may là hắn không có việc gì, xem ra mình vẫn nhìn lầm một vào thứ, Phó Linh Tử này không phải không có võ công, mà là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
"Phu nhân, đây là cái gì?" Lạc Băng Vũ thấy Tô Nhược Mộng cầm trong tay một tờ giấy rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, đi tới, đứng ở sau lưng nàng, ghé đầu liếc mắt nhìn chữ trong giấy.
"Không có việc gì!" Tô Nhược Mộng đưa tờ giấy trong tay cho Lạc Băng Vũ, hai mắt híp lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Băng Vũ, đốt tờ giấy này, chờ ta chải tóc xong, chúng ta đi xem diễn trò xong chưa?"
"Dạ, phu nhân." Lạc Băng Vũ nhận lấy tờ giấy, cũng không hỏi vì sao phải thiêu hủy tờ giấy này, mà là theo lời đi tới trước bàn, điểm ngọn đèn dầu, nhìn tờ giấy hóa thành tro bụi, lúc này mới thổi tắt ngọn đèn dầu một lần nữa.
Nàng thấy Tô Nhược Mộng chỉ búi tóc đơn giản, trên tóc đen nhánh sáng bóng cũng chỉ có một trâm Tử Ngọc khảm trân châu, nhưng không giảm đi khí chất ung hoa lịch sự tao nhã trên người nàng, ngược lại nhiều một cỗ khí tức tươi mát thanh nhã.
Quả nhiên người đẹp, khí chất tốt, trang điểm như thế nào cũng đều có thể hấp dẫn mắt nhìn.
"Phu nhân thật đẹp!" Lạc Băng Vũ lấy một cái áo choàng mỏng màu tím nhạt từ trên bình phong xuống, nhẹ nhàng khoác lên giúp Tô Nhược Mộng, chỉ thấy trên vải áo choàng màu tím kia dùng các loại sợi tơ thêu đầy bươm bướm với các sắc thái khác nhau, thoạt nhìn, trực giác bươm bướm quanh quẩn ở phía trên, tạo thành một bức mỹ đồ trăm điệp đùa giỡn.
Tô Nhược Mộng cười yếu ớt đáp nàng một câu: "Cái miệng nhỏ thật ngọt!"
Nghe Tô Nhược Mộng trêu trọc, Lạc Băng Vũ nhất quyết không tha giậm chân một cái, bĩu môi, nói: "Phu nhân, ngươi lại chê cười Băng Vũ, ta nói lời thật, bây giờ phu nhân đúng là càng ngày càng đẹp."
Thật ra thì, Lạc Băng Vũ nói tất cả đều là lời nói thật, mặc dù Tô Nhược Mộng lo lắng tình độc trong cơ thể Lôi Ngạo Thiên, nhưng mà, nữ nhân đắm chìm trong ngọt ngào trong tình yêu, trên trán đều sẽ lơ đãng tản mát ra một cỗ ý vị tiểu nữ nhân, trên mặt rực rỡ lóng lánh cũng khiến người ta không dứt ánh mắt ra.
"Ta nào có cười nhạo Băng Vũ? Ta nói cũng là lời thật, cái miệng nhỏ nhắn của Băng Vũ đúng là càng ngày càng ngọt. Xem ra, quả thật là gần son thì đỏ, gần mực thì đen." Tô Nhược Mộng cúi đầu cười, như có chút ý nhìn nàng một cái.
Lạc Băng Vũ làm sao nghe không ra ý trong lời nói của nàng, ngượng ngùng, vội vàng rũ đầu xuống, trên khuôn mặt oa nhi giống như hai quả táo đỏ.
"Đi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải lên đường đấy."
"Dạ, phu nhân." Lạc Băng Vũ cầm bọc quần áo đã sớm chuẩn bị tốt ở trên bàn lên vác trên vai, chăm chú theo bước chân Tô Nhược Mộng, đi tới đại đường náo nhiệt ở lầu một.
"...... Ầm!" Mới vừa đi tới đầu cầu thang đã nghe một tiếng đập bàn lớn.
Tô Nhược Mộng cau mày nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Đông Lý Phong hiện lên lửa giận, tay phải mạnh mẽ đập về phía mặt bàn, chấn động làm ly trà bình trà trên bàn đều lăn xuống. Theo một tiếng ‘ai yêu’, những ly trà và bình trà chứa đầy trà nóng rơi vào trên đầu Bốc Đạt Phu đang cúi đầu trên đất, bỏng khiến hắn lăn lông lốc bò dậy, nhếch nhác giơ chân đau kêu.
Đông Lý Phong nhìn Bốc Đạt Phu lại không xin tự dậy, còn không có một tia hình tượng hô to gọi nhỏ, bộ dáng kia mười đủ mười chính là một con khỉ diễn trò hề. Lại khẽ nhìn lướt qua những người xem kịch vui trong đại đường, lửa giận trong lòng nhất thời tăng nhanh, đưa chân ra dùng sức đá một cái lên trên đùi Bốc Đạt Phu, Bốc Đạt Phu lập tức không tự chủ được quỳ trên mặt đất.
Thật là mất mặt xấu hổ, cái chó má đại sư luyện độc Tây Bộ gì? Rõ ràng chính là một tên háo sắc.
Tối hôm qua quá nửa đêm cái cẩu vật này lại bò đến trên giường Nam Cung Nhược Lâm, sau khi bị hắn bắt được, hắn lại còn dám nguỵ biện, nói gì chính hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra? Bị mọi người ở hiện trường bắt được, hắn còn dám nói khoác mà không biết ngượng.
Quả thật là cái mặt người dạ thú.
Thật may là Nam Cung Nhược Lâm lớn tiếng kêu cứu, nếu không, thật sự có thể sẽ bị tên khốn kiếp này chiếm tiện nghi. Cho dù không quan tâm mình có thích Nam Cung Nhược Lâm thật sự hay không, nhưng mà, trước mắt Nam Cung Nhược Lâm nói thế nào cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn.
Bốc Đạt Phu lại dám cợt nhã chủ mẫu trên danh nghĩa, người này rõ ràng chán sống rồi.
Đông Lý Phong cắn răng, gân xanh trên mu bàn tay hoàn toàn hiện ra, giờ phút này, hắn không chỉ hối hận ban đầu thu một tên khốn kiếp như Bốc Đạt Phu vào phủ, cũng hối hận đồng ý mang Nam Cung Nhược Lâm ra Kinh Thành. Nàng một thiên kim đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, lại cùng vị hôn phu trước ngày thành thân đi khắp nơi, phẩm chất của nàng thật sự là kém.
Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong chuyển mắt lạnh lùng lườm Nam Cung Nhược Lâm đang đỏ mắt ngồi ở một bên, trong lòng càng thêm mệt mỏi. Bộ dáng đáng thương này của nàng chẳng những không lấy được thương tiếc của hắn, ngược lại làm cho hắn cảm thấy nàng một chút gan dạ sáng suốt cũng không có.
Cái bộ dáng này của nàng có chút nào giống Tô Nhược Mộng gặp chuyện không hốt hoảng? Rõ ràng chính là tỷ muội cùng cha khác mẹ, gan dạ sáng suốt, tính tình, dũng khí làm sao lại kém nhiều như vậy? Nếu như nói cõi đời này có nữ tử nào có thể cùng hắn nhìn xuống vạn vật, nữ tử kia nhất định là Tô Nhược Mộng.
Trong lòng không tự chủ lấy tỷ muội các nàng ra so sánh, sự so sánh này rõ ràng khiến Đông Lý Phong ngay cả một phần thương tiếc đối với Nam Cung Nhược Lâm cũng không có. Giờ phút này, sự phẫn nộ của hắn cũng chỉ bởi vì chủ nghĩa nổi loạn trong cơ thể đại nam nhân hắn.
"Vương Gia, thuộc hạ thật sự không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng tiểu công tử? Xin Vương Gia minh xét." Bốc Đạt Phu biết Đông Lý Phong đang nổi nóng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng quy củ quỳ trên mặt đất, vừa giải thích, vừa cầu xin tha thứ.
Mọi người trong đại sảnh nghe lời của hắn, trong lòng đều nhận định đây là Đông Lý Phong trút giận cho tiểu tình nhân của mình, suy nghĩ một chút cử chỉ ngày hôm qua của hắn và" tiểu bạch kiểm " kia, mọi người đều cho rằng Đông Lý Phong là một vương gia đoạn tụ.
"Phanh, ai yêu." Lại là một cước đá vào trên đầu vai, lần này Bốc Đạt Phu đã có một chút kinh nghiệm, mặc dù thân thể không tự chủ được ngã xuống phía sau, nhưng hắn vẫn tay vội chân loạn bò qua, cúi đầu quỳ lần nữa.
Trong lòng Bốc Đạt Phu thật sự không hiểu, tối hôm qua hắn rõ ràng sớm đã sớm ngủ trên giường, làm sao có thể trời sắp hửng sáng chạy vào trong phòng Nam Cung Nhược Lâm chứ? Đối với lần này, hắn thật sự một chút ấn tượng cũng không có, hắn biết rõ quan hệ của Nam Cung Nhược Lâm và Đông Lý Phong, cho hắn mượn một vạn lá gan, hắn cũng không dám làm chuyện này.
Trong lúc này nhất định xảy ra nhầm lẫn gì? Nhưng mà, mình nghĩ đến nát óc cũng không có một chút ấn tượng.
Tâm Nương không liên quan đến chuyện kia, không để ý đến không khí náo nhiệt trong đại đường, mà cúi thấp đầu, vẻ mặt chăm chú, động tác nhanh nhẹn đẩy bàn tính tính sổ sách.
Đây là chuyện gì? Rõ ràng tối hôm qua nàng lấy được thứ mình muốn sau rồi rời đi, ngược lại nàng thật sự không lo lắng Bốc Đạt Phu sẽ nhớ lại chuyện tối hôm qua nàng đi tìm hắn, bởi vì, nàng biết không ai có thể sau khi nàng đã làm Nhiếp Hồn Thuật, còn có thể nhớ lại chuyện tình bên trong.
Chỉ là, sau khi nàng rời khỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Bốc Đạt Phu lại xuất hiện trên giường Nam Cung Nhược Lâm?
Lặng lẽ ngước mắt nhìn trong đám người một bàn cười xem trò, ánh mắt mình và Nhị hộ pháp không hẹn mà gặp, nhìn hắn mỉm cười hướng mình trừng mắt nhìn, cùng với ý cười trên khóe môi. Tâm Nương đột nhiên có chút hiểu, thì ra đây là chuyện tốt của Nhị lăng tử.
Hắn làm như vậy vì cái gì? Hắn đã biết chút gì? Chẳng lẽ tối hôm qua hắn vẫn âm thầm giám thị mình? Nhưng tại sao mình một chút cảm giác cũng không có?
Nhìn hắn vẫn cười như không cười nhìn chằm chằm mình, Tâm Nương lập tức rút tầm mắt về, dựa vào trực giác nhìn sang trên cầu thang, lại thấy Tô Nhược Mộng và Lạc Băng Vũ đang hưng trí bừng bừng nhìn một màn trong đại đường.
Nhị hộ pháp thấy Tâm Nương dời tầm mắt đi, trong lòng không khỏi sinh buồn bực, nữ nhân này đã có một năm ước hẹn với mình rồi, nàng lại còn dám nửa đêm canh ba bưng rượu và thức ăn đi gặp một nam nhân sắc đảm ngập trời. Lại còn im lặng, làm cho người ta tức giận.
Mặc dù sau khi thấy, hắn biết ý đồ của nàng tìm Bốc Đạt Phu, nhưng mà, nữ nhân của hắn không phải để tên khốn kiếp Bốc Đạt Phu kia có thể nhìn như vậy? Sau khi Tâm Nương rời đi, hắn mang Bốc Đạt Phu đang ngủ mê man, thần không biết quỷ không hay ném vào trên giường Nam Cung Nhược Lâm.