Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 96: Phu thê gặp nhau, lệ đầy mặt




Edit: Thảo My
"Thuộc hạ tham kiến Phượng chủ." Khi đám người Tô Nhược Mộng đi tới trước sơn động, Thủy Noãn đã dẫn Thủy Lạc đứng ở cửa động đợi.
Mấy tháng không thấy Phó Linh Tử cũng là bộ mặt cười yếu ớt đứng ở nơi đó, chẳng qua khi ánh mắt hắn chạm đến Bạch Thiển trong đám người, nụ cười khóe miệng cứng lại, mắt cũng trừng thành hình tròn, một bộ không dám tin.
"Thủy trưởng lão, ngươi mau đứng dậy." Tô Nhược Mộng tiến lên tự mình đỡ Thủy Noãn dậy, cảm kích nhìn nàng, nói: "Cám ơn Thủy trưởng lão tương trợ, lần này Ngạo Thiên lại làm phiền trưởng lão trợ giúp, ân tình của Thủy trưởng lão, Mộng nhi ghi nhớ trong lòng."
Thủy Noãn vội vàng khoát tay, mặt cung kính nói: "Chuyện của Phượng chủ, chính là chuyện của Phượng tộc chúng ta, Phượng chủ không cần khách khí như thế. Đi thôi! Bên ngoài trời đông giá rét, Phượng chủ trước vào bên trong nghỉ ngơi đi." Nói xong, nàng liếc nhìn bụng Tô Nhược Mộng, nụ cười khóe miệng dần dần sâu hơn.
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn về phía khối gỗ đơn giản ghim thành cửa, tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu thình thình nhảy lên. Nàng lặng lẽ rụt tay vào trong tay áo, nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay cũng hiện đầy mồ hôi rịn, con mắt chăm chú khóa bên trên cửa gỗ, nhưng chân thế nào cũng nâng không dậy.
Nhị Lôi Tử, ta tới đây!
Ta vừa nghĩ tới lập tức có thể thấy chàng, ta không biết thế nào, lại nâng không nổi chân tới.
Nhị Lôi Tử, làm thế nào?
Ta thật khẩn trương, so lần đầu tiên gặp chàng còn gấp hơn, so ngày ấy thành thân, còn gấp hơn một ngàn lần, gấp hơn một vạn lần.
Cọt kẹt ~ cửa gỗ đột nhiên bị kéo ra, tim Tô Nhược Mộng phanh lỡ một nhịp đập, thấy từ nơi đó người đi ra là Nhị hộ pháp, nàng thở ra một hơi. Nét mặt trầm của Nhị hộ pháp, làm cho tim nàng thấp thỏm trong phút chốc đã nhảy tới trong cổ họng, nàng cũng không để ý cái gì khẩn trương nữa, không để ý tới cái gì xây dựng trong lòng. Nàng bước tới trước, ánh mắt kiên định, từng bước từng bước đến gần sơn động.
Nhị hộ pháp đi ra, nghiêng người né ra cho nàng vào, mà mình thì thay họ đóng cửa gỗ lại. Hắn trầm mặt, chợt chạy về phía vùng bằng phẳng bên cạnh, vung chưởng về phía dưới chính là một trận đánh loạn xạ.
Trên Tuyết Sơn, nhất thời vang lên tiếng nổ rầm rầm rầm, mảnh vụn bông tuyết tràn ra bay múa, Nhị hộ pháp hai mắt đỏ tươi, ngực kịch liệt phập phồng. Trong lòng hắn đang không ngừng hô hào, gầm rú: "Người kia không phải Giáo chủ! Không phải! Nhất định là chỗ nào sai rồi."
Trong cảm nhận của hắn thiên thần tại sao có thể như vậy? Giáo chủ luôn luôn xem bọn hắn như tay chân, hắn làm sao lại không nhớ bọn họ chứ?
Người chỉ có thể sống trên xe trượt tuyết, gầy gò hai mắt đầy tia máu, tại sao có thể là Giáo chủ của hắn, huynh đệ của hắn?
Ồ! Không phải, không phải!
"A...... A......" Nhị hộ pháp càng đánh càng khó bình định sóng động cảm xúc, đến phía sau, hắn đã vừa đánh, vừa rống giận. Tâm Nương nhíu nhíu mày, đi tới bên cạnh hắn, cũng không cố kỵ nơi này còn có rất nhiều người xem, đưa tay kéo y phục hắn, dịu dàng khuyên nhủ: "Nhị hóa, ngươi đừng như vậy! Ngươi như vậy, bọn họ nghe trong lòng càng khó chịu."
"Ta......" Nhị hộ pháp cuối cùng ra sức đánh, sau đó kéo cái đầu mơ màng, xoay người dùng sức ôm Tâm Nương vào trong ngực, ôm thật chặt, cằm để trên bả vai Tâm Nương, cả người không ngừng run rẩy.
Tâm Nương đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn, thở dài một cái, tình huống Lôi Ngạo Thiên rốt cuộc có bao nhiêu không tốt? Làm cho Nhị hóa không sợ trời không sợ đất, cảm xúc kịch liệt như thế?
Chỉ là, tình cảm của bọn họ thật tốt! Không phải huynh đệ ruột, lại càng hơn tay chân.
Xem ra, mặc kệ là Lôi Ngạo Thiên, còn là Phượng chủ của mình, đều là người trọng tình trọng nghĩa. Mà nàng tin tưởng, người tốt nhất định có báo đáp tốt! Phu thê bọn họ nhất định có thể vẫn hạnh phúc.
Qua thật lâu, Tâm Nương khẽ đẩy Nhị hộ pháp, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng vẽ ra một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tất cả đều sẽ đi qua, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc."
"Cái gì? Ta......" Nhị hộ pháp giống như trong bão táp, đã sớm trong cái ôm của Tâm Nương bình tĩnh lại, hắn có chút quẫn bách quét nhìn những người chung quanh quang minh chính đại nhìn bọn hắn chằm chằm, gãi gãi đầu, nói: "Tâm Nương, ta......"
"Không có việc gì! Ngươi không phải giải thích, ta có thể hiểu cho tâm tình của ngươi."
"Đại tỷ, không ngờ ngươi lại dịu dàng hiền huệ như vậy? Mỗ Nhị hóa nhặt được bảo." Bạch Thiển hâm mộ nhìn bọn họ, trong miệng cũng không nhịn được chế nhạo.
Lăng Cẩn Tịch che miệng cười yếu ớt, cười đến mặt mày đều cong.
Lạc Băng Vũ cũng không nhịn được mở miệng chế nhạo: "Ân ái như vậy, không bằng sớm ngày thành thân chứ? Đến lúc đó Ma Giáo chúng ta và Phượng tộc lại thân càng thêm thân rồi." Thật tốt! Mặc dù tình huống của Giáo chủ không tốt, nhưng mà, mọi người lại ở chung một chỗ rồi.
Người có tình cũng sẽ lại không chia lìa, so với cái gì đều vui vẻ hơn.
Tâm Nương liếc Lạc Băng Vũ một cái, ánh mắt lại dò xét trên người nàng và Tứ hộ pháp, cười nói: "Băng Vũ, ngươi đây là hận muốn gả sao? Ngươi bảo Tam muội sớm để ngươi và Tứ hộ pháp thành thân chẳng phải được sao? Hay là người nào đó vẫn chưa muốn cưới?" Nói xong, nàng đưa ánh mắt khóa trên mặt Tứ hộ pháp.
Tứ hộ pháp nghe nàng vừa nói như thế, nhất thời nóng nảy, hắn khẩn trương liếc mắt nhìn Lạc Băng Vũ, lại nhìn Tâm Nương, giải thích nói: "Lời này không thể nói lung tung, ta ở thời điểm nào nói ta không muốn kết hôn hả?" Nói xong, hắn lại một mặt đỏ rực liếc Lạc Băng Vũ một cái.
"Hắc hắc! Lão Cửu, lão Tứ nói muốn cưới, ngươi có phải cũng tỏ thái độ một cái hay không? Vừa đúng, chúng ta tới xung hỉ, có lẽ, Giáo chủ nhìn liền khôi phục trí nhớ cũng không ngờ." Lục hộ pháp sờ lên cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Băng Vũ.
"Không để ý tới các ngươi nữa! Khi dễ người." Lạc Băng Vũ bị mọi người nhìn mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng dậm chân mấy cái, xoay người trốn được sau lưng Lăng Cẩn Tịch.
"Ha ha ha! Lão Tứ, ngươi phải cố gắng lên."
Mọi người đảo qua không khí mới vừa trầm muộn, bị hai dáng vẻ ngượng ngùng của bọn họ chọc cho vui vẻ cười to. Việc đời vốn vô thường, có chỗ yêu hữu tình, cười vui cũng sẽ không thiếu. Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên cũng nhất định có thể tương phù tương trì, cùng nhau đối mặt cửa ải khó khăn, cùng nhau nghênh đón hạnh phúc.
Tô Nhược Mộng đi vào sơn động, đưa mắt nhìn lại, trong mắt của nàng đã cũng không nhìn thấy cái khác gì khác nữa, trong mắt chỉ dung hạ được người ngồi xếp bằng ở trên xe trượt tuyết. Hắn nhắm chặt hai mắt, đôi tay đặt ở trên đầu gối, trên trán hiện đầy mồ hôi, tản ra màu đen gắt gao dính lên gương mặt.
Hắn gầy rất nhiều, trên mặt xương gò má cũng nổi lên, ngồi ở bên trên xe trượt tuyết còn chảy nước mắt, hắn nhất định rất khổ sở? Mấy ngày nay hắn đều như thế này qua sao? Ngực buồn buồn đau nhức, trái tim không ngừng co quắp, giống như có bàn tay vô hình nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt.
Lôi Ngạo Thiên nhắm mắt tĩnh tọa cảm thấy hai ánh mắt như lửa nóng, hắn chậm rãi thở ra một hơi, mở ra cặp mắt đầy tia máu, kinh ngạc nhìn nữ tử một thân trắng như tuyết bên cạnh lò lửa.
Nàng là ai? Vì sao nhìn mình như vậy?
Tô Nhược Mộng cũng không nhịn được nữa chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, nhếch miệng lên, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Nhị Lôi Tử, Mộng nhi của chàng tới rồi."
Lôi Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt từ trong nước mắt vùng vẫy xuất hiện tươi cười, toàn thân chấn động, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, hắn tự tay vuốt ngực, khóe mắt không kiềm hãm được chảy xuống lệ. Hắn không biết nữ tử tóc trắng này là ai? Cũng không biết hắn và nàng là quan hệ thế nào? Nhưng mà, hắn nhìn lệ của nàng, không kiềm hãm được đau lòng, thậm chí tự động nước mắt chảy xuống.
Hắn nhìn Tô Nhược Mộng từng bước từng bước đi tới phía hắn, nhíu mày thật chặt, đối với việc mình nhớ không nổi đối phương là người nào, mà cảm thấy vô cùng thất bại. Chẳng biết tại sao? Hắn cảm thấy nàng rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.
Nàng nói, nàng là Mộng nhi? Nàng gọi mình là Nhị Lôi Tử?
Mộng nhi? Lòng Lôi Ngạo Thiên chợt cả kinh, trợn to cặp mắt nhìn nàng, chứng thực: "Nàng là Mộng nhi? Nhưng mà, tóc của nàng làm sao lại như vậy?" Hắn rốt cuộc hiểu rõ, mình vì sao có loại cảm giác quen thuộc với nàng, đó là bởi vì nàng chính là người xuất hiện trong mộng của hắn, hơn nữa, là người trong đầu hắn nhớ duy nhất.
Hắn mới vừa không nhận ra nàng bởi vì tóc trắng của nàng, nhưng mà, Mộng nhi trong mộng của hắn, rõ ràng là một đầu tóc đen, vì sao trong thực tế nàng lại là mái đầu bạc trắng? Hơn nữa hắn nhìn mái tóc trắng này, lòng thật đau, rất đau......
Lôi Ngạo Thiên dùng sức đè lại đau đớn vô cùng trong ngực, gân cốt hai bên trán lộ ra, ngay cả gân xanh trên mu bàn ta vuốt ngực cũng nổi lên thật cao, giống như từng con giun leo ở phía trên.
"Không sai! Ta chính là Mộng nhi, ta là Mộng nhi của chàng! Tóc của ta không quan trọng, trọng điểm chàng là Nhị Lôi Tử của ta, ta là Mộng nhi của chàng, chúng ta lại cũng không cần tách ra." Tô Nhược Mộng nói xong, đi tới trên xe trượt tuyết đứng lại, đưa tay cầm thật chặt tay Lôi Ngạo Thiên.
Ngón tay bắt chéo, một cỗ dòng điện quen thuộc trong nháy mắt liền chảy vào tứ chi hai người trăm làm giật mình. Ánh mắt của Lôi Ngạo Thiên đã sớm không thể tự chủ theo di chuyển của nàng, nàng ở nơi nào, ánh mắt của hắn cũng chuyển qua nơi nào.
Hắn không có nguyên nhân vểnh môi cười yếu ớt, chỉ cảm thấy nhìn thấy nàng thật vui mừng, trong lòng thật ấm áp, ngay cả mỗi thời mỗi khắc hành hạ hắn đau đớn cũng biến mất không thấy gì nữa. Hắn không đi sâu nghiên cứu nguyên nhân mình cười, chỉ rất đơn thuần nhìn nàng đã muốn cười.
Nàng nói, nàng là của hắn.
Nàng nói, hắn cũng là nàng.
Lời này thật là êm tai, giống như âm thanh của thiên nhiên.
Tô Nhược Mộng thấy hắn không nói gì, mà là khóe miệng tràn ra nụ cười nàng không thể quen thuộc hơn, cũng không nhịn được nhìn hắn thật sâu, ôn nhu cười. Tô Nhược Mộng nắm tay của hắn, nhẹ nhàng phủ trên mặt mình, cười rơi lệ, nói: "Nhị Lôi Tử, ta rốt cuộc tìm được chàng. Mộng nhi rất nhớ chàng, thật là nhớ, thật là nhớ!"
"Ta......" Lôi Ngạo Thiên nhu động môi dưới, nhưng một giây kế tiếp, môi của hắn đã bị Tô Nhược Mộng chặn lại.
Trợn to cặp mắt nhìn lông mi thon dài nồng đậm mà hơi vểnh, Lôi Ngạo Thiên quên mất đáp lại, cũng quên mất nhắm mắt lại cảm thụ. Một lát sau, Tô Nhược Mộng từ trên môi hắn rút lui, nhìn Lôi Ngạo Thiên bừng tỉnh, sẵng giọng: "Nhắm mắt! Chàng cả hôn môi cũng không?"
"Nàng rất có kinh nghiệm?" Lôi Ngạo Thiên không chút suy nghĩ, chua chát trực tiếp trở về hỏi nàng một câu.
Lời của hắn vừa ra miệng, Tô Nhược Mộng cả người liền cứng ở nơi đó. Lời này là dường nào quen thuộc, nàng nhớ những lời này ban đầu là nàng nói. Trong đêm tối dưới chân núi Yêu Nguyệt Môn, bọn họ cũng ở nơi đó gặp được Đông Lý Phonǵ, từ đó kết thù với hắn.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn, thận trọng hỏi: "Chàng nghĩ ra rồi sao?"
"Thứ gì?" Lôi Ngạo Thiên đầu óc mơ hồ nhìn lại nàng, hỏi.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Mộng trong nháy mắt liền ảm đạm, lắc đầu một cái, nói: "Không có gì? Chính là lời mới vừa ta nói là lời chàng đã từng nói, lời chàng nói cũng là lời ta nói qua. Ta cho là, chàng nhớ chuyện lúc trước."
"Thật?" Mặt của Lôi Ngạo Thiên sáng lên, tròng mắt đen sáng chói nhìn nàng. Nói như vậy, quan hệ của bọn họ thật sự rất không bình thường, bọn họ là người tình? Hay là phu thê? Giống như bọn họ trước kia quả thật rất hạnh phúc, rất ngọt ngào.
Đột nhiên Lôi Ngạo Thiên rất muốn hiểu rõ những gì mình trải qua, rất muốn nhớ lại đi từng ly từng tý cùng nàng.
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
"Ừ, sau đó chúng ta đã nói những thứ gì? Ta muốn biết, nàng có thể nói cho ta biết không?" Trên mặt Lôi Ngạo Thiên hiện ra nồng đậm tò mò.
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nói: "Chàng nói, ta là người đầu tiên. Còn nói, cái này và kinh nghiệm có quan hệ gì? Đây không phải là bản năng của người sao?"
"Đó là bản tính của chàng thôi." Lôi Ngạo Thiên tiếp lời của nàng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Nhược Mộng, giải thích: "Trong đầu của ta chỉ nhớ rõ tất cả của nàng, những thứ khác đều là trống không."
Tô Nhược Mộng hiểu gật đầu, rồi nói tiếp: "Thực sắc tính." Thử một lần đi! Có lẽ, như vậy có thể giúp hắn gây dựng lại hình ảnh trong đầu.
"Nam nhân quả nhiên đều là động vật dùng nửa người suy tính."
"Này, nàng không cần dùng lời nói công kích người, có được hay không?"
"Ta nào có?"
"Rõ ràng có."
"Ta không có."
"Nàng có."
"Không có."
"Có."
"......"
Hai người, ngươi một lời ta một câu, nhân vật thế vai tái diễn chuyện cũ, nói xong, bốn mắt như dán keo, cũng không nguyện dời đi tầm mắt.
"Khụ khụ... Nhị Lôi Tử, chàng bây giờ khá hơn chút nào không? Có thể xuống giường sao?" Tô Nhược Mộng đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng, đối mặt với ánh mắt lửa nóng lại chuyên chú, nàng đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ.
"Tạm thời không thể." Lôi Ngạo Thiên nhíu mày, lắc đầu một cái.
"Nhất định rất khó chịu?"
"Cũng may, ta chịu được."
Tô Nhược Mộng nghe vậy không khỏi hồng vành mắt, Lôi Ngạo Thiên chính là Lôi Ngạo Thiên, chính là sập xuống, hắn cũng có thể ung dung nói, ta đội lên. Nhưng mà, cũng bởi vì biết những thứ này, cho nên, Tô Nhược Mộng mới càng thêm cảm thấy đau lòng.
Hắn nói, chịu được, vậy gián tiếp nói rõ, quá trình này thật rất khổ sở.
"Chàng còn muốn tiếp tục tĩnh toạ sao? Nếu không, chàng trước tĩnh tọa! Ta ngồi ở chỗ này cùng với chàng." Tô Nhược Mộng nói xong, ngồi xuống trên miếng gỗ hình tròn bên cạnh xe trượt tuyết. Nàng nhìn ánh mắt Lôi Ngạo Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi dắt môi cười một tiếng, nói: "Chàng yên tâm! Ta nhất định ở chỗ này, sẽ không rời đi! Chờ chàng tốt lên, chúng ta cùng nhau về nhà."
"Về nhà?" Lôi Ngạo Thiên sững sờ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó, ấm áp nở nụ cười.
"Đúng! Về nhà! Trước kia mỗi lần đều là chàng tìm được ta, dẫn ta về nhà. Hiện tại đến lượt ta, lần này ta dẫn chàng về nhà." Tô Nhược Mộng nặng nề gật đầu.
Lôi Ngạo Thiên nhếch môi cười, nói: "Được!" Nói xong, hắn chậm rãi hai mắt nhắm lại, tiếp tục tĩnh tọa.
Về nhà, thật là một đề nghị đầy cám dỗ, hắn chỉ nghe, trong lòng đã ấm áp như một dòng nước xuân chảy qua.
Bên ngoài sơn động, gió lạnh vi vu, mọi người cũng đã bắt đầu thân mật trò chuyện.
Thất hộ pháp nhìn mười một người trên bình đài, lại nhìn cửa sơn động, nhíu mày, híp cặp mắt quan sát đây rốt cuộc núi này đều là tuyết đọng dày đặc, đề nghị: "Lão Nhị, lão Tứ, lão Lục, chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa nam nữ khác biệt, nếu như toàn bộ chen chúc trong sơn động, có nhiều bất tiện. Các ngươi nhìn có nên ở trên bình đài này tạm thời làm mấy gian nhà gỗ hay không?"
Nói xong, hắn nhìn Thủy Noãn, mỉm cười hỏi "Thủy trưởng lão, vãn bối hỏi một chút, Giáo chủ của chúng ta đại khái còn bao lâu nữa mới có thể khôi phục thân thể? Trong cơ thể hắn những chân khí kia và nội lực hỗn tạp, phải khi nào mới có thể sửa xong?"
"Ta còn phải thay hắn vận công nửa tháng nữa, sau phải dựa vào chính hắn. Hiện tại ta đã dạy hắn một loại tâm pháp vận công của Phượng tộc chúng ta, hy vọng có thể trợ giúp được hắn. Mặt khác, truyền thuyết đỉnh Tuyết Sơn này có Tuyết Liên trăm năm vừa nở, nếu như chúng ta hữu duyên có được, ngược lại có thể giúp hắn, cũng có thể trả Phượng chủ nhà ta một đầu tóc đen."
Thủy Noãn nói xong, ánh mắt xa xa liên tục lên xuống nhìn Tuyết Sơn.
Mấy ngày nay, nàng và Phó Linh Tử, Thủy Lạc đã tìm khắp phụ cận một lần, nhưng không thấy bóng dáng Tuyết Liên, bởi vì băng tuyết quá dày, bọn họ đào tuyết sâm cũng khó khăn.
Phó Linh Tử nghe lời nói của Thủy Noãn, cũng không khỏi khẽ thở dài một hơi, nói: "Ta và Thủy trưởng lão cùng Lạc Nhi muội muội đã tìm lân cận núi một lần, nhưng cũng không phát hiện được Tuyết Liên, cũng không biết truyền thuyết về Tuyết Liên là thật hay giả. Chuyện này trăm năm một lần, nếu như không phải có cơ duyên xảo hợp, chỉ sợ cũng không dễ tìm được. Chỉ là, tất cả mọi người xin yên tâm, Lôi Giáo chủ là nhân trung chi long, những đau khổ này sẽ chỉ làm hắn trở nên mạnh hơn, hắn nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn."
Mọi người nghe lời Phó Linh Tử nói, mây đen trên đỉnh đầu rốt cuộc vạch ra, bọn họ đều nghe nói qua Phó Linh Tử bói toán rất linh, nếu hắn có thể bói ra Lôi Ngạo Thiên có thể gặp dữ hóa lành, vậy bọn họ cũng tương đối yên tâm một chút, chỉ là, nghĩ hắn hiện nay đang chịu khổ, bọn họ vẫn sẽ đau lòng, sẽ khó chịu.
Phó Linh Tử nhìn Bạch Thiển thật sâu một cái, lại nhìn chỗ bọn nam tử, nói: "Ta đồng ý với đề nghị mới vừa nói muốn làm nhà gỗ, sơn động dù sao không lớn, hơn nữa còn có bệnh nhân, chúng ta lại nhiều người. Vẫn là làm nhà chia phòng ở dễ dàng hơn."
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, lại nói: "Lúc này sắc trời đã tối, đêm nay chúng ta cùng nhau chen một chút, ngày mai lại bắt đầu làm nhà gỗ thôi. Mọi người đều là giang hồ nhi nữ, tình huống đặc biệt, những tiểu tiết kia cũng tạm thời để một bên. Không biết ý tứ của Thủy trưởng lão như thế nào?"
Thủy Noãn trong bọn hắn coi như là trưởng bối, cho nên, Phó Linh Tử rất tự giác mọi chuyện cũng sẽ hỏi ý của nàng.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, trời cũng sắp tối, Tuyết Sơn này không thể so với nơi khác, mọi người tối nay chen chút thôi." Khẽ gật đầu, Thủy Noãn liếc nhìn mọi người, nói.
Sau khi Tâm Nương ngầm liếc mắt ra hiệu Bạch Thiển, hai người ăn ý đi tới trước mặt Thủy Noãn, một gối quỳ xuống hành lễ với nàng: "Vãn bối Thư Dĩ Tâm ( Bạch Thiển) gặp qua Thủy trưởng lão."
Thủy Noãn cười ha hả nhìn họ, mặt tràn đầy hiền lành nói: "Thật tốt! Tân trưởng lão Phượng tộc chúng ta đã đủ."
"Đủ?" Tâm Nương, Bạch Thiển và Thủy Lạc không hẹn mà cùng phản thanh hỏi, họ không phải chỉ có ba người sao? Làm sao sẽ đủ? Rõ ràng sẽ thiếu một.
"Phượng tộc?" Tứ hộ pháp và Lục hộ pháp nghe được Thủy Noãn nhắc tới Phượng tộc, đều trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn họ. Bọn họ còn không biết quan hệ của Tô Nhược Mộng và Phượng tộc, vẫn cũng không tin Phượng tộc trong truyền thuyết thật sự tồn tại, cho nên, vào lúc này nghe được Phượng tộc, hơn nữa còn nghe nói các nàng là trưởng lão Phượng tộc, cái này làm cho bọn họ thật giật mình.
Phó Linh Tử nhìn Bạch Thiển cùng lúc mới quen khác nhau rất lớn, khóe miệng vểnh lên thật cao. Đã sớm biết thân phận của nàng bất phàm, nhưng lại bị một cỗ hắc khí quanh thân nàng làm khuấy đảo loạn suy nghĩ, không ngờ nàng lại là một thế hệ mới trưởng lão Phượng tộc.
Hiện tại người nàng sáng sủa hơn trước kia, hắc khí quanh quẩn bên cạnh đã biến mất không thấy, xem ra, nàng đã hoàn toàn đã lột xác, khôi phục chân thật của nàng. Lúc chia tay lần trước, hắn còn đang suy nghĩ, hi vọng khi gặp lại nàng, đã là một người khác chân thật của nàng, không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Thủy Noãn gật đầu cười, cất bước lướt qua họ đi tới trước mặt Lăng Cẩn Tịch, đưa tay dắt nàng đi tới trước mặt Tâm Nương, nhìn bộ mặt ngạc nhiên của họ, lại nhìn Lăng Cẩn Tịch đầu óc mơ hồ, nói: "Nàng cũng là! Các ngươi chẳng lẽ không cảm ứng được nàng sao?"
Tâm Nương và Bạch Thiển đều cả kinh khẽ nhếch mở miệng ra, nói: "Nhị muội ( Nhị tỷ)? Ha ha!" Ngay sau đó, họ nhìn nhau cười một tiếng, đưa tay cầm tay Lăng Cẩn Tịch, như tiểu cô nương, vừa cười lại nhảy, vui vẻ mà không lời nào có thể miêu tả được.
Thủy Noãn ngoắc kêu Thủy Lạc qua, nhìn ba người vừa ôm vừa cười lại nhảy, nói: "Bốn người các ngươi đã đến đủ, ngay bây giờ mở ra đường cảm ứng của các ngươi đi. Bốn người các ngươi vòng vây mà ngồi, lòng bàn tay đối nhau, nhắm mắt tập trung tinh lực."
Nhị hộ pháp sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn tảng đá lớn phía sau các nàng, đi tới dụng chưởng phong quét sạch tuyết đọng phía trên tảng đá, lại cởi áo choàng xuống trải trên tảng đá, xoay người nhìn về phía Lục hộ pháp đứng một bên, nói: "Lão Lục, cũng cởi ra áo choàng của ngươi ra."
"A, a, nha." Lục hộ pháp phục hồi tinh thần, vội vàng cởi áo choàng của mình xuống đưa cho hắn. Nhưng ánh mắt hắn vẫn khóa ở trên người Lăng Cẩn Tịch, không ngờ Lăng cô nương này không chỉ là đồng môn sư muội của lão Nhị, lại còn là tân trưởng lão Phượng tộc, điều này thật sự làm hắn quá ngoài ý muốn.
Phượng tộc? Thì ra là trên đời này thật sự có nơi gọi Phượng tộc.
Tâm Nương mặt cảm động nhìn Nhị hộ pháp, mà Tứ, Thất hộ pháp lại là khích lệ nhìn hắn giơ ngón tay cái lên, huýt gió thanh thúy. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật đúng là không thể tin được, lão Nhị rốt cuộc cũng khác trước kia, lại cũng có một mặt tỉ mỉ quan tâm như vậy.
Bạch Thiển liếc mắt nhìn Phó Linh Tử khóe miệng vẫn khẽ nhếch cười canh chừng nàng, tượng trưng gật đầu một cái, ngay sau đó lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng Tâm Nương một cái, chế nhạo: "Đại tỷ, thấy Nhị hóa đại tỷ phu cũng đau lòng người, nếu không, ngươi liền theo hắn đi? Tìm Tam tỷ thương lượng một ngày, để nàng làm chuyện của ngươi và Băng Vũ cùng nhau. Hắc hắc, nhiều người náo nhiệt, vẫn không cần phiền toái làm nhiều một cuộc nữa, nhất cử lưỡng tiện."
Lạc Băng Vũ không ngờ mình lại một lần đứng trúng đạn, đỏ mặt có chút nóng nảy trợn mắt nhìn Bạch Thiển một cái, nói: "Bạch Thiển, các ngươi nói các ngươi, ngươi cũng đừng kéo ta xuống nước." Nói xong, nàng quẫn bách  liếc mắt nhìn Tứ hộ pháp một cái, thấy hắn cũng đang nhìn mình, lại vội vàng xấu hổ rũ đầu xuống.
"Hắc hắc." Mọi người hiển nhiên không có bỏ qua ánh mắt của bọn họ trao đổi, đều không khỏi nở nụ cười.
Nghe tiếng cười của mọi người, Lạc Băng Vũ càng thêm hận không được lập tức đào cái hang, giống như đà điểu giấu đầu mình đi.
"Khụ khụ." Tâm Nương ho nhẹ mấy câu, đỏ mặt liếc liếc nhìn Bạch Thiển một cái: "Ngươi tạm thời ở nơi nào nói mát." Nói xong, nàng thần bí hề hề tiến tới bên tai Bạch Thiển, nói: "Ngươi tốt nhất thành thực khai chuyện của ngươi và Phó Linh Tử đó, nhìn các ngươi mắt đi mày lại, ta không tin tưởng không có việc gì. Không làm được, ngươi chính là coi trọng người ta, ban đầu mới có thể đâm bị thương người ta, lại quay đầu cứu người ta."
"Ta..." Mặt Bạch Thiển bá nóng lên, thẹn thùng dậm chân, nói: "Đại tỷ, ngươi cũng không thể nói lung tung, nào có chuyện."
"Có sao không, trong lòng của ngươi rõ ràng, chỉ là cũng chạy không thoát hỏa nhãn tinh của ta. Đại tỷ ngươi chính là mở khách sạn, chính là chưa từng thấy thịt heo, cũng đã gặp heo chạy. Thái độ này quá nhiều người co, vẻ mặt này là sự việc gì, ta vẫn đoán được tám chín phần."
Tâm Nương mặt không tin cười cười, nhìn áo choàng phủ lên tảng đá, nhẹ nhàng kéo y phục của nàng, lại nói: "Lên đi! Đừng làm Thủy trưởng lão đợi lâu."
"Oh."
"Nhị muội, ngươi cũng lên."
"Ừ."
Thủy Noãn khẽ Thủy Lạc đẩy xuống, nói: "Lạc Nhi, ngươi cũng lên đi."
"Dạ, nãi nãi." Thủy Lạc theo lời đi tới, ngồi xếp bằng ở bên người Bạch Thiển, bốn người theo lời Thủy Noãn nói, vòng vây tĩnh tọa, lòng bàn tay đối nhau, tĩnh tâm cảm ứng.
Các hộ pháp nhìn tất cả trước mắt, cũng không nói chuyện, mà là đứng lẳng lặng ở sau lưng Thủy Noãn, nhìn người trong lòng bọn họ.
Một hồi lâu đi qua, bốn người tĩnh tọa đồng thời mở mắt, đều kinh ngạc nhìn lẫn nhau, đáy mắt tràn đầy suy nghĩ khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.