Giáo Chủ Và Kẻ Điên

Chương 31:




Thời tiết lúc này chợt ấm rồi lại trở lạnh, qua một hồi xuân phong làm cho ta ngã bệnh.
Tuy rằng hiện tại võ công của ta khá cao, thân thể cũng cường kiện nhưng đến cùng vẫn là nhục thể phàm thai, không chú ý là nhiễm phong hàn. Cố tình kẻ điên hộ tống quân mã đi biên quan đến nay chưa về, ta bị tắc mũi cả ngày đầu óc mơ màng chỉ có thể nằm mãi trên giường, thật sự rất thê lương.
Thực ra ta cũng muốn cùng hắn đi biên quan nhưng kẻ điên nói biên quan rất lạnh, bụi cát đầy trời, chết sống không chịu cho ta đi, không mang theo ta thì cũng được đi lại mang theo tên tiểu tử Tiêu Lãng Nguyệt kia đi, làm ta tức giận quá sức.
“Ngươi không dẫn ta đi lại dẫn theo hài tử đi!”
Ta nhớ lại những lời hai ta nói đêm trước khi kẻ điên đi.
“Nó là nam hài tử, phải trải qua một phen cực khổ mới trưởng thành được, ta dẫn nó đi tôi luyện cũng không phải đi hưởng phúc, ngươi xem náo nhiệt cái gì.” Hắn bình tĩnh ngồi ở trước bàn uống trà, nghe vậy mặt không đổi sắc.
Đây là đang nói cái gì? Sao lại nói thành chuyện như vậy!
Ta nhướn mày, đi tới trước mặt hắn ngồi xuống, vỗ vỗ bàn: “Ai …chẳng lẽ ta không phải là nam nhân, sao nó đi được ta đi không được?”
Tay hắn dùng vuốt ve chung trà chợt dừng lại, nhìn chăm chú vào ta: “Ngươi không giống, ngươi không cần học hỏi cũng không cần chịu khổ, đương nhiên là vì ta sẽ đem những điều tốt nhất cho ngươi, nó thì phải dựa vào chính mình dốc sức làm.” Hắn vuốt tóc của ta nói: “Ngươi ngoan ngoãn đợi ta trở về.”
Có đôi khi Tiêu Trọng Nam nói chuyện tốt vô cùng nhưng chuyện gì một khi hắn quyết định chủ ý thì sẽ không thay đổi. Mặc dù ta rất muốn cùng hắn ở một chỗ, nhưng cũng không dám vụng trộm theo mã đội xuất hành, cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại Hắc Ưng bảo.
Đáng tiếc mấy năm trôi qua Trình Tiểu Vũ tuổi cũng đã lớn, kẻ điên cho hắn gia nhập giang hồ thí luyện, không có hắn bình thường không cảm thấy gì, nhưng những lúc một mình ở trong phòng thì cảm giác rất lạnh lùng, rất là tưởng niệm.
Tiêu Mạc Bắc tự mình đến thăm ta hai lần, hỏi vài câu rồi cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên thở dài.
“Đại ca bảo ta chiếu cố ngươi, hắn trở về gặp ngươi như thế này nhất định sẽ trách tội ta.”
Ta nằm trên giường cùng hắn nói chuyện, nghe vậy có chút kỳ quái: “Chờ hắn trở về ta đã khỏi bệnh không để cho hắn biết là được. Lại nói ta sinh bệnh là tự mình sinh bệnh có liên quan gì đến ngươi, hắn trách ngươi làm gì?”
Tiêu Mạc Bắc như cười như không lắc đầu: “Ngươi không hiểu, ngươi là tâm can là Niếp Niếp của ca ca, là bảo bối thật sự đó”
Ta nhất thời đỏ mặt, loại tên thân mật này từ trong miệng người thứ ba nghe được thật sự có chút xấu hổ.
Ta sờ sờ mũi: “Nào có chuyện như ngươi nói vậy.”
Y thẳng tắp nhìn ta, đột nhiên nói: “Ngươi có biết ngày đó bọn người bắt ngươi đi làm ngươi trọng thương, bọn Ẩn Kiếm môn cùng Bắc Môn Đao Tông cuối cùng đều bị như thế nào không?”
Trong lòng ta giao động, nhưng cũng muốn biết đích xác: “Nguyện nghe chuyện này rõ ràng.”
Tiêu Mạc Bắc chậm rãi nói: “ Chưởng môn của Ẩn Kiếm môn trở về sơn môn không bao lâu thì bị trúng gió, hiện tại thân thể không cử động được cũng nói không được, chức vị chưởng môn chỉ có thể do sư đệ của hắn tiếp nhận.”
Lão nhân kia năm đó trung khí mười phần, chỉ có ánh mắt là không tốt lắm, không thể tưởng tượng được nói trúng gió thì trúng gió.
“Tuổi lớn thì sức khỏe không còn dùng được.” Ta không tức giận hắn nữa cũng thổn thức.
Tiêu Mạc Bắc tiếp tục nói: “Bắc Môn tông chủ cũng không xong, vài năm trước không chỉ bị người nửa đêm đánh gãy tứ chi gân mạch, sau lại bị chính thân đệ đệ của mình tố giác rất nhiều chuyện ẩn mật, nói hắn làm rất nhiều việc ác không xứng là võ lâm chính đạo, mắng hắn súc sinh cũng không bằng, cuối cùng giao cho Võ Lâm minh chủ xử trí nhốt vào ám lao, không tới nửa năm thì chết.”
Võ công của Bắc Môn tông chủ ta đã lĩnh giáo qua, cũng rất cao cường, tuy rằng không bằng Tiêu Trọng Nam nhưng cũng tính thuộc hàng cao thủ, có thể vào lúc đêm khuya yên tĩnh phế tứ chi của lão nhất định là cao thủ trong cao thủ.
“Đúng là…… chúng ta động thủ?” Ta thử thăm dò hỏi.
Không nghĩ tới Tiêu Mạc Bắc không phủ nhận, thoải mái gật đầu:“Ai bảo bọn họ động đến người không nên động.”
Ta nhất thời như đang mộng, không nghĩ tới lúc ấy kẻ điên nói muốn giết bọn họ trả thù cho ta đúng là sự thật.
Trong giọng nói của Tiêu Mạc Bắc lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Ngươi hiện tại đã biết rõ thật ra ca ca đối đãi với ngươi như châu như bảo không chấp nhận được ngươi chịu nửa điểm ủy khuất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.