Quan chấp hành không khỏi nhìn về phía Hiên Viên Kiệt đang nói chuyện, những người khác cũng sôi nổi quay đầu, vai chính hiện trường từ Trác Cẩn Khác biến thành Hiên Viên Kiệt. “Hiên Viên đội trưởng, anh có chuyện gì?” Quan chấp hành nhìn Hiên Viên Kiệt, thay mọi người hỏi ra vấn đề bọn họ đều muốn hỏi.
“Tôi hôm qua mới tỉnh lại, vẫn còn chưa rõ ràng với nhiều chuyện lắm.” Hiên Viên Kiệt vòng đôi tay lại, nhìn mọi người chung quanh một phen, khí tràng kiệt ngạo khó thuần toàn bộ khai hỏa, thân là con út được sủng ái nhất Hiên Viên gia, hắn cũng coi như là được những người này nhìn mà lớn lên, không nói giao tình bao sâu, đối với tính cách hắn như thế nào, ngoại trừ một ít tiến hóa giả mới tiến vào trong cái vòng luẩn quẩn này ra, những người khác đều biết rõ.
Quả nhiên, một bộ phận nhìn thấy bộ dạng này của Hiên Viên Kiệt, liền bắt đầu theo thói quen mà đau đầu. Hiên Viên Kiệt từ khi còn nhỏ đến lớn, đã thuộc về loại hình không tốt rồi, không tốt thì không tốt, nhưng là Hiên Viên Kiệt vẫn chưa từng ăn mệt bao giờ, sau lưng phần năng lực này, không phải chỉ có mỗi gia thế bối cảnh, còn có bản thân Hiên Viên Kiệt hung tàn nữa.
Hiên Viên Kiệt là một kẻ không chịu thua, dám trêu hắn, vậy phải cẩn thận hắn trả thù. Kể từ khi hắn sinh ra, Hiên Viên Kiệt đã lăn lộn không ít người, lúc tuổi còn nhỏ, Hiên Viên Kiệt thậm chí đã khiến một ít tiểu gia tộc đi tới nông nỗi cửa nát nhà tan, sau khi lớn tuổi đã thu liễm lại rất nhiều rồi, chẳng qua vẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người. Cho nên, hành vi của Hiên Viên Kiệt sau khi lớn, tất cả mọi người đều học được mở một con mắt nhắm một con, cũng cam chịu bồi dưỡng Hiên Viên Kiệt thành vị trí đứng đầu thế gia công tử.
“Nghe nói là Trác gia hãm hại tôi.” Trên đường, Hiên Viên Kiệt đã nói qua với Trưởng Tôn Kỳ, lần này hành động, bám hung nhất chính là Trác gia, hắn bị hãm hại sau lưng, Trác gia khẳng định là có phần, lời này thật sự không phải oan uổng.
“Hiên Viên Kiệt, đừng có ngậm máu phun người.” Bên kia Trác gia có người nhảy ra nói, từ sau khi tuôn ra chuyện Trác Cẩn Khác cấu kết với Trác gia, Trác gia thật là phế đi không ít công phu, mới cởi được tội danh, không thể không thả Hiên Viên Kiệt, đem tất cả hành vi phạm tội đều đẩy lên trên người Trác Cẩn Khác. Đối với Trác Cẩn Khác, Trác gia là hận chết.
“Nếu tôi ngậm máu phun người, vậy sao Trác Cẩn Khác lại ở chỗ này?” Hiên Viên Kiệt cười lạnh một tiếng, thực tế như thế nào hắn đương nhiên rõ ràng, Hiên Viên Kiệt nói dối, cũng sẽ không nói ra lời thật, khiến cho nhà mình cùng hai tên bạn tốt lâm vào trong phiền toái. Cũng chỉ có thể xin lỗi Trác Cẩn Khác trước thôi, về sau hắn sẽ đền bù. Hừ nặng một tiếng xong, Hiên Viên Kiệt làm lơ Trác gia tiếp tục nói, “Thân là người bị hại trong sự kiện lần này, trong chuyện lần này, tôi hẳn là cũng nên có quyền lợi.”
“Anh muốn quyền lợi gì?” Mấy người làm chính trị đều rất ăn ý, người thân phận cao nhất ở đây, đại biểu nói chuyện.
“Việc xử lý với Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt nói thẳng không cố kỵ, điểm danh thứ hắn muốn.
“Kiệt, đừng hồ nháo.” Gia trưởng Hiên Viên gia ở một bên quát lớn Hiên Viên Kiệt vô pháp vô thiên.
“Cháu chính là hồ nháo đó, thì làm sao chứ?” Hiên Viên Kiệt nâng mi lên, hắn chưa từng để mình bị đẩy vòng vòng, cũng là rất có quan hệ với bình thường bị dung túng đến vô pháp vô thiên, gia trưởng ở trước mặt Hiên Viên Kiệt ngay cả một chút uy tín cũng không có.
Hiên Viên Kiệt cũng đủ trắng trợn táo bạo, vung tay lên, hắc viêm giống như tinh hỏa, hiện lên ở trung ương, vây quanh Trác Cẩn Khác ở trong đó, khiến bất cứ kẻ nào cũng không thể tới gần, bất luận người nào, bất luận công kích gì, cũng không thể đến trước mặt Trác Cẩn Khác, trước đó, đều sẽ hóa thành bụi bậm dưới hắc viêm trước. Uy lực của hắc viêm này như thế nào, nhìn là đủ biết. Không có ai dám dễ dàng tiến lên mạo hiểm.
“Xử lý Trác Cẩn Khác như thế nào, là chuyện của tôi. Các vị có ý kiến không?” Hiên Viên Kiệt ngạo thị toàn trường, “Người có ý kiến, tốt nhất nên suy xét hậu quả một chút.” Hiên Viên Kiệt chính là đang uy hiếp, vậy thì làm gì được nào.
Toàn bộ sự kiện cho tới bây giờ, chính là phải người gánh nhận tất cả để chấm dứt, Trác Cẩn Khác chính là người này, chỉ có điều y có chết hay không, kỳ thật cũng chẳng quan trọng đến vậy. Tác dụng hôm nay của Trác Cẩn Khác chính là giết gà dọa khỉ, chỉ là Hiên Viên Kiệt chặn ngang một tay, khiến người khác không thể không ước lượng một chút.
Hiên Viên Kiệt bị hôn mê không đáng sợ, cho nên bọn họ mới dám ở sau lưng muốn làm gì thì làm, bịa đặt tội danh, muốn nhân lúc Hiên Viên Kiệt hôn mê mà giết chết hắn. Chỉ là Hiên Viên Kiệt đã tỉnh, vậy sẽ rất làm người kiêng kị. Đừng nói là chuyện Hiên Viên Kiệt thăm dò được nơi hy vọng, chỉ riêng việc Hiên Viên Kiệt là người mạnh nhất quốc nôi thôi, đã đủ khiến người kiêng kị rồi.
Nếu Hiên Viên Kiệt chết trong lúc hôn mê, bất luận bịa đặt tội danh gì cũng sẽ bị chôn xuống, hơn nữa người đã chết rồi, bên ngoài có nháo lật trời cũng không sao cả. Chỉ là Hiên Viên Kiệt tỉnh lại, lực kêu gọi của hắn liền phi thường cường đại, người mạnh nhất quốc nội mà phản, trong việc này nhất định sẽ có vấn đề, rất nhiều người chắc chắn sẽ hoài nghi như vậy, rất bất lợi với việc ổn định. Hiên Viên Kiệt khơi chuyện lên, là đang nói rõ, Hiên Viên Kiệt sẽ không đánh chiến mà không nắm chắc, thân là nhân vật chính trị, không có mấy người là sạch sẽ.
Hiên Viên Kiệt thiên tài, khiến hắn để lại không ít dấu vết quan trọng trong cơ cấu, tham dự một tay, ai cũng không biết Hiên Viên Kiệt đã nắm giữ bao nhiêu, lại có thể phá hủy được bao nhiêu. Đây là một lời nhắc nhở, khiến cho người vô lực. Cũng may, Hiên Viên Kiệt cũng thực tuân thủ quy tắc trò chơi. Nhưng nếu hôm nay chọc hắn, Hiên Viên Kiệt sẽ làm ra cái gì, thật sự là khiến người không có cách nào mà không cố kỵ.
Hiên Viên Kiệt đứng lên, đi bước một về phía Trác Cẩn Khác, mà đương trường không ai ngăn trở. Những tiến hóa giả lần đầu tiên được tham dự loại tình cảnh này, đối với lực ảnh hưởng của Hiên Viên Kiệt cũng tăng thêm một bước hiểu biết. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Hiên Viên Kiệt yêu cầu, đều nằm trong phạm vi mọi người có thể tiếp thu, nếu không cũng sẽ không để Hiên Viên Kiệt làm càn như vậy.
Hiên Viên Kiệt xuyên thấu qua hàng tuyến lửa của hắn, đứng trước mặt Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác ngồi, Hiên Viên Kiệt đứng, có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, Hiên Viên Kiệt đưa lưng về phía mọi người, cho nên cũng không có ai nhìn thấy ánh mắt phức tạp của hắn lúc này. Trác Cẩn Khác, có lẽ là người duy nhất, khiến hắn phải hổ thẹn hỏi lòng trong suốt đời này.
Trác Cẩn Khác nhìn Hiên Viên Kiệt không nói lời nào, trong mắt lãnh mang, khóe miệng cười lạnh, tựa hồ đang khinh thường bộ dạng của Hiên Viên Kiệt. Mà Hiên Viên Kiệt một mực kiệt ngạo khó thuần, bởi vì lòng áy náy mà cũng không có bất mãn gì đối với thần sắc của Trác Cẩn Khác, ở trong lòng hắn, Trác Cẩn Khác biểu hiện ra như vậy là hoàn toàn bình thường.
“Cậu không sao chứ?” Hiên Viên Kiệt thấp giọng hỏi nói, cho dù biết thiết bị khuếch đại âm thanh sẽ truyền âm thanh đi, Hiên Viên Kiệt vẫn như cũ nhịn không được mà hỏi, bởi vì cái dạng này của Trác Cẩn Khác căn bản là một chút cũng không tốt.
“Hiên Viên Kiệt, anh cảm thấy tôi ra cái dạng này là không có việc gì sao?” Trác Cẩn Khác cười lạnh, như là đang xé rách mặt với Hiên Viên Kiệt, ngay cả Kiệt thiếu cũng không xưng hô. “Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt làm chuyện gì, chắc sẽ không gạt anh đâu nhỉ. Hiện tại kết quả này, không phải chính là kiệt tác của anh sao, cần gì phải tới giả mù sa mưa.” Trác Cẩn Khác tùy ý nói, dù sao thì đối với y, những người nghe được có tin hay không thì cũng chỉ là râu ria, người tin sẽ tin, người không tin tự nhiên sẽ suy nghĩ theo hướng âm mưu, tin hay không tin thì cũng chẳng có quan hệ gì với kết cục đã định của trận này cả.
Từ một khắc khi y “Nhận tội” kia, tất cả âm mưu đã dừng lại tại đây rồi.
Hiên Viên Kiệt có hổ thẹn với Trác Cẩn Khác, nhưng là hắn cũng không phải là loại hình biết nén giận, Trác Cẩn Khác nói, khiến Hiên Viên Kiệt trầm mặt xuống.
“Tôi nói không đúng sao?” Nhìn thấy Hiên Viên Kiệt biến sắc mặt, Trác Cẩn Khác càng thêm cười lạnh, “Hiên Viên Kiệt, anh muốn bảo hộ bằng hữu của anh, lại muốn khiến lương tâm mình bình yên, cho nên anh tới nơi này, nói muốn dẫn tôi đi, kỳ thật là muốn cứu tôi.” Y đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, lăn lộn trong âm mưu quỷ kế đã bao nhiêu năm, Hiên Viên Kiệt nghĩ cái gì, sao có thể lừa gạt được y.
Những người khác thì không sao cả, nhưng Trác gia đã không thể bình tĩnh được nữa, Trác Cẩn Khác làm hại âm mưu của Trác gia thất bại, còn bởi vì bị Trác Cẩn Khác liên lụy mà ra nông nỗi thế này, Trác gia chính là hận chết Trác Cẩn Khác, căn bản là không thể để Trác Cẩn Khác được cứu vớt được.
Trác Cẩn Khác đột nhiên cuồng tiếu, “Tôi không cần.” Trác Cẩn Khác từng câu từng chữ nói với Hiên Viên Kiệt.
“Tôi muốn làm là chuyện của tôi, có quan hệ gì với cậu đâu.” Ngạo khí của Hiên Viên Kiệt cũng nổi lên, hắn có điều thua thiệt Trác Cẩn Khác, nhưng là cũng đừng nghĩ hắn sẽ ăn nói khép nép cỡ nào đối với Trác Cẩn Khác.
“Nói thật ngạo mạn, chỉ là Hiên Viên Kiệt, anh có tư cách gì ngạo mạn?” Trác Cẩn Khác thu liễm cả người bén nhọn, lại lần nữa khôi phục bộ dáng thong dong bình tĩnh của y, dưới thấu kính không khung, đôi mắt màu đen kia thật ôn nhuận. Trác Cẩn Khác ngồi ở trên ghế, một thân y phục tử hình, khí chất lặng yên thay đổi.
“Anh cho rằng thực lực của mình rất mạnh?” Trác Cẩn Khác nghiêng đầu, “Nếu như anh đủ mạnh, sao sẽ bởi vì chút hiện thực vụn vặt này mà bó tay bó chân, bị người quản chế, lo trước lo sau chứ.” Mỗi câu Trác Cẩn Khác nói đều đang đâm Hiên Viên Kiệt, mà y cũng là cố ý như thế.
“Hiên Viên Kiệt, anh biết mạnh chân chính là như thế nào chăng?” Trác Cẩn Khác hỏi lại, “Anh có từng nghĩ tới hay không, có một loại mạnh đến uy hiếp tất cả, cho dù tất cả mọi người đều biết, anh có ý đồ lật đổ chính quyền, nhưng cũng chẳng thể làm gì được anh, bọn họ chỉ có thể âm thầm đề phòng, không dám xé rách mặt với anh, bọn họ chỉ dám thật cẩn thận, không dám làm ngươi tức giận.” Trác Cẩn Khác miêu tả, “Chỉ cần anh muốn, bọn họ cũng chỉ có thoái nhượng ẩn nhẫn, quỳ gối trước mặt anh, cúi đầu xưng thần.”
Trác Cẩn Khác đã từng trải qua, thời điểm ở dị thế giới, thân là đệ nhất cường giả được công nhận, chẳng sợ bên giáo đình không tham dự bất cứ chính trị gì, nhưng cũng chẳng ai dám bỏ qua lời của y, quyết định của y, vô số kẻ được gọi là quân vương quyền thần đều quỳ gối trước mặt y, có dã tâm bao nhiêu thì ở trước mặt y cũng sẽ tan thành mây khói.
Nghe được lời Trác Cẩn Khác nói không đơn thuần chỉ là mỗi Hiên Viên Kiệt, ở đây tất cả mọi người đều nghe được, lời Trác Cẩn Khác nói như là mê hoặc, như là thôi miên, ở trong đầu mọi người miêu tả bức hoạ cuộn tròn này.
“Hiên Viên Kiệt, thực lực như vậy mới gọi là cường, anh hiện giờ, căn bản là làm không được.” Từ những lời này bắt đầu, Trác Cẩn Khác đã đánh vỡ bức hoạ cuộn tròn mà mọi người miêu tả, trên đời này, còn chưa có người có thể mạnh được như vậy.
“Sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi có thể làm được.” Hiên Viên Kiệt là bị lời của Trác Cẩn Khác dụ hoặc, nhưng là hắn rất hiện thực, cũng không có bởi vậy mà kích động gì đó, như cũ nhìn xuống Trác Cẩn Khác, trong mắt phi thường tự tin. Hắn làm gì phải vô nghĩa với Trác Cẩn Khác nhiều như vậy chứ, cứ trực tiếp đánh ngất người mang đi là được.
“Anh biết không, ta vẫn luôn thực chờ mong anh có thể trưởng thành đến một bước kia.” Trác Cẩn Khác tươi cười hòa ái, khiến Hiên Viên Kiệt có loại ảo giác như là một trưởng bối đang nhìn vãn bối, “Còn có, ta muốn làm một chuyện mà ta vẫn luôn rất muốn làm.”
“Chuyện gì?” Hiên Viên Kiệt theo bản năng mở miệng.
“Đánh ngươi.” Trác Cẩn Khác cười khanh khách, sau đó ra tay.