Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 98:




Lời đồn đãi lặng lẽ lan tràn, Trác Cẩn Khác còn cố ý đi ra một chút, để mọi người xem xem sắc mặt tái nhợt của y, thường thường còn khụ một tiếng suy yếu, chứng thực lời đồn đãi một chút. Rất tốt, không ít người tâm động, đây thật là một cơ hội để đánh bại Giáo Hoàng, một lần nữa đạt được quyền uy vô thượng.
Không nói những quốc giA Khác, ngay cả trong nước cũng có người rục rịch như vậy, đưa ra đề nghị để Hiên Viên Kiệt khiêu chiến với Giáo Hoàng, nhân cơ hội này xác lập danh hiệu đệ nhất thế giới. Đối với lời đề nghị này, Hiên Viên Kiệt biết được từ trong miệng Trưởng Tôn Kỳ, sau đó lập tức tìm tới tận cửa, hảo hảo nói chuyện tâm sự một phen, chọn các phòng thí nghiệm lớn. Thông qua miệng Trưởng Tôn Kỳ để nói với mọi người, lấy thực lực hiện tại của hắn, cho dù là đối mặt với Trác Cẩn Khác trong thời kỳ suy yếu thì vẫn như cũ không có phần thắng, thậm chí còn nói với mọi người, những điều này đều là bố cục của Trác Cẩn Khác, muốn nhảy thì cứ nhảy đi, hắn không ngại chút nào ddaau.
Hành động của Hiên Viên Kiệt làm kinh sợ đám người vọng tưởng trong nước, Trưởng Tôn Kỳ tự nhiên là có biện pháp phong tỏa những tin tức này, sau khi trong nước xôn xao một hồi lâu, liền lại an tĩnh xuống, nhóm cao tầng đã biết chuyện nay ngồi chờ xem diễn. Hợp tác hữu hảo chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, quan hệ giữa các quốc gia từ trước tới nay chưa bao giờ có cái gọi là hữu hảo chân chính cả, nhìn đối phương xui xẻo, chỉ có cao hứng, còn việc ra tay giúp một phen, cái gì, chúng ta chẳng biết cái gì hết, thì biết giúp kiểu gì đây.
Chẳng qua hành động lần này của Hiên Viên Kiệt, vẫn đạt được không ít hảo cảm của cao tầng, tuy rằng có chút ương ngạnh kiêu ngạo, nhưng trong lòng Hiên Viên Kiệt vẫn có tổ quốc, điều này làm người ta rất an tâm. Đối với phần đánh giá này Hiên Viên Kiệt chỉ có hừ lạnh, nếu không phải bởi vì Hiên Viên gia, nếu không phải bởi vì hai tên bạn tốt Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt, hắn thèm quản mấy việc này làm gì. Hắn đã hy sinh rất lớn đó, không thấy lúc hắn đến trước mặt Trác Cẩn Khác, đối mặt với biểu tình cười như không cười của A Khác thân ái, trong lòng hắn hốt hoảng thế nào hả, thấp thỏm vô cùng. Sớm biết vậy, đã không thèm để tâm đến bọn họ rồi.
Không bao lâu sau, Trác Cẩn Khác liền thu được thư mời, mời y đến tiến hành một chuyến viếng thăm chính thức, Trác Cẩn Khác cười lạnh trào phúng ném thư mời qua một bên, Hiên Viên Kiệt gần đây thường tới lập tức duỗi tay ra chụp lấy, vớt thư mời vào trong tay, nhìn địa điểm trên thư mời một cái, rồi cười lạnh tựa như Trác Cẩn Khác, dám đánh chủ ý lên A Khác, diệt bọn họ là xứng đáng.
Cũng giống như Trác Cẩn Khác, ném thư mời đi, Hiên Viên Kiệt đối mặt với Trác Cẩn Khác, quỳ một gối xuống, “Giáo Hoàng miện hạ, không biết tôi có vinh hạnh được trở thành kỵ sĩ bảo hộ của ngài, đồng hành cùng ngài hay không?” Thực lực của Trác Cẩn Khác đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là Hiên Viên Kiệt vẫn như cũ không có cách nào yên tâm được, cho nên muốn cùng đồng hành theo, hơn nữa, hắn cũng rất muốn chen một chân vào, đối với những kẻ dám đánh chủ ý lên A Khác nhà hắn đi, hắn cũng cần phải xả giận một chút.
“Cho.” Có Hiên Viên Kiệt liền sẽ náo nhiệt hơn chút, cho nên Trác Cẩn Khác cho phép Hiên Viên Kiệt chia sẻ.
“Tạ chủ long ân.” Hiên Viên Kiệt lập tức chân chó nói. Cho nên lần này Trác Cẩn Khác viếng thăm chính thức, phía sau lại nhiều thêm một vị kỵ sĩ bảo hộ đeo mặt nạ, đứng ở phía sau Giáo Hoàng. Khỏi phải nói, thật đúng là đã dẫn đến không ít ánh mắt ghé vào, sôi nổi suy đoán người này chui ra từ khi nào. Chỉ có mấy người thân quen như Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt và vợ chồng Hiên Viên gia, bắt nguồn từ thân hình, cộng thêm hiểu biết về tình cảm của Hiên Viên Kiệt, lập tức biết ngay tên kỵ sĩ bảo hộ thần bí mới chui ra này là ai. Ngoại trừ đau răng, đau đầu, đau dạ dày ra, bọn họ cũng không thể phản ứng gì khác nữa cả.
Hết thảy vào thời điểm mới bắt đầu thì vẫn rất bình thường, đôi bên hữu hảo, phỏng vấn, bắt tay, tham quan, hội nghị, biểu đạt hợp tác hữu hảo giữa hai bên một chút, tán dương cống hiến hữu nghị lẫn nhau vài tiếng, Trác Cẩn Khác chỉ cần gật đầu nói vài câu, mỉm cười, những chuyện còn dư lại, Fein có đi theo, toàn bộ đều giao cho hắn.
Sau khi chính thức phỏng vấn, liền có thể mang theo Trác Cẩn Khác đi du lãm một vài danh lam thắng cảnh, mà lúc này, cũng là thời cơ tốt nhất, chiêu số phi thường cũ rích, ám sát. Vì đã có kế hoạch phối hợp theo, Trác Cẩn Khác còn cố ý giảm bớt số nhân viên, lấy lý do thực lực của mình vượt qua hết thảy, ở trong cái nhìn của người có tâm, đây chẳng qua cũng chỉ là Giáo Hoàng lâm vào thời kỳ suy yếu đang cố chống mà thôi. Bọn họ ngu xuẩn, cho rằng bản thân đã hoàn toàn nhìn thấu vẻ ngụy trang cường đại của Trác Cẩn Khác.
Đầu tiên là tiếng súng, sau đó là đám người hoảng loạn, kêu lên sợ hãi, làm hết thảy trở nên rối loạn. Viên đạn đập lên vách tường phòng ngự của Trác Cẩn Khác, sát khí trí mạng đối với người thường, lại dễ dàng bị ngăn lại, đối phương hiển nhiên cũng hiểu, ám sát như vậy không có khả năng giết được Trác Cẩn Khác, chỉ là nhân cơ hội thử một chút, lỡ như thành công thì sao.
Nhóm sát thủ một kích không thành lập tức nhảy ra, lao về phía Trác Cẩn Khác bên này, thừa dịp hỗn loạn, nhân viên hộ vệ bị tách ra, cũng phối hợp với nội ứng, bọn họ vọt tới trước mặt Trác Cẩn Khác. Một đám sát thủ có thể so sánh với thiên tai, chuyện này thật sự phi thường nguy hiểm, Hiên Viên Kiệt đoạt ra tay trước khi Trác Cẩn Khác động, nhưng đối phó với một người hai người thì không có vấn đề, chỉ là ba tên bốn tên cùng nhau tới, Hiên Viên Kiệt lại cảm thấy khó khăn, đặc biệt là lúc đang chiến đấu, không cẩn thận ngắm được Trác Cẩn Khác mỉm cười, đó là đang cười nhạo hắn không biết lượng sức. Quả thật là một sự thật quá làm người thương tâm cùng bi thương.
Trác Cẩn Khác được che chở vẫn luôn không hề cử động, đạm mạc nhìn hỗn loạn trước mắt, nhìn Hiên Viên Kiệt ra tay, bị năm sáu người chặn lại, dị thường chật vật chỉ có thể bảo hộ được chính mình, căn bản là không cơ hội bảo hộ trái lại y, liền nở nụ cười trào phúng với Hiên Viên Kiệt.
Bọn người kia thật đúng là không màng đến tất cả, biết rõ hiện tại dân cư thưa thớt, nhưng vì lần ám sát này, vậy mà lại có thể tàn nhẫn đến mức hy sinh nhiều người vô tội như vậy, nhưng chuyện này lại có quan hệ gì với y đâu chứ, sau sự kiện này, người bị hy sinh sẽ chỉ có càng nhiều hơn, hơn nữa còn là do y hạ mệnh lệnh.
“Toàn bộ đều lui ra.” Lúc nhìn thấy nhân viên thánh đường của mình tổn thất, Trác Cẩn Khác nhíu mi, tuy y có tâm muốn rèn luyện nhân thủ thánh đường một chút, nhưng sẽ không để cho nhân thủ của mình tổn thất quá mức thảm trọng, cho nên quả quyết mệnh lệnh.
Người của thánh đường lập tức tuân theo mệnh lệnh triệt để lui ra phía sau, Hiên Viên Kiệt cũng dừng tay, tuy rằng lòng hắn rất không cam tâm, cũng hận chết đám người này, dám để hắn bị xấu mặt. Hiên Viên Kiệt người này vốn dĩ đã lòng dạ hẹp hòi, trước nay đều không hề thay đổi. Không, hắn chỉ đặc biệt khoan dung với một mình Trác Cẩn Khác mà thôi, bị chỉnh, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng cuồng bị ngược.
Cái gì gọi là thần uy đáng sợ? Hiện tại Trác Cẩn Khác sẽ nói cho thế nhân, biểu hiện cụ thể của cái từ này. Từ sau khi Hiên Viên Kiệt thăng cấp, độ tiếp thu của thế giới đối với năng lực của Trác Cẩn Khác cũng đề cao lên không ít, lúc này thần uy vừa phóng ra, đã không còn giống như năm đó, ngay lập tức bị thế giới cảnh cáo nữa, chỉ bằng phần thần uy đáng sợ này của Trác Cẩn Khác, đã tức khắc khắc chế những kẻ ám sát kia, khiến cho bọn họ phải quỳ hai đầu gối xuống đất, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi, người chung quanh bị ảnh hưởng càng vô số. Người thánh đường sớm đã sùng bái quỳ xuống, Fein rất muốn chống đỡ, nhưng cũng chỉ có thể tùy theo đại chúng, không để chính mình chịu khổ.
Ngay cả Hiên Viên Kiệt, cũng gắt gao căng chặt. Hắn có thể quỳ chơi, quỳ vì nhận sai, có thể quỳ vào thời điểm cầu hôn Trác Cẩn Khác, có thể quỳ xuất phát từ ý nguyện của mình, nhưng tuyệt đối không thể quỳ xuống tại một khắc này được, nếu lần này cũng quỳ xuống, thì hắn còn có mặt mũi gì để tiếp tục theo đuổi Trác Cẩn Khác nữa chứ, hắn có thể bại, có thể ngã, nhưng tuyệt đối không thể quỳ xuống như vậy được. Nếu lần này quỳ xuống, chính là hắn vĩnh viễn không thể bình đẳng với Trác Cẩn Khác. Nếu lần này quỳ xuống, đây sẽ là tâm ma của hắn. Cho nên, tuyệt đối không thể quỳ.
Khắp không gian đều đang bị Trác Cẩn Khác áp chế, không khí trầm trọng đến hô hấp cũng thật khó khăn, trên thị giác lại càng xuất hiện hiện tượng bông tuyết, người ngồi duy nhất chính là Trác Cẩn Khác, người duy nhất cố chống chọi mà đứng chính là Hiên Viên Kiệt, dưới áp lực của Trác Cẩn Khác, thế giới chính là an tĩnh như thế. Bởi vì an tĩnh như vậy, thanh âm Trác Cẩn Khác nói chuyện mới có thể vang dội đến thế, uy nghiêm làm người không dám phản bác.
“Hoả hình.” Trác Cẩn Khác nói ra lời tuyên án của y, tuyên án đối với đám người có gan dám ám sát y. Hoả hình là hình pháp nhiều nhất được sử dụng trong tôn giáo, ở dị thế giới cũng như thế, chỉ là loại lửa dùng không giống nhau, hoả hình của Trác Cẩn Khác, là thiêu đốt cả linh hồn lẫn nhục thể, chỉ đến khi thân thể hóa thành tro tàn mới thôi, thống khổ mới có thể kết thúc được.
Theo lời của Trác Cẩn Khác rơi xuống, ngọn lửa kim sắc bốc cháy lên từ trên người đám sát thủ, tiếng kêu rên thống khổ đánh vỡ yên lặng, lỗ tai mọi người chỉ có thể nghe được tiếng kêu rên thống khổ đến mức tận cùng kia, thậm chí ngay cả linh hồn cũng có chút bị quấy nhiễu, đang đong đưa khủng bố. Đây không phải là ảo giác, mà là đặc thù của loại hoả hình này, tiến hành phóng đại nỗi thống khổ trong linh hồ những người bị thi hành hoả hình, đồng thời cũng sinh ra ảnh hưởng với những người chung quanh, linh hồn kẻ nhỏ yếu, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cảm giác được một chút đau đớn, thực mỏng manh, lại đã đủ để khắc sâu vào trong lòng, làm cho bọn họ không có can đảm làm ra chuyện gì tổn hại đến thánh đường.
Thánh đường là tổ chức tôn giáo, từ bi là tất nhiên, chỉ là đằng sau cũng phải có được thủ đoạn khủng bố có thể bảo hộ chính mình không bị xâm phạm đến.
Trong tiếng kêu rên, còn kèm thêm vài tiếng ho khan nhẹ nhàng của Trác Cẩn Khác, tiếng ho khan vốn dĩ ở trong tai người có tâm chính là một loại tiêu chí của suy yếu, nhưng vào giờ phút này vang lên, lại làm người ta cảm thấy dị thường sợ hãi. Sau hoả hình, Trác Cẩn Khác liền thu hồi một chút uy hiếp, những người khác còn đang trong sợ hãi từ tiếng kêu rên của hoả hình, tạm thời chưa kịp phản ứng lại được, Hiên Viên Kiệt lại đã đi tới bên người Trác Cẩn Khác, giúp Trác Cẩn Khác lấy nước ấm ra nhuận nhuận cổ họng. Loại bình tĩnh này, loại bình thường này, khiến người nhìn thấy chỉ cảm thấy cả người dựng tóc gáy kinh tủng.
Tiếng kêu rên kết thúc, không lâu sau đó, là do Trác Cẩn Khác cố ý để kết thúc nhanh như vậy, hoả hình chân chính, chính là phải thiêu đốt ba ngày ba đêm, y đã giảm bớt rất nhiều thời gian rồi. “Fein.” Uống vào mấy ngụm nước ấm, giọng nói đã thoải mái hơn chút, Trác Cẩn Khác nhẹ giọng gọi đại chủ giáo kim chi điện của y.
“Giáo Hoàng.” Sắc mặt Fein không quá tốt, đã thấy nhiều thảm trạng trong mạt thế, nên hắn sẽ không bởi vì những tên sát thủ này tử vong mà bị dọa đến nôn ra, cũng sẽ không chỉ trích Trác Cẩn Khác cái gì, những tên sát thủ này là gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác. Chỉ là thủ đoạn của Trác Cẩn Khác có chút tàn nhẫn, làm cho hắn có chút không khoẻ mà thôi.
“Ta lấy danh nghĩa Giáo Hoàng thánh đường tuyên bố, nơi đây là nơi xúc phạm, ánh sáng thánh quang sẽ không còn chiếu rọi nữa, tất cả nhân viên thánh đường đều rút lui khỏi nơi đây.” Trác Cẩn Khác đứng lên khỏi vị trí, đây là quyết định, không có thương lượng, “Ta sẽ phái quân đoàn sứ đồ, tiến hành thần phạt phá hủy đối với nơi đây.” Trác Cẩn Khác là người khoan dung sao? Chỉ có người không hiểu biết y, mới có thể cho rằng như vậy.
Trác Cẩn Khác không để cho lực lượng của thánh đường thuộc về nhân loại tham dự vào thần phạt, đều là nhân loại tương tàn cả, ở mạt thế dữ dội thật là một chuyện đáng buồn, lực lượng chiến đấu đứng đầu thuộc về thánh đường, thì lại chưa làm được việc một kích giết chết hoàn toàn hủy diệt, chỉ có quân đoàn sứ đồ, mới có thể làm được yêu cầu thần phạt phá hủy của Trác Cẩn Khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.