Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú!

Chương 15: Em Câm Miệng Được Chưa?




Vậy là đêm hôm đó cô bị anh ôm bụng trả thù.
Diệp Y Y cào lấy vai Lăng Dương Thần, ghét bỏ nói.
“Thầy là đồ tính toán, đồ không có lương tâm..”
Lăng Dương Thần hôn lên khoé mắt của cô, rồi lại cắn nhẹ lên tai cô, sau đó cất giọng nói trầm thấp…
“Cho em biết thế nào là ch.ó”
Diệp Y Y không thèm để ý đến anh nữa, cô còn chưa kịp quay đi thì anh đã giữ lấy eo cô mà luận động mạnh mẽ, khiến đầu óc cô trở nên mụ mị hơn bao giờ hết, ngay cả hành động của bản thân lúc này cũng không thể kiểm soát được. Từng chuyển động của cơ thể cô đều bị Lăng Dương Thần tuỳ ý chi phối, đến lúc cả hai cùng đạt được khoái cảm thì cô cũng sắp mệt đến mức ngất xỉu rồi…
Sau đó thì chuyện gì xảy ra cô cũng không biết nữa.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy sớm hơn, vì không vội nên muốn nán lại giường lâu hơn một chút để hưởng thụ cảm giác mỗi buổi sáng thức giấc đều cảm nhận được hơi ấm của người phụ nữ bên cạnh.
Anh tiện tay giúp cô massage những vùng bị đau. Diệp Y Y cau mày cựa quậy rồi cuộn tròn rúc sâu vào lồng ngực anh. Có lẽ đêm qua anh lỡ quá tay nên hôm nay cô mệt đến mức không muốn dậy.
Dù sao hôm nay cô cũng không có tiết. Để cô ngủ thêm một chút cũng không sao. Anh bỏ vào nhà tắm soạn sửa sạch sẽ sau đó mới đến công ty.
Trước khi đi anh còn không quên dặn dò người hầu.
“Một lát nữa cô nấu cháo và mang thuốc bổ lên cho cô ấy. Đừng để cô ấy ngủ nhiều quá, tỉnh dậy sẽ rất mệt”
Lúc này Lăng Dương Thần đang ngồi trong phòng làm việc. Thư kí đứng ở bên cạnh anh nói.
"Lăng tổng, vậy bây giờ chuyện của Diệp Minh anh tính như thế nào?" Diệp Minh là ba của Diệp Y Y.
Anh gõ đầu bút xuống bàn, dường như là đang rơi vào suy nghĩ. Cuối cùng anh nói.
“Cứ cho ông ta tại ngoại đi. Cứ nói rằng đã trắng án rồi"
Coi như là cho ông ta chút cơ hội để nhìn cuộc đời lần cuối.
Lúc này điện thoại của Lăng Dương Thần vang lên. Anh thuận tay nhấc máy lên nghe, bên kia người hầu có vẻ rất xốt xắng nói.
“Cậu chủ, Diệp tiểu thư sốt cao rồi!”
Trái ngược với thái độ của cô ta thì anh lại bình tĩnh hơn, chỉ khẽ cau mày. Anh có chút bực tức quát.
“Chỉ là sốt thôi mà, có cần làm quá lên như vậy không? Chẳng lẽ tôi bảo cô ở nhà chăm sóc cho cô ấy chỉ là lời qua loa cho có lệ à?!"
Người hầu bị mắng liền sợ sệt nói khẽ.
"Vâng thưa cậu, tôi chỉ muốn thông báo cho cậu một tiếng. Tôi sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt, xin lỗi vì đã làm phiền cậu trong lúc làm việc."
Thư kí vẫn đang đứng cạnh, có chút mơ hồ với câu chuyện điện thoại của sếp mình. Lúc này Lăng Dương Thần cảm thấy nóng trong người nên nới lỏng cúc áo ra, thư kí nhìn thấy dấu vết để lại trên cổ anh thì hiểu ra, bật cười nói.
“Lang tổng, tôi biết hôm nay anh có rất nhiều việc quan trọng cần giải quyết. Nhưng tôi nghĩ anh nên dành ra chút thời gian quan tâm đến người bên cạnh mình. Đặc biệt là phụ nữ khi ốm rất dễ tủi thân.."
Anh ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nhếch môi một cái.
“Cậu cùng lành nghề quá nhỉ?”
“Tôi không có ý muốn dạy bảo anh đâu, chỉ là muốn góp ý một chút thôi.. a tôi có nhiều việc lắm, có gì anh gọi tôi sau nhé."
Biết đại hoạ sắp tới, anh ta kiếm cớ chuồn đi ngay.
Lăng Dương Thần tất nhiên để tâm đến lời cậu ta nói. Anh cố gắng xong việc nhanh nhất có thể, cuối cùng khi mọi thứ đã ổn thoả cũng đã là gần tám giờ tối.
Anh có chút giật mình vì đã trễ đến như vậy. Anh là người làm việc rất tập trung nên thường không để ý đến giờ giấc cho lắm.
Lúc này mới vội vã soạn sửa trở về nhà.
Vừa về đến nhà, Lăng Dương Thần đã vội vàng tra hỏi tình hình của Diệp Y Y. Rõ ràng lúc sáng vừa mắng người hầu vì làm quá, thế nhưng bây giờ trông anh mới là người không có tiền đồ!
"Cậu chủ, Diệp tiểu thư đã hạ sốt rồi. Cô ấy rất giỏi, buổi sáng vẫn ráng ăn hết một tô cháo rồi uống thuốc đủ nên mới chóng khoẻ."
Anh gật đầu hời hợt rồi bỏ ngay lên phòng. Lúc Diệp Y Y nghe thấy tiếng cửa mở ra, cô nặng nề đứng dậy tiến đến trước mặt anh, sau đó vòng tay qua cổ anh, hơi kiễng chân lên cố tình hôn anh nhưng anh lại cố tình không cúi xuống.
"Hôm nay em sao vậy? "
Chẳng lẽ thật sự như lời thư kí nói, lúc phụ nữ bị ốm họ sẽ cảm thấy tủi thân?
Diệp Y Y thả người xuống, bây giờ cô rất mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn thả người xuống giường mà nằm ngủ một giấc.
Cô vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, tay vẫn không buông khỏi cổ anh, thều thào.
"Em sợ đổ bệnh sẽ không đủ sức giúp thầy thoả mãn. Hơn nữa thầy cũng đã vì em mà nương tay với Đằng Dương, nợ của em bây giờ đã tăng cao rồi..em không sao đâu, thầy cứ làm nếu thầy muốn, chỉ cần thầy vui mà rút lại đơn kiện của ba em là được.."
Lăng Dương Thần kéo cô ra khỏi lồng ngực. Anh giữ lấy vai cô, cúi đầu nói.
"Trong mắt em đến bây giờ tôi vẫn cầm thú đến vậy à? Chẳng lẽ em đã ra nông nỗi này tôi còn muốn em phục vụ mình? Rõ ràng tôi vẫn luôn dịu dàng với em, lúc ở trên giường cũng chưa từng làm em khó chịu mà?"
Anh lại cúi sâu hơn nữa để môi mình chỉ khẽ chạm vào môi cô.
"Tôi cũng biết em cảm thấy rất hưởng thụ ở trên giường với tôi mà.. là vì tôi lúc nào cũng dịu dàng với em. Chỉ cần em nói hôm nay em mệt, đêm nay chúng ta sẽ chỉ ôm nhau ngủ."
Anh đã nghĩ đến một câu trả lời khác từ cô thay vì cái đẩy anh ra như thế này. Vẻ mặt Diệp Y Y đầy mệt mỏi, cô nói.
"Giáo sư, em không thể vui vẻ hưởng thụ trong khi ba của em vẫn còn đang chật vật ở trong trại. Thầy chỉ cần em làm chuyện đó với thầy thôi mà? Những chuyện khác tại sao thầy cứ phải để tâm đến làm gì?"
Hàng lông mày anh tú của Lăng Dương Thần khẽ cau lại. Anh trầm giọng.
"Em khao khát được đưa ba em ra khỏi trại nhanh như thế sao? Ngay cả khi ba em đã làm ra nhiều chuyện rất sai trái, chẳng lẽ em bất chấp muốn đi trái với pháp luật?"
"Ông ấy nói ông ấy bị oan!"
"Em nghĩ ông ấy sẽ nói sự thật cho em nghe à? "
"Vậy không phải ngay từ đầu thầy cũng đang tiếp tay cho em để em đi trái với đạo đức hay sao? Hay ngay từ đầu thầy đã không muốn giúp em, chỉ đơn giản muốn đưa em vào tròng chơi đùa một chút?!"
"Chúng ta đang ở nhà, em đừng có gọi tôi như thế!"
"Thầy là thầy của em, em gọi như vậy có gì sai? Hay khi em gọi như vậy, thầy thấy lương tâm làm nhà giáo của mình trở nên cắn rứt!"
Lăng Dương Thần giữ lấy cằm cô nâng lên, tay anh vì tức giận nên không giữ được bình tĩnh mà hơi quá tay.
“Em câm miệng được chưa? “
Cái cau mày vì đau của cô khiến anh giật mình buông tay ra. Lăng Dương Thần lúng túng mất một lúc sau đó liền vội kéo cô vào lòng ôm cô thật chặt mà nói.
“Đêm nay ngủ với anh. Ngày mai anh sẽ đưa ba em ra khỏi trại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.