Lời của Lăng Dương Thần vừa dứt, cổ họng tất cả mọi người đều cứng lại.
Tất nhiên không ai muốn hé răng để bị xoá tên khỏi Lạc Thành, mặc dù bọn hoi chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng đều câm miệng hết.
An ninh vừa chạy vào, đứng trước mặt Diệp Tuyết Nghi cúi đầu hỏi.
“Liêu thiếu phu nhân, xin lỗi vì sự thiếu xót của chúng tôi, không biết là ai đã lén ra vào nơi này ạ? Tôi xử lý ngay đây”
Diệp Tuyết Nghi chưa kịp chặn họng hắn, Lăng Dương Thần đã quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người nọ một lượt.
Giọng anh thản nhiên.
“Các người đang nói đến vợ tôi à?”
Diệp Y Y nghe từ “vợ” thốt ra từ miệng anh, cô giật mình ngẩng đầu lên nhưng chưa kịp nói gì, tay anh nắm lấy tay cô xiết lại.
Tất cả mọi người đều thấy hành động thân mật này của hai người, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Tuyết Nghi vẫn cố lừa dối bản thân mình, cô ta cho rằng Diệp Y Y lần này to gan, dám lừa lên giường với cả Lăng Dương Thần. Cô ta cho rằng nếu Lăng Dương Thần biết chuyện cô ta làm gái chắc chắn sẽ tức điên cho xem!
Nghĩ vậy cô ta liền cười gượng gạo nói.
“Aha… Lăng tổng. Tôi nghĩ anh không nên để vẻ bề ngoài của chị ta đánh lừa…. Vừa mới đây, nhà tôi gặp đại nạn, chị ta đã không chịu được mà tìm lên giường với vô số người, nói không chừng anh cũng là nạn nhân đấy, anh không biết được mình là người thứ mấy của cô ta đâu…”
Với những người ở trong giới thượng lưu, thứ họ cần nhất là thể diện. Người đàn ông yêu cầu phụ nữ ở bên mình phải là người trinh trắng, nếu Lăng Dương Thần là người thông minh, cô ta chắc chắn biết Lăng Dương Thần phải làm gì.
Lăng Dương Thần kéo eo Diệp Y Y sát vào người mình, che đi phần thịt nơi những người xung quanh đang nhìn chằm chằm. Giờ khắc này anh vẫn quan tâm người phụ nữ của mình bị người khác nhìn với ánh mắt thèm thuồng.
“Lên giường với vô số người? Hay là một người vô số lần? Ý cô là đang nói đến tôi đúng không?”
Diệp Tuyết Nghi cau mày. Anh cầm tay Diệp Y Y lên, chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên tay cô hắt ra khiến mọi người phải loé mắt. Vẻ mặt anh đắc ý.
“Có vẻ như cô Diệp đây quan tâm đến vấn đề sinh lý của vợ chồng tôi nhỉ?”
Hai chân Diệp Tuyết Nghi bắt đầu run rẩy. Diệp Y Y, cô ta kết hôn từ bao giờ? tại sao nhà họ Diệp lại không biết! Nếu cô ta có qua lại được với Lăng Dương Thần, chắc chắn lúc trước đã không phải mất thời gian dài như thế mới đưa được ba cô ra tù.
“Chuyện này…”
Liêu Dụ Nhiên thấy có điều chẳng lành, anh ta kéo Diệp Tuyết Nghi ra phía sau, không cho cô ta nói lung tung nữa.
“Lăng tổng, không ngờ lại kín chuyện như thế, đã kết hôn mà không thông báo cho mọi người biết một tiếng. Diệp Tuyết Nghi không hiểu chuyện, nên ăn nói lung tung, mong anh không để tâm”
Lăng Dương Thần cúi xuống nhìn Diệp Y Y.
" Có người xúc phạm danh dự của vợ tôi, cậu lại bảo tôi không để tâm? Lăng Dương Thần tôi hình như cũng không vô lương tâm đến thế"
Lúc này nhà họ trai cũng đã đến. Đoàn xe đỗ lại trong sân. Ông nội và bố của Liêu Dụ Nhiên vội vã bước xuống xe đi vào, bọn họ đương nhiên đã nhận được tin tức nên mới nhanh chóng đến thế.
Vừa vào đến nơi bọn họ đã chạy về phía đám đông mà nói.
“Lăng tổng…. Chuyện này chúng ta có thể xử lý sau được không? Hôm nay là ngày vui, quan khách đông như vậy. Mong cậu nể mặt Liêu gia mà ngồi xuống nói chuyện”
Lăng Dương Thần nói chuyện với trưởng bối nhà họ Liêu mà không cần bất cứ kính ngữ nào.
“Liêu Quân, tôi mong ông xử lý chuyện này thật thích đáng”
Diệp Minh và vợ ông ta cũng vừa đến, Liêu Quân xoa xoa thái dương quay đầu lại quát.
“Ai cho các người bước vào đây!”
Hai người vừa đến cứng chân đứng tại chỗ không bước tiếp. Bọn họ liếc mắt nhìn Diệp Y Y đứng nhìn mình từ phía xa, bộ mặt giả tạo lại lộ ra.
“Aiza, Diệp Y Y, con gái à, chúng ta nuôi nấng con lớn đến từng này, con lại nỡ đối xử vậy với chúng ta sao…”
Diệp Y Y không muốn nói, nhưng cô đã nói rồi thì mọi cảm xúc mà cô dồn nén liền trào ra. Cô vừa nói, khoé mắt liền ửng đỏ.
“Nuôi lớn tôi? Bằng cách bán tôi cho người khác à? Tôi không cần sự nuôi dưỡng đó của mấy người! Tại sao có thể vô liêm sỉ đứng trước mặt tôi mà thốt ra từ “con gái” chứ? Các người không thấy hổ thẹn sao?”
Lăng Dương Thần kéo Diệp Y Y vào lòng, không muốn để cô phải đôi co với đám người này. Một mình anh có thể giải quyết hết được rồi!
Thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Lăng Dương Thần, Liêu Quân biết đám người này không thể cứu vãn thêm được gì, liền kéo Diệp Tuyết Nghi đang lủi thủi phía sau ra đằng trước, đẩy cô ta ngã ra sàn.
“Còn đứng đó, mau quỳ xuống xin lỗi Lăng tổng và chị cô đi!!”
Diệp Tuyết Nghi bị đẩy ngã đến bật khóc. Cô ta bò dưới sàn ngẩng đầu lên tìm bóng dáng của Liêu Dụ Nhiên nhưng không thấy anh ta đâu, bàn tay siết chặt nhìn về phía ba mẹ mình gào lên.
“Ba, mẹ, con…con không làm đâu…”
Diệp Minh và vợ ông ta lúc nào cũng nuông chiều con gái như hoa như ngọc, lần này nhìn thấy cô ta bị như vậy, lòng đau như cắt nhưng lại không làm được gì, bọn họ bất lực che lấy miệng mũi.
Vài năm trước, có một công ty lớn nào đó đắc tội với Lăng thị, ngày hôm sau công ty đó hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện, cả dòng họ nhà nọ cũng mất tích. Chuyện này hoàn toàn đã làm chấn động giới kinh doanh một thời. Từ đó, tên tuổi của Lăng Dương Thần càng được đẩy đi xa, nếu ai muốn tồn tại ở đất này, đều phải nhìn mặt anh mà sống.
Nếu đắc tội, nhẹ thì bị Lăng thị chặn đứng các vốn đầu tư, dần lâu cũng phá sản.
Liêu gia không muốn liên luỵ, trực tiếp tiến lên cho Diệp Tuyết Nghi một cái bạt tai.
“Nói!”
Diệp Tuyết Nghi bị tát đến môi bật máu, cô ta sợ quá cắn răng, la lết về phía Diệp Y Y khóc lóc cầu xin.
“Chị ơi, em sai rồi, em sai rồi chị… không phải lúc trước chuyện gì chị cũng nhường nhịn em sao… lần này chị có thể bỏ qua cho em được không, đều là do em chưa lớn, không hiểu chuyện…”
Diệp Y Y không muốn làm lớn đến mức này, cô chỉ muốn đến góp vui một chút. Không ngờ Lăng Dương Thần lại làm đến mức khiến chính cô cũng hãi hùng.
Cô lắc lấy cánh tay anh nói.
“Thần, về thôi. Em mệt”
Lăng Dương Thần trở lại vẻ ôn nhu. Anh nắm lấy tay cô nói một cách cưng chiều.
“Được rồi. Anh đưa em về”
Lăng Dương Thần cầm tay Diệp Y Y bước về phía cửa. Diệp Tuyết Nghi sợ hãi đến không ổn định, cô ta cố vươn ra ôm lấy cổ chân Diệp Y Y cầu xin.
“Chị…chị… làm ơn đừng đối xử với em như vậy…”
Thấy vẻ mặt khó chịu của Diệp Y Y, Lăng Dương Thần trực tiếp đưa chân đá vào cổ tay cô ta một cái. Diệp Tuyết Nghi đau đến hét toáng lên. Cô ta buông ra ôm lấy tay oà khóc.
Anh và Diệp Y Y vừa ra gần đến cửa, đằng sau đột nhiên có tiếng quen thuộc vang lên.
“Aa … xe mất lái, mọi người làm ơn né ra”
Những người xung quanh đều nhanh chân chạy ra chỗ khác. Chỉ có Diệp Tuyết Nghi đang chật vật dưới sàn không kịp phản ứng. Chiếc xe đẩy thác rượu vang cứ vậy lao vào người cô ta, đổ ập xuống, sau tiếng hét cuối cùng của Diệp Tuyết Nghi thì không còn tiếng gì nữa cả.
Cô ta chật vật vật ra sàn, máu và rượu hoà vào nhau, khóc không thành tiếng, một lúc rồi ngất xỉu mà không một ai quan tâm đến.
Diệp Y Y liếc mắt nhìn người phục vụ vừa đẩy tháp rượu vang, Tô Nghiên tháo mũ ra, ánh mắt từ xa chất vấn Diệp Y Y!
Cô hãi hùng vì sự xuất hiện của Tô Nghiên, vội vã kéo Lăng Dương Thần ra xe. Thấy hai người đi rồi, đám phóng viên mới dám đưa máy lên chụp hình liên tục.
Hot Search ngay lúc này chắc chắn là dành cho Diệp Tuyết Nghi và hôn lễ thế kỉ.