Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú!

Chương 29: Thay đổi




Diệp Y Y nhấp vào tin nhắn của anh, cô hít một hơi thật sâu nhấn lên màn hình. Nhưng câu đầu tiên cô nói không phải là chất vấn anh.
[Dương Thần, những ngày vừa rồi anh đã trải qua những gì vậy? Có thể kể cho em nghe được không? Em nhớ anh quá]
Diệp Y Y đã chờ hơn nửa ngày mới thấy Lăng Dương Thần nhắn lại.
[xin lỗi em, công việc nhiều quá nên không tiện nói chuyện. Cả ngày chỉ ở công ty thôi]
Khi nhận được câu trả lời, Diệp Y Y chỉ cảm thấy rất thất vọng. Cô đã mong nhận được một lời thú nhận từ anh hơn là một lời nói dối.
Không biết Diệp Y Y nghĩ thế nào, cô chỉ nhắn lại một câu [ừm, vậy không làm phiền anh nữa]
Sau đó cũng chẳng thấy ai trả lời lại.
Tối hôm đó trời mưa rất to. Trong căn chung cư rộng rãi, gió ngoài trời cứ rít lấy, những hạt mưa nặng nề quật vào ban công làm cho rèm cửa ướt một mảng rồi bị gió ngang tàn quật lấy dữ dội.
Trời cứ lúc tối lúc sáng, những tia sét rạch ngang trên bầu trời đêm đen. Cô không sợ nó, bởi vì lúc trước cô đã từng nghe một câu như thế này.
“Vạn vật đều có vết nứt, đó chính là nơi ánh sáng chiếu vào”
Đằng sau bầu trời đêm đó, khi những tia sét hung hăng xé tan lớp vỏ u tối của nó, bầu trời sẽ lại trở về màu xanh.
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng mà.
Diệp Y Y cứ vẩn vơ nghĩ ngợi rồi lại ngủ thiếp đi.
Những ngày sau đó cô vẫn đi học bình thường. Nhìn thấy bộ dạng như không có gì của Diệp Y Y, Tô Nghiên vừa thấy lạ, cũng cảm thấy có chút thở phào.
Ban đầu, Tô Nghiên còn nghĩ Diệp Y Y chắc sẽ phải làm loạn lên một trận. Không ngờ lại có thể bình tĩnh như vậy.
Cũng vì giữ ý tứ, Tô Nghiên không bao giờ nhắc đến cái tên Lăng Dương Thần kia nữa. Mọi thứ cứ như một cái chớp mắt, thoảng cái đã trôi qua rồi.
Hôm ấy Diệp Y Y từ lớp học trở về nhà như mọi ngày. Cô vặn lấy tay nắm cửa định mở, không ngờ lại phát hiện rằng cửa không khoá.
Diệp Y Y không nghĩ mình lại đãng trí như vậy. Cô căng thẳng nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào trong.
Trên chiếc kệ giày xuất hiện thêm một chiếc dày da bóng loáng, trong lòng cô, cảm giác dồn dập hân hoanh dội đến, Diệp Y Y buông cả túi xách trên vai xuống sàn, chạy ập vào nhà.
Không thấy ai ở trong phòng ngủ, lúc cô quay người ra thì thấy Lăng Dương Thần vừa từ cửa thư phòng bước ra. Còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt ấy đã thay đổi, xanh xao như thế nào. Diệp Y Y đã bổ nhào ôm lấy anh, vui đến mức quên cả những chuyện mà cô đã biết được vài hôm trước.
Lăng Dương Thần máy móc, mãi một lúc sau mới vươn tay lên ôm lấy cô. Diệp Y Y gần như chảy cả nước mắt, mọi thứ cảm xúc mà cô dồn nén khi gặp được anh như vỡ oà ra, vui buồn lẫn lộn.
“Cuối cùng anh đã về rồi. Anh có biết những ngày qua em đã nhớ anh như thế nào không…Dương Thần, nếu còn xa anh thêm chút nữa. Có lẽ em sẽ phát điên lên thật đấy”
Lăng Dương Thần vén lọn tóc cô ra sau mang tai. Giọng anh khàn lắm, lại còn nghe rất mệt mỏi.
“Anh về với em rồi đây, mọi thứ ổn rồi”
Diệp Y Y ngước cái đầu nhỏ, khoé mắt đẫm nước mắt long lanh như vì sao sáng nhất trên bầu trời. Lòng Lăng Dương Thần quặn lại, anh muốn buông cô ra nhưng Diệp Y Y giữ anh rất chặt. Giống như cô biết nếu như cô buông anh ra, anh sẽ bị gió thổi bay đi mất.
Cô có níu cũng không được.
Giọng cô nỉ non.
“Dương Thần, có thể hôn em được không?”
Lăng Dương Thần lúng túng. Anh lảng ánh mắt đi chỗ khác rồi kéo cô ra khỏi ngực nói.
“Anh hơi mệt, anh cần nghỉ ngơi một chút”
Sau đó bỏ vào thư phòng.
Diệp Y Y cứ đứng sờ sững trước cửa mất một lúc. Mãi sau cô mới bàng hoàng, đôi chân mềm nhũn của cô không thể tiếp tục trụ được. Cô tựa người vào tường, trượt dài theo một đường thẳng ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh toát.
Từ lúc trở về, cô đều nhìn thấy sự khác lạ trong con người ấy nhưng Diệp Y Y lại cố né tránh sự thật đó.
Đêm hôm đó anh cũng không về phòng ngủ. Diệp Y Y đến thư phòng gõ cửa rồi đẩy cửa hơi nghiêng người vào, anh vẫn chăm chú ngồi trên bàn làm việc, mặt dán vào màn hình máy tính. Thậm chí Lăng Dương Thần còn không bật đèn, cô chỉ nhìn thấy ánh sáng mờ hất lên gương mặt trầm tĩnh kia.
Lăng Dương Thần ngẩng đầu lên, Diệp Y Y lúng túng nói.
“Anh bận thế à? Không có thời gian nghỉ ngơi hay sao?”
Lăng Dương Thần day day thái dương, chỉ khàn khàn đáp lại một câu.
“Em nghỉ trước đi”
Cho đến tận sáng, Diệp Y Y đi ngang qua thì vẫn nhìn thấy cửa thư phòng đóng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.