Diệp Y Y chạy mãi mới đuổi kịp Lăng Dương Thần. Cô đẩy cửa văn phòng của anh, tay chống vào tường vẫn còn thở hổn hển.
Lồng ngực đập lên xuống, cô vừa nói vừa thở nên giọng nói trở nên ngắt quãng.
“Thầy gọi em có việc gì không?”
Lăng Dương Thần đang ngồi ngay ngắn nơi bàn làm việc, nâng mắt nhìn lồng ngực nhấp nhô của cô nhưng rất nhanh thu lại tầm mắt mà không để ai phát giác. Anh lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy, đưa về phía cô.
“Kết quả học tập vừa rồi của em thấp như vậy, em còn có thời gian chơi đùa?”
Diệp Y Y cau mày cầm tờ giấy trên tay. Quả thực đây là lần đầu tiên cô nhận được kết quả tệ đến vậy, tâm trạng thú thật có chút bỡ ngỡ.
Nhưng cô không buồn cho lắm. Không phải là cô không chú ý đến việc học mà là đề thi của anh lúc nào cũng cho rất khó. Để mà nói, cô vận dụng hết kĩ năng suốt hai mươi năm học qua cũng không tài nào giải được.
“Với mức độ này, tôi nghĩ em không có đủ khả năng để qua môn của tôi đâu. Thay vì em dành thời gian vui đùa cùng bạn bè, lãng phí thời gian ở những nơi không đứng đắn thì xem lại cách học tập của mình đi”
Diệp Y Y có chút tức giận.
“Thầy à! Sự thật là từ sau ngày hôm đó, em chưa quay lại quán kia lần nào. Chỉ là hôm đó bọn em có chuyện vui nên cả đám mới quyết định ăn mừng lớn một chút. Thầy đừng có nói như chúng em suốt ngày chơi bời mà không học tập, kết quả lúc nào tụi em cũnh xếp hạng đầu mà..”
“Đừng lấy thành tích của mình ra để bao biện cho sự thụt lùi của mình. Không phải em cũng đã nhìn thấy kết quả trên tay của mình kia rồi hay sao? Tôi gọi em đến đây là để phê bình, không phải cãi tay đôi với em.”
Diệp Y Y nín lặng. Cô siết bảng điểm trên tay, cúi đầu nhưng trong lòng không hề phục.
“Em hiểu rồi. Em thành thật xin lỗi thầy, em sẽ chú ý hơn.”
Dứt lời,Diệp Y Y cũng không thèm chào anh ta mà quay đầu đẩy mạnh cửa bước ra ngoài.
Cả đám biết Diệp Y Y đang ở văn phòng nên tìm đến, ngó ở cửa. Ngay khi Diệp Y Y vừa bước ra liền nhào đến.
“Cậu bị giáo sư mắng sao? Có chuyện gì vậy.”
Sắc mặt Diệp Y Y ủ rũ.
“Không có gì, chỉ là kết quả thi lần này không tốt. Thầy nói tớ không đủ năng lực để qua môn này.”
Diệp Y Y ngã gục vào vòng tay Tô Nghiên, gần như muốn khóc.
“Làm sao đây, tớ thật sự không qua nổi môn này mất.”
Đám bọn họ kéo nhau ra ngoài ngồi, đứng trước văn phòng Lăng Dương Thần nói thì không hay. Khi không gian rộng chỉ còn bọn họ, từng người bắt đầu nói.
“A.. cái tên kia chẳng lẽ lại ghim thù lâu đến như vậy. Chẳng phải lần trước gặp anh ta ở quán bar, anh ta cũng tỏ ra thích thú cậu hay sao, bây giờ còn muốn gây khó dễ.”
Tô Nghiên bất giác nảy số, cô luôn có những suy nghĩ vô cùng táo bạo.
“Này, không lẽ thầy ấy thật sự để ý đến Y Y nhà chúng ta rồi? Các cậu không biết, các trường đại học nổi tiếng những vụ học viên ngủ với giáo sư để nhanh chóng qua môn à? Biết đâu thầy ấy là đang cố ý gây khó dễ với Y, bây giờ là đang muốn Y đến chỗ thầy ấy xin một chân để mà qua môn. Các cậu thấy có đúng không?”
“Có lý lắm!” Mọi người nhìn nhau gật gù.
“Eo ơi, như vậy thì thật đúng là có chút biến thái a~ nếu như chúng ta không biết bộ mặt thật của thầy ấy, chắc chắn ta cũng đã bị vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta lừa gạt rồi!”
Diệp Y Y nghe xong cảm thấy có chút rợn người. Nếu thật sự mọi chuyện là như vậy thì thầy ấy quả thực vô cùng đáng sợ..
Nhưng hình như Tô Nghiên lại tỏ ra khá thích thú với chuyện này, liền thúc cánh tay Diệp Y Y mà nói.
“Hay là như vậy cũng được, cậu ngủ với thầy ấy một đêm. Dù sao thầy ấy cũng không đến nỗi, học viên trong trường này bước mười bước thì chín bước đều gặp người chết mê chết mệt thầy ấy. Thậm chí còn không quản thời gian đến lớp chúng ta nghe giảng hàng tiếng đồng hồ. Cậu có tiền đồ như vậy, gương mặt học sinh, thân hình phụ huynh, thầy ấy mê đắm cậu cũng đúng. Ngủ với thầy ấy cũng không thiệt, hơn nữa tớ để ý hình như cậu cũng có ý đồ xấu với thầy à nha..!”
Diệp Y Y vờ như tức giận nhéo Tô Nghiên một cái.
“Cậu có thể ngừng đưa ra những ý kiến táo bạo như này nữa có được không?”