Sáng hôm sau.
Hướng Dương cùng với Huy Nam đều xuống phòng khách khi được gọi xuống. Phu nhân Đào đã ngồi sẵn trên ghế sô pha chờ ở đó. Cô quay sang nhìn Huy Nam, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng không thể hiện cảm xúc gì, có vẻ như giữa anh và bà có quan hệ không được tốt lắm.
"Con chào mẹ!" Hướng Dương lễ phép cúi đầu chào bà.
"Cả hai ngồi xuống đi!"
Hướng Dương và Huy Nam đều đi tới ghế sô pha ngồi xuống đối diện với bà.
"Mẹ gọi tụi con xuống đây có chuyện gì không?"
Huy Nam nói giọng đều đều.
"Cuối tuần này hai đứa đi hưởng tuần trăng mật đi." Bà Đào đáp nhanh.
"Nghỉ tuần trăng mật sao?" Hướng Dương thốt lên trong thầm lặng mà không dám bộc lộ ra bên ngoài. Cô chẳng hiểu đi hưởng tuần trăng mặt ở xã hội vong hồn có cái quỷ gì nữa, chẳng lẽ đi ngắm mấy cái biệt thự bỏ hoang với khu rừng hoang à? Không thì đi vào mấy khu lăng mộ chắc.
Nghe bà nói vậy Huy Nam lập tức phản đối ngay: "Con không muốn đi! Lấy nhau theo ý mẹ như vậy chưa đủ sao? Mẹ còn muốn gì nữa?"
"Mẹ không muốn người khác phải nói ra nói vào, nên đi đi cho mẹ."
Bà nhất quyết đáp, rồi đặt hai cái vé khu resort biển Ocean xuống bàn trước mặt hai người.
"Con không muốn đi!"
Nói rồi Huy Nam đứng dậy đi thẳng ra khỏi đây, làm Hướng Dương không biết phản ứng sao, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, cứ lúng túng không biết nói gì khi thấy vẻ mặt bà ấy hầm hầm.
"Con thuyết phục Huy Nam đi đi con. Chứ bị người ta dị nghị hoài lời ra tiếng vào không hay đâu con. Nhất định hai đứa phải đi cho mẹ!"
Bà nhìn Hướng Dương hiền từ đáp.
Hướng Dương cũng chỉ biết gượng cười mà gật đầu "Dạ, vâng!" cho có lệ, rồi cầm lấy hai cái vé đứng dậy nhanh chóng rời đi, đuổi theo Huy Nam.
"Này Huy Nam, Huy Nam..."
Cô gọi réo lên, đứng ngay trước mặt Huy Nam mà thở hồng hộc, chìa hai tấm vé trước mặt anh cất giọng đáp:
"Anh có đi không thì bảo? Mẹ bắt buộc hai chúng ta phải đi đấy! Thôi dù sao đi đi, chắc nơi này cũng đẹp lắm đấy, đi cho biết."
"Vậy thì cô tự mà đi một mình đi!"
Nói rồi Huy Nam lên xe phóng đi một mạch với vẻ mặt lạnh tanh, không nói thêm một lời nào. Làm Hướng Dương đứng đơ ra đó không kịp nói gì thì anh đã đi mất, nhìn hai tấm vé trên tay mà không biết làm gì, vứt đi thì cũng tiết. Cô thở phắt một cái đáp:
"Không đi thì tôi tự đi một mình! Lâu rồi mình cũng chưa đi biển, thôi thì coi như đi du lịch vậy."
...
Tại trường Vong Âm.
Gia Anh đang ngồi một mình ở chiếc ghế gỗ sau trường. Vẻ mặt anh lạnh theo từng cơn gió, ánh mắt nhìn chiếc điện thoại màu hồng của Hướng Dương đã đánh rơi ở phòng anh đêm qua.
Anh chợt nhớ lại tối qua tại bữa tiệc, lúc anh xuất hiện thình lình trước mặt Hướng Dương làm cho cô ấy ngã xuống cầu thang, bàn tay anh đã đưa ra định kéo cô lại nhưng không kịp, thế là để cho cô ấy ngã sấp mặt. Anh cũng cảm thấy có chút có lỗi trong chuyện này.
Nhớ lại hành động vì bị mấy con ma hù cho khiếp vía mà chạy nhào tới ôm anh, vẻ mặt ngốc nghếch của cô ấy khiến anh có chút buồn cười. Trên môi chợt cười nhẹ.
"Công nhận anh cười lên đẹp thật đấy!"
Gia Anh thoáng giật mình, tắt ngay nụ cười chưa đầy một giây khi nghe giọng nói cất lên. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hướng Dướng đang đứng trước mặt anh.
Hướng Dương nở một cười tỏa nắng đi lại ngồi xuống bên cạnh Gia Anh, nhưng anh lại đứng dậy ném điện thoại vào tay cô, trầm giọng đáp:
"Cô thích vứt đồ lung tung như vậy sao?"
Nói rồi Gia Anh cho tay vào túi quần bước đi.
"Cái con người này, sao lúc nào cũng cộc cằn, lạnh lùng thế nhỉ?"
Hướng Dương làu bàu đáp rồi cũng đứng dậy để về lớp thì bắt gặp cảnh tượng khó tin.
Một cô gái đang mặc đồng phục với chân váy đen và áo sơ mi trắng đang đứng trước mặt Gia Anh. Cô ấy trông rất xinh xắn và hiền lành. Cô ấy chìa một hộp quà to màu đỏ về phía Gia Anh nhẹ giọng ngượng ngùng đáp:
"Đây là tấm chân tình của em, mong anh nhận lấy!"
Hướng Dương cùng lũ học viên đứng nhìn mà há hốc mồm ngạc nhiên. Vốn dĩ ở đây ai cũng biết Gia Anh là một tên lạnh lùng như hòn đá tảng, chúa ghét ai cản đường mình. Cô gái này thật can đảm. Tuy anh ác tính nhưng vẫn ùn ùn gái theo.
Gia Anh vẫn đứng im lặng không phản ứng gì, nét mặt không tỏ ra một chút cảm xúc nào. Mắt hướng về phía hộp quà rồi nhìn cô gái trước mặt mình với ánh mắt khó chịu và chán ghét. Anh buông một câu hờ hợt:
"Tặng tôi? Làm gì chứ?"
"Vì em muốn tỏ tình với anh. Em thích anh lâu rồi, ngày nào em cũng đứng một góc nhìn anh ngủ trên bâu của sổ của phòng kho trên kia, không thì đứng nhìn anh ngồi ở ghế gỗ đằng đó."
Cô nói giọng đều đều, khẽ mỉm cười gượng gạo, tay run run cầm chặt hộp quà trong tay.
Gia Anh đưa tay cầm lấy hộp quà, khiến cô gái đó như mừng thầm, mọi người kinh ngạc. Nhưng không, anh đã ném hộp đó đi một cách phũ phàng rồi bước đi lướt qua mặt cô gái ấy một cách lạnh lùng vô cảm.
"Gì vậy trời? Thật quá đáng mà!"
Hướng Dương thấy vậy, vội chạy tới nhặt lấy hộp quà đưa cho cô gái rồi kéo phắt người Gia Anh lại lên giọng đáp:
"Người gì đâu mà phũ phàng thế? Này không thể từ chối một cách nhẹ nhàng hơn sao? Dù sao thì người ta cũng là con gái mà... Cô ấy dịu dàng, hiền lành thế kia mà không biết nắm bắt lấy cơ hội, để hồi xem ai thèm yêu anh."
"Thì sao? Tôi đâu cần ai yêu tôi!"
Gia Anh trầm giọng nói, ánh mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào Hướng Dương khiến cô thoáng rùng mình. Nhưng cô mặt dày đặt hộp quà trong tay anh, đẩy anh về phía cô gái đó khiến anh có chút ngạc nhiên với hành động của cô, cô lên giọng:
"Nếu đồng ý thì nhận tấm chân tình của cô ấy đi, còn không thì nói nhẹ nhàng thôi để cho cô ấy hiểu."
Gia Anh lại hất bay hộp quà đi, quay lại nhìn Hướng Dương gằn giọng nói:
"Đừng có lo chuyện bao đồng!"
Dứt lời anh lạnh lùng bước đi nhưng lại bị Hướng Dương nắm kéo lại. Anh bực mình hất tay cô ra và vô tình đẩy cô ngã phịch xuống, đầu gối đập xuống nền sướt vài đường rỉ máu, bàn tay chà sát xuống khiến cô nhíu mày vì đau.
Anh mặc kệ không quan tâm mà bỏ đi một cách thẳng thừng. Cô gái ấy vội chạy lại đỡ cô đứng dậy hỏi han:
"Cậu có sao không vậy?"
Hướng Dương mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu! Chỉ bị trầy sơ sơ thôi!"
"Hôm khác cậu đừng làm như vậy nữa. Anh ấy mà nổi giận lên rất đáng sợ đấy. Tớ tỏ tình với anh ấy cũng là liều lĩnh lắm rồi. Do cứ giấu cảm xúc đơn phương trong lòng hoài mình chịu không được nên mới tỏ tình với anh ấy. Nhờ vậy mà bây giờ mình cảm thấy nhẹ lòng lắm. nào để mình đỡ cậu đi. Mà cậu tên gì đấy?"
"À, cứ gọi tớ là Hướng Dương." Hướng Dương nhẹ giọng đáp.
"Còn mình là Lê Thương!"
...
Sau khi tan học, một mình Hướng Dương lang thang trên vỉa hè đi bộ về biệt phủ một mình. Huy Nam chắc vì chuyện đi nghỉ tuần trăng mặt hồi sáng nên không thèm nói chuyện với cô. Đi đâu cô cũng thấy vong hồn đi khắp mọi nơi, trong vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kinh dị, lâu lâu thì trở về như bình thường.
"Mỏi chân quá, đã vậy đầu gối còn đau nữa!"
Hướng Dương than thở đi lại ghế đá gần đó ngồi nghỉ tạm một lát rồi đi tiếp. Nhìn lại đầu gối của mình nó bầm tím ửng đỏ cả lên, đã vậy còn rỉ máu nữa, bàn tay trái chốc vài mảnh da rướm máu, tác phẩm này đều do cái tên Gia Anh bạc bẽo kia gây ra cả, nhưng nhờ vậy cô quen được cô bạn vô cùng dễ thương.
Một con xe hơi đen chợt dừng lại, Huy Nam mở của xe bước xuống đi tới đứng trước mặt Hướng Dương khiến cô hơi ngẩn người ngước mặt lên nhìn anh.
"Huy Nam! Tôi tưởng anh về từ tám xứ rồi chứ?"
"Tôi về một mình, kiểu gì mẹ tôi cũng hỏi cô đâu thôi. Tôi không muốn bà ấy suốt ngày càm ràm." Huy Nam trả lời với giọng đều đều, ánh mắt vô tình nhìn vào đầu gối và bàn tay trái của cô, nhíu mày hỏi: " Mà chân cô với tay cô bị sao mà trầy sướt bầm tím hết lên vậy?"
Hướng Dương cười trừ bâng quơ đáp: "Không sao đâu! Do tôi bất cẩn nên bị té thôi!"
"Hậu đậu! Ngồi yên đây, đợi tôi một lát!"
Nói rồi Huy Nam đi tới xe của mình lấy băng cá nhân, những cái này lúc trước đều do mối tình đầu của anh chuẩn bị cho anh, do anh hay bất cẩn làm đứt tay mình mỗi khi học thực hành phẫu thuật.
Anh đi lại khẽ khụy chân ngồi xuống dán miếng băng cá nhân vào chỗ bị bầm cho Hướng Dương. Rồi cầm lấy tay của cô nhẹ nhàng dán vào. Lúc này cô mới thật sự nhìn kĩ từng nét trên khuôn mặt của Huy Nam, tuy có vẻ lạnh lùng nhưng lại ôn nhu, nhẹ nhàng. Cô chợt cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường, không hiểu cảm xúc gì nữa.
Anh ngước mặt lên nhìn cô, ôn hòa đáp: "Tôi với cô sẽ đi nghỉ tuần trăng mật!"
"Chẳng phải anh nói không muốn đi sao?"
Hướng Dương cất giọng ngạc nhiên đáp khi nghe Huy Nam nói vậy.
"Tôi biết đằng nào cô cũng sẽ đi một mình!"
"Ừ... thì tôi..."
"Cô có biết gì về nơi đó đâu, lỡ như đi một mình có chuyện gì xảy ra thì tôi gánh hết à? Ngày mai chúng ta sẽ đi, có gì về cô sắp xếp đồ đạc đi."
Cô gật đầu nhìn Huy Nam mỉm cười đáp. Hai người nhìn nhau mang hai càm xúc khác nhau. Anh đưa cô vào trong xe rồi cho xe chạy đi.
Gia Anh từ trong một góc bước ra với ánh mắt lãnh đạm, khẽ vụt ra tiếng thở dài. Siết chặt băng cá nhân có họa tiết hình dâu tây trong tay rồi vứt đi.