Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 23: Chạy trốn




Một cái tát này khiến đầu óc Chu Liệu choáng váng, cậu ngây người tại chỗ, một ngọn lửa không tên bắt đầu bốc cháy bừng bừng, cảm giác nhục nhã gần như nuốt chửng cậu.
Chu Liệu siết chặt nắm đấm, sau khi lồng ngực phập phồng lên xuống một hồi, mới cố gắng nuốt xuống sự uất ức. So với việc mất khống chế ở hiện tại, cậu càng sợ rằng mình sẽ không bao giờ ra được khỏi đây, chỉ cần cố gắng tiếp tục chịu đựng, chịu đến khi nào Tần Trạm tin tưởng cậu, bắt đầu thả lỏng cảnh giác là cậu có thể trốn ra ngoài.
Trên mặt sưng tấy đau rát, Chu Liệu quỳ dưới đất nhặt túi nilon lên, sau đó nhét bánh bao vào trong miệng.
Tần Trạm ngồi ở trên ghế, nhìn Chu Liệu không lên tiếng, chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống nhét bánh vào miệng. Lồng ngực hắn đột nhiên ngứa ngáy, Chu Liệu trong quá khứ hống hách bất kham, là điểm sáng mà chỉ cần liếc mắt là có thể thấy giữa dòng người, mà giờ đây cậu chỉ là một vật sở hữu thuộc về chính mình ở trong chiếc nhà kho nhỏ hẹp đen như mực này.
Có điều, còn lâu mới đủ.
"Cậu no chưa?"
Chu Liệu ăn xong, không hề có tý gì là no cả, cùng lắm chỉ có thể tính là mỗi bữa đủ để không bị đói chết mà thôi. Câu hỏi này cậu không biết phải trả lời sao, chỉ đành dựa vào phỏng đoán.
"......No rồi"
"Thật ư?"
"......." Chu Liệu im lặng một lát: "Vẫn còn hơi đói"
Tần Trạm lại đưa cho cậu một cái bánh bao nữa. Có lẽ đây là thức ăn ra hồn nhất trong mấy ngày nay, Chu Liệu hơi bất ngờ:
"Cảm ơn"
Không biết có phải do gần đây cậu biểu hiện tốt không, trông giống hệt bộ dạng đã bị Tần Trạm khuất phục, ngoại trừ cái tát ngày hôm ấy, sau đó hắn đối xử với cậu tốt lên không ít.
Cho cậu ăn cũng nhiều hơn chút, chỗ ngủ cũng dần dần giống một chiếc ổ, chứ không phải co quắp người nằm trên sàn nhà lạnh lẽo qua một đêm nữa. Chu Liệu chịu đựng khổ cực lâu như vậy, vẫn luôn suy nghĩ xem phải làm sao mới có cơ hội thoát khỏi trói buộc đi ra ngoài, có điều vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Lúc cửa bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Cơ thể Tần Trạm được bao bọc bởi hơi lạnh, sau đó hắn đóng cửa lại bật đèn.
"Về rồi à"
"Ừ" Tần Trạm đặt ba lô máy tính xuống, sau đó đi tới phòng bếp đun nước.
"Ngày hôm nay như thế nào?"
Giọng nói cậu vừa dứt, Tần Trạm đã ngoảnh đầu lại, trong đôi mắt kia Chu Liệu không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì, cậu cứ tưởng mình đã vượt khuôn phép nói sai lời, lập tức ngậm miệng lại.
"Xin l..."
"Cũng tạm"
Không ngờ rằng Tần Trạm lại trả lời cậu.
"Vậy thì tốt" Chu Liệu nở một nụ cười lấy lòng.
Qua một hồi, một bát mỳ được thêm nếm gia vị đặt trước mặt mình. Chu Liệu nhận lấy nhanh chóng gắp một đũa lên, cậu muốn cảm thán một câu ngon quá thật là khoa trương, nhưng cảm thấy như thế giả dối quá, cậu chỉ mở to mắt, dùng biểu cảm nhỏ này để nói với Tần Trạm là rất ngon.
Tần Trạm nhìn bộ dáng Chu Liệu thu mình vào bên cột nhà vùi đầu ăn mỳ, qua một hồi hắn ngồi xổm xuống xoa xoa tóc Chu Liệu.
Gần đây thỉnh thoảng Tần Trạm lại như vậy, lúc trước Chu Liệu còn chán ghét không quen với việc bị đàn ông vuốt ve, đến bây giờ đã học được cách nhẫn nại, thỉnh thoảng còn chủ động cọ vào tay Tần Trạm, đối phương hiển nhiên rất hài lòng với việc này.
"....Gần đây bên ngoài lạnh lắm phải không?"
Mái tóc Chu Liệu đã dài hơn trước một ít, bàn tay Tần Trạm luồn qua những sợi tóc của cậu.
"Ừm"
"Mùa Đông rồi hả?" Chu Liệu cẩn thận thăm dò thời gian, chỉ muốn biết mình đã ở đây bao lâu.
"Vẫn chưa"
Chu Liệu biết điều không hỏi nữa, Tần Trạm trả lời cho cậu đã là điều không dễ dàng.
"Sao lại hỏi mấy cái này?"
"Hả" Chu Liệu hơi căng thẳng, cậu cười nịnh nọt: "Không...chỉ thấy gần đây hơi lạnh thôi"
"Lạnh lắm sao?" Tần Trạm đứng dậy.
"Ừ...có chút"
Chu Liệu không ngờ sau khi mình nói xong, Tần Trạm liền cởi áo khoác lông mỏng từ trên người xuống choàng lên người mình. Đối phương nhanh chóng đến tủ quần áo lấy ra chiếc áo khoác màu xám khác mặt lên.
"....Cậu không lạnh sao?"
Chu Liệu hơi bất ngờ, lại thấy không quen, cậu là một tên trai thẳng hàng thật giá thật, đàn ông con trai mà làm ra một hành động ái muội như thế, khiến da gà da vịt cậu nổi hết lên, nhưng bởi vì đây là Tần Trạm, cậu thì đang muốn lấy sự tín nhiệm của hắn cho nên hành động bây giờ khiến cho cậu cảm thấy một tia vui mừng lạ lẫm.
"Không phải cậu nói lạnh sao?"
"Cảm ơn, chỉ là tôi không ngờ...". Đọc‎ thê𝓂‎ các‎ chươ𝔫g‎ 𝓂ới‎ tại‎ ﹎‎ 𝗧𝙍u𝗠𝗧𝙍‎ 𝑼YeN.v𝔫‎ ﹎
Tần Trạm chỉ nhìn cậu một cái, ánh mắt tối tăm không rõ, sau đó lại ngồi vào bàn viết code như thường ngày.
Chu Liệu nhìn màn hình máy tính trên bàn sáng lên phản xạ lên mặt kính, lúc Tần Trạm đeo kính giống hệt một bác sĩ nghiêm cẩn trên bàn phẫu thuật, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Mấy ngày này ngoài mấy hàng code thông thường, Chu Liệu còn nhìn thấy giao diện Tần Trạm nói chuyện với người khác, bởi vì hơi cận thị nên Chu Liệu không nhìn rõ được nội dung.
Thế nhưng chuyện Tần Trạm đi giao lưu với người khác này vẫn đủ khiến cậu ngạc nhiên.
Không biết qua bao lâu, Tần Trạm gấp máy tính lại. Chu Liệu cứ tưởng lại giống như trước kia, tắt đèn đi ngủ, từng ngày lặp lại từng ngày, kết quả không ngờ rằng đối phương lại tháo kính xuống quay người lại hỏi mình.
"Còn lạnh không?"
Sự quan tâm đột ngột khiến Chu Liệu không biết phải làm sao, cậu nuốt nước bọt vội vàng trả lời: "Không lạnh nữa, áo cậu ấm lắm"
"Muốn ra hóng gió không?"
Câu nói này làm Chu Liệu không kịp trở tay, cậu hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có phần thưởng sau những ngày dài giả vờ, chưa gì Tần Trạm đã chủ động nhắc đến, vốn cậu còn đang do dự không biết khi nào thì mở miệng, nói như thế nào. Cậu sợ sẽ nói gì đó không đúng, lại ăn thêm cái tát.
"....Có được không?"
"Cậu muốn không?"
Chu Liệu không dám biểu hiện như quá mong chờ, cậu kìm nén sự vui mừng trong ánh mắt, giả bộ rất nghe lời Tần Trạm.
"Nếu như có thể"
Tần Trạm nghiêng đầu, sau đó cởi dây xích trên cột ra, cầm nó trong tay.
"Đi thôi"
Gió lạnh buổi tối rét thấu xương, Chu Liệu không biết đã bao lâu không ra khỏi cửa, cho dù đang là buổi tối, hít thở được không khí bên ngoài cũng đủ khiến cậu khóc hết nước mắt. Đã quá lâu không được đi trên nền đất, quãng đường này ngay cả bước chân của cậu cũng hơi mất sức.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh là những tòa nhà đang xây dở hoang vu không một bóng người. Từ lúc ra ngoài Chu Liệu mới phát hiện nơi mình ở còn không phải một căn nhà, bảo sao hắn thấy bố cục lại kỳ lạ như vậy, đây vốn là một nhà kho.
Tần Trạm thấy Chu Liệu nhìn cái nhà kho đó mấy lần, còn ở bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng: "Trước đó ở đây nuôi lợn"
"Hả....cậu tự sửa à?" Nghe xong câu này cổ họng Chu Liệu như nghẹn một ngụm máu, nhưng vẫn làm bộ a dua nịnh nọt tìm cách trả lời: "Giỏi ghê"
Cậu dường như nghe thấy người bên cạnh khẽ cười, mà cũng không chắc chắn.
Trên đường đi Chu Liệu không mong chờ gì sẽ có người sống phát hiện ra tình trạng của mình, ánh mắt cậu cứ nhìn khắp nơi, muốn tìm xem xung quanh có gắn camera không, để mình ra hiệu cầu cứu, hoặc là để Tần Trạm đánh mình một trận ở đây rồi bị phát hiện.
Có điều cậu không ngờ tới thành phố C lại có một nơi ngoại ô khỉ ho cò gáy như thế này, đi cả một đường mà không có lấy một cái camera.
Đây là cơ hội khó có được, cũng là một cơ hội mà Chu Liệu cảm thấy có thể tiến gần sát tới việc thoát thân. Hôm nay tâm trạng Tần Trạm tốt có thể đưa cậu ra ngoài, không biết bao giờ mới có lần sau. Chu Liệu sốt ruột đổ mồ hôi.
"Cậu đang nhìn gì?" người bên cạnh đột nhiên hỏi.
Chu Liệu căng thẳng mỉm cười: "Cái đó...tôi muốn đi vệ sinh, hôm nay uống hết cả nước mì"
"Vậy đi về thôi"
"Tôi sắp không nhịn được rồi, gần đây có nhà vệ sinh công cộng nào không?"
Tần Trạm nhìn cậu: "Có, rất bẩn"
"Không sao, thật sự sắp không nhịn nổi rồi, muốn giải quyết luôn" Chu Liệu không dám đối chọi với Tần Trạm nữa, cậu biết rất rõ chênh lệch về sức lực giữa hai người bọn họ: "Tôi tuyệt đối chỉ đi vệ sinh rồi ra"
Đây là lý do duy nhất khiến Tần Trạm để cậu ở một mình mà Chu Liệu có thể nghĩ ra được, nếu như địa hình không thích hợp, không có cơ hội chạy trốn thì cậu chỉ đành chấp nhận số phận, có điều cậu cũng có thể nhân cơ hộ này để quan sát gần đây có nơi nào để cho mình trốn đi không.
Mà đối phương hình như cũng không nghi ngờ gì mình đi vệ sinh mà có thể chạy thoát. Lúc cậu được Tần Trạm đưa tới trước cửa hai nhà vệ sinh rách nát còn không cả phân biệt nam nữ, Chu Liệu có thể ngửi thấy mùi hôi thối bên trong. Cậu cố kìm nén dạ dày đang cồn cào, mở cửa nhà vệ sinh trước mặt ra.
"Tôi có thể đóng cửa không?" Chu Liệu vẻ thỉnh cầu.
Khoảnh khắc Tần Trạm cởi dây xích ra cho mình, cậu phối hợp đóng cửa lại, sau đó cẩn thận cài khóa, còn vụng về dùng âm thanh nghi hoặc như không tìm được công tắc đèn để che đi âm thanh cài khóa.
Bên trong nhà vệ sinh này rất ghê tởm, thiết bị xả nước còn bị hỏng, bởi vì không có đèn, một đống ruồi bay xung quanh. Chu Liệu bịt mũi, không dám nhìn xuống dưới.
Cả phòng vệ sinh này rất nhỏ, nhưng điều khiến cậu muốn rớt nước mắt là sau lưng lại có một chiếc cửa sổ nhỏ để thông gió, cậu có thể chắc chắn là co người lại nhảy ra ngoài không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề duy nhất là, cửa sổ này ở bên trên, lên được đó hơi khó khăn, trừ phi cậu đạp lên bồn xả nước, nếu không chỉ dùng sức cánh tay thì không đẩy lên nổi.
"Xong chưa?" bên ngoài truyền đến giọng nam trầm thấp.
"À, sắp rồi" Chu Liệu giả vờ lúng túng: "Đột nhiên tôi muốn đi nặng"
"Cậu có giấy?"
Chu Liệu không có dũng khí để khóa cửa lần nữa: "Có, bởi vì tối nay bị lạnh nên chảy mũi, bình thường tôi đều mang theo một ít"
Người bên ngoài như không nghi ngờ gì, không nói nữa.
Nhân khoảng thời gian trống này, Chu Liệu nhanh chóng dẵm lên bồn xả nước, bởi vì sức nặng cơ thể của một nam thanh niên, bồn xả nước phát ra âm thanh như vỏ ngoài bị vỡ. Chu Liệu căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, cả người cậu đổ mồ hôi lạnh, vừa phải nghe động tĩnh bên ngoài, vừa sợ phía bên này bị bại lộ.
Bồn xả nước chỉ là điểm cho cậu mượn lực, đợi đến khi nhanh chóng đẩy mình lên cửa sổ, cậu còn không cẩn thận đụng một chân vào khung cửa. Lúc âm thanh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, lòng bàn tay Chu Liệu đã đổ mồ hôi, không ngừng điều chỉnh hô hấp.
Phía sau cửa sổ này là một con hẻm, cậu không biết con hẻm này dẫn đi hướng nào, nhưng cậu biết sau khi nhảy xuống chỉ cần lập tức chạy đi là được.
Công tác chuẩn bị tâm lý còn chưa đến ba giây, cậu nhanh chóng nhảy xuống, bởi vì quá cao còn bị lảo đảo vài cái.
Tiếng bước chân cậu chạm đất vô cùng rõ ràng, Chu Liệu không nghĩ ngợi gì, thậm chí không màng đến đùi gối mình còn nhói lên một cái, lập tức dùng hết sức lao về phía con ngõ kia.
.....
Có điều còn chưa cả nhìn thấy đèn đường bên ngoài, đã bị đồ vật gì đó trong bóng đêm thò ra khua một cái, cả người bị ngã xuống đất.
Rất nhanh, một thứ màu đen vung xuống, tiếp sau đó là đau đớn như xé rách đầu gối truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.