Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 27: Cảm giác an toàn




Nhìn cái đầu trước mặt tiến sát lại, ngay lúc bờ môi hai người chuẩn bị chạm vào nhau, Tần Trạm nghiêng đầu đi, môi Chu Liệu vừa hay cọ vào mặt hắn.
"Cậu đang làm gì"
Giọng nói Tần Trạm lạnh lùng vô cùng, Chu Liệu đấu tranh tâm lý xong lại hôn phải không khí, hơn nữa mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, phút chốc cả người cậu càng run hơn.
Trong thế giới của Tần Trạm không có mấy thứ như tình yêu duc vọng, hắn chỉ cảm thấy khó hiểu với nụ hôn đột tiên tiến tới của Chu Liệu. Hơn nữa cái kiểu người tùy tiện như đối phương, hành động đột ngột này khiến hắn không khỏi nghĩ đến trước kia Chu Liệu đối xử với Bạch Linh như thế nào.
"Cậu cũng thích con trai?"
Chu Liệu không ngờ hắn sẽ hỏi mình câu này, cậu trừng lớn hai mắt vội vàng lắc đầu:
"Không thích"
"Vậy lúc nãy cậu làm gì?" Tần Trạm cau mày.
"....Tôi tưởng cậu muốn tôi chứng minh"
Chu Liệu cứ tưởng đối phương sẽ cười mình, hoặc là có phản ứng gì khác, kết quả đến khi cậu lung túng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tần Trạm nhìn vào môi mình như đang nghiền ngẫm gì đó, cũng không biết là đang nghĩ gì, cảm xúc trong mắt cất giấu rất kỹ.
Một lát sau Tần Trạm đứng dậy, đi đến cạnh tủ lạnh, lấy hai quả cà chua ra.
"Lát nữa nấu canh trứng cà chua, cậu có ăn hành không"
........
Ngày hôm sau Chu Liệu tỉnh lại trong cơn ác mộng ngày càng nhạt nhòa, Tần Trạm đang đứng bên tủ thay áo, như chuẩn bị ra ngoài.
"Dậy rồi?"
Trái tim Chu Liệu lại bắt đầu treo ngược lên, cậu nắm lấy chăn nghiêng người về phía trước: "Cậu phải ra ngoài sao?"
"Ừ, đi học" Tần Trạm thu máy tính lại: "Cơm ở trong hộp giữ nhiệt"
"Cậu...bao giờ thì cậu về"
"Hôm nay hơi muộn, có việc"
Chu Liệu nghe hắn nói rất muộn mới về, tâm trạng đột nhiên nặng nề, có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, chỉ còn lại một mình mình.
Tần Trạm thu dọn đồ đạc xoay người đóng cửa, trước khi cánh cửa khép lại hắn để ý thấy ánh mắt Chu Liệu như muốn dán lên đó, chứa đầy đáng thương và bất an. "Binh" một tiếng, cánh cửa khép lại, hoàn toàn ngăn cách nhiệt độ và ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
.........
Hôm nay Tần Trạm có ba tiết học, hai tiết là buổi chiều. Bởi vì sắp đến thi cuối kỳ phải thông báo về trọng tâm đề thi, cho nên số người ngồi trong lớp đông hơn bình thường rất nhiều.
Mọi người túm năm tụm ba ngồi cùng bạn thân hoặc bạn cùng phòng, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Tần Trạm ngồi trong góc, không có ai ngồi cạnh hắn, trừ phi không còn chỗ trống để ngồi.
Tần Trạm như không cảm nhận được lời nói và ánh mắt ở bên ngoài, hắn lạnh nhạt nhìn về phía trước, không ai phát hiện hắn có hơi sốt ruột, đầu ngón tay liên tục ma sát lên thân bút.
Qua một lúc mọi người đã đến đầy đủ, bên ngoài có tiếng cười đùa hi hi ha ha, Trần Tiện đút tay vào túi quần, đi vào trong lớp học cùng với ba bốn người vẫn thường xuyên đi cùng. Lúc Tần Trạm ngẩng đầu lên có chạm mắt với một người trong số bọn họ, là người từng đánh hắn, người đó nhìn thấy hắn thì lập tức rời mắt đi.
Lúc Trần Tiện nhìn về phía Tần Trạm, hắn đã quay ra nhìn vào màn hình máy tính, bởi vì mấy vị trí ở cuối đã bị chiếm hết, chỉ có dãy bàn phía sau Tần Trạm là còn chỗ. Mấy người kia cân nhắc trong giây lát, so với việc ngồi bên cạnh Tần Trạm thì vẫn hơn, thế là đi đến dãy bàn phía sau đó.
Trần Tiện vứt ipad lên bàn, duỗi chân ra đợi giáo viên lên lớp.
Bên cạnh có người chống tay lên đầu, ngáp một cái: "Ài, hôm nay học cả ngày buồn ngủ quá, không cả ngủ trưa được"
"Ai chẳng thế"
"Không biết hôm nay ông thầy lên lớp có tiết lộ đề không"
Trần Tiện xoay cái bút trong tay: "Mày tìm một đứa chép đáp án, cứ thế mà làm"
"Em mua cả Chat GPT 4.0 rồi, để AI viết mã code cho em" người kia nói rồi gục đầu xuống bàn: "Hâm mộ anh Liệu quá, bây giờ vẫn còn đang nghỉ dưỡng ở bờ biển kìa"
Trần Tiện đột nhiên dừng xoay bút trong tay lại: "Nó đăng trạng thái rồi à?"
"Đăng mấy ngày trước rồi"
"Tao còn chưa xem" Trần Tiện lôi điện thoại ra, thời gian là buổi chiều mấy ngày trước, định vị Chu Liệu đúng là đang ở ven biển thành phố Z, bên dưới có rất nhiều like và bình luận, phần lớn đều nói cậu suốt ngày sống tiêu diêu tự tại.
"Chắc anh không lướt đến" người kia cũng không để ý: "Hâm mộ anh Liệu ghê, áp lực quá không muốn học, nói nghỉ là nghỉ, gia đình cũng không quản, cuối kỳ đến chân rồi mới nhảy, làm em muốn nhảy lầu luôn đây này"
Người bên cạnh nói xong, Trần Tiện lại im lặng. Quan hệ của ba mẹ cậu ta với ba mẹ Chu Liệu khá tốt, bởi vậy nên rất rõ tình hình gia đình cậu.
Phần lớn thời gian ba mẹ Chu Liệu đều ở thành phố A, có việc là lại ra nước ngoài, rất ít khi quay lại, Tết hai năm nay Chu Liệu đều ở cùng với mình. Cái nhà đó nói là nhà cũng không phải, chia năm xẻ bảy, nhưng hình như Chu Liệu quen rồi cũng không để ý, bởi vì cậu thường hay nói có tiền tiêu không hết là được, không có ai quản càng sướng chứ sao, nhưng Trần Tiện biết mỗi năm đến giao thừa cậu đều âm thầm đợi thông báo của ba mẹ.
Lần nghỉ học này, nói thật Trần Tiện thấy hơi kỳ lạ. Cậu ta đã nói với Chu Liệu chuyện anh Long về nước từ rất lâu rồi, đối phương cũng đồng ý, thậm chí chiều hôm ấy còn nói mình sắp lái xe qua đó, thế mà đột nhiên không cả nghe điện thoại lẫn tin nhắn, lúc trả lời thì lại nói có việc không đến.
Khiến cậu ta khó hiểu hơn nữa là chuyện Chu Liệu xin nghỉ học, tối hôm đó liền nghỉ luôn, ngày hôm sau mất tích, thậm chí hai người còn chẳng gặp mặt.
Giọng nói trong điện thoại và tin nhắn thoại của cậu ấy rất bình thường, chỉ nói là tạm thời không muốn học muốn nghỉ ngơi, Trần Tiện đã từng hỏi có phải do mâu thuẫn gia đình không, đối phương cũng không trả lời. Mấy ngày nay, Trần Tiện đã nghĩ đến việc kỳ nghỉ Đông đi tìm cậu chơi không chỉ một lần, nhưng đều bị Chu Liệu từ chối, lý do từ chối rất qua loa, nói là muốn ở một mình giải tỏa tâm trạng.
Trần Tiện thấy từ đầu đến cuối cả quá trình nghỉ học đều rất đột ngột khó hiểu, nếu không phải Chu Liệu vẫn trả lời tin nhắn thường xuyên, hơn nữa gọi điện thoại vẫn là giọng của chính cậu, thì Trần Tiện thật sự nghi ngờ đối phương đã bị bắt cóc uy hiếp, bởi vì Chu Liệu từng nhắc đến trước kia cảm giác có người theo dõi cậu.
Lúc tâm tư nghi ngờ này nổi lên, cậu ta bị tính đa nghi của chính mình dọa sợ, nhưng đã là xã hội pháp trị rồi, ở đâu cũng có camera, nếu tìm được góc chết để bắt cóc không bị người ta phát hiện thì rất khó, hơn nữa cậu ta thấy làm gì có ai có bản lĩnh bắt cóc Chu Liệu.
Lúc tiện đường đi ngang qua, cậu ta còn từng đến nhà ở của Chu Liệu, vừa hay gặp chú Lâm làm việc cho nhà Chu Liệu bên thành phố C, thỉnh thoảng phụ trách đời sống cá nhân của Chu Liệu đang quẹt thẻ ở dưới lầu.
Lúc nói chuyện Trần Tiện có bâng quơ hỏi về nghi hoặc của mình, nhưng đối phương dường như không nghĩ nhiều thế.
"Ừ, cậu Chu không muốn học, bên phía phu nhân cũng nghĩ trước mắt thì cứ tùy ý cậu ấy, hơn nữa từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, thích trốn tránh"
"Nhưng mà nó chẳng nói tiếng nào, ngày hôm sau đã đi rồi, nó có nhắn tin cho chú không?"
"Có, buổi tối hôm trước với lúc đến sân bay đều nhắn cho tôi, xe cậu ấy cũng thuê người lái hộ mang về"
Trần Tiện cau mày, cậu ta thấy cứ có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng biết là sai ở đâu, dù sao thì Chu Liệu vẫn còn đang nói chuyện đều đều, mà tình trạng thả dông không quản của gia đình cậu thì đã là chuyện thường tình.
Một người khác ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu ta.
"Cơ mà, sao anh Liệu năm ba rồi mà còn nghỉ học nhỉ, cố thêm một năm nữa là được đến công ty của gia đình thực tập rồi"
"Không chắc, có khi anh Liệu ra nước ngoài nhỉ? Phải không, anh Trần?"
Trần Tiện bị hỏi hơi ngập ngừng: "Không biết nữa, xem bản thân nó, nhưng mà cấp ba với đại học đều không đi, sau này cũng chưa chắc"
"Cũng phải, có tiền thì sống ở trong nước thuận tiện hơn muốn gì chả được"
"...Có điều, bọn mày không thấy nó đi đột ngột quá à?"
Trần Tiện nhìn màn hình máy tính của Tần Trạm đột nhiên mở miệng, người phía trước đeo kính im lặng ngồi chờ tiết học bắt đầu. Cậu ta biết có lẽ hắn nghe được hết đối thoại giữa bọn họ.
"Cũng tạm? Em tưởng là anh ấy nói trước với anh rồi chứ? Dù sao thì anh Liệu nghĩ gì là làm đấy"
Trong lúc mấy người nói chuyện, thầy giáo ôm máy tính và giáo trình bước vào lớp.
Cả tiết học Trần Tiện cứ ngây người nhìn sau gáy của Tần Trạm, đối phương tập trung ghi chép trên máy tính. Hôm nay đột nhiên nhắc chuyện này, nghi ngờ trước kia lại nổi lên, cậu ta vẫn nghĩ xem chuyện của Chu Liệu có chỗ nào kỳ lạ, chỉ là tiết học hai tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không nghĩ ra được, đành phải từ bỏ, nhưng trực giác nói cho cậu ta biết nghi ngờ của mình và việc bị theo dõi mà Chu Liệu nhắc kia, cùng với những lần từ chối cuộc gọi video không cho mình đến tìm có liên quan với nhau.
Đến tận lúc tan học, xung quanh vang lên tiếng thu dọn đồ đạc, cậu ta mới nhớ ra mình đã không nghe giảng cả tiết, lúc nhìn thấy Tần Trạm gấp máy tính lại, cậu ta mới nhanh tay lôi điện thoại ra chụp mấy bức ảnh ghi chép trọng tâm bài thi trong tệp của đối phương.
"Gửi cho em với, anh Trần" người bên cạnh muốn chụp, nhưng mà ngại Tần Trạm nên không dám ra tay.
"Nãy mày không nghe giảng à?"
"Thì anh cũng có nghe đâu?" người kia làm vẻ tủi thân.
Trần Tiện trợn mắt trắng, thầm mắng mẹ nó tao đang nghĩ chính sự đấy: "Lát tao gửi cho"
Cậu ta vừa nói xong thì nhìn thấy cửa lớp học có một bóng người quen mắt, Tần Trạm khoác túi máy tính cúi đầu xuống nói chuyện với cô.
"Đó không phải là..bạn gái anh Liệu à? Tên gì ấy nhỉ"
"Bạch Linh"
"À đúng" người kia nhớ ra: "Tần Trạm làm lành với cậu ta rồi à? Chẳng trách anh Liệu lúc đó nhằm vào cô này, rõ ràng trông rất bình thường"
Trần Tiện khẽ híp mắt lại, cậu ta nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ không nói gì.
Thời gian tan học hôm nay của Bạch Linh và Tần Trạm gần như nhau, vừa hay lát nữa Tần Trạm phải đến nhà Bạch Linh dạy kèm, nên cô gửi tin nhắn nói đợi hắn cùng đi.
Hai người vẫn không được tính là quá thân, nhưng có lẽ là do bị cùng một người tổn thương, cho nên quan hệ đã tốt hơn trước kia, đương nhiên chỉ là một mình Bạch Linh nghĩ như thế.
Lúc đến nhà, Đỗ Lệ đang ở phòng khách gọt hoa quả, nhìn thấy hai người họ cùng đi về thì hơi ngạc nhiên.
"Hai đứa cùng tan học à"
"Con đợi Tần Trạm một lát"
"À à" Đỗ Lệ gọi em trai ra bê hoa quả, rất nhanh đã có bóng người xông ra khỏi phòng: "Tần Trạm, dì nghe nói cháu nghỉ việc làm thêm hết rồi?"
"Vâng"
"Gần đây dư dả hơn rồi à?"
"Vâng, trò chơi cháu làm bắt đầu bán rồi"
"Giỏi quá, Bạch Linh không phải con muốn làm họa sĩ sao, học hỏi người ta kìa"
Bạch Linh khẽ bĩu môi: "Con đâu biết viết mã code, nên chỉ làm thuê cho người ta được thôi"
"Anh Tần Trạm ơi, bắt đầu học chưa ạ?" em trai dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Hai đứa học trước đi, nó muốn học xong để chơi game đấy" Đỗ Lệ vừa nhìn là biết sao con trai mình lại tích cực thế.
............
Kìm nén xao động và bất an khó hiểu cả một ngày, hai giờ dạy kèm cuối cùng đã kết thúc. Tần Trạm chấm xong đáp án cuối cùng, gương mặt lạnh tanh nói gần đây đã có chút tiến bộ, em trai hô một tiếng vạn tuế rồi nhấc chân lên chạy tót ra khỏi phòng chơi game.
Đồng hồ treo tường đã hiện mười rưỡi tối, đợi đi ra hẳn nhà Bạch Linh, hắn mới lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hai màu trắng đen, hình ảnh trong nhà kho hiện rõ từng ngóc ngách, một người con trai mặc quần áo của mình đang cuộn người trong chăn ngủ, tay đối phương nắm chặt góc chăn, hiển nhiên ngủ không hề ngon.
Ngón tay Tần Trạm ma sát trên đó vài cái, nôn nóng trong lòng không hiểu sao đã dịu đi.
"Tần Trạm"
Hắn nghe thấy có người gọi tên mình liền lập tức thu điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Linh đang đứng ở cửa.
"Mẹ bảo cậu ở lại ăn cơm"
"Hôm nay chắc là không được"
"Cậu phải đi bệnh viện à? Không phải nghỉ làm thêm hết rồi sao?"
"Không phải..."
"Tần Trạm ở lại ăn chút đi!" Đỗ Lệ ở trong phòng khách nghe thấy hắn đang từ chối: "Dì chế biến xong hết rồi"
Bạch Linh nhìn hắn nhún nhún vai, Tần Trạm không nói gì.
"Nãy cậu xem gì vậy?'
"Tài liệu học"
"Vậy sao, trông tối mò" Bạch Linh không hỏi nữa: "Đi thôi, cùng đi vào"
Đỗ Lệ mang hết mì đã nấu xong ra, bà nhìn dáng vẻ của Tần Trạm đột nhiên hơi cảm khái: "Tần Trạm, sau này con có định tìm người yêu không?"
Lời này vừa nói ra, Bạch Linh suýt thì bị sặc. Cô trộm liếc nhìn Tần Trạm, thật sự không tưởng tượng dáng vẻ hắn giao lưu với người khác, cho dù ngoại hình Tần Trạm thật sự không tồi, nhưng mà hơi thở âm trầm của hắn khiến người ta không dám lại gần.
"Chỉ hỏi chơi thôi, tự dưng dì nghĩ, không phải trước kia con nói người yêu của Bạch Linh có vấn đề à, đúng là tên trai đểu thật"
"Mẹ, sao còn nhắc đến cậu ta, đã nói là như bị chó cắn rồi"
"Không phải con cũng lén khóc mấy lần đấy sao? Bây giờ nó đi đâu rồi? Bạch Linh nói hình như nghỉ học rồi"
Tần Trạm hạ giọng "Vâng" một tiếng.
"Nghỉ một thời gian rồi"
"Mẹ thấy là nó không có mặt mũi đứng trước mặt con đấy" Đỗ Lệ gắp một miếng thịt vào bát Tần Trạm: "Tần Trạm có từng thích ai chưa?"
Cái vấn đề nhảy qua nhảy lại này khiến Bạch Linh hơi cạn lời, nhưng cũng quen với mẹ mình đã đến độ tuổi thích hóng hớt buôn chuyện.
"...Chưa ạ"
"Trông cháu cũng không giống như đã từng thích ai, chắc cũng chưa yêu bao giờ nhỉ. Mà cũng không quan trọng, cứ tìm được việc đã, đối tượng là thứ yếu thôi."
"Dì dám chắc cháu chung tình lắm đấy" mặc dù nói vậy, nhưng Đỗ Lệ cũng không nghĩ ra được Tần Trạm sẽ tìm một cô gái như thế nào: "Cháu có muốn cùng đón Tết năm nay với nhà dì không?"
Tần Trạn hơi dừng đũa lại, Bạch Linh cũng bất ngờ.
"Bà cháu chắc không ra viện được, hoạt động cũng khó khăn, hơn nữa điều kiện gia đình cũng..." Đỗ Lệ thở dài: "Nếu cháu có một mình, thì đến chung với nhà dì, chỉ là thêm một bát cơm thôi"
"Cảm ơn..." Tần Trạm cụp mắt xuống: "Nhưng trong nhà cháu có người rồi"
Bữa cơm này kéo dài gần một tiếng, Đỗ Lệ lôi kéo hắn và Bạch Linh nói rất nhiều chuyện, bởi vì là người phụ nữ của gia đình, bình thường ít được xã giao, hắn cũng hiểu đối phương muốn tìm người nói chuyện. Dù Tần Trạm đã khó kìm nén cảm giác nôn nóng, nhưng vẫn kiên nhẫn ở lại.
Từ nhà Bạch Linh đi đến nhà kho đã sắp mười giờ, lúc Tần Trạm mở cửa, cả người mang theo hơi gió lạnh.
Vừa nghe tiếng động, đôi mắt trong nhà kia lập tức nhìn qua.
"Cậu về rồi"
"Ừ" Tần Trạm nâng mắt lên, trái tim đang loạn nhịp dần trở về quy luật.
"Sao hôm nay cậu lại..." Chu Liệu còn chưa nói xong, đã vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý hỏi"
"Ăn cơm"
Ngoài dự đoán, Tần Trạm không nói liên quan gì đến cậu, mà trả lời câu hỏi.
"À" Chu Liệu không dám hỏi nữa, cậu không biết thời gian, chỉ biết gần như cả ngày Tần Trạm đều ở bên ngoài, bây giờ hắn trở lại rồi, chắc là đã muộn.
"Đổi thuốc thôi"
Tần Trạm vắt áo gió màu đen lên ghế, sau đó cúi người xuống trước mặt Chu Liệu. Đối phương vẫn ngoan ngoãn vươn chân ra như thường ngày. Tần Trạm xắn ống quần cậu lên, lúc ngón tay lạnh lẽo chạm vào da cậu, Chu Liệu mất tự nhiên khẽ rụt lại.
"Hơi lạnh..."
"Cố nhịn chút"
Tần Trạm cụp mắt không có biểu cảm gì, nhưng động tác trên tay thì rất nhẹ nhàng. Vết sưng ở mắt cá chân Chu Liệu đã giảm đi nhiều so với trước, nhưng mà đi lại vẫn khó khăn, dù sao bị trật khớp thông thường đã phải nghỉ ngơi rất lâu mới khỏi, chứ đừng nói là chân bị gãy xương.
Lúc hắn vươn người về phía trước lấy vải băng bên cạnh Chu Liệu, cả người cậu căng cứng lại, cậu ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc trên người Tần Trạm. Cho dù trước kia cậu có nhiều cô gái khác nhau, nhưng nước hoa trên người họ thì không giống, nhất là...mùi trên người Tần Trạm bây giờ.
"Nhấc lên"
"Không nghe thấy à?" Tần Trạm cau mày nhìn Chu Liệu.
"Xin lỗi" Chu Liệu nghe thấy vội vàng nhấc chân lên, nhưng vì hành động này mà đau đến nhíu mày.
Đợi sau khi đã bó xong, Tần Trạm mới đứng dậy: "Đói không?"
Hắn vừa nói xong, bụng Chu Liệu đã réo lên rất không phải lúc, coi như là đáp lại lời Tần Trạm. Chu Liệu hơi xấu hổ nhìn sang nơi khác, nhưng Tần Trạm lại chẳng thấy sao, mấy thứ hắn để trong hộp giữ nhiệt cho Chu Liệu đều là cháo và đồ khô, đến giờ này rồi đói cũng là chuyện thường.
Tần Trạm đi về phía phòng bếp nấu mì cho Chu Liệu, Chu Liệu ở phía sau trở nên im lặng.
Cậu ngửi được mùi nước hoa của Bạch Linh trên người Tần Trạm, cậu biết Tần Trạm làm gia sư ở nhà Bạch Linh, nhưng trước kia lúc tiếp xúc cậu cũng không thấy trên người Tần Trạm có mùi này, hơn nữa hôm nay cả ngày Tần Trạm đều ở bên ngoài, liên tưởng tới mùi nước hoa, Chu Liệu cảm thấy trái tim như bị móc ra kéo lê dưới đất.
Cậu không tưởng tượng được dáng vẻ lúc Tần Trạm giao lưu với người khác...nhưng Tần Trạm vốn đã quan tâm đến Bạch Linh, dù cậu khá rõ ràng hắn quan tâm là vì gia đình Bạch Linh đối xử với hắn rất tốt.
Nhưng Chu Liệu vẫn rơi vào lo sợ không rõ ngọn nguồn, cậu nắm chặt quần áo, không biết từ khi nào, bệnh tâm lý ngày càng nặng, rất dễ bị hít thở khó khăn bởi mấy liên tưởng và ảo tưởng khó hiểu, tứ chi trở nên căng cứng.
Những suy nghĩ vô cớ ngày càng bay càng xa, khiến nỗi sợ bị bỏ rơi từ lúc nhỏ đã bị chôn giấu trong nội tâm bắt đầu lan tràn đến từng mạch máu, khiến cả người cậu khó có thể chịu đựng, như sắp phát nổ dưới áp lực cao.
Nếu Tần Trạm và Bạch Linh ở bên nhau, vậy có phải thời gian ở đây sau này sẽ ngày càng ít...có phải từ nay trở đi, lại biến thành cậu một mình chờ đợi tương lai chưa biết, có lẽ sau này Tần Trạm đến cả đêm cũng không về nữa.
Chỉ cần nghĩ đến bóng tối âm u vô tận chỉ còn lại một mình mình, nghĩ đến mùi nước hoa nữ mình từng thích ngửi, sau khi thay trời đổi đất bắt đầu oanh tạch tạc đại não cậu, dạ dày đột nhiên cuộn trào buồn nôn, cậu túm lấy cổ họng, tay chống xuống đất bắt đầu nôn khan.
Tần Trạm vừa mới gắp mỳ vào bát đã nghe thấy tiếng nôn khan đằng sau. Hắn nhíu mày quay đầu lại, Chu Liệu cúi người, một tay siết chặt nắm đấm, một tay túm lấy cổ họng, cả người hơi co giật theo phản xạ vì nôn, nhìn rất đau khổ.
Ngoại trừ đêm tối gặp ác mộng, đã rất lâu cậu không phát bệnh trong lúc sáng đèn. Tần Trạm buông bát xuống, đi đến trước mặt Chu Liệu, sau đó lấy áo khoác gió dày hơn trên ghế đắp lên người cậu, một tay vuốt lên lưng người con trai, trên mặt chẳng có gợn sóng.
Cho đến khi phần xương sống nhô lên dưới lòng bàn tay không còn run rẩy nữa, Tần Trạm mới bật lò điện để sưởi ấm ở bên cạnh lên.
Chu Liệu ngước đôi mắt đỏ au lên, nhìn đôi mắt chẳng có vui buồn của Tần Trạm, sau đó vươn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, như sợ đi mất.
"Vừa nãy nghĩ gì vậy?" Tần Trạm đưa nước cho cậu.
"....Không có gì"
Tần Trạm nhìn cậu hai giây, không hỏi gì nữa, chỉ đặt bát mì đã nấu xong xuống trước mặt cậu.
Chu Liệu cúi xuống, nhìn mấy lá rau lềnh phềnh, đột nhiên lại muốn nôn, lúc nãy vì tự nhiên bị nôn khan, da dày bị treo ngược lên có hơi khó chịu, cảm giác đói bụng đã biến thành buồn nôn.
Cậu cứ ngây người nhìn bát mỳ, cậu sợ đồ Tần Trạm nấu cho mình mà lại không ăn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu càng sợ là mình ăn xong sẽ nôn sạch.
"Không phải đói rồi sao?"
Chu Liệu vội vàng cầm đũa lên.
"Lúc nãy cậu nghĩ gì? Hay là nhìn thấy gì rồi?"
"....Tôi..."
Chu Liệu không dám nói mình đàn ông con trai lại đang nghĩ cái gì, sợ nói ra sẽ bị Tần Trạm cười nhạo, nhưng cậu ngày càng trở nên ỷ lại lo lắng, đây là hiện thực dùng mắt thường có thể thấy, cho dù cậu muốn điên cuồng thoát khỏi những cảm xúc đáng sợ này, nhưng những ám ảnh lúc nhỏ vẫn cứ đeo bám cậu không thôi.
"Không nói thì thôi" Tần Trạm như không còn kiên nhẫn, xoay người đến nhà vệ sinh tắm rửa.
Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, nghe tiếng nước chảy, Chu Liệu sắp siết đôi đũa gãy làm đôi. Cậu không muốn ở một mình, cậu không muốn mình không nghe thấy giọng nói của Tần Trạm, không nhìn thấy bóng lưng Tần Trạm.
Tắt vòi nước, Tần Trạm thay quần áo xong mở cửa ra, hơi nóng trong phòng tắm bay ra biến mất vào không khí lạnh.
Hắn nhìn Chu Liệu vẫn đang cúi đầu, không nói gì, chỉ đi tới ngăn tủ dưới bàn để máy tính lấy máy sấy ra. Hắn vừa mới mở ngăn kéo, đã nghe thấy giọng nói rất nhỏ vang lên phía sau.
"Tần Trạm..."
"Tần Trạm..."
Tần Trạm quay đầu lại, nhìn rất rõ cảm xúc tuyệt vọng trong đôi mắt Chu Liệu.
"...Cậu với Bạch Linh ở...bên nhau rồi à?'
Ánh mắt Tần Trạm tối đi, Chu Liệu biết mình không đủ tư cách để nhắc đến cái tên này.
"Chỉ là...hôm nay cậu rất lâu mới về...tôi chỉ muốn hỏi có phải cậu ở cạnh cô ấy không...sau này có phải cũng..."
Lời nói Chu Liệu hơi lộn xộn, cậu không biết làm sao để miêu tả nỗi sợ khi bị người con trai kia vứt bỏ.
Trong lúc nói, Tần Trạm đã đi đến trước mặt cậu.
"Hơn nữa mùa Đông rồi... một mình tôi..."
Đối phương đột nhiên cúi người xuống, Chu Liệu còn chưa nói hết, sau gáy đã bị giữ lại. Cậu đang quỳ trên sàn định ăn cơm, bây giờ đột nhiên bị người nọ kéo lên, sống lưng trở nên thẳng tắp, ngay sau đó là hơi thở ngày càng sát lại, cho đến khi bờ môi mỏng lạnh lùng dán lên môi mình.
Chu Liệu kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhưng đối phương tách ra rất nhanh.
"Cậu cảm thấy bất an sao?"
.......
Thằng con giời đánh:))) trước thì đào hoa phong lưu các kiểu, xong giờ ở với chồng thì như thiếu nữ mới biết yêu, cười chết. Cơ mà đến đây hai đứa nó vẫn đang vờn nhau thôi, chưa có gọi là động lòng gì hết, còn dàii lắm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.