Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 33: Tự mình đa tình




Sáng ngày hôm sau, Chu Liệu tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, việc đầu tiên là lập tức nhìn về phía giường Tần Trạm.
Không có ai ở đó, cậu căng thẳng chống người dậy, cho đến khi nhìn thấy Tần Trạm đã mặc quần áo chỉnh tề đứng ở kệ bếp, cậu mới thở phào một hơi.
Tần Trạm nghe thấy tiếng động phía sau liền lên tiếng: "Cơm tôi để trong hộp giữ nhiệt rồi, cậu muốn ăn thì lấy"
"Cậu phải ra ngoài sao?...là bệnh viện?"
"Ừ"
"....Hôm nay có về không?"
"Rất muộn"
Chu Liệu hơi thất vọng cúi thấp đầu. Không biết có phải tối qua Tần Trạm không ngủ ngon không, quầng mắt hơi thâm, cả người trông không giống với thường ngày, hơi thở nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.
Cậu vẫn luôn thấy mình như một kẻ phế nhân ở đây, chẳng làm được thứ gì, việc gì cũng phải để Tần Trạm giúp.
Đối phương vừa phải nấu cơm cho mình, lại còn phải đi học đi làm thêm, đến bệnh viện chăm sóc bà.
Có một thoáng Chu Liệu nghĩ rằng sao trước kia mình lại nghĩ người như Tần Trạm lại là con sâu cái kiến, bản thân mình không còn tiền và quyền chống đỡ nữa, mới là một con kiến thật sự, một con kiến chỉ có thể dựa vào người khác để sống.
Tần Trạm không nhìn cậu, chỉ đặt hộp giữ nhiệt xuống bên cạnh, một lát sau gấp máy tính lại đi ra ngoài.
Người đi lại tấp nập trong hành lang bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khó ngửi xộc vào khoang mũi.
Lúc đến phòng bệnh, bà lão vẫn đang nhắm mắt chưa hề tỉnh lại, dáng vẻ nằm đó như một chiếc lá khô, bất cứ lúc nào đều có thể bị lụi tàn.
"Bà em bị mất nhiệt nghiêm trọng, vẫn đang hôn mê sốt cao, bệnh nền của bà ấy nhiều quá"
Tần Trạm nghe thấy thì quay đầu lại, y tá đứng ở cửa thở dài: "Mong là lần này vượt qua được...không ngờ đang tốt vậy mà lại biến thành cực đoan"
"Không muốn tiêu tiền của cháu chứ sao" người bệnh ở giường bên cạnh ngó qua: "Dù sao cứ ở đây thì cũng mất một khoản không nhỏ, không muốn ảnh hưởng đến hậu bối nữa"
Tần Trạm nhìn bà lão đang truyền dịch, không nhìn ra đang nghĩ điều gì.
"Bà ấy có từng tỉnh lại không?"
"Sáng sớm ngày hôm qua từng có ý thức lại nhưng rất ngắn"
"......" Tần Trạm siết chặt nắm đấm.
"Đúng rồi, còn có một vài chi phí chưa thanh toán, em xem bây giờ nộp hay là?" y tá thường xuyên gặp Tần Trạm, cũng đại khái biết tình trạng kinh tế của hắn, nên không lo hắn sẽ trốn chạy.
"Bây giờ ạ"
Sau khi đến quầy thu ngân quẹt thẻ, tin nhắn thông báo số dư còn lại nhanh chóng hiện lên. Hiện giờ số nợ của hắn đã đỡ hơn trước kia một chút, trong tay có thu nhập ổn định, không cần vất vả như trước nữa.
Nhưng bệnh viện có lẽ là nơi con người phải chi tiêu nhiều nhất trong đời, sau khi thanh toán trong thẻ hắn gần như trở về con sống không.
Hắn ăn cái gì, ăn mấy bữa đều không là vấn đề, nhưng bây giờ trong nhà không chỉ có một mình mình.
Sau khi rời khỏi bệnh viên, Tần Trạm ngồi tàu điện ngầm đến trường học tham gia thi buổi chiều, hắn có hai môn phải thi, qua hôm nay chỉ còn một bài tập lớn cần phải nộp nữa thôi.
Trong phòng học rất lạnh, Tần Trạm giải đề rất nhanh, đối với hắn mà nói mấy câu hỏi này quá đơn giản. Hắn vừa đóng nắp bút lại, người bên cạnh liền ném một ánh mắt cầu cứu đến, người ngồi bên cứ liên tục ngó đề của hắn, Tần Trạm cũng đã quen với việc đó.
Chỉ có khi làm bài thi, hắn mới được mọi người vây lại xung quanh.
Hắn lạnh mặt phớt lờ người kia vừa nhìn trộm vừa múa bút thành văn, nhanh chóng cầm bài thi đi lên nộp.
Bài thi cuối cùng là thi trong phòng máy, lúc kết thúc, giáo viên dạy khung web nhìn hắn vẫy vẫy tay, bước chân Tần Trạm dừng lại, sau đó đi cùng ông ra khỏi văn phòng.
"Tần Trạm, lần thi này thấy dễ không?"
"Cũng tạm ạ"
"Thành tích của em tốt, đối với em mà nói mấy đề này chắc chắn không khó" đứng trước mặt hắn là thầy giáo hơi bị hói đầu, ông uống một hớp trà trong bình giữ nhiệt: "Thầy vẫn luôn biết tình hình của em, gọi em đến là muốn hỏi, một học sinh trước kia của thầy, cũng là đàn anh của em, trong tay có một suất đề cử nội bộ cho giải trí Trung Hải, định hỏi xem kỳ nghỉ Đông em có muốn đi thực tập không, là công việc thực tập lập trình giao diện Website, lương 250 tệ một ngày, bao ăn, có trợ cấp đi lại"
Tần Trạm hơi sững lại. Mặc dù giải trí Trung Hải không lớn mạnh như hai công ty trò chơi đứng đầu trong nước, nhưng cũng được tính là một công ty mới thành lập có danh tiếng hàng đầu.
"Được miễn thi vấn đáp và phỏng vấn với HR, nhưng vẫn có những vòng phỏng vấn khác, nó nói với thầy là những câu hỏi cho thực tập đều khá cơ bản, phần lớn đều là Vue, javascipt, em xem nếu muốn thì gửi cho thầy một bản CV. Kiến thức cơ bản của em vững, đến công ty lớn thực tập vẫn hơn là đi làm thêm vất vả kiếm tiền, ít nhất thì học được vài thứ"
"....Cảm ơn ạ" trước kia Tần Trạm không nghĩ gì đến việc thực tập, bởi vì làm thêm có thể kiêm nhiều việc khác nhau, lương một tháng cao hơn chút nên mới không nghĩ đến việc đi rải CV.
"Không sao, năm ba năm bốn cũng nên tính tới chuyện sau này rồi" thầy giáo vỗ vào vai hắn: "Em có học nghiên cứu sinh không?"
Tần Trạm lắc đầu: "Không có dự định ạ"
"Cũng phải, tìm được việc thì cứ làm đã"
Đối phương lại nói với hắn vài thứ nữa, lúc đi ra khỏi văn phòng Tần Trạm gặp Trần Tiện đánh bóng về đi ngang qua. Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt đột nhiên khẽ xao động, ôm lấy bả vai người bên cạnh nhanh chóng đi qua.
"Ơ, sao em lại quay lại?" thầy giáo nhìn Tần Trạm quay về thấy hơi khó hiểu.
"Em có đồ bị rơi ở phòng máy" Tần Trạm nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại.
"À, đi lấy đi"
Tần Trạm khẽ gật đầu, bây giờ đã là sáu rưỡi, hắn gửi tin nhắn cho Đỗ Lệ nói hôm nay có bài thi nên sẽ đến muộn, đối phương rất tâm lý nói hắn cứ đi từ từ.
Lúc đi ngang qua văn phòng, bên trong không còn ai nữa, Tần Trạm khẽ kéo cánh cửa, cửa không khóa. Hắn nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi đến trước bàn của giáo viên phụ đạo, rút tệp tài liệu bảo hiểm xã hội ra, giữa bao nhiêu cái tên trong mấy lớp, hắn tìm một lúc lâu mới thấy tên của Trần Tiện.
Tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang, Tần Trạm lấy điện thoại ra chụp lại ảnh căn cước của Trần Tiện, sau đó nhét tài liệu về vị trí.
"Ấy? Em học sinh này, em ở văn phòng làm gì?"
"Thầy Vương vừa gặp em nói chuyện, em để quên vở và bút ở đây" Tần Trạm đứng ở cửa, nói dối mà trên mặt không có biến hóa gì.
"Vậy hả, tìm thấy chưa? Cô phải đóng cửa rồi"
Tần Trạm gật đầu tỏ ý đã thấy, sau đó khẽ kéo dây đeo của ba lô đựng máy tính, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Bởi vì bị lỡ giờ cộng thêm mất thời gian đi đường, lúc Tần Trạm đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm đã sắp mười rưỡi.
Cửa tàu điện có bà lão bán khoai lang, cả ngày nay Tần Trạm chưa ăn gì, chỉ có buổi trưa ăn một bữa giá 8 tệ ở căng tin chống đói. Sau khi trả tiền viện phí xong, trên người chỉ còn lại mười mấy tệ, thật sự không cần thiết phải ăn đồ đắt tiền.
"Xin hỏi bao nhiêu tiền một phần?"
"Bốn đồng"
"Lấy một phần ạ"
"Được" bà lão nhanh chóng gói khoai lang nướng lại, sau đó nhìn Tần Trạm vẻ khẩn cầu: "Thanh niên này, cháu có tiền mặt không?"
Tần Trạm nhìn chiếc mã QR được gắn trước ngực bà, mấy loại mã này đa số đều là tài khoản của con cháu, Tần Trạm biết quét xong tiền cũng chẳng về tài khoản của bà, nếu được con cháu đối xử tốt cũng không đến nỗi bảy tám mươi tuổi rồi vẫn phải ăn mặc như thế này đêm hôm đứng trong gió lạnh giữa đường.
Hắn im lặng một hồi, sau đó moi đồng tiền lẻ nhăn nhúm trong quần ra, đều là tiền mua đồ ăn được trả lại.
"Cảm ơn" mắt bà lão sáng lên, vươn bàn tay bị nứt nẻ vì lạnh ra cầm lấy tiền, lúc cười lên có thể thấy hàm răng đã thưa.
Tần Trạm không trả lời, hắn nhét khoai lang vào trong túi áo khoác, lặng lẽ đi về phía con ngõ.
Hắn vừa mới đẩy cửa nhà kho ra, liền nghe thấy tiếng ồn ở bên trong.
Tần Trạm khẽ cau mày, nhìn thấy người trước mặt hơi lúng túng quay đầu qua, đối phương vịn lên kệ bếp, trong tay cầm một đôi đũa, nồi vẫn còn đang sủi bọt.
"Cậu đang làm gì?"
Chu Liệu nhìn đống mì đã bị nấu cho nát bét, cậu khẽ vò tóc: "...Nấu mì"
Tần Trạm đi qua nhìn thứ dính bệt vào nồi, cùng với vài cọng rau lềnh phềnh, phút chốc cạn lời.
"Mới mua" Tần Trạm không tỏ thái độ gì, chỉ lấy khoai lang còn nóng từ trong túi ra đưa cho Chu Liệu.
"Tôi không đói" Chu Liệu xua tay: "Cả chiều tôi chẳng vận động gì"
Tần Trạm nhìn thứ trong nồi một lần nữa, lại nhìn cậu, như muốn hỏi thế bây giờ cậu đang làm cái gì.
"Tôi thấy cậu bảo hôm nay rất muộn mới về...chắc là hơi đói"
Chu Liệu nói xong thấy hơi kỳ quái lúng túng, cậu vốn nghĩ rằng Tần Trạm đã rất mệt rồi, muốn giúp hắn chia sẻ một chút mà thôi. Cả đời này cậu nào đã làm việc nhà, lý do duy nhất để vào phòng bếp chắc là đun nước, bây giờ muốn nấu một bát mì mà cũng không biết là bao lâu thì chín, thiết nghĩ cứ đun một lúc thôi mà cuối cùng nát bét.
"Không cần"
"Gì cơ..." bàn tay đang định cầm đũa lên của Chu Liệu gượng gạo dừng lại giữa không trung, cậu biết mình chẳng giúp được việc gì cả.
"Không cần cậu làm mấy cái này"
"...Chỉ là tôi..." Chu Liệu muốn nói mình nghĩ hắn đã làm rất nhiều, nên muốn giúp một chút mà thôi, cậu khẽ nuốt nước bọt siết chặt nắm tay.
Tần Trạm đổ hết thứ trong nồi vào thùng rác, hôm nay hắn ở bên ngoài cả ngày gần như chẳng ăn gì, bây giờ về đến đây chỉ còn lại sự mệt mỏi, thực sự không còn tâm tư đâu nói mấy thứ vẩn vơ này với Chu Liệu.
"Ăn khoai lang đi"
Chu Liệu nhìn gương mặt lạnh lùng cứng ngắc của hắn: "Cậu ăn rồi à?"
"Coi như vậy"
Nói xong Tần Trạm buộc túi rác lại đi đến nhà vệ sinh giặt quần áo hôm qua bị dính máu của hai người, cả quá trình đều không để ý đến ánh mắt vẫn dán lên lưng mình ở phía sau.
Lúc dung dịch oxy già tẩy đi vết máu, nước sạch xả xuống cuốn trôi chúng đi, rất nhanh chỉ còn lại vết đỏ hồng trên đó.
Ngón tay Tần Trạm ấn lên mặt vải, gương mặt không cảm xúc cảm nhận sự buốt lạnh của nước mùa Đông.
Tự mình đa tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.