Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 40: Ký hiệu




Chú Lâm suýt nữa thì đạp trượt chân ga, sau gáy ông toát đầy mồ hôi, hiển nhiên vẫn đang cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe được, dù sao thì Chu Liệu vẫn luôn liên lạc với ông.
"Nó thì có chuyện gì được? Sốt thôi mà cũng là chuyện à?"
"Chủ tịch, ý của Trần Tiện là, không phải tự mình thôi học, cũng không phải đến thành phố Z......"
Chu Kiến Lâm đột nhiên cắt đứt chú Lâm: "Vậy ý chú là nó đã biến mất?"
Chú Lâm không nói gì nữa, ông biết nói điều này ra thì thật hoang đường, nhưng dù sao thì cũng đã lâu vậy rồi, chẳng ai quan tâm rốt cuộc Chu Liệu ở đâu, nhà họ cả nửa năm không gặp mặt là chuyện thường tình. Bây giờ cần Chu Liệu rồi mới nhắc đến, nhưng lại phát hiện cậu đã biến mất từ lúc đó.
"Chủ tịch, ngài đừng sốt ruột, Trần Tiện chỉ nói là nghi ngờ thôi, không chắc là thật" mặc dù chú Lâm nói vậy, nhưng giọng nói đã hơi run: "Mấy ngày trước cậu ấy còn gửi video cho Trần Tiện...chắc là không sao"
"Bây giờ không thấy người, chú còn nói với tôi làm gì? Khoảng thời gian này trong nhà không có ai?"
"Không có...."
"Thành phố Z cũng không có?"
Chú Lâm im lặng một hồi: "Trần Tiện nói không tìm thấy"
"Mẹ nó tối qua về đây làm gì?" lồng ngực Chu Kiến Lâm không khỏi phập phồng lên xuống, lát sau mới siết chặt nắm tay nhìn ra ngoài cửa: "Lập tức báo cảnh sát, tôi chỉ có một thằng con trai này thôi, nếu có chuyện gì đừng ai mơ được sống yên ổn"
.........
Tần Trạm lê lết cơ thể nặng nề về đến nhà kho, lúc hắn mở cửa ra, Chu Liệu đang quỳ ở trước giường, bàn tay cậu siết chặt lấy tấm chăn của hắn, vùi đầu vào trong đó không ngừng hít lấy, nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể cậu còn hơi run rẩy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu mới đột nhiên dừng lại chui ra khỏi tấm chăn, sau đó xoay đầu nhìn Tần Trạm.
Trong mắt của cả hai đều chứa đầy tơ máu do cả đêm không ngủ, lúc chạm mắt chẳng ai nói gì, một lúc lâu sau, Chu Liệu mới buông lỏng tấm chăn.
"Cậu về rồi, thế nào?"
"Chết rồi, thiêu rồi, đều đã kết thúc"
Tần Trạm nhìn cậu, dưới mí mắt là vẻ mệt mỏi xanh xao khó giấu, trên gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ trải đầy vết nứt, như bất kể lúc nào cũng có thể bị tách ra sụp đổ hoàn toàn.
"....Vậy sau này cậu, không phải mệt mỏi như vậy nữa"
Chu Liệu cố gắng muốn nói gì đó an ủi Tần Trạm, nhưng đến bên miệng lại thấy cứng nhắc. Từ lúc bắt đầu cậu đã biết gia cảnh đối phương, biết hoàn cảnh túng thiếu vất vả của hắn, biết gánh nặng của hắn, biết hắn nghèo khó tự ti như một con kiến, nhưng vẫn giống một con lạc đà không biết mệt mỏi, gánh thêm hai người mà vẫn tiếp tục sống.
Đối phương không lên tiếng, cậu biết là vì sao, Tần Trạm của hôm nay lộ đầy vẻ mệt mỏi suy sụp so với thường ngày, mặc dù biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng trước kia dù giấc ngủ của Tần Trạm có ít, có phải làm nhiều việc hơn nữa, cũng không có cảm giác hoàn toàn buông bỏ như bây giờ.
Trái tim cậu đập rất nhanh, cảm giác sắp nảy lên tận cổ họng, như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
"Năm mẹ tôi mất, tôi từng thử t* tử, uống thuốc trừ sâu t* tử" Tần Trạm đột nhiên tự lẩm bẩm: "Bởi vì bà ấy đi rồi, cuộc sống này chỉ còn lại ngược đãi, không bằng chết đi cho xong"
Chu Liệu nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tần Trạm, có hơi ngạc nhiên vì hắn đột nhiên nói những lời này.
"Nhưng sau khi bị kẻ tâm thần phát hiện, chết không thành, sau đó là những thứ mà cậu từng thấy" Tần Trạm đột nhiên bật cười, cười mà không nghe thấy tiếng, u ám đến đáng sợ, cơ mặt như không quen với cử động mức độ lớn như vậy, trông u ám dị thường: "Mỗi một lần ngược đãi, bà ấy đều đứng sau cửa trộm nhìn, chưa từng một lần đến ngăn cản, bởi vì bà ấy sợ bị đánh"
"Rồi sau đó, kẻ tâm thần đột ngột chết, tôi với bà ấy sống cùng nhau"
"Viện phí rất đắt, nhưng tôi sợ bà ấy chết hơn"
"Tôi biết bà ấy sống rất khổ sở, nhưng tôi hưởng thụ sự đau khổ mà bệnh tật mang đến cho bà ấy, hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết sau mỗi lần trị liệu của bà ấy, giống như trước kia bà trộm nhìn sau cánh cửa vậy"
Chu Liệu nổi da gà khắp người, hầu khiết cậu không khỏi cử động lên xuống, giọng nói của Tần Trạm cứ như được phát ra từ địa ngục.
"Nhưng cậu biết không, thực ra tôi sợ bà ấy chết hơn, vì khi đó tôi chẳng còn gì nữa"
"Đây là lần thứ hai bà ấy chọn t* sát, vào 11:59 tối qua"
Hô hấp Chu Liệu ngưng trệ, không cả muốn sang năm mới dù chỉ còn một phút.
"Nhưng tôi vẫn ở đây" bàn tay Chu Liệu run rẩy bắt lấy cánh tay Tần Trạm, cậu muốn bịt tai lại, cậu sợ nghe hắn nói những điều ấy, bởi vì cậu không biết thứ chờ đợi mình là gì, tất cả mọi thứ đều quá bất thường, cậu khẽ gượng cười: "Không phải chúng ta đã nói là mãi mãi sao? Tôi vẫn ở đây mà...."
Chu Liệu nghiêng người về trước, cẩn thận hôn lên mặt và khóe môi Tần Trạm, cứ nhẹ nhàng hôn như chuồn chuồn đạp nước. Người trước mặt không có phản ứng gì, cũng không từ chối. Chu Liệu lấy hết can đảm, cuối cùng nụ hôn rơi trên bờ môi mỏng của Tần Trạm.
Có điều một giây sau, sau gáy cậu đột nhiên bị bắt lấy, ngay sau đó môi lưỡi bị cuốn vào khoang miệng ẩm ướt, như muốn nuốt cậu xuống bụng.
Hai người họ như kẻ lữ hành trên sa mạc sắp bị khát khô, điên cuồng khát cầu lẫn nhau, hấp thu lấy dưỡng khí mà bên kia truyền đến giữa cánh mũi.
Mỗi một mặt của Tần Trạm hầu như cậu đều đã thấy hết, Chu Liệu vẫn toát mồ hôi khắp người. Hai người họ như đang vật lộn, túm lấy tóc, quần áo đối phương lăn lộn dưới sàn, như muốn hoàn toàn xé rách người kia. Giữa làn môi chỉ còn lại mùi máu như rỉ sắt lan tràn, không biết là ai đã cắn rách đầu lưỡi và môi ai, vị máu mang theo mùi chua xót khổ sở, nhưng bọn họ vẫn ngậm nuốt không sót một giọt.
Hai kẻ hung hãn mạnh mẽ như dã thú không biết mệt, đều muốn thử sức chinh phục người kia.
Không biết qua bao lâu, hai mắt Tần Trạm đỏ bừng vén áo Chu Liệu lên, để lộ ra cơ thể vẫn săn chắc đẹp đẽ. Hơi lạnh đột nhiên ập tới, làn da Chu Liệu lập tức nổi da gà khiến cậu trở nên tỉnh táo hơn chút.
Không biết từ lúc nào, cậu nhìn thấy trong tay Tần Trạm có thêm một thứ như chiếc kim. Bờ môi hắn hạ xuống eo cậu, Chu Liệu gần như lập tức co bụng dưới lại.
"Lần trước tôi nói, tôi muốn làm cho cậu một ký hiệu, cho dù tôi có chết đi, cậu vẫn mang theo ký hiệu của tôi, giống như tôi vẫn luôn đi theo cậu"
Chu Liệu thấy mình như bị mê hoặc, cậu nhìn vào mắt Tần Trạm, trong ấy chứa đựng đầm nước đen tối sâu không thấy đáy, cậu không nhìn được bất kỳ thứ gì, nhưng cả người như sa vào vực sâu.
"Bây giờ, có nguyện ý không?" Tần Trạm nói rồi, ngón tay đặt lên sau gáy cậu.
Một cảm giác tê dại khó tả chạy dọc sau gáy, Chu Liệu nhìn lớp thịt mới mọc ra trên cổ họng Tần Trạm, vòng tròn đó là vết sẹo đỏ mà cả đời này cũng không xóa được, trong ký ức lúc đầu thuốc dí lên đó phát ra tiếng "xì xì", âm thanh ấy nhỏ bé, rồi từng chút từng chút thiêu đốt sục sôi, cho đến khi thiêu rụi cả lí trí cậu, chỉ còn lại áy náy và hối hận.
"Nguyện ý"
Cậu vừa nói xong, phần ngực đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn do vật nhọn gây ra, Chu Liệu bật ra tiếng kêu vì đau, máu cũng theo đó chảy ra, có vài giọt dính lên mặt Tần Trạm, đối phương chỉ liếm khóe miệng, đứng trong bóng tối nhìn xuống từ trên cao, như một con quỷ hút máu khao khát huyết dịch của loài người.
Sau khi cơn đau sắc bén qua đi, tiếp tục là từng trận đau đớn khiến thần kinh cậu gần như tê dại, cậu há miệng, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, phải không ngừng hít lấy không khí mới không khiến cậu bị nghẹt thở vì đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó, một đầu lưỡi ấm nóng bao phủ lấy vết máu trên ngực cậu.
Từng chút một, dọn sạch nơi đó.
Bàn tay Tần Trạm không ngừng vỗ về sau lưng cậu, nhưng ánh mắt thì chỉ nhìn chằm chằm vào nơi đó, như đang thưởng thức kiệt tác hài lòng nhất trên thế giới.
Hắn hôn lên viên đá nhỏ lấp lánh được khảm lên cây kim kia hết lần này đến lần khác, hắn nghĩ đến quá khứ đau khổ bị chôn vùi trong bóng tối bạo lực, bị vứt bỏ, trong lòng hắn như bị thôi miên không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói:
Bắt đầu từ hôm nay, cậu đã hoàn toàn tự do rồi.
Chu Liệu không giống hắn, hắn luôn biết điều ấy, bọn họ không giống nhau.
Hắn vốn dĩ chẳng có gì trong tay, cũng chẳng thể giữ lại một thứ vốn không thuộc về mình, đối với hắn mà nói sinh mệnh chẳng qua là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với một thứ gen chất lượng kém, một chuyện ngoài ý muốn được vô tình tạo ra.
Kết cục sau khi đi ra khỏi cánh cửa này, đã sớm được viết xuống từ khi hai người bọn họ gặp nhau ở khúc cua hành lang ngày hôm đó.
Vùng ngoại ô đất trời giá lạnh, một ngọn lửa tận thế len lỏi trong lòng đất, thiêu cháy chiếc nhà kho nhỏ bé này thành tro bụi.
Ích kỷ, buông thả, chiếm hữu.
Bọn họ đã từng bộc bạch quá khứ xấu xa chân thật nhất trước mặt đối phương, rồi đến nay lại yếu ớt sửa chữa, chắp vá cho chúng.
Giữa cực lạc đầy đau khổ, không còn phân rõ đâu là thiên đường địa ngục.
Bên sống bên chết, bên chết bên sống.
.........
"Phía chúng tôi đã đã tra ra được định vị của cậu Chu rồi" người trước mặt lật tìm tập tài liệu được in ra: "Đúng là căn cước công dân từng đăng ký ở homestay bên thành phố Z, ở đây cũng có ghi chép mua vé máy bay, trùng khớp với thời gian trước kia mà mọi người cung cấp"
"Sau đó thì sao? Người đang ở đâu?" gương mặt người bên cạnh đầy vẻ sốt ruột, còn người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng ở một bên thì chỉ đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Người mặc đồng phục cảnh sát lại ngẩng đầu lên: "Vấn đề đây rồi, cậu ấy vốn đang ở nhà mình mà"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.