Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 44: Khai giảng




Dưới ánh đèn mập mờ, một cơ thể với vóc dáng thon dài săn chắc dán sát vào mặt bàn, dù chỉ mặc áo khoác blazer nhưng vẫn không thể che giấu được sự ương ngạnh và sắc bén của cậu, chỉ cần nhìn không thôi cũng có thể cảm nhận được sức lực mạnh mẽ được ánh đèn phác họa lên.
Người trước mặt khôi ngô tuấn tú, sống mũi thẳng bờ môi mỏng, một đôi mắt nhìn qua có vẻ đa tình, lúc này đang chăm chú nhìn vào quả bóng màu trắng ở trước mặt. Ngón cái của cậu nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa hơi cuộn lại, động tác này làm gân xanh trên các khớp xương tay nổi lên, xung quanh đều im lặng tập trung, chỉ thấy vai của cậu khẽ động, đè gậy xuống đánh quả bóng trắng về trước theo cầu tay đã đặt sẵn.
"Binh"
"Quá hay! Anh Liệu!" mọi người xung quanh đều hô lên.
Trần Tiện ôm lấy cô gái bên cạnh chửi thề một tiếng: "Lại thua rồi"
Chu Liệu buông gậy xuống đứng thẳng người lên, lấy hộp thuốc lá trong túi rút một điếu ra ngậm vào miệng, bên cạnh lập tức có người biết ý đi lên châm lửa cho cậu.
Khói thuốc cuồn cuộn phủ một tầng khói mờ ảo lên căn phòng vốn đã tối tăm.
"Còn tưởng anh Liệu lâu không đánh bị lạ tay nữa chứ"
"Chắc nó lại lén lút tập ở nhà rồi" Trần Tiện không phục.
"Không thể ăn nói linh tinh" Chu Liệu hít sâu một hơi: "Có gan cược thì phải có gan nhận thua"
"Cho mày mượn cho mày mượn" Trần Tiện mất kiên nhẫn.
Bọn họ cược chiếc siêu xe mới tậu của Trần Tiện, Trần Tiện mới đặt về còn chưa cả được sờ vào, vậy mà "trinh tiết" của chiếc ghế lái đã rơi vào tay Chu Liệu.
"Mà ngày mai khai giảng rồi, anh Liệu có đi không?"
"Đi chứ, không đi thì trường học trông như nào cũng quên luôn rồi" Chu Liệu tựa vào bàn, bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng nhấp một ngụm nước tăng lực: "Chơi lâu quá rồi, họ tên là gì cũng sắp quên rồi"
Cậu ở trong bệnh viện được nửa năm, khác với những bệnh nhân khác, ba mẹ Chu Liệu cho cậu dịch vụ trị liệu tốt nhất, gần như thời gian nửa năm đều để cậu ở bệnh viện, không dám để cậu tiếp xúc với bên ngoài dễ bị kích thích. Cùng với sự ổn định của bệnh tình, Chu Liệu mới dần trở về cuộc sống ở bên ngoài, đã sắp gần một năm cậu không đến trường.
Lúc khai giảng mọi người đã lên năm bốn, còn mình thì học lại năm ba.
Mọi người xung quanh hầu như đều biết chuyện của Chu Liệu, mới đầu nhiều người chỉ thấy ngạc nhiên và khó mà tin nổi, nhưng không ai có gan đi hỏi Chu Liệu nguyên nhân tại sao. Đợi đến khi Chu Liệu ra ngoài tiếp xúc với bọn họ, cảm giác không có thay đổi gì nhiều với trước kia, ngoại trừ đối phương đến giờ là uống thuốc, hoàn toàn không nhìn ra tâm lý có vấn đề gì.
Chu Liệu cũng không chủ động nhắc đến, phần lớn thời gian cậu đều khống chế được tinh thần, thời gian phát tác cũng ngày càng ít, mặc dù không thể trị tận gốc nhưng cũng có thể quản lý được cảm xúc cơ bản nhất.
Bây giờ ngoại trừ dùng thuốc trong thời gian dài, gần như không cần áp dụng bất kỳ biện pháp hỗ trợ nào nữa, chỉ là lúc trước có một lần đang có xu hướng tốt lên thì cậu lại mơ thấy ác mộng, ác mộng đó khiến tiềm thức cậu nổi lên ý định t* sát, cho nên sau đó trị liệu bằng liệu pháp sốc điện làm cậu mỗi lần tỉnh lại đều đau đớn vạn phần, cũng may bây giờ không có trở ngại gì lớn.
"Đang nghĩ gì thế?" Trần Tiện lái xe, thấy Chu Liệu đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Không có gì, ngẩn người tôi"
"Mà ngày mai không có tiết, chỉ có hoạt động của câu lạc bộ thôi mày đến trường làm gì?"
"Thì đi xem thôi, góp vui tý, dù sao tao cũng là sinh viên"
"Mày cũng biết mày là sinh viên hả, nếu mai mọi người nhìn thấy mày chắc phải chấn động lắm"
Chu Liệu bật cười: "Hóa ra tao nổi tiếng vậy à, suýt thì quên luôn"
"Thế mà mày cũng quên được? không phải mày quên lúc trước mình là trai đểu luôn chứ? Tao thấy ngày mai mày đi chỉ để ngắm xem có em khóa dưới nào vừa mắt không thôi"
"Đùa chứ, tao quên luôn này" khóe môi Chu Liệu đầy ý cười.
"Cứ giả bộ đi" Trần Tiện trợn mắt trắng: "Nhưng mà mày có biết cái người chuẩn bị đến trường học mình không?"
"Ai cơ?"
"Không phải năm nay hot lắm à, sinh viên vũ đạo ở thành phố C sau khi thi Đại học xong còn được phỏng vấn ấy, trông trong sáng lắm"
Chu Liệu chưa từng để ý, trước kia cậu từng hẹn hò với cả tá sinh viên ngành nghệ thuật, loại gì cũng có: "Không phải toàn một kiểu hết à"
"Em này mới tròn 18"
Chu Liệu nhướn mày: "Bạn gái bây giờ của mày có biết không?"
"Bạn gái gì chứ, đôi bên cùng có lợi thôi" Trần Tiện gõ lên vô lăng: "Tao còn sợ ngày mai mày về trường bị người ta đánh ấy"
"Ai dám đánh tao?"
"Cả đống gái đẹp từng bị mày trap đó, có nhớ Linh Dương không"
Chu Liệu hơi sững lại, hai mắt híp vào: "Tao còn chưa cả động vào cô ấy, mà đã gọi là trap rồi? hơn nữa cũng đâu phải trường mình"
"Bạch Linh thì sao?"
Trần Tiện nói ra cái tên này Chu Liệu đột nhiên không nói gì nữa, cậu ta không biết vết thương của Chu Liệu cụ thể bao gồm những gì, thấy người kia đột nhiên im lặng, cậu ta tưởng là nói sai gì rồi, cho nên lái xe đến nơi rồi lập tức đổi chủ đề.
"Thời tiết hôm nay cũng khá tốt"
"Tốt hơn là mùa Đông"
Đợi sau khi Trần Tiện đỗ hẳn xe lại, Chu Liệu lập tức xuống xe, nhanh chóng bước vào tiệm 4S còn nhanh hơn cả chính chủ.
"Mày chuyển xe này tới kiểu gì?"
"Tao bảo bọn họ lái qua đây, nhân viên sale tao quen nói là được" Trần Tiện khóa cửa xe lại.
"Cậu Trần, cậu Chu đến rồi à" nhân viên bán hàng phụ trách đón tiếp mỉm cười híp mắt, gật đầu khom lưng đi theo.
Bởi vì hôm nay chơi bida Chu Liệu thắng, cho nên tấm vải đậy trên xe cũng là do Chu Liệu kéo xuống, tiền là Trần Tiện bỏ ra nhưng có bao nhiêu mặt mũi toàn là Chu Liệu hưởng hết. Pháo giấy nhỏ ở hai bên được bắn lên, Chu Liệu cầm lấy chìa khóa, lúc này không biết ai mới là chủ nhân chiếc xe.
Trần Tiện xin người nhà mãi mới mua được chiếc xe này, ngày ngày phải chạy theo chân ba mình đi làm việc làm kinh doanh, phải thêm cả ông bà cùng hùa vào mới miễng cưỡng đồng ý. Siêu xe ở nhà Chu Liệu đã quá nhiều, hơn nữa từ sáng đến tối cậu chỉ ở bệnh viện, ở nhà đã có một chiếc Bugatti*, cho nên ba mẹ cũng sẽ không mua cho cậu siêu xe nào tầm giá này nữa.
(* Siêu xe Bugatti: Automobiles Ettore Bugatti là hãng siêu xe hiệu năng cao (gọi tắt Bugatti) của Pháp. Thành lập từ năm 1908 bởi nhà thiết kế gốc Ý là Ettore Bugatti. Giá tham khảo từ 32-133 tỷ VND)
Khoảnh khắc tấm vải được kéo xuống lộ ra chiếc Koenigsegg màu đen tuyền, mọi người xung quanh đều tròn xoe mắt, ánh sáng đèn trần chiếu xuống khiến chiếc xe hào nhoáng chói mắt vô cùng, đúng chất kẻ thống trị mọi con đường.
Chu Liệu cảm thấy huyết dịch cả người đang điên cuồng cuộn trào, bàn tay đã không thể chờ đợi nữa mở cửa xe ra.
"Khá quá nhỉ, mày tậu được cả One:1* luôn"
"Thế nào, ngày mai lái đến trường học đi" Trần Tiện ôm tay, đá lông mày một cái.
(*Koenigsegg One:1: được biết đến với danh nghĩa là một trong những chiếc siêu xe nhanh nhất thế giới ở thời điểm hiện tại. Đây cũng là chiếc "Mega Car" đầu tiên trên thế giới với công suất cực đại 1 Megawatt (1.360 mã lực). Giá khoảng hơn 230 tỷ VND). Mấy cháu này chơi xe đáng sợ vãi =)))
"Làm lố quá" Chu Liệu bình thường khá là khoa trương, nhưng trước kia cậu vẫn biết mình là sinh viên, lái xe đến trường khai giảng cũng coi như khá khiêm tốn, không cùng đẳng cấp với chiếc Koenigsegg này.
"Thế có đi bar không?"
"Không đi"
"Không đi thật?"
"Về chơi game" Chu Liệu nói rồi ngồi vào trong xe: "Mấy loại thuốc này uống xong dễ buồn ngủ, đi bar tao không thức được"
Trần Tiện chép miệng: "Mày không lái thì mai tao lái, tao còn muốn thử đua rally* nữa"
( * Đua xe rally: là một hình thức đua xe thể thao đặc biệt, nơi các tay đua phải điều khiển xe qua những đoạn đường gồ ghề, đa dạng và thường rất khó khăn. Không giống như các cuộc đua trên đường đua cố định, đua Rally diễn ra trên các địa hình tự nhiên, bao gồm đường mòn, sa mạc, núi non và rừng rậm)
"Được, cũng năm cuối rồi, mày lái đi để mà ra vẻ với tân sinh viên"
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người thật sự đã lái Koenigsegg đến trường, còn chưa cả tới trường học, chỉ cần đi trên đường thôi cũng được bao người chú ý đến chiếc xe này.
"Thích không"
Tiếng nhạc rap chói tai vang lên trong xe, Trần Tiện châm một điếu thuốc nhìn sang Chu Liệu ở ghế phó lái.
"Ra vẻ" Chu Liệu đánh giá rất đơn giản.
Trần Tiện đúng là mua về để ra vẻ mà, không khoe thì ai mua làm gì. Lúc lái đến trường học, đám bạn đều xúm đến, đứng bên cạnh vừa sờ vừa chụp ảnh.
Chu Liệu khóa xe lại, đút tay vào túi quần, cậu đứng bên cạnh đợi đến mất kiên nhẫn: "Có đi không"
"Tới đây tới đây, anh Liệu" một trong số người đó ngẩng đầu lên: "Anh Liệu nay đẹp trai thế, đến đây để tìm con mồi à"
"Ông đây có ngày nào không đẹp trai?"
Sau khi Chu Liệu ra ngoài đã đi cắt lại mái tóc trước kia bị bỏ mặc trong thời gian dài, còn tìm thợ tóc đến cạo Undercut kiểu Mỹ, vốn dĩ ngũ quan cậu đã có góc cạnh, cắt tóc xong cả người lại toát lên vẻ badboy trước kia.
Hôm nay cậu lại mặc một chiếc áo có mũ, bên dưới mặc quần đùi thể thao, còn chưa đi tới khu sân trường đông người đã có mấy nữ sinh lén nhìn qua.
"Đúng thật, chẳng có lúc nào là xấu cả" người kia nói rồi khoác tay lên vai Chu Liệu: "Đi đi đi"
Bởi vì là mùa khai giảng, rất nhiều câu lạc bộ đều đứng ở ngoài để tuyển thành viên mới, còn có đủ loại biểu diễn tiết mục và hoạt động, sinh viên mới sinh viên cũ đều đến khá đông. Chu Liệu nhìn sân trường quen thuộc, đột nhiên có chút hoảng hốt, cứ như đang ở trong mơ vậy, cảm giác không được chân thực.
"Kể ra ở Đại học lâu thế rồi, tao vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào cả"
Chu Liệu quay đầu nhìn sang Trần Tiện: "Mấy cái đó thì có gì hay mà tham gia"
"Làm hoạt động cho vui thôi, tiếc là tao chẳng có thú vui nào chân chính"
Trần Tiện nói đoạn, bước chân đột nhiên dừng lại, bên cạnh có hotgirl của câu lạc bộ nhảy đường phố ăn mặc rất bắt mắt vừa nhảy vừa chào đón, tân sinh viên vây lại rất đông.
"Đó không phải là người yêu cũ của anh Liệu à? Tên gì ấy nhỉ?"
"Tao cũng quên rồi, không phải cô ấy múa ba lê à?" Trần Tiện liếc mắt qua, sau đó nhìn sang Chu Liệu: "Tên gì nhỉ?"
Chu Liệu nhìn cô gái xinh đẹp đang nhảy đường phố ở trước mặt, đầu óc đảo một vòng, lúc chạm mắt với đối phương, người kia hiển nhiên có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã chuyển tầm mắt đi nơi khác, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
"Tao cũng quên rồi"
Người cậu từng hẹn hò quá nhiều, phần lớn đều là chơi cho vui, làm sao nhớ được tên.
Nhưng không biết có phải lâu rồi không ra ngoài không, cũng không tiếp xúc gì nhiều với nữ sinh, Chu Liệu nhìn những cô gái với vóc dáng thon dài, mặt mày sáng sủa trước mắt, cũng nổi lên cảm giác rục rịch lâu không có, thế nhưng đã không còn mạnh mẽ như trước, không biết có phải do uống thuốc nhiều làm con người không nổi lên hứng thú ở phương diện đó nữa hay không.
Chỉ có một điều rất chắc chắn, là bản năng cậu vẫn bị các cô gái xinh đẹp thu hút.
"Anh Liệu, em nó đang nhìn anh kìa"
"Nhìn có là gì, đấy là nghiện lại còn ngại, chắc ở đó đợi anh đến tìm đấy"
Chu Liệu nhìn cô gái kia đã nhảy xong xuống sân khấu, đang ở bên cạnh uống nước, tầm mắt vẫn bâng quơ liếc qua bên này.
"Không ăn cỏ nhai lại, đi đánh bóng không, lâu lắm rồi không đánh ở trường"
"Được thôi, nhưng mà đông người quá, có khi đợi mình chen qua đó thì sân bóng bị chiếm mất rồi"
"Bạch Linh, người cậu gọi ấy đến chưa?"
Nghe thấy tiếng, Bạch Linh nghiêng đầu qua nhìn, tay cầm giấy tuyên truyền phe phẩy làm quạt: "Đến rồi, đi cầm ghế giúp chúng ta rồi"
"Sao con trai học thiết kế đồ họa ít thế, chán muốn chết"
"Tôi không phải con trai hả?" cậu trai nhuộm tóc màu hồng, mặt chát đầy phấn ở phía sau trợn mắt trắng: "Có ý gì đây?"
"Cái dáng người này của cậu còn chẳng bằng tôi nữa. Để cậu bê đồ thà đừng bê còn hơn"
"Bê đi cả một đoạn đường dài như thế, nay người vừa đông vừa...."
"Xin nhường đường chút"
Cậu trai tóc hồng còn chưa nói xong đã bị cắt ngang. Cậu ta quay đầu nhìn, người phía sau cao hơn mình cả nửa cái đầu, ánh sáng sau lưng đều bị che khuất. Gương mặt của đối phương không có bất kỳ biểu cảm gì, hơi thở âm u khác người, nhưng mà được cái ngũ quan rất đẹp, có điều lạnh lùng cứng ngắc làm người ta không dám nhìn lâu, mới đầu cậu ta hơi thất thần, ngẩn người trong ba giây sau đó lập tức đứng tránh qua một bên.
Bạch Linh thấy người kia đã tới, mặt mày vui vẻ quay người lấy cho hắn một chai nước khoáng: "Cảm ơn nhiều nhé, tớ cứ tưởng nay cậu phải đến công ty"
"Một tuần ba hoặc bốn ngày" Tần Trạm nhận lấy rồi thấp giọng nói cảm ơn.
"Năm cuối này cậu có nhiều tiết học không?"
"Không nhiều"
Người bên cạnh muốn nói chuyện với Tần Trạm, nhưng mà hồi lâu sau vẫn không dám mở miệng, cuối cùng mới dùng ánh mắt ám chỉ với Bạch Linh.
"Ồ phải rồi Tần Trạm, buổi trưa bọn mình cùng ăn cơm đi, hôm nay khá nóng, cậu cũng chuyển giúp tớ nhiều đồ thế này"
Cậu trai tóc hồng ở bên cạnh chớp chớp đôi mắt mong chờ, muốn nhìn Tần Trạm thêm mấy cái nhưng lại không dám.
"Được"
Đám người Chu Liệu chen chúc vào giữa đám đông, thỉnh thoảng lại có người trong câu lạc bộ phát giấy tuyên truyền cho bọn họ, còn có vài người nhận ra Chu Liệu đều kinh ngạc chào hỏi.
Mắt thấy đã sắp tới sân bóng, lại có một đơn tuyên truyền nữa đưa đến trước mặt.
"Bạn học, có hứng thú với vẽ tranh không? Bây giờ quét mã đăng ký, có thể tham gia quay ô may mắn để nhận quà đó!"
Chu Liệu không cả nhìn, cho đến khi bàn tay người trước mặt đột nhiên khựng lại chắn đường cậu, cậu mới mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ có điều lúc quay đầu qua cậu đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong tay người đó cầm nước, đứng cùng với một người trông như là giáo viên.
Biểu cảm gương mặt đó ngàn năm không đổi, trông lạnh lùng điềm nhiên, âm u nhưng lại sâu sắc, là sự lặng thinh yên tĩnh dưới một chiếc giếng khô bị bỏ hoang, ánh tà dương le lói giữa những tán cây chiếu xuống, hắn giống như mặt biển không gợn sóng mà cũng giống như một vực sâu tăm tối không nhìn thấy đáy.
Chỉ thấy giáo viên kia nói gì đó, đối phương khẽ gật đầu, nói xong thì xoay người rời đi.
Chu Liệu đột nhiên đứng chôn chân tại chỗ như không thể cử động, cả người toát đầy mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.