Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 49: Hoảng loạn bỏ chạy




Chu Liệu siết chặt nắm đấm, sau đó quay người lại mở khóa cửa, cậu nhìn người đàn ông đứng ở ngoài, sắc mặt đen như đít nồi.
"Ông đang phá cửa à?"
Người đó nhìn thấy hai người con trai đứng bên trong, một người thì hung dữ, một người thì lầm lì, lại còn cao hơn mình cả cái đầu, cơn giận vừa nãy lập tức lui xuống, chỉ nhẫn nhịn bước vào trong.
"Không ấy, ai bảo cậu khóa làm gì"
Nói xong thì đi vào một gian phòng đi vệ sinh.
Cuộc nói chuyện bị cắt đứt, không ai tiếp tục nữa. Tần Trạm chỉ nhìn Chu Liệu một cái rồi vòng qua người cậu rời khỏi nhà vệ sinh.
"Đm"
Ngọn lửa trong lòng Chu Liệu không nơi giải tỏa, nhìn bóng lưng rời đi của Tần Trạm, cậu đá một phát lên cánh cửa phòng mà người kia vừa bước vào, làm người đang đi vệ sinh trong đó giật bắn mình.
Sau ngày hôm đó, cậu và Tần Trạm có từng đụng mặt ở trong trường mấy lần, bởi vì cậu hay đi tìm đám Trần Tiện để ăn cơm, chơi bóng, còn bình thường Tần Trạm toàn ở mình trong góc, thu dọn cặp sách xong thì đi ra ngoài, vẻ lầm lì chẳng giống ai nhưng lại bắt mắt chưa từng có.
Đối phương vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước, cứ như không nhìn thấy mình. Chu Liệu cũng không biết có phải mình không nuốt được cơn tức này không, bản thân cậu trước kia vốn đã kiêu ngạo, bây giờ đối mặt với bộ dáng này của đối phương, cho dù cả người như có phản ứng của kẻ nghiện sau khi cai thuốc, nhưng cậu sẽ không để mình nhìn Tần Trạm thêm một giây nào nữa.
Cứ như người nhìn trước sẽ là người thua.
Cả một tuần nay cậu đều mất ngủ, còn nghiêm trọng hơn cả trước đó, cho dù từ lúc ra ngoài cậu vẫn luôn giữ thói quen ở trong nhà kho, dùng còng tay trói mình lại trên giường, nhưng bây giờ cứ đến tối vừa nhắm mắt là lại hiện lên gương mặt vừa khiến mình chán ghét lại khát vọng, cậu sắp bị dày vò đến điên rồi.
Mấy hôm này cậu có đến gặp bác sĩ tâm lý một lần, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
"Tiết này tao sắp ngủ gật luôn rồi" Trần Tiện dựa vào ghế xoay bút, lúc sau cầm Ipad lên.
Chu Liệu đeo cặp sách lên một bên vai, mất kiên nhẫn đứng ở trước bàn bọn họ: "Nhanh lên"
"Tối nay có hoạt động gì?" một người nhuộm tóc vàng ghé người qua.
"Chơi bóng? Đua xe, đánh bài, hay là?" Trần Tiện nhìn Chu Liệu một cái.
Chu Liệu đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ trong trẻo quen thuộc: "Tần Trạm!"
Cậu quay đầu nhìn, Bạch Linh mặc một chiếc váy dài, đang đứng ở cửa đợi Tần Trạm, từ góc độ của đối phương chắc là không nhìn thấy cậu. Tần Trạm vừa nói chuyện xong với giáo viên trên bục giảng, sau đó quay lại khẽ gật đầu với Bạch Linh rồi về vị trí ngồi thu dọn đồ đạc, từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía bọn họ.
"Cô gái này có phải chia tay anh Liệu xong thì làm thân với Tần Trạm rồi?"
Trần Tiện cũng hóng hớt liếc qua, bởi vì có vài chuyện xảy ra trong quá khứ nên cậu ta biết Tần Trạm làm gia sư cho nhà Bạch Linh: "Chắc không đâu, Tần Trạm mà yêu đương á, mày đừng có dọa chết người"
"Nhưng mà em thấy hai người đó hay đi với nhau lắm, có lúc còn ngồi chung tàu điện ngầm về"
Tên tóc vàng nhìn Tần Trạm đi ra ngoài cửa, mặc dù hai người không có hành động thân mật nào nhưng tính cách như Tần Trạm mà lại thân thiết với một cô gái làm hắn ta thấy kỳ lạ, nhất là khi thấy Tần Trạm xách cặp hộ cho Bạch Linh, cô gái mỉm cười nói cảm ơn, thì càng thêm chấn động.
"Mẹ kiếp, ai dám bảo bọn họ chưa hẹn hò?"
Trần Tiện im lặng một lúc, việc đầu tiên là nhìn sang Chu Liệu, quả nhiên người này đang nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người kia, mặt tối sầm xuống, cảm giác cứ như một giây sau là xông lên đánh người vậy.
Cậu ta đoán nhẩm chắc là lòng tự tôn của Chu Liệu không chấp nhận được, dù sao thì cô gái từng theo đuôi mình giờ lại thân thiết với người mình ghét, đổi lại là tên con trai nào cũng không thể chịu được. Chỉ là Trần Tiện không hiểu, Bạch Linh trông cũng bình thường, không phải kiểu Chu Liệu thích, làm gì phải bực bội chỉ vì ghét Tần Trạm như vậy.
"Mày đừng có nhắm vào Bạch Linh nữa, cô ấy chắc chắn không để ý mày nữa đâu" trước kia Trần Tiện đã thấy kiểu con gái như Bạch Linh không cùng một thế giới với bọn họ, nếu không phải Chu Liệu đột nhiên nghỉ học, không thì nhất định sẽ tổn thương càng sâu hơn: "Mày cũng mặc kệ Tần Trạm đi, bọn họ quen nhau bao lâu rồi, nói không chừng là thuận đường về nhà làm gia sư, đừng có quan tâm hai người họ nữa, mày muốn ngủ với kiểu nào mà chẳng có"
Chu Liệu quay đầu phì cười: "Ai nói với mày là tao quan tâm?"
Trần Tiện thầm phỉ báng trong lòng nhưng không dám mở miệng: "Không quan tâm thì tốt"
"Để tao nghĩ xem nào" Chu Liệu khẽ híp mắt lại: "Tối nay đi bar đi, lâu lắm tao không đi rồi"
Lúc này mấy người kia đều chấn động: "Thật hả anh Liệu, em còn tưởng anh uống thuốc không còn hứng thú gì với mấy chuyện kia rồi chứ"
Trần Tiện hơi ngạc nhiên, dù sao thì Chu Liệu đã ra ngoài lâu thế rồi nhưng chưa từng đi lần nào, mỗi lần đều chơi được một lúc, uống thuốc rồi là dễ buồn ngủ, dần dà bình thường bọn họ đều đi chơi game, không thì là xe hoặc đánh bài.
"Được thôi, tiện thể ngắm gái xinh, phải cho tao xem mày của trước kia thôi"
Trong quán bar rượu xanh đèn đỏ, thỉnh thoáng có ánh đèn neon lướt qua chiếu lên cơ thể mềm mại đang lắc lư trên sàn nhảy, vừa ái muội lại khiến máu nóng trào dâng.
Bàn bọn họ mỗi người đều ôm một người trong lòng, mấy thùng rượu Champange Át Bích đặt đó chính là chứng minh tốt nhất cho tiền bạc và quyền lực, cộng thêm ngoại hình đẹp mắt, mấy cô gái tự tin về bản thân đều đến bàn bọn họ để thể hiện.
Chu Liệu siết lấy chai rượu, sắc mặt không được tốt lắm.
Trước kia âm nhạc xập xình như thuốc trợ hứng được bơm nước tăng lực, nhưng hiện tại ăn cơm tối uống thuốc xong, cậu chỉ thấy sự ồn ào trước nay chưa từng có, da đầu sắp nổ tung đến nơi, ngay cả ánh đèn neon thỉnh thoảng lướt qua cũng khiến cậu ghét bỏ.
Chu Liệu uống một hợp rượu lớn, nhìn người bạn đang hôn môi với một cô gái, trong đầu đột nhiên nhảy ra gương mặt của Tần Trạm.
Cậu hít sâu một hơi, lập tức nghiêng đầu qua. Hình ảnh Tần Trạm và Bạch Linh rời đi ngày hôm nay lại lặp đi lặp lại trong đầu, cậu đặt mạnh chai rượu xuống như sắp đập vỡ thân chai đến nơi, một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực.
Dựa vào cái gì mà Tần Trạm có thể ung dung đi về phía trước, dựa vào cái gì mà Tần Trạm qua lại với con gái, dựa vào cái gì mà hắn đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Vừa nghĩ tới Bạch Linh và Tần Trạm có thể cũng sẽ làm những chuyện mà bọn họ từng làm trước kia, lồng ngực cậu lại phát đau, cảm giác đau đớn này không liên quan đến tình cảm nào khác, mà chỉ là những chuyện mà họ từng làm khi ở trong thế giới của hai người, bây giờ lặp lại nguyên si ở trên một người khác, mà những đau đớn trong quá khứ chỉ có mình cậu chịu đựng, vùng vẫy trong đầm lầy.
Loại quan hệ không cân bằng này, thậm chí còn khiến cậu muốn bóp nát Tần Trạm.
"Chào em đẹp trai, bây giờ chỉ có một mình em sao?" giọng nữ vui tai vang lên: "Nếu có thể thì, ngồi bên cạnh em nhé?"
Chu Liệu nghe vậy quay ra nhìn, thu cảm xúc trong mắt lại. Cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt hút hồn, mặc một chiếc váy hai dây màu đen bó sát, đường nét dáng người rất đầy đặn, đang cầm một ly rượu chờ đợi ý kiến của cậu.
"Ừm"
"Sao thế? Không vui à?" cô gái là khách quen ở đây, mặc dù chưa từng gặp Chu Liệu, nhưng cũng biết mấy người đẹp trai nhiều tiền mới là mục tiêu, cô ngồi xuống bên cạnh Chu Liệu rất tự nhiên, dán sát môi lại thì thầm vào tai cậu: "Chị giúp em được không?"
Đã rất lâu rồi Chu Liệu không tiếp xúc với phụ nữ ở cự ly gần mà có ý đồ khác, lúc đối phương nói chuyện làm vành tai cậu hơi tê dại.
Cậu nghĩ đến Bạch Linh và Tần Trạm, bèn cong môi cười thử tìm lại cảm giác trước kia: "Chị định, giúp tôi như thế nào?"
"Em trai, em muốn chị giúp như nào?" cô gái tiến sát lại, đôi mắt hạnh nhân mang theo chút mờ mịt mê say, cô nhìn sang mấy người kia: "Giống như bọn họ?"
Đám người xung quanh người thì hôn, người thì ôm, còn lại thì đều đang nhảy nhót trên sàn nhảy.
Chu Liệu nhìn bờ môi cô, nội tâm đột nhiên có sự mâu thuẫn kỳ lạ không thể nói rõ, cậu vẫn thích con gái là sự thật, ngoại hình và vóc dáng xinh đẹp của các cô gái vẫn khiến tâm lý và sinh lý cậu bị thu hút theo bản năng, nhưng đồng thời tận đáy lòng cũng sinh ra loại kháng cự khó hiểu, khó mà tìm được căn nguyên, nhưng lại khiến cậu vô cùng buồn bực.
"Được thôi, nhưng có nhanh quá không?"
"Đều đã thành niên rồi" cô gái nhìn Chu Liệu cứ nhìn chằm chằm vào môi mình, cô khẽ bật cười, vươn tay bắt lấy gáy cậu, sau đó hôn lên.
Mới đầu nụ hôn này rất nhẹ nhàng, Chu Liệu cũng chỉ đang thích ứng, sau đó dần trở nên mạnh mẽ. Môi đối phương rất mềm, không hề giống với bờ môi mỏng lạnh lẽo của người kia, cũng không giống với nụ hôn như đánh lộn cùng với dục vọng chinh phục theo bản năng đầy mạnh mẽ, nụ hôn này đều do cậu làm chủ, còn có thể ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ của nữ giới, vị trí ngồi hơi mập mờ ái muội làm cậu choáng váng vì bầu không khí này.
"Em biết hôn ghê" cô gái nhân lúc tách ra luồn tay vào tóc cậu: "Chắc từng hôn không ít người nhỉ"
Trong đầu Chu Liệu đột nhiên hiện ra hình ảnh Tần Trạm và Bạch Linh cũng làm như vậy, ánh mắt cậu âm u không rõ, sau đó bóp lấy cằm cô gái lại hôn lên, như muốn che lấp đi thứ trong đầu.
"Lúc này sao phải nhắc đến người khác?"
..........
"Ưm...nhẹ chút"
Cô gái bị ấn lên cửa nhà vệ sinh, nửa từ chối nửa tiếp nhận đánh vào vai Chu Liệu, nhưng lại bị đối phương bắt lấy cổ tay sau đó môi lưỡi hai người lại cuốn vào nhau.
Trong nhà vệ sinh của quán bar cũng không chỉ có hai bọn họ, còn nghe được tiếng động ở cách vách, càng tô điểm thêm cho bầu không khí này.
Cô vắt tay lên cổ Chu Liệu, tận hưởng bàn tay đối phương đang ôm lấy eo mình, nụ hôn trải dọc từ môi xuống xương quai xanh, chỉ cảm thán hôm nay đã tìm đúng người.
Đến khi Chu Liệu mút lấy xương quai xanh, cô mới khó nhịn rên lên, ngoài ra bàn tay cô cũng lần mò đi giúp đối phương, bàn tay trên cổ rất nhanh đã vuốt xuống dưới ngực.
Cô chống tay lên ngực Chu Liệu, vô thức vuốt ve, chỉ là đột nhiên cô dừng lại, mà một giây sau người kia cũng lập tức dừng động tác.
Cô còn chưa phản ứng kịp, tưởng là Chu Liệu bị làm sao: "Em còn gắn cả cái này hả, có đau không?"
Thế nhưng cậu không trả lời gì, biểu cảm đã không còn giống một con báo săn đầy dục vọng như khi nãy, sắc mặt bây giờ khó coi đến cực điểm, cứ như bão táp sắp kéo đến.
Cô hơi gượng gạo: "Xin lỗi...là chị ấn đau em à?"
Chu Liệu không nói gì, nơi đó hơi đau nhức, nhưng cũng giống như một ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, nhưng đang tuyên bố với cậu là ai đã chính tay xuyên qua da thịt này, là ai đã đem đến cho cậu đau khổ cùng cực lạc, còn có bọn họ lúc đó, đang làm gì.
Cũng giống như bây giờ, tràn đầy dục vọng, khao khát lẫn nhau.
Cậu nhìn cô gái trước mặt, gương mặt đó mờ ảo mấy lần rồi đột nhiên trùng khớp với Tần Trạm, dạ dày cậu đột nhiên co rút, sau đó quay người nôn khan.
Gương mặt cô gái lập tức nhăn nhó, dù sao thì Chu Liệu cũng chưa uống bao nhiêu: "Làm cái gì đấy! Không chơi được thì đừng có chơi!"
Chu Liệu ôm lấy bụng, chịu đựng sự chán ghét choáng váng mặt mày, vị trí trên ngực ấy đau nhức như bị viêm khiến cả người cậu khó chịu.
Dưới lời oán trách của cô gái, cậu đẩy mạnh cánh cửa nhà vệ sinh ra, hoảng loạn bỏ chạy.
.....
Lời tác giả: tâm lý rất là phức tạp của Chu Liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.