Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 56: Số điện thoại




Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của Chu Liệu từ bao lâu nay mà không cần phải dựa vào thuốc, mặc dù căn phòng này cách âm rất kém, tiếng mưa rơi bên ngoài, tiếng người nói chuyện ở cách vách, tiếng đặt để đồ đạc ở ngoài ban công, ngay cả tiếng dọn rác ở ngoài đường cũng nghe rõ mồn một, nhưng Chu Liệu vẫn ngủ thiếp đi.
Thậm chí cậu còn chẳng nhớ đã ngủ từ lúc nào, sau khi cơ thể và tâm lý mệt mỏi có được sự vỗ về, chỉ còn lại cơn buồn ngủ vô tận.
Ngày hôm sau lúc Chu Liệu tỉnh lại đã không thấy người bên cạnh đâu nữa, một chiếc còng tay khác đã bị mở khóa, nằm lạc lõng ở bên cạnh. Đôi mắt Chu Liệu khép mở mấy lần, mọi thứ xảy ra ngày hôm qua dần kéo về đại não.
Rõ ràng buổi sáng còn t* sát bị đưa vào viện, sao buổi tối đã nằm trên giường của Tần Trạm rồi....
Cậu vắt tay lên trán, hít sâu một hơi, thoáng chốc không biết gọi tên cảm xúc trong lòng hiện giờ là gì. Chu Liệu mò đến điện thoại đặt bên cạnh xem thời gian, thế mà cậu đã ngủ đến tận hai giờ chiều, nhưng mà may là nay không có tiết, hôm nay cũng không có việc gì phải làm nên không lo bị chậm trễ.
Cậu dậy khỏi giường, lúc đi đến phòng vệ sinh còn nhìn thấy có một chiếc bát để trên kệ bếp, bên trong có trứng luộc và màn thầu trắng, bên cạnh có một chiếc chìa khóa, phía dưới còn đặt tờ giấy.
Trên đó là nét chữ thưa thớt uốn lượn: đồ ăn sáng và chìa khóa, nguội rồi thì cho vào nồi hâm nóng.
Chu Liệu nhìn mấy câu chữ này cũng tưởng tượng được ra gương mặt lạnh lùng của hắn khi viết xuống. Cậu cầm chìa khóa lên mở chiếc khóa trên cổ tay mình ra rồi đi vào phòng vệ sinh tắm qua một chút, sau đó ăn bữa sáng mà Tần Trạm để lại cho mình.
Lúc ra khỏi nhà Tần Trạm, cậu lại cảm thán một lần nữa cái nơi thật sự không giống cho người ở này, từ lúc đóng cửa lại phải rất cố gắng mới không lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Chu Liệu vừa cao ráo vừa thời thượng, người đắp toàn đồ đắt tiền không hề giống như ở chỗ này. Cho nên ánh mắt nhìn cậu chằm chằm rất lộ liễu. Chu Liệu cả người mất tự nhiên rời khỏi đó, có điều lúc đi vẫn mở điện thoại ra xem định vị, xác định chỗ ở của Tần Trạm.
Từ sau ngày rời khỏi nhà Tần Trạm đó, đã hơn một tuần bọn họ chẳng có bất kỳ liên lạc nào. Nói ra thì, đã quen biết lâu vậy rồi mà đến giờ giữa hai người vẫn không có phương thức liên lạc của nhau, cho dù có gặp ở trường thì bọn họ vẫn như hai người ở hai thế giới song song, bất kể ai cũng không hề nghĩ rằng giữa họ có giao lưu gì.
Chu Liệu vẫn là một công tử chói mắt, bên cạnh luôn có một đám nam sinh cũng nổi tiếng giống cậu vây quanh, mà Tần Trạm thì vẫn như trước kia, chỉ lặng lẽ một mình đi trong sân trường, là một người vô hình không ai để ý đến.
Thành phố C nổi tiếng với bầu trời thường xuyên âm u, vừa mới vào Thu là mùa mưa liên miên không dứt, từ ngày đó chưa thấy nắng lên hôm nào.
Phần lớn thời gian Tần Trạm không đi đến trường học là lại đến công ty làm.
Chu Liệu biết lúc nào thì Tần Trạm có tiết, bình thường cứ thứ Ba là hắn sẽ đến trường, mà mỗi thứ Ba tan học xong cậu lại đi chơi bóng, ăn cơm cùng đám Trần Tiện. Có điều lần này lúc đợi ở dưới lầu, Chu Liệu hơi do dự, vì sợ gặp phải Tần Trạm.
Cậu thấy mình đê tiện quá thể, ngày đó bị áp lực lớn đè xuống khiến trái tim không chịu đựng được nữa, nói một hơi hết sạch, bây giờ nghĩ lại mấy câu ấy mà ngượng, nhất là những chuyện mà hai người bọn họ làm sau đó, cậu không biết phải đối mặt với Tần Trạm như thế nào nữa.
Mà mấu chốt là cậu vừa mới trap Bạch Linh xong giờ lại quay ra hôn môi với đối tượng hiện tại của cô, dù mình có vô đạo đức thế nào đi nữa thì cậu vẫn muốn cho mình một cái tát, không thể trách Bạch Linh vừa nhìn thấy cậu là ghê tởm.
Lúc đám Trần Tiện đi xuống từ cầu thang mặt mày ai nấy đều không dễ chọc, làm người đi bên cạnh cũng phải nhường đường cho qua.
"Đi đâu ăn?" Trần Tiện nhìn Chu Liệu ngồi trên ghế bên ngoài đang nghịch điện thoại.
"Đâu cũng được" Chu Liệu ngẩng đầu lên
"Đi ăn vịt nướng ở đường chính đi"
"Nghe nói hôm nay căng tin có Maocai* người bên cạnh quay đầu qua nói.
(*Maocai là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô, thuộc Tứ Xuyên, Trung Quốc. Nó bao gồm nhiều loại rau cũng như thịt và / hoặc cá trong nước sốt mala)
"Không muốn ăn ở căng tin" Trần Tiện cau mày
"Thế thì ăn vịt nướng" Chu Liệu đút điện thoại vào tút, cậu không cầm ô, chỉ đội một cái mũ lưỡi trai trên đầu, sau đó kéo mũ áo hoodie lên, đứng vào chung ô với Trần Tiện: "Mày muốn ăn gì thì anh em ăn với mày"
"Hiểu chuyện" Trần Tiện nghe vậy lại ra vẻ.
Cả đám cùng đi lên phía trước mấy bước, kết quả Trần Tiện quay đầu lại thấy Chu Liệu không xê dịch gì.
"Mày nhìn gì? Đợi ai à?"
Chu Liệu còn đang liếc tới cửa cầu thang, sau đó lập tức hoàn hồn lại, hơi lúng túng.
"Không có gì"
Cậu không nhìn thấy người đó, cũng không biết là vui mừng thở phào một hơi hay là tiếc nuối.
Mấy người cùng ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó đến nhà thể thao chơi bóng. Đến khoảng ba giờ chiều, đám Trần Tiện muốn đến trung tâm thành phố để chơi bowling, Chu Liệu đột nhiên nói mình đến thư viện.
"Mày đến thư viện làm gì? Mày còn biết học hả?" Trần Tiện hơi nghi hoặc.
"Mày chưa từng học năm ba à, sắp đến giữa kỳ rồi một đống bài tập"
Trần Tiện nghĩ đến tình trạng mấy ngày trước của Chu Liệu, chắc là chưa động vào chữ bài tập nào, bây giờ phải chạy tiến độ cũng bình thường, cho nên không thấy kỳ lạ nữa, dù sao thỉnh thoảng bọn họ cũng lê la ở thư viện.
"Ồ, thế mày đi đi, tối ăn cơm cùng không?"
"Đến lúc đó tao gửi tin nhắn cho"
"Được, vậy bọn tao đi đây" Trần Tiện không để ý nữa.
Đúng là Chu Liệu đến thư viện thật, mà chưa động vào chữ bài tập nào cũng là thật.
Lúc bước vào thư viện của khoa bọn họ, khoảnh khắc bị tri thức lấp đầy cậu vẫn không thấy quen cho lắm. Loại ghế đơn ở thư viện đều bị chiếm chỗ hết rồi, cậu chọn bừa một bàn lớn dành cho nhiều người ngồi xuống, sau đó lấy máy tính ra. Gần đó còn có mấy vị trí chỉ để máy tính và sách để chiếm chỗ, còn chẳng thấy người đâu.
Vốn vận động xong là muốn nghỉ ngơi, lại thêm tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Chu Liệu còn chưa gõ được mấy chữ đã bắt đầu gật gù, cậu cố gắng gượng thêm mười mấy giây mang tính tượng trưng, sau đó thuận theo ý chí bản thân nằm bò xuống bàn ngủ.
Cậu ngủ đến khi tự tỉnh lại, bên cạnh là tiếng gõ bàn phím cùng tiếng bút viết soạt soạt. Cậu xoa xoa mắt vài cái, vừa mới vươn người thì nhìn thấy người ngồi ở góc chéo bên trên mình, bàn tay chưa kịp hạ xuống bị đông cứng trong không khí.
Tần Trạm đeo kính mắt, gương mặt lạnh lùng gõ gì đó vào máy tính, ánh sáng màn hình phản chiếu lên mặt kính, càng làm nổi bật lên sự lạnh lùng trên gương mặt vốn đã băng giá đó, đối phương cũng không nhìn qua đây.
Chu Liệu không biết Tần Trạm ngồi ở đây từ lúc nào, cũng không biết hắn có thấy mình ngủ ở đây không. Cậu lập tức quay đầu đi, cũng bắt đầu nhìn vào máy tính của mình.
Có điều cậu là kiểu chỉ cần ngồi vào bàn học là thấy không khí cũng thú vị, có thể thi vào Đại học tốt, chuyên ngành tốt ở thành phố C một là do gia đình đập tiền vào mời đủ loại giáo viên đến học bổ túc 1:1, hai là dù ham chơi nhưng đầu óc cậu vẫn thuộc dạng thông minh.
Làm được một phần ba bài tập, tầm mắt Chu Liệu lại không nhịn được liếc lên trên, người kia vẫn đang chăm chỉ làm việc của mình, không hề bị quấy nhiễu.
Sắc trời tối dần, vài người lục tục rời khỏi thư viện, có người thì chắc đã đi ăn cơm, chiếc bàn nãy còn chật cứng người mà bây giờ chỉ còn lại ba bốn người. Chu Liệu lần sờ mãi cuối cùng cũng xong một bài tập đơn giản, lúc cậu vừa mới rời tay khỏi bàn phím cho cái cổ nghỉ ngơi, đột nhiên có người khẽ vỗ lên vai.
Cậu quay đầu nhìn thì thấy một cô gái vô cùng thanh thuần, cô khẽ đỏ mặt, hình như trước đó không quen mình.
"Cho hỏi có thể xin wechat cậu không? Vừa nãy thấy cậu đang làm bài tập nên ngại làm phiền"
Nếu là trước kia chắc là Chu Liệu sẽ không từ chối bất kỳ cô gái xinh đẹp nào trong trường, mặc dù câu hỏi này làm cậu hơi rục rịch, nhưng mà trong lòng như có một cán cân thăng bằng, không biết nên nghiêng về bên nào.
"Tạm thời không tiện"
Cậu vừa nói xong thì thấy tiếng cất máy tính ở bên cạnh, Tần Trạm đã đứng dậy đẩy ghế vào, chuẩn bị rời khỏi thư viện.
"Xin lỗi, làm phiền rồi" cô gái bị từ chối chỉ hơi lúng túng, rất nhanh đã đi về vị trí của mình.
Chu Liệu thấy Tần Trạm định đi, cậu đứng đậy khẽ gọi Tần Trạm một tiếng.
Đối phương dừng bước quay đầu nhìn.
"Cậu đi đâu?" Chu Liệu vừa nói cũng không quên thu dọn máy tính của mình, lúc cậu đi đến bên cạnh Tần Trạm, cảm giác gượng gạo và lúng túng đột nhiên ập đến, chỉ đành cố đấm ăn xôi tiếp tục nói: "Tôi thấy cậu có ô, cho nhờ một đoạn đi"
"Đến giờ rồi"
"Làm thêm sao?"
"Ừ"
Chu Liệu đi theo Tần Trạm ra khỏi thư viện. Chắc là vì gần đây trời mưa liên tục, trong sân trường chẳng còn thấy mấy ai nữa.
Tần Trạm vừa bật ô lên, Chu Liệu liền chui vào đứng cùng. Nói thật, cái ô này không đủ cho hai thanh niên cao lớn trưởng thành, đã vậy hai người còn cố cách ra một khoảng, gần như bên vai của cả hai đều bị mưa làm ướt, nhưng mà chẳng ai nói câu nào.
Mưa đêm rả rích, trong sân trường vắng lặng, đèn hoàng hôn chiếu xuống, mọi cảm xúc dường như đang khẽ nảy mầm.
"Cậu đi đâu?"
"Nhà xe"
Nói xong câu này, hai người họ lại im lặng, đợi đến khi đưa Chu Liệu đến nhà xe, Tần Trạm định xoay người rời đi.
"Này, tôi đưa cậu đi" Chu Liệu mở cửa siêu xe ra, đặt tay lên khung cửa, dáng cao chân dài đứng đó.
Tần Trạm ngoảnh đầu lại.
"Tiện đường, cửa hàng đó tôi đi thêm bảy tám phút nữa là đến" Chu Liệu thấy hắn không nhúc nhích: "Không phải tôi đã đi nhờ ô cậu à"
Tần Trạm không nói gì nữa, ngồi vào ghế phó lái trong xe Chu Liệu.
"Cảm ơn"
Từ trước đến nay ghế phó lái trong xe Chu Liệu hầu hết toàn là cho bao cô gái ngồi, nếu là một năm trước, có chết cậu cũng không tin là ngày hôm nay người ngồi ở vị trí ấy lại là ai.
Từ trường học đến cửa hàng tiện lợi ít thì cũng phải đi mất ba mươi phút, đêm tối trời mưa đường rất nhiều xe. Bọn họ không nói gì, trong xe bật một bài nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng, giọt mưa rơi trên cửa kính khiến cảnh đêm của thành phố trở nên mơ hồ, cùng với tiếng mưa rơi xào xạc, ngay cả sự im lặng cũng không còn lúng túng nữa.
Lúc đến gần cửa hàng Tần Trạm bảo Chu Liệu dừng ở đầu đường phía sau, sau đó định tháo dây an toàn xuống xe.
"Này"
Tần Trạm vừa định đẩy cửa thì nghe thấy giọng nói Chu Liệu vang lên, hắn đứng từ trên cao nhìn vào trong xe, bàn tay người kia đang đặt trên vô lăng, gương mặt hiện vẻ buồn bực pha lẫn ngượng ngùng, Chu Liệu túm lấy mái tóc đầy vẻ badboy của mình, sau đó lên tiếng như ra lệnh.
"Kết bạn Wechat đi"
"Không có"
Mí mắt Chu Liệu khẽ giật, không dám tin là ở thế kỷ 21 này rồi, còn là người làm trong công ty trò chơi mạng mà lại không dùng Wechat, theo bản năng cậu nghĩ rằng là Tần Trạm chỉ muốn từ chối mình mà thôi.
"Thế cậu giao tiếp với đồng nghiệp kiểu gì?"
"Phần mềm giao tiếp của doanh nghiệp"
"...."
Chu Liệu quay đầu qua, bàn tay siết chặt lấy vô lăng.
Người đang cầm ô ở bên ngoài lại đứng đó nhìn cậu, đột nhiên nói ra một dãy số.
"Cái gì?" Chu Liệu cau mày nhìn về phía Tần Trạm lần nữa.
"Số điện thoại"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.