Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 59: Nói cho tôi biết




"Đi về sao?" Chu Liệu hơi dừng lại.
"Đã qua chín giờ rồi"
"À" Chu Liệu không ngờ thời gian lại trôi nhanh vậy, cậu không biết miêu tả cảm giác trong lòng lúc này như thế nào: "Vậy ngày mai, cậu muốn đi leo núi không?"
"Leo núi?"
"Chắc hơi mệt, bỏ đi, leo núi phải đi buổi sáng, lúc cậu xong việc đã là trưa rồi"
Chu Liệu ngẫm nghĩ một lượt, không biết nên tìm trò giải trí gì với Tần Trạm, bình thường chơi cùng đám Trần Tiện là chỉ có chơi game đánh bài, chơi bi-a hoặc bóng rổ, đến buổi tối nếu không phải đi bar uống rượu thì lại đến ngoại ô đua xe.
Nhìn qua chẳng có cái nào là hợp với Tần Trạm cả.
"Cậu muốn đi xem phim không?" Chu Liệu ngập ngừng: "Buổi tối đi ăn cơm ở bên hồ"
Tần Trạm nhìn cậu.
"Cậu muốn xem phim gì"
Thực ra gần đây chẳng có bộ phim nào đáng xem cả, đều là mấy bộ phim rác có lượt xem rất ít, nhưng Chu Liệu thật sự không thể nghĩ ra chuyện gì có thể làm cùng Tần Trạm được nữa.
"Tùy thôi, đều được"
"Vậy đi xem phim đi"
"Vậy ngày mai tôi chọn xong chỗ rồi gửi địa chỉ cho cậu" Chu Liệu dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Ừ"
"Thế tôi về đây" Chu Liệu nuốt nước bọt, dừng lại trước cột đèn giao thông.
"Được"
Đèn xanh vừa sáng lên, Chu Liệu liền đạp lên mấy vũng nước nhỏ đọng trên đường đi về phía đối diện, Tần Trạm cầm ô đứng ở phía sau nhìn theo bóng lưng cậu, một lát sau mới xoay người rời đi.
Tối hôm đó Chu Liệu về nhà với trái tim không ngừng loạn nhịp, cả người đều chìm trong cảm giác hưng phấn khó tả, vừa nghĩ tới ngày mai chỉ có cậu và Tần Trạm ở với nhau cả ngày là cậu chẳng hề buồn ngủ chút nào. Bởi vì quá mức hào hứng, cậu bèn gọi đám bạn cùng nhau chơi game, chơi đến tận hai ba giờ sáng, mấy người khác đều gật gù rồi cậu mới chịu đi ngủ.
Hiện tại giấc ngủ của cậu đã ngày càng tốt lên, khác với trong quá khứ trái tim luôn bị giày vò bởi áp lực cao, đến nay chỉ cần uống thuốc xong dùng còng tay khóa mình lại như thường ngày là cậu lại ngủ một giấc ngon như xưa. Cũng không phải cậu chưa từng thử từ bỏ việc dùng còng tay, nhưng luôn cảm thấy đến tối nếu cổ tay trống rỗng thì như bị thiếu gì đó, ngay cả trái tim cũng như bị mất một nửa.
Ngày hôm sau Chu Liệu tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, cậu ở nhà gọi một chút đồ ăn nhanh đến, chắc nhẩm giờ này Tần Trạm cũng đã tan ca rồi, cậu chọn một rạp chiếu và địa chỉ thích hợp rồi gửi qua cho Tần Trạm, Tần Trạm chỉ nhắn lại một chữ được.
Cậu thong thả đi từ nhà đến trung tâm thương mại, vừa lấy vé xong không lâu thì Tần Trạm đến, người kia mặc một cây đen, từ xa đã nhìn thấy được bóng dáng ấy.
Khoảnh khắc Chu Liệu nhìn thấy còn hơi hoảng hốt, dù sao thì lần trước khi hai người gặp nhau ở rạp chiếu phim là cảnh tượng như thế nào, tâm trạng như thế nào, đến nay cậu vẫn chưa quên.
"Có ăn bỏng ngô không?"
Chu Liệu ghét ăn đồ ngọt, nhưng vẫn hỏi Tần Trạm một câu cho có lệ, quả nhiên nhận lại được cái lắc đầu của hắn.
"Tôi đi nhà vệ sinh lát" Tần Trạm tan ca ở cửa hàng xong chỉ ăn bánh cá hầm rồi đi đến đây.
"À được, vậy tôi đợi cậu ở cửa, dù sao thì vẫn còn lúc nữa mới bắt đầu"
Chu Liệu nói xong thì ngồi xuống ghế, nhân lúc Tần Trạm đi vệ sinh cậu lôi điện thoại ra nghịch, trả lời tin nhắn của đám bạn rủ cậu tối nay đi ăn cơm, qua một lúc cậu đột nhiên nghe được giọng nói trong trẻo của một cô gái.
"Chu Liệu?"
Chu Liệu nghe vậy ngẩng đầu lên, cô gái xinh đẹp trước mắt trông rất quen, nhưng mà cậu nhất thời không nhớ ra được tên.
"Tôi là Linh Dương, có còn nhớ không?"
Cậu khóa màn hình điện thoại lại, bên cạnh Linh Dương còn có một cô gái rất xinh đẹp, trông giống một minh tinh nhỏ không nổi tiếng trong bộ phim nào đó. Trời sinh Chu Liệu đã không có sự kháng cự với mấy cô gái đẹp, lúc mở miệng giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.
"Hai người đến xem phim sao?"
"Đúng vậy, cậu cũng thế à?"
Linh Dương cũng khá vui mừng, bữa tiệc sinh nhật của Chu Liệu lúc đó cô tham gia nhờ vào quan hệ. Chỉ tiếc là cuối cùng chưa có kết quả gì thì người đã cao chạy xa bay nghỉ học mất, sau này cô cũng bận rộn với sự nghiệp truyền thông và học tập của mình, lúc nghe tin Chu Liệu đã quay lại vẫn chưa có cơ hội gặp, lâu rồi cũng quên mất. Bây giờ duyên đã đến, cuối cùng đã gặp được.
"Ừ"
"Cậu đi với ai?" Linh Dương như muốn thăm dò.
Câu hỏi này làm Chu Liệu cứng họng, thật sự không thể nói ra khỏi miệng rằng Tần Trạm là bạn bè.
Linh Dương nhìn biểu cảm của Chu Liệu, trong lòng có dự đoán chẳng lành, cô bạn bên cạnh cũng biết nhân vật mang tên Chu Liệu này, con nhà giàu vừa có tiền lại ăn chơi, trong giới này có ai là không muốn tiếp cận, cô ta che miệng cười: "Người yêu?"
Chu Liệu bị hỏi mà không biết phải trả lời như nào, cậu nhướn lông mày, vẻ mặt lại hiện lên vẻ tà mị, rất nhanh tránh đi đề tài này: "Chị gái lại đùa rồi"
"Vậy thì là ai? Giấu kỹ thế" Linh Dương khẽ chớp mắt.
"Bạn học cũ mà thôi" Chu Liệu không muốn đi sâu vào vấn đề này nữa.
"Con trai hả?"
"Ừ"
Linh Dương thở phào một hơi: "Còn tưởng là đi xem phim cùng với cô gái xinh đẹp nào chứ, hóa ra hai người con trai cũng đi xem phim với nhau à"
"Chẳng phải tại cuối tuần không có việc gì làm sao" Chu Liệu khẽ vò tóc.
"Là cậu Trần hả?"
"Không phải, người khác, chị không biết"
"Cậu Chu, kết bạn wechat với cậu được không?" cô gái bên cạnh lôi điện thoại ra, dáng vẻ như rất nôn nóng muốn quét mã: "Sau này có cơ hội thì cùng nhau đi chơi"
Chu Liệu thấy cô gái mỉm cười dịu dàng ánh mắt cong cong, cậu lấy điện thoại ra, thật sự không tìm được lý do nào để từ chối: "Có thể"
"Kết bạn rồi" người kia quét mã xong thì huơ huơ điện thoại: "Vậy bọn tôi đi vào đây, sắp chiếu rồi"
"Được" Chu Liệu khẽ gật đầu.
Hai người vừa đi khỏi, cậu cúi xuống đang định gọi điện giục Tần Trạm, lúc ngẩng đầu lên đã thấy hắn đang đi về phía mình, đứng giữa đám đông trông vô cùng bắt mắt.
"Sao mà lâu vậy?" Chu Liệu cũng không định oán trách thật: "Đi thôi"
Chỉ thấy đối phương không nhúc nhích, vẫn đứng tại chỗ. Chu Liệu cau mày quay đầu lại, gương mặt Tần Trạm lạnh tanh, cả người như được bao bọc bởi khí lạnh giữa tháng mười hai, lúc nhìn cậu, đôi mắt ấy hoàn toàn khác với bình thường, chỉ còn lại sự lạnh giá bủa vây.
"Cậu đi xem đi"
"Cái gì?" Chu Liệu sững người, hiển nhiên bị câu nói đột ngột này làm cho trở tay không kịp: "Cái gì mà tôi đi xem?"
"Có việc đột xuất, phải đi" giọng điệu Tần Trạm không hề có chút tình cảm và ý tứ xin lỗi nào, cứ như chỉ đang thông báo cho Chu Liệu.
Chu Liệu nhăn mày: "Còn hai phút nữa là chiếu rồi, cậu nói với tôi cậu phải đi?"
"Tiền tôi sẽ đưa cậu"
"Mẹ nó cậu có ý gì?! Ông đây để ý mấy đồng tiền đó sao?" Chu Liệu nghiến chặt hàm răng, nghe những lời này chỉ cảm thấy thật hoang đường: "Cậu không nói một câu lý do nào, bảo tôi là phải đi, để một mình tôi ở lại là ý gì?"
"Cậu chỉ có một mình sao?"
Tần Trạm híp mắt hỏi ngược lại, Chu Liệu hoàn toàn không nghe hiểu câu nói không đầu không đuôi này, cậu cảm thấy mình như bị chơi một vố, tối hôm qua hai người còn yên bình đi bộ dưới mưa, cậu về nhà còn thấy hưng phấn khó tả, hôm nay vừa mới đến đã bày ra chuyện này, mẹ kiếp hắn đê tiện vậy sao?"
"Tần Trạm? Cậu chơi tôi đúng không?" từ nhỏ tới lớn Chu Liệu đã có tính tình của thiếu gia, chuyện này dù là người bình thường cũng không chấp nhhận được, chứ đừng nói là cậu.
"Tôi phải đến bệnh viện một chuyến"
"Cậu đến bệnh viện làm gì?" Chu Liệu đột nhiên buông lỏng nắm tay
"Bạch Linh gọi tôi qua, dì ở bệnh viện không có ai chăm sóc"
"Mẹ cô ấy bệnh thì liên quan gì đến cậu?" Chu Liệu không hiểu, bởi vì đột nhiên bị bỏ rơi, lại còn là vì một người khác nên cậu buột miệng nói ra: "Đấy là mẹ cô ấy đâu phải mẹ cậu, em trai đâu, người thân cô ấy đâu? Tại sao bao người mà chỉ cần cậu? Cô ấy không có bố sao?"
"Chu Liệu!" Tần Trạm đột nhiên ngắt lời, giọng nói nghiêm lại: "Chú ý lời nói chút đi"
"Tôi nói sai sao?! Mẹ kiếp là tôi gọi cậu trước mà!" ngón tay Chu Liệu chọc vào ngực Tần Trạm: "Có trước có sau có hiểu không!"
Xung quanh đã không còn ai, nhưng bảo vệ ở cửa nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau thì quay đầu qua, biểu cảm của người kia hơi khó xử, như muốn giải vây, mà nhìn thấy hai người con trai cao lớn thế cũng không dám tiến đến giảng hòa.
"Cậu ấy có việc đột xuất, tôi chỉ qua đó thay thôi, người khác không có thời gian" Tần Trạm siết lấy cổ tay Chu Liệu, hắn híp mắt lại: "Nhà cậu ấy giúp tôi rất nhiều, cậu rõ hơn ai hết, không chỉ là vấn đề tiền bạc"
Tần Trạm không nói chuyện xảy ra sau đó, hắn nhìn gương mặt Chu Liệu đã phẫn nộ đến vặn vẹo, nhàn nhạt lên tiếng.
"Hơn nữa, chúng ta chỉ là bạn học cũ, cậu cũng không thiếu một người chơi cùng"
Chu Liệu đã tức giận đến nỗi không hơi đâu đi suy nghĩ ý tứ trong câu nói vừa rồi của Tần Trạm. Cậu biết quan hệ của Tần Trạm và Bạch Linh rất tốt, cũng biết đối phương đã hỗ trợ cho Tần Trạm rất nhiều, cho nên? Cho nên bây giờ chỉ một cuộc điện thoại là Tần Trạm bắt buộc phải đi?
Dựa vào cái gì? Cậu là người đến trước cơ mà? Nhà Bạch Linh nhiều người thân vậy mà không tìm được một người đến thay sao? Cứ phải là Tần Trạm?
"Tần Trạm" Chu Liệu hất phăng bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình kia: "Tôi chỉ nói lại một lần, là ông đây hẹn trước"
Tần Trạm nhìn vào mắt cậu, hai giây sau đột nhiên hỏi một câu chả liên quan: "Tại sao cậu lại cần tôi? Nói cho tôi biết, tôi sẽ ở lại"
Chu Liệu trừng lớn hai mắt, như không ngờ rằng Tần Trạm sẽ hỏi một câu như vậy, cậu giận đến nỗi máu nóng sôi trào. Phải, nguồn bệnh của cậu là do Tần Trạm để lại, Tần Trạm cũng là người duy nhất có thể chữa.
Cậu đã từng sụp đổ, cũng từng chủ động, mặc dù thứ còn sót lại là tình cảm kỳ lạ thất bại thảm hại không biết nên đi về phía nào, nhưng Chu Liệu vẫn luôn cảm thấy rằng khi đối mặt với Tần Trạm, ở trong đoạn quan hệ này, cậu đã nhượng bộ quá nhiều rồi.
Cậu mới là người ở địa vị cao, dựa vào cái gì mà Tần Trạm từng bước khiến cậu đi đến ngày hôm nay.
Vừa nghĩ đến vẻ chủ động đầy nịnh nọt của cô gái vừa nãy, lại nhìn gương mặt lạnh lùng trước mặt, Chu Liệu càng không biết mình đang muốn làm gì.
"Mẹ chứ ai cần cậu?! Cậu tưởng rằng cậu là ai? Ông đây thiếu người bồi bạn hay là thiếu người chơi?" Chu Liệu phì cười, đá đầu lưỡi lên má, như đang châm chọc: "Được thôi, cậu đi đi, đi chăm sóc mẹ cô ấy đi, đi rồi thì đừng gặp mặt nữa"
Chu Liệu tự biết rằng những lời này chẳng thể dấy lên chút uy hiếp nào đối với Tần Trạm, nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn xem trong lòng Tần Trạm, cậu rốt cuộc là thứ gì, có bao nhiêu trọng lượng.
Tần Trạm chỉ nhìn cậu hai giây, trong đôi mắt là sương mù đen dày đặc, che giấu hết những cảm xúc không rõ trong ấy.
Sau đó hắn quay người đi không hề ngoảnh lại.
"ĐM Tần Trạm!" Chu Liệu tức đến đau phổi, cậu nhìn bóng lưng rời đi của hắn gần như hét lên: "Cậu tưởng rằng ông đây cần cậu!?"
"Mẹ kiếp tôi chỉ cần một cuộc gọi là có người đến bầu bạn!"
"Cậu tưởng rằng lúc đầu tôi tìm cậu là cần cậu thật ư?!"
.....
Lời tác giả: Chu Liệu còn phải để cho Tần Trạm nhà chúng ta huấn luyện thêm nữa
Cứ bình tĩnh ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.