Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 60: Sinh viên trao đổi




Tần Trạm vẫn không hề quay đầu, để mặc cho Chu Liệu ở phía sau gần như phát điên.
Nhìn thấy bóng lưng im lặng quả quyết của Tần Trạm, Chu Liệu phẫn nộ đến đỏ bửng hai mắt, lồng ngực phập phồng lên xuống mấy cái, cậu xé nát hai tấm vé xem phim rồi vứt vào thùng rác.
Đến cuối cùng, cậu không đi vào xem phim mà lái xe về nhà, hủy nhà hàng đã đặt vào tối nay.
Hai tiếng trước cậu còn nhận được tin nhắn của Linh Dương gửi tới hỏi cậu ở đâu? Có muốn ăn tối cùng nhau không, vừa hay có hai nam hai nữ.
Chu Liệu nhìn tin nhắn này, lại nghĩ đến những con chữ hiếm như vàng trong tin nhắn của Tần Trạm và gương mặt khi nãy của đối phương, tâm trạng mới khôi phục lại được một ít lại bắt đầu rơi xuống đáy vực.
Hai ngày sau đó, hai người họ không liên lạc gì nữa.
Nếu họ không muốn gặp mặt thì dễ như trở bàn tay, Chu Liệu chỉ cần đi đến nhà hàng đã đặt trước đợi đám Trần Tiện là được, mà không phải như trước kia, nhân lúc đợi Trần Tiện là trộm nhìn bóng lưng Tần Trạm, để giải tỏa nhu cầu không tên trong nội tâm.
Cậu không tìm Tần Trạm, đương nhiên đối phương cũng không tìm mình.
Phải nói là Tần Trạm chưa từng chủ động tìm đến cậu.
Cuộc đời của bọn họ, ngoài việc cùng một trường học ra thì chẳng có bất kỳ liên quan nào khác.
Buổi trưa Chu Liệu chọn món xong thì ngồi đó nghịch điện thoại. Lát sau đám Trần Tiện đã bá vai bá cổ nhau đi từ ngoài cửa chính vào. Mấy ngày nay Trần Tiện cũng không đi chơi cùng Chu Liệu, gọi cậu ra ngoài chơi cậu cũng không ra.
"Ấy, lại ngủ không ngon à?" Trần Tiện kéo ghế ra: "Có gọi Mao Huyết Vượng* chưa đấy?"
(*Mao Huyết Vượng là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên. Mao Huyết Vượng không chỉ phổ biến ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, mà còn phổ biến trên khắp đất nước, được nhiều người yêu thích. Mao huyết vượng thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay)
"Hỏi thừa"
"Sao thế anh Liệu? Mới hai ngày mà đã có quầng thâm rồi?" người bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Chu Liệu: "Không phải lúc trước bảo là giấc ngủ đã hồi phục rồi à? Bệnh cũ lại tái phát hả?"
Sắc mặt Chu Liệu khó coi đến cực điểm, cái con người Tần Trạm này cứ như một mầm bệnh đã cắm rễ trong nội tạng cậu vậy.
Lâu ngày không gặp, chắc thời gian sẽ khiến nó nguôi ngoai, nhưng trái tim thì như bị thiếu đi một mảnh.
Gặp được rồi, nhưng lạ lẫm và xa cách, những cơn ác mộng đã bị bỏ quên trong quá khứ lại ập tới như nước lũ.
Gặp được rồi, nói rõ hết mọi thứ trong mơ màng, họ như đã trở nên thân cận hơn, cả người cậu đều thả lỏng cứ như đã quay về bản thân khỏe mạnh của trước kia.
Cho đến bây giờ, quan hệ quay về điểm xuất phát, trạng thái của cậu cũng không nghe theo kiểm soát lại bị kéo về như xưa.
Trần Tiện thấy bây giờ Chu Liệu cũng khá có phong độ, mà cũng hơn một năm rồi, cũng không thấy cậu còn có chướng ngại gì nữa, cậu ta dùng cùi chỏ khẽ đụng vào Chu Liệu: "Ai lại chọc vào mày à? Uống thuốc chưa?"
"Uống rồi"
"Uống rồi mà vẫn không ngủ được? tuần trước tao đến nhà không phải mày vẫn tốt sao?"
Chu Liệu rời tầm mắt đi, cậu buồn bực đốt cho mình một điếu thuốc, không muốn nói ra nguyên nhân: "Thức đêm chơi game"
"Thức đêm nhiều thận yếu đấy, bảo sao giờ không thấy mày đi chơi với con gái" Trần Tiện khuyên bảo thật lòng: "Đúng rồi, sắp sinh nhật mày rồi, muốn tổ chức như nào? Cái em tân sinh viên còn mập mờ với mày trước kia còn tìm tao nói chuyện này cơ, xem ra bây giờ người ta cũng không cần tham gia rồi"
"Còn tổ chức thế nào nữa, vẫn như mọi năm thôi"
"Đến club? Hay là đi hộp đêm?"
"Bọn mày muốn đi đâu?" Chu Liệu nhả ra một ngụm khói: "Tao thế nào cũng được"
"Đi club đi, hộp đêm ồn quá, hơn nữa người đến sân si cũng nhiều"
"Được" Chu Liệu chẳng quan tâm.
"À, anh Liệu, nghe nói Linh Dương lại liên lạc với anh à?" cái người dẫn Linh Dương đến dự sinh nhật lần trước của Chu Liệu hóng hớt: "Cô ấy nói tuần trước gặp anh ở rạp chiếu phim, còn nói là đi cùng một người con trai đến xem phim tình cảm?"
Trần Tiện nhướn mày lên: "Không phải mày nói với tao ở nhà làm bài tập à?"
"....."
"Mày còn hẹn riêng với thằng con trai nào đi xem phim?" Trần Tiện vắt một chân lên đùi: "Từ lúc tao quen mày đến giờ mày chưa bao giờ tới rạp chiếu phim cùng người đồng giới, tao cũng mới chỉ xem với mày ở trong nhà"
"Không ai cả" Chu Liệu nghe thấy chủ đề này, bực bội trong lòng lại nổi lên cuồn cuộn, ngay cả nhìn miếng cá xối dầu trong bát cũng thấy buồn nôn: "Người không thân"
"Không thân mà mày còn đi xem phim cùng?" Trần Tiện hơi ngờ vực, nghĩ một lượt mà không thấy có ai liên quan đến lần đi xem phim này của Chu Liệu.
"Cho nên không xem, được chưa?" Chu Liệu cau mày, dí tắt điếu thuốc vừa vứt dưới sàn.
"Thế anh với Linh Dương thế nào? Lần này cô ấy đến được không?"
"Đến đâu?" Chu Liệu ngước mắt lên.
"Sinh nhật anh"
"Sao cô ấy không tự hỏi tao?"
"Cô bảo tâm trạng anh không tốt, bởi vì hôm đó xem phim xong hỏi anh có muốn đi ăn không, nhưng mà anh trả lời lạnh nhạt quá, con gái người ta cũng ngại chủ động"
Chu Liệu chọc đũa lên con cá, mặt không biểu cảm gì đáp lại: "Đương nhiên là cô ấy có thể đến tìm tao, bất cứ lúc nào"
Buổi chiều lúc Trần Tiện đợi Chu Liệu tan học thì đi chơi bóng trong nhà thể thao, bọn họ ăn cơm tối xong lại đi đến nơi đánh bi-a như thường ngày, lúc đi ra đã là chín giờ tối.
"Tao đi mua chai nước, mày đi không?" Trần Tiện quay đầu, nhìn Chu Liệu một cái.
"Đến cửa hàng ở phía trước kia được không"
"Tại sao?" Trần Tiện nghe vậy chẳng hiểu đầu đuôi gì: "Bình thường toàn mua ở đây mà? Tao còn có thẻ tích điểm nữa"
"Mày thiếu mấy đồng tiền đó à?"
"Cái gì tiết kiệm được thì vẫn tiết kiệm, tiêu thì vẫn tiêu"
Trần Tiện thấy cả ngày nay Chu Liệu cứ kỳ lạ, mấy ngày không gặp mà đã nóng tính hơn nhiều, mặt cũng lầm lì, mà quan trọng là thỉnh thoảng lại bắt đầu thất thần. Hôm nay chơi bi-a còn đánh trượt bi mấy lần, còn có một lần chọc bi trắng đi mất tiêu, vừa nhìn là biết đang mất tập trung.
"Thế mày có mua hay không"
"Không"
Chu Liệu nhìn bóng người đứng sau cửa kính đang sắp xếp lại hàng hóa, cậu cắn chặt răng, trong lòng bí bức đến nghẹt thở.
Người kia cứ như một cỗ máy không có dao động của cảm xúc, chẳng hề bị bất kỳ sự việc nào phiền nhiễu, nhưng Chu Liệu biết, bản thân mình còn chưa đủ tư cách để có thể làm hắn phiền, đổi thành mẹ của Bạch Linh có khi còn đủ tư cách hơn.
Chỉ là cậu không nuốt được cơn tức này, cậu thấy mình từ đầu đến cuối đều không sai ở đâu, người đồng ý với mình là Tần Trạm, người đột ngột cho mình leo cây cũng là Tần Trạm.
Đối phương lại còn hỏi mình là tại sao muốn hắn ở lại? Nực cười, sau ngày hôm đó đúng là cậu rất chủ động, nhưng mà thật sự nghĩ rằng Chu Liệu rời khỏi ai là không thể sống tiếp được ư?
Cùng lắm thì cậu lại trải qua những cảm xúc tan vỡ thất thường lặp đi lặp lại ấy một lần nữa mà thôi.
"Ờ, thế tao đi mua, mày còn thuốc lá không?"
"Mua cho tao một bao"
Lúc Tần Trạm lấy đồ trên kệ hàng xong quay người lại, Chu Liệu đã rời ánh mắt đi.
Trần Tiện đi vào một lúc lâu vẫn chưa thấy ra, cho đến khi cửa tự động của cửa hàng đột nhiên hé mở, Trần Tiện thò đầu ra ngoài.
"Loại bình thường mày hay hút hết rồi? Còn muốn loại nào khác không?"
Lúc Chu Liệu ngẩng đầu lên cảm thấy mình và Tần Trạm đã chạm mắt sau lớp cửa kính trong thoáng chốc, còn chưa nhìn rõ mắt của đối phương, cậu đã cụp mắt xuống.
"Không cần nữa"
"Ờ" Trần Tiện trả lại thuốc: "Cậu ấy không cần nữa"
Tần Trạm không nói gì, vừa định thanh toán, Trần Tiện lại cầm thêm hai hộp bao cao su mỗi hộp hai mươi cái: "Thêm cái này nữa"
"Cậu nhóc này, cậu mua nhiều thế?" ông chú trung niên ở phía sau nói đùa.
"Mua cho bạn nữa ạ" Trần Tiện cười gượng hai tiếng trả lời.
Ánh mắt Tần Trạm chỉ dừng lại trên hộp bao kia vài giây rồi rời đi.
"72 tệ"
"Trả bằng wechat"
Trần Tiện quét mã thanh toán xong, đối phương đẩy đồ đến trước mặt cậu ta, lúc Trần Tiện ngẩng lên nhìn gương mặt kia vẫn được bịt kín mít, bởi vì động tác nên không nhìn rõ ánh mắt.
Bình thường cậu ta cũng không đi để ý đến dáng vẻ của một thu ngân làm gì, nhưng đến khi ánh mắt nhìn đến hầu khiết của người kia, bên đó vẫn còn vết sẹo dù đã qua thời gian dài nhưng vẫn rất khó lành lại.
Trái tim cậu ta đập mạnh, không biết tại sao lại có vài liên tưởng chẳng liên quan ập tới.
Dáng người giống với Tần Trạm, dùng AI để làm tin nhắn thoại, có thù với Chu Liệu, sau ngày khai giảng ấy bệnh của Chu Liệu bắt đầu tái phát bất thường, bóng lưng mà Chu Liệu nhìn theo chằm chằm lúc cậu ta đến nhà vệ sinh, còn có vô số lần Chu Liệu rẽ vào cửa hàng này từ một con đường khác, cùng với khoảnh khắc cậu nhìn bóng lưng của Tần Trạm và Bạch Linh.
Trần Tiện cầm chai nước, đột nhiên không nói lên lời.
"Xin hỏi, còn có vấn đề gì sao?" giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc, không hề có tình cảm.
Trần Tiện hít sâu một hơi, cậu ta nhanh chóng cầm lấy đồ đút vào túi: "Không có"
Lúc đi ra, cậu ta thấy cả người mình đều căng cứng. Nói ra cũng thật kỳ lạ, nhưng đúng là trong phút chốc tất cả mọi chi tiết đều ăn khớp với nhau, giác quan thứ sáu đang gợi ý điều gì đó.
"Sao vậy? Anh Trần, trông như có lời muốn nói thế" người khác thấy vẻ muốn nói lại thôi của Trần Tiện, không nhịn được hiếu kỳ.
"....Đó là Tần Trạm"
"Cái gì?"
"Nhân viên thu ngân là Tần Trạm" Trần Tiện cau mày.
Một người lần trước còn tham gia vào vụ ẩu đả với Tần Trạm, rồi cả lũ bị tóm đến đồn cảnh sát ấy hơi sững lại, sau đó hậm hực quay đầu qua: "Không phải bình thường lắm sao, nó nghèo thế, muốn kiếm tiền thì phải đến làm ở cửa hàng thôi"
"Vậy trước đó cũng là nó?"
"Ừ, tao nhìn thấy vết sẹo trên cổ họng cậu ấy rồi"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Liệu, bọn họ rõ hơn ai hết, vết sẹo này đến từ đâu.
Cổ họng Chu Liệu khô khốc, cậu không lên tiếng.
"Phải thằng đó thì kệ thôi, cũng làm sao đâu? Chuyện bé tý ấy mà" người kia chẳng hề quan tâm: "Chẳng nhẽ thanh toán thôi mà cũng hạ độc vào nước để báo thù được, anh Trần, đừng nghĩ nhiều quá, hơn nữa cậu ta chọc được vào bọn anh chắc? Đắc tội nổi anh Liệu không? Trước kia bị ăn đòn nhiều vậy, chắc phục từ lâu rồi"
"Phải đấy, chuyện đã qua lâu vậy rồi, lần trước vào cục là biết dẵm chết một con kiến dễ nhường nào, đánh cho như thế mà không hé tiếng nào..."
"Câm miệng"
Chu Liệu đột nhiên lên tiếng, gương mặt tối sầm xuống
"Cái gì..."
"Mẹ nó tao bảo mày im miệng"
Chu Liệu lặp lại một lần nữa, bàn tay ở bên còn lại đã siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên trên từng khớp ngón tay.
Cậu rõ hơn ai hết lần Tần Trạm bị đánh đó, bởi vì sự kiêu căng của bản thân trong quá khứ khiến cho mọi người thân với mình đều cảm thấy Tần Trạm là một con cá để người ta mặc sức mổ xẻ.
Cậu rõ hơn ai hết, ngày hôm đó mình đã quỳ xuống đất sám hối, liếm sạch vết máu chảy dài đến tận hầu khiết của đối phương.
Mấy người kia lập tức ngậm miệng lại, chỉ nghĩ đơn giản là Chu Liệu không muốn nghe đến cái tên này mà thôi.
"Nhưng mà không sao, nó sắp phải đi rồi, sau này cũng không gặp lại nữa" một người trong đó an ủi.
Chu Liệu lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Đi đâu?" Trần Tiện cau mày
"Mấy ngày trước em đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, nghe thầy Lưu đang nói với nó chuyện học kỳ sau ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, nghe ý tứ thì chắc là đã nói được một thời gian rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.