Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 61: Mở cửa




"Sinh viên trao đổi?"
Trần Tiện quay sang nhìn Chu Liệu theo bản năng, trong biểu cảm của cậu có vẻ không dám tin rất khó tả, còn pha thêm sự mê man hỗn loạn và chút thù hận lóe lên.
"Ừ, cho nên không gặp lại nó nữa đâu, không có gì to tát" người kia đút tay vào túi quần, nhìn về phía Trần Tiện ở bên trong:
"Làm thêm ở nước ngoài còn được nhiều tiền hơn ở đây nhiều"
"Chu Liệu?"
Trần Tiện thấy Chu Liệu chẳng nói lời nào, đột nhiên cắm đầu đi về phía trước, cậu ta đi lên bắt lấy cổ tay Chu Liệu: "Tao có chuyện muốn hỏi mày"
Chu Liệu quay đầy qua, cả gương mặt vặn vẹo như bị phản bội, cậu nhìn Trần Tiện, lúc lên tiếng giọng nói đã không kìm được run rẩy.
"Cái gì?"
"Tao hỏi mày, khoảng thời gian mày mất tích, có phải là ở cùng Tần Trạm không?" Trần Tiện hạ thấp giọng.
Cậu ta vừa hỏi xong, Chu Liệu đột nhiên hất mạnh tay Trần Tiện ra: "Ai bảo với mày vậy?"
"Tao đoán...nhưng mà là cậu ta đúng không, mỗi lần nhìn thấy là mày có đủ loại phản ứng, và bây giờ..."
Chu Liệu hít sâu một hơi: "Mẹ nó đừng có ở đấy mà đoán bừa, chẳng liên quan gì đến cậu ta hết"
"Vậy cậu ta phải đi làm sinh viên trao đổi, thì liên quan gì đến mày? Sao mà mày phải tức giận?"
Chu Liệu xoay người gằn từng câu từng chữ với Trần Tiện, trong đôi mắt toàn là tơ máu, hòa cùng bóng đêm khiến cậu trở nên cự kỳ hung dữ.
"Bởi vì dựa vào đâu mà cậu ta lại đi? Cậu ta dám đi, thì lần này đổi lại là tao sẽ đánh gãy chân cậu ấy"
Cuối cùng Trần Tiện vẫn không moi móc được chuyện gì liên quan đến khoảng thời gian mất tích ấy từ miệng của Chu Liệu.
Đối với cậu ta mà nói chuyện này rất kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ nếu như Chu Liệu thật sự đã từng bị Tần Trạm bức hại, vậy thì tại sao sau khi ra ngoài cậu không hề đề cập hoặc tiết lộ sự việc đó cho bất kỳ ai, mà ngược lại vẫn luôn tự mình tiêu hóa, nhẫn nhịn sự giày vò mà bệnh tâm lý đem lại.
Chỉ cần Chu Liệu không hé miệng, thì chẳng ai có thể biết được khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tiện thấy mình một năm nay cứ như đang bước vào con đường nghiên cứu khoa học vậy, chuyện xảy đến với người anh em của mình quá mức quái dị, cậu ta có thể lồng ghép tình tiết đại khái lại, không tính là hoàn chỉnh, nhưng cậu ta vẫn không thể nào nhìn thấu được tâm lý của Chu Liệu, tại sao trước giờ cậu chưa từng mở miệng nói về đoạn quá khứ như bị ướp lạnh ấy.
Mấy ngày nay trạng thái của Chu Liệu lại quay về trước kia, chỉ khác lúc trước là, sự đau khổ của cậu không còn là im lặng nữa mà hiện rõ lên vẻ cáu gắt.
Chỉ cần có một chút không hợp ý là cứ như một thùng pháo bị châm ngòi, vừa chạm là phát nổ.
Đến ngày sinh nhật Chu Liệu, Trần Tiện suýt nữa thì không cả liên lạc được với cậu, cậu ta cứ tưởng là Chu Liệu lại nuốt thuốc t* sát, lúc chạy đến nhà cậu, mở cửa phòng ngủ ra thì bị dọa cho hết hồn.
Trước kia nếu cậu ta ngủ lại nhà Chu Liệu thì toàn ở phòng khách, cũng chẳng bao giờ nửa đêm mò đến phòng Chu Liệu làm gì.
Cho nên khi mở cửa nhìn thấy căn phòng tối đen như mực, một tay của Chu Liệu đang móc một chiếc còng tay nối với đầu giường, cả người nép vào trong góc vò đầu bứt tai, Trần Tiện suýt nữa thì không nhận ra được Chu Liệu.
Một mình ở trong không gian tối tăm, tự mình trói mình lại, cảnh tượng này thật sự vừa quái dị lại kinh hãi.
Lúc cậu ta tiến lại gần còn nghe thấy miệng Chu Liệu không ngừng lẩm bẩm mấy câu chết đi, tôi không cần cậu, cậu cũng thế, cứ như đang đối kháng với một thứ gì đó ở trong đầu.
"Chu Liệu!"
Trần Tiện ngồi xổm xuống, nhìn thấy điện thoại sáng lên ở bên cạnh, là mẹ của Chu Liệu gửi tin nhắn tới, hình như lại quên hôm nay là sinh nhật cậu, bảo cậu tuần sau bay đến thành phố B dự một bữa tiệc thương mại.
"Này, Chu Liệu!"
Trần Tiện vỗ vỗ vào vai Chu Liệu, một hồi lâu sau đối phương mới ngẩng đầu lên, tóc đã bị mồ hôi thấm ướt, hai mắt toàn là tơ máu do không ngủ được.
"Mày làm sao thế?! Tại sao lại còng tay mình lại?"
Trần Tiện nói xong kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, người phía trước lập tức nhắm mắt lại, phải mười mấy giây sau mới dần dần thích ứng mở mắt ra lần nữa.
"Bà nó chứ rốt cuộc mày đang làm gì vậy! Mày có còn giống con người không!!" Trần Tiện cáu tiết mà không có chỗ nào xả, cậu ta đoán thì có ích gì chứ, chỉ cần ngày nào Chu Liệu không nói, thì ngày đó cậu ta vẫn không thể biết được đã có chuyện gì xảy ra: "Hôm nay là sinh nhật mày đấy!"
Chu Liệu cứng ngắc hai ba giây, một lúc sau mới như quay về hiện thực, cúi đầu xuống: "Gặp ác mộng"
"Ác mộng quần què gì, có ai gặp ác mộng đi ngồi bệt xuống sàn" Trần Tiện không hề lưu tình vạch trần cậu, tầm mắt dừng lại trên cổ tay cậu: "Mày chơi cái gì đây?"
"....không có gì, công cụ trước kia dùng"
Chu Liệu hít sâu một hơi, đợi đến khi cả người đã bình tĩnh lại, cậu mới quỳ trên đất run rẩy tháo còng tay ra.
Mấy ngày nay cậu không ngừng "giải độc" cho mình, ép mình phải ở trong không gian tối mịt, quay về như trước kia, sau đó không ngừng xóa sạch hình bóng của Tần Trạm trong đại não và tâm lý mình.
Mục đích của cậu chỉ có một điều, chứng minh rằng cậu không cần Tần Trạm, bây giờ không cần, sau này cũng không.
Bởi vì sợ bóng tối đã thành bản năng, cậu chỉ có thể còng tay mình lại để tìm cảm giác an toàn lúc trước, từng bước huấn luyện bản thân phải ruồng bỏ cảm xúc đau khổ mà bóng tối lạnh lẽo mang lại.
Chỉ tiếc là chẳng có hiệu quả gì nhiều, mấy ngày này cậu giày vò mình đến nỗi sống không bằng chết, khác với sự đau khổ trước kia mỗi khi gặp Tần Trạm, lần này là cậu tự chịu đựng khổ sở, bóc tách Tần Trạm ra khỏi cơ thể mình.
Chỉ là khi màn hình điện thoại sáng lên hiển thị tin nhắn lạnh lẽo ấy, cả cơ thể lại không kìm được hình thành cơ chế bảo vệ, vừa muốn trở lại chiếc nhà kho mang lại cảm giác che chở và yên lòng một cách vô hình trước kia, vừa luống cuống cắm đầu chạy ra khỏi đó.
"Con mẹ nó tao thật sự không chịu nổi mày nữa rồi" Trần Tiện thật sự đã kiệt sức, nhất là trong lòng mệt mỏi: "Hôm nay sinh nhật mày, tao không muốn thảo luận mấy vấn đề có có không không này, lời còn lại, để sau rồi nói"
Chu Liệu im lặng không đáp lại. Cậu đi đến phòng vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra đã thay quần áo xong xuôi, chải lại đầu tóc, ngoài phần mắt không che giấu được mệt mỏi ra, thì tổng thể đã khá lên, cậu vẫn là Chu Liệu như ngày nào.
"Đi thôi"
Trần Tiện đang vắt chân lên lướt video, nghe vậy thì nhìn Chu Liệu một cái: "Mày lái xe không? Tao thấy trạng thái này của mày đừng có lái xe nữa"
"Không lái, đau đầu" Chu Liệu cầm điện thại đang sạc lên, chậm chạp trả lời từng tin nhắn chúc phúc.
"Đi thôi, làm cho ra dáng con người chút đi"
Club vẫn là nơi trước kia Chu Liệu thường đặt. Lúc cậu đến đã có rất nhiều người ngồi ở trong đó, khi bước vào không khỏi có vô số tiếng chào hỏi vang lên.
Chu Liệu cố gắng giữ trạng thái tốt, nhưng tâm trạng thì vẫn chìm dưới đáy cốc, bốn chữ "du học trao đổi" này, dù đã qua nhiều ngày vậy nhưng vẫn như một tảng đá nặng ngàn cân, đè lên sống lưng cậu.
Có lẽ cậu nên vui vẻ, vì sự dây dưa không rõ ràng của cậu và Tần Trạm suốt hơn một năm nay cuối cùng đã kết thúc triệt để.
Bây giờ cậu không cần phải hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì, đang muốn gì, tại sao lại hận Tần Trạm, mà tại sao lại khát vọng Tần Trạm.
Khoảng thời gian này dường như Tần Trạm chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong cuộc sống của cậu một lần nữa, sau đó lại phải biến mất, thời gian hai người hòa hoãn và mập mờ với nhau cứ như sao băng vụt mất trong chớp mắt, khoảnh khắc nó lướt ngang qua, chỉ để lại dấu vết đan xen trong vài ngày.
Tần Trạm hỏi cậu, tại sao lại cần hắn?
Chu Liệu không đưa ra được đáp án, bởi vì cậu không hiểu, hơn nữa sau khi không ngừng đấu tranh giữa lòng tự tôn và tính hiếu thắng, cậu vẫn không thể nào chấp nhận được sự chênh lệch có được ở chỗ Tần Trạm này.
Cậu chỉ có thể không ngừng bài trừ con người này từ trong xương máu của mình, trước khi Tần Trạm hoàn toàn rời khỏi đây.
"Sinh nhật vui vẻ anh Liệu"
"Lại đẹp trai rồi, cậu Chu"
Âm thanh nịnh hót ở xung quang vang lên, sau khi trả lời lại, Chu Liệu ngồi xuống đốt cho mình một điếu thuốc.
Đa số người đến đây là bạn bè của cậu, cũng có số ít là người khác mời đến, Giống như trước kia, ăn xong chiếc bánh gato mà cậu chẳng hề thích, nhận một đống quà đắt tiền xong, tiếp đó là hút thuốc, uống rượu, ca hát, và trao đổi lợi ích với người khác.
Trong phòng riêng của club được bao phủ bởi một tầng khói mịt mờ, mấy người xung quanh thi nhau uống rượu, bởi vì trước đó đã uống thuốc nên Chu Liệu không uống nhiều lắm, nhưng ở trong không gian phủ đầy khói thuốc và mùi rượu nồng nặc khiến cậu dần dần lâng lâng.
Cậu trả lời cho mẹ mình một chữ được, bên kia không lập tức nhắn lại, mà không biết qua bao lâu mới đột nhiên gửi tới một câu sinh nhật vui vẻ.
Có lẽ là giữa bọn họ có ai đã nhắc nhở nên ba cậu cũng gửi đến một tin nhắn chúc mừng sinh nhật, sau đó là chuyển khoản cho một số tiền rất lớn.
Chu Liệu không nhận số tiền này, mà chỉ lễ phép nói cảm ơn.
Cậu nghĩ bọn họ có thể nhớ hôm nay là sinh nhật mình, chẳng qua là vì từ năm nay cậu đã nhập viện, cho dù chỉ là tượng trưng thôi thì cũng nên hỏi thăm một câu.
So với những gia đình bình thường, có tiền có quyền là cuộc đời đã thuận lợi hơn chín mươi phần trăm rồi, đã đến tầm tuổi này, so với oán trách thì chẳng bằng nói là cứ đến giờ phút này cậu sẽ nghĩ đến chuyện hồi nhỏ, rồi lại dần dần trở nên tê dại.
"Chu Liệu, mời cậu một ly?" Linh Dương cầm rượu chen đến bên cạnh Chu Liệu: "Có thể chứ?"
Chu Liệu nâng mắt lên, nhàn nhạt cụng ly với cô.
"Sinh nhật vui vẻ"
"Cảm ơn"
"Mà sao hôm đấy cậu đi nhanh thế?"
Chu Liệu nhấp một ngụm rượu: "Không xem"
"Không xem? Không phải tôi thấy cậu cầm hai tấm vé đợi người kia sao?" Linh Dương hơi ngạc nhiên.
Chu Liệu siết chặt ly rượu, khớp ngón tay trắng bệch: "Sau đấy không xem nữa"
"Ồ, vậy lần sau chúng ta có thể đi xem cùng nhau" Linh Dương mỉm cười ngọt ngào: "Gần đây cậu có sắp xếp gì không?"
"Không có"
"Vậy...ngày kia có muốn đi dạo phố cùng nhau không?" Linh Dương vẫn rất tự tin về bản thân, dù sao thì lần trước cũng suýt thành với Chu Liệu rồi, nếu không phải đối phương đột nhiên biến mất thì mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch.
Chu Liệu hơi buồn nôn, nhớ lại những lời a dua nịnh nọt từ lúc bước vào tới giờ, những lần ngấm ngầm thăm dò trong lời chúc phúc, người không biết chuyện còn tọc mạch về bệnh tình của cậu, cùng với cô gái như đang mưu cầu gì đó ở bên cạnh.
Cậu thấy dạ dày co rút một trận, dưới tầm mắt bị che phủ bởi lớp khói thuốc mù mịt, dường như mọi chuyện lại lặp lại một lần nữa.
Bọn họ cần cậu, nhưng cậu không cần bọn họ.
Chỉ có một nơi khiến cậu có thể yên lòng, có thể khiến cậu thoải mái, khiến cậu bình tĩnh, cho dù lòng cậu chứa đầy hận thù với nơi đó, nhưng cũng mê luyến nó đầy mâu thuẫn.
"Cậu không sao chứ?" Linh Dương thấy sắc mặt Chu Liệu rất khó coi, có vẻ như trong người không khỏe, cô đặt tay lên vai Chu Liệu, nhớ lại lời đồn trước kia, cô cẩn thận hỏi: "Muốn uống thuốc không?"
"Chu thiếu, sinh nhật vui vẻ nhé" một người khác đã uống quá chén cầm rượu đi tới: "Cái triển lãm tranh mà lần trước em nói với anh ấy....anh giúp em nói vài câu với anh Mạnh được không?"
Người kia thấy Chu Liệu không có phản ứng gì, chỉ ngồi im trên sofa, cong người xuống cúi đầu, tay siết chặt lấy ly rượu, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Hắn ta tưởng rằng Chu Liệu không muốn đoái hoài đến mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Chu thiếu? Lần trước anh đã đồng ý...."
Hắn ta vừa dứt lời, Chu Liệu đột nhiên nôn khan một tiếng, bởi vì âm nhạc trong phòng rất lớn, chỉ có vài người ở gần đó là nghe thấy.
"Không sao chứ?!" Linh Dương bị dọa hết hồn, tưởng rằng Chu Liệu muốn nôn lên người mình, cô lập tức đứng dậy tránh sang bên cạnh.
Âm nhạc hòa vào cùng những lời thỉnh cầu khiến đại não Chu Liệu đau đớn, ngay cả mùi khói thuốc và rượu bình thường đã quen bây giờ lại thấy thật khó ngửi, cậu gần như không thể chịu đựng được nữa mà nôn khan theo phản xạ.
Trước mắt tối sầm, huấn luyện giới đoạn* mà cậu luôn cố gắng mấy ngày nay, muốn chứng rằng bản thân không cần người đó vẫn có thể sống tốt, tất cả đều như dã tràng xe cát.
*huấn luyện giới đoạn: là liệu pháp giúp con người dừng sử dụng, phụ thuộc vào thuốc có thành phần ngây nghiện một cách nhanh chóng, an toàn. Ở đây mình nghĩ thứ Chu Liệu đang tập "cai nghiện" không phải thuốc mà là ông Trạm
Rõ ràng đã bẻ xương rút gân, nhưng vỏ ngoài mà cậu đã dựng lên vẫn như một ngọn núi bị sụp đổ sau trận động đất, biến thành một đống đổ nát.
"Chu Liệu?"
"Chu Liệu?" Trần Tiện nghe thấy tiếng động thì cau mày đi tới, cậu ta vỗ lên lưng cậu: "Uống nhiều rồi à?"
Đối phương không có phản ứng gì, nhưng cả người trông vô cùng chật vật, Trần Tiện nhớ lại cảnh tượng ở nhà Chu Liệu sáng nay, lại thở dài một hơi: "Đi về không?"
Cậu ta vừa nói xong, Chu Liệu đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt còn có nước mắt sinh lý đọng lại vì nôn khan, đôi mắt cậu đỏ au nhìn Trần Tiện, sau đó mở khóa điện thoại đưa cho đối phương:
"Là sao?"
"Gọi điện thoại cho số này"
"Mày gọi là được mà"
"Hai giờ sáng rồi, còn ai nghe không?"
Trần Tiện nhìn xuống dãy số không lưu tên, trong lòng nổi lên ngờ vực, cậu ta ấn xuống nút gọi, chỉ là giây tiếp theo một giọng nữ máy móc vang lên, thông báo bên kia đã tắt máy.
"Tắt máy rồi, ai vậy?"
Trần Tiện nhìn Chu Liệu đầy khó hiểu, nhưng lại thấy cậu đột nhiên siết chặt nắm đấm, khóe mắt như muốn nứt ra, cả người không ngừng run rẩy như bị động kinh.
"Thế tóm lại là ai đây?"
"....Bọn mày chơi đi" Chu Liệu cầm điện thoại lên, đứng phắt dậy: "Tao có việc, đi một lúc, có chi phí gì thì cứ để tao tính"
"Mày uống nhiều rồi phải không?" Trần Tiện bắt lấy bả vai Chu Liệu.
"Không"
"Đệt, bố lạy mày luôn đấy" Trần Tiện nhìn Chu Liệu mà đau hết cả đầu, nhìn người bạn thân này của mình mà tức điên lên được.
Sau khi rời khỏi club, từ chối hết mọi lời mời muốn đưa cậu về, Chu Liệu gần như lảo đảo bắt một chiếc taxi ở cửa.
Không biết ngoài trời đã rơi mưa nhỏ từ lúc nào, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm ậm ùm, chỉ là trong phòng riêng cách âm tốt nên không nghe thấy gì.
Bên trong xe chỉ nghe thấy tiếng cần gạt nước soạt soạt, cả một đường tài xế đều thấp thỏm liếc nhìn kính chiếu hậu. Người bước ra từ club này đều thuộc tầng lớp như nào ông cũng biết, người ngồi phía sau này nom ăn mặc cũng đầy mùi tiền, chỉ có một thứ không giống đó là, khí chất cả người lúc này cứ như một ác quỷ dưới địa ngục, vừa nhếch nhác lại hãi hùng, thêm cả mùi rượu nồng nặc nữa, nhìn thêm một cái cũng khiến ông khiếp vía, nhất là đôi mắt dữ tợn cùng với vết bầm trên cổ tay.
Vốn dĩ làm nghề lái xe là phải có gan lớn, tài xế đạp chân ga lao thật nhanh, cũng không biết kiểu người như cậu tại sao lại đến một nơi nhỏ bé rách nát này.
Lúc đến nơi, Chu Liệu vừa trả tiền bước ra, chiếc taxi kia "viu" một cái biến mất tăm.
Cứ như không cảm nhận được mưa rơi trên cơ thể, Chu Liệu dựa vào trí nhớ, lảo đảo bước về phía tòa nhà phủ đầy dây thường xuân kia, không cả màng đến mấy con chuột bị dọa sợ chạy vút qua.
Khi đến trước cánh cửa quen thuộc, cậu gõ lên đó vài tiếng, bên trong không có bất kỳ hồi đáp nào.
Chu Liệu thấy cổ họng như bị người ta bóp lấy, hô hấp ngày càng khó khăn, tiếng gõ cửa của cậu biến thành tiếng đập cửa rầm rầm.
"Mở cửa!"
"Giả vờ nghe không thấy sao?!"
"Mẹ kiếp cậu đi rồi đúng không!!"
"ĐM! Tần Trạm!"
"Tại sao lần nào cũng là tôi!!"
Cậu kê đầu lên cửa, giọng nói ngày càng trở nên đau khổ, từ phẫn nộ lúc ban đầu dần biến thành lời cầu xin.
Bên cạnh như có người bị tỉnh giấc mở cửa ra chuẩn bị chửi, Chu Liệu nghe thấy tiếng cửa nhà bên cạnh vang lên cùng với tiếng chó sủa, cậu vừa định nghiêng đầu qua nhìn thì cánh cửa trước mặt đột nhiên bật mở.
Một giây sau, cậu bị một đôi tay bịt lấy miệng, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt quen thuộc bao vây lấy cánh mũi, còn chưa đợi cậu phản ứng đã bị kéo vào trong.
Ngoài hành lang chỉ nghe thấy "binh" một tiếng, sau đó khôi phục lại yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.