Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 62: Hận




Trong đêm tối tĩnh mịch, Chu Liệu có thể nghe được phòng bên cạnh mở cửa ra cất tiếng chửi mắng, qua khoảng mười giây sau người đó mới đóng cửa lại.
Trong căn phòng cũ kỹ, rèm cửa cũng không thể che khuất được ánh trăng và bóng đêm, trái tim cậu đang đập lên điên cuồng. Người kia mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, không khác gì với quần áo khi mặc trong nhà kho lúc trước, chắc là hắn đã bị cậu làm tỉnh giấc, Chu Liệu còn cảm nhận được độ ấm trên cơ thể khi vừa mới chui ra khỏi chăn.
Đối phương buông lỏng bàn tay đang bịt miệng cậu, sau đó lặng lẽ nhìn Chu Liệu, hắn không có biểu cảm gì, qua một lúc lâu mới lên tiếng:
"Cậu đến đây làm gì?"
Chu Liệu nhìn Tần Trạm, nhân lúc còn chút hơi men mới lớn mật hơn: "Tôi không thể đến?"
"Sắp ba giờ sáng rồi" Tần Trạm gửi thấy mùi rượu và mùi thuốc lá trên người Chu Liệu thì khẽ cau mày.
"Sao cậu lại tắt máy?" Chu Liệu hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" gương mặt Tần Trạm lạnh lùng: "Quên nạp tiền rồi, còn có việc gì khác không?"
Chu Liệu nghiến chặt hàm răng, qua hồi lâu vẫn không thể nói ra vế sau.
"Ba giờ sáng cậu đến đập cửa nhà tôi, chỉ chạy đến đây để hỏi cái này?" Tần Trạm hồi tưởng lại: "Tôi nhớ là cậu từng nói đừng bao giờ gặp nhau nữa"
Nhìn thấy người con trai trước mặt định xoay người đi, Chu Liệu lập tức bắt lấy cánh tay hắn, siết mạnh như muốn nghiền nát tay đối phương.
"Cậu cố ý đúng không?"
"Cố ý?"
"Mẹ kiếp cậu rõ ràng biết tôi đã từng nói gì, bây giờ cố ý khích tôi?"
Tần Trạm ngoảnh đầu lại, híp mắt nói: "Khích cậu cái gì?"
"....khích tôi chủ động đến tìm cậu?" Chu Liệu cắn chặt răng.
"Bên cạnh cậu có bao nhiêu người, sao tôi phải kích thích cậu làm gì?"
Chu Liệu túm lấy cổ áo Tần Trạm rồi siết chặt: "Mẹ nó cậu biết rõ tôi đang nói cái gì mà?"
Tần Trạm nhìn tơ máu trong mắt Chu Liệu, hắn sầm mặt xuống đáp: "Tôi không biết"
"Chẳng phải cậu muốn ép tôi nói tôi cần cậu? không có cậu là tôi không sống được chứ còn gì nữa?"
Trong đôi mắt không gợn sóng của Tần Trạm như có sóng ngầm cuồn cuộn: "Không phải cậu sống tốt lắm sao? Nhiều người vây quanh cậu như vậy"
Hắn không màng đến bàn tay Chu Liệu đang siết lấy cổ áo mình ngày càng chặt, giọng nói hắn bình thản nhưng lại chứa đựng đầy mâu thuẫn, chầm chậm mở miệng: "Cái gì cậu cũng có, không thiếu người ở bên"
"Một cuộc điện thoại, là có hàng tá người đón trước đón sau"
"Cậu muốn nghe lời ngon ngọt, xung quanh sẽ có bao người nói không ngớt"
"Nhưng tại sao cậu lại đến đây?"
Gân xanh trên bàn tay và huyệt thái dương của Chu Liệu đều nổi lên cuồn cuộn, những câu nói rất đỗi bình thường của Tần Trạm lại như một chiếc roi da quất lên cơ thể mình, cậu hít sâu một hơi, cuối cùng đột nhiên buông lỏng tay.
"Đệt, ông đây không chịu nổi nữa rồi" cậu túm lấy tóc mình: "Rốt cuộc cậu muốn tôi như thế nào?"
"Tôi đã thử rồi, tôi đã cố gắng rồi, nhưng mà mẹ nó sao lại quay về như trước kia, tại sao!"
Cảm xúc Chu Liệu hơi mất khống chế: "Nói cho cùng hôm đó tôi có gì sai sao? Là tôi hẹn cậu trước mà! Dựa vào đâu phim sắp chiếu rồi cậu lại vứt mình tôi ở lại!! một câu mẹ cô ấy cần nhẹ tênh là đi thẳng luôn không quay đầu lại!!"
"Tần Trạm, mẹ kiếp cậu nói cho tôi biết, ông đây đã làm gì sai!!"
Chu Liệu còn chưa hét xong đã bị Tần Trạm lôi từ bên cửa vào trong, sau đó cả người cậu bị ép lên tủ quần áo.
"Nếu cậu không muốn lát nữa hàng xóm sang đập nát cửa phòng tôi thì nhỏ tiếng chút, ở đây không phải chung cư cao cấp như chỗ cậu" Tần Trạm bắt lấy cánh tay cậu cảnh cáo, sau đó gằn từng chữ nói: "Chu Liệu, tôi chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Cái gì mà tôi muốn gì?"
Chu Liệu bị hắn ấn lên mặt tủ, bởi vì không khí không thông thuận, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cậu đỏ mắt nhìn Tần Trạm.
"Sự giày vò mà cậu chịu đựng, thuốc mà cậu uống, sự đau khổ của cậu"
"Tin nhắn mà cậu gửi đến, bộ phim mà cậu hẹn, sự chủ động của cậu, rồi sáng sớm tìm đến cửa"
"Đều là vì cái gì?"
Chu Liệu ngừng thở, vì thiếu oxy lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống.
Nhưng Tần Trạm vẫn không bỏ qua cho cậu: "Rõ ràng cậu có thể quay về cuộc sống của mình, rõ ràng cậu có thể tránh xa tôi một chút, cũng có thể thoải mái sống cuộc sống trước kia"
"Nhưng tại sao cậu chưa từng làm vậy?"
"Trong phòng thay đồ, cậu nói sau khi nhìn thấy tôi thì mọi thứ đều không thể kiểm soát, bệnh tình tái phát"
"Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta đã nói rõ, tất cả đều tiếp tục diễn ra theo tuần tự, tôi chỉ làm theo yêu cầu của cậu không gặp mặt nữa, bệnh tình cậu vẫn luôn tái phát ư?"
"Nhưng mà tại sao vậy, Chu Liệu?"
"Đây không phải điều cậu muốn sao? Đối với cậu, nói rõ tất cả rồi, vẫn chưa đủ à?"
"Rốt cuộc thì, cậu cần gì?"
Mỗi một câu đều vang lên rất rõ ràng, đập vào trái tim đang không ngừng nhảy nhót của Chu Liệu, nhưng lại khiến cậu ngay cả khả năng ngẩng đầu lên cũng bị mất đi.
Ngày đó ở trong phòng thay đồ, chỉ là trái tim cậu không thể chịu đựng thêm áp lực nào nữa, cậu phóng thích cảm xúc của mình như bị tan vỡ, nói hết những đau khổ trong khoảng thời gian này cho Tần Trạm nghe. Tất cả những việc làm sau ngày hôm ấy cậu chỉ làm theo bản năng mách bảo, cậu chưa từng suy nghĩ tại sao lại muốn đụng chạm, tại sao lại chủ động, tại sao lại muốn gặp hắn, càng chưa từng nghĩ đến việc sau này rốt cuộc cậu có cần người tên Tần Trạm này nữa không.
Bởi vì nói ra rồi, thì tảng đá đang đè ép lên trái tim sẽ nhẹ đi chút.
Cậu lại có thể hoàn toàn quay về trước kia.
Nhưng rõ ràng cậu đã quay về trước kia rồi, tại sao sau khi biết chuyện Tần Trạm sẽ rời đi, lại có một cảm giác bị phản bội khó tả len lỏi vào từng mạch máu.
"Bởi vì tôi đã hình thành thói quen rồi" Chu Liệu siết chặt nắm tay, cậu cụp mắt xuống, không nhìn Tần Trạm.
"Thói quen gì?"
"Quen những ngày ở trong nhà kho kia" Chu Liệu nghiến răng, dường như chuyện thừa nhận đối với cậu mà nói rất khó mở miệng: "Hôm ấy sau khi cậu rời đi, tôi đã thử huấn luyện giới đoạn rất nhiều ngày, nhốt mình lại như trong quá khứ, học cách thích ứng với nó, học cách nhẫn nhịn cảm giác bị bỏ rơi, học cách không sợ hãi"
"Nhưng mà đều vô dụng...."
Tần Trạm lặng lẽ nhìn cậu.
"Mẹ nó chứ tôi biết là không có tác dụng mà, tôi trả một khoản tiền đắt đỏ, tiếp nhận trị liệu tốt nhất ở bệnh viện, còn chẳng thể thay đổi được gì, thì tự mình luyện tập làm sao có tác dụng được"
"Nhưng mà tôi vẫn làm, tôi muốn nói rằng không có cậu mình vẫn ổn, mình vẫn tốt, não bộ của tôi nói với tôi như vậy, nhưng mà cơ thể thì ngược lại!!"
"Phản ứng có điều kiện kinh khủng đến mức nào cậu biết không?"
"Tần Trạm, rõ ràng ông đây đã thử nhiều lần vậy rồi, tại sao vẫn không làm được?"
"Lúc tôi nghe thấy âm thanh tắt máy của cậu, tôi còn nổi lên cả ý định muốn giết cậu cho xong"
"Tại vì sao?" Tần Trạm ngắt lời.
"Bởi vì đây là lần thứ ba rồi, lần đầu tiên cậu chẳng nói một lời đưa tôi ra ngoài, lần thứ hai cậu vứt tôi lại một mình ở rạp chiếu phim, nếu lần thứ ba cậu lại mất tích nữa." Chu Liệu túm lấy cổ áo hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì bố đây sẽ đánh gãy chân cậu"
Cậu nói xong thì thấy người trước mặt hiện lên chút ý cười, rất nhạt, nhạt đến nỗi cứ như là ảo giác thoáng qua.
"Cho nên, cậu vẫn sợ tôi biến mất"
"......."
"Chu Liệu, tôi không phải một người chủ động" Tần Trạm nắm lấy cổ tay đang túm cổ áo mình, trong bóng đêm ánh mắt hắn âm u không rõ: "Tôi không giống cậu"
"Từ lúc sinh ra đã không giống, những gì cậu muốn, cái gì cũng có được, cậu còn có điều kiện vô hạn để có thể chủ động"
"Còn thứ mà tôi muốn, hoặc là từ bỏ" Tần Trạm hơi dừng lại, sau đó cúi xuống nhìn người con trai đã đập đi xây lại không biết bao lần vì mình: "Hoặc là, người đó tự tìm đến"
Chu Liệu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Trạm, gương mặt đối phương lạnh lẽo, cả người tỏa ra hơi thở giá rét âm u, vô cùng có tính xâm lược. Tần Trạm chỉ nắm lấy cổ tay Chu Liệu, để nó rời khỏi cổ áo mình.
"Cho nên, trước khi tôi quyết định, cậu vẫn có cơ hội để lựa chọn lại"
Rõ ràng đêm mưa có chút lạnh, mà cả người Chu Liệu đều toát mồ hôi hột, căn phòng cho thuê nhỏ bé chật chội này lại giống một chiếc lồng giam khổng lồ phủ đầy sự mê hoặc và lôi kéo, trong giờ khắc này chỉ chực chờ lưới trời lồng lộng rơi xuống.
Bước ra ngoài, trở về với môi trường danh lợi thuộc về cậu, tiếp tục cuộc sống đầy hư tình giả ý vây quanh, sau khi đóng cửa lại chịu đựng sự sụp đổ như bị cắt làm đôi.
Ở lại đây, đi về phía hố đen không thể đoán trước tương lai, cả đời đều không thể phân rõ vướng mắc giữa yêu và hận với Tần Trạm, sau khi đèn tắt là sự khao khát dục vọng và cảm giác thân thuộc khiến cậu được vỗ về.
Cậu đứng tại chỗ, không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu. Tần Trạm giống như một chủ nhân rất kiên nhẫn, không thúc giục câu trả lời của cậu, mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.
"Cứ như vậy đi" Chu Liệu hoàn toàn từ bỏ.
"Cái gì?"
"Tôi không chơi lại cậu" Chu Liệu oán hận ngẩng đầu lên, trên gương mặt là sự cam chịu cùng với mê luyến cuồng nhiệt, vừa mâu thuẫn lại điên cuồng: "Tôi buồn ngủ rồi"
Tần Trạm không tiếp lời, Chu Liệu liền đẩy người trước mặt ra đi thẳng đến nằm lên giường của Tần Trạm.
"Cậu chưa tắm"
Tần Trạm có bệnh sạch sẽ, nhưng Chu Liệu chẳng thèm đoái hoài, cùng lắm thì ngày mai Tần Trạm tắm cho cậu, dù sao trước kia cũng làm nhiều lần rồi.
"Không muốn cử động, cậu nhịn tý đi"
Thực ra Chu Liệu chẳng hề buồn ngủ, mà ngược lại vô cùng tỉnh táo, nhưng cậu vẫn nhắm hai mắt lại, đáp án của cậu rất rõ ràng nhưng Chu Liệu không muốn tự mình nói ra.
Cứ vậy đi, không quan tâm nữa.
Cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, giữa bao nhiêu nịnh nọt giả dối cùng với sự chỉ trích đầy châm chọc, vẫn có một trốn về cho cậu chạy thoát.
Cậu nhắm mắt lại, nghe tiếng lấy nước và tiếng ấm siêu tốc vang lên, lúc sau có một chiếc khăn ấm áp phủ lên mặt cậu, mang theo hơi thở quen thuộc.
Từ mặt, đến cần cổ, rồi đến cánh tay.
Trái tim cậu phút chốc mềm xuống, như đang phiêu dạt trong không trung, lúc chiếc khăn ấm nóng chạm vào làn da khiến cậu vừa ngứa vừa quyến luyến.
"Chưa ngủ thì đừng có giả vờ" Tần Trạm nhìn lông mi không ngừng run rẩy của Chu Liệu, nhàn nhạt lên tiếng.
Chu Liệu mở mắt ra: "Học kỳ sau cậu phải ra nước ngoài sao?"
Tần Trạm chỉ hơi dừng lại, không hỏi Chu Liệu nghe được tin này từ đâu.
"Sao cơ?"
"Cậu có còn quay lại không?"
Tần Trạm không nói gì, Chu Liệu cảm thấy trái tim vừa mềm xuống đột nhiên lại bị siết chặt lấy, cậu rất ghét cảm giác bị người ta nắm thóp này.
Qua hồi lâu, cứ tưởng là không nhận được câu trả lời của người kia nữa, lúc này Tần Trạm mới đột nhiên lên tiếng.
"Tại sao cậu lại cần tôi? Nói cho tôi biết, tôi sẽ ở lại"
Lại là câu hỏi quen thuộc, nhưng Chu Liệu đã biết đáp án rồi.
Cậu nhìn vào đôi mắt bình tĩnh xảo quyệt dưới màn đêm của Tần Trạm, nói ra đáp án giấu trong đáy lòng: "Bởi vì hận, cho nên cậu đừng có mơ được đi đâu"
"Ừ" Tần Trạm nhàn nhạt mở miệng: "Tôi cũng hận cậu như cậu hận tôi"
......
Dịch nghĩa:
Liệu: Tôi yêu cậu
Trạm: Ừ, tôi cũng yêu cậu như cậu yêu tôi
Á hí hí hí hí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.