Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 67: Ai đánh cậu?




Cả buổi tối Chu Liệu đều không ngủ ngon, cả người bị sốt đến mơ hồ, không ngừng uống nước đi tiểu để giải độc.
Cũng không biết có phải do thuốc cho bệnh tâm lý và thuốc cúm xung khắc với nhau không, cả tối dạy dày cậu cuộn đau. Mặc dù sự khó chịu khi bị sốt còn kém xa sự giày vò đau đớn của bệnh tâm lý nhưng cả người Chu Liệu vẫn phờ phạc không thôi.
Lúc cậu rời giường, còn nhận được cuộc gọi của Liễu Minh Châu, hỏi cậu đã đỡ chưa, bà đã gọi cháo cho cậu.
Chu Liệu thấy mình đã bị bạo lực lạnh quen rồi, chỉ một câu nói này thôi mà đã hơi cảm động, nhưng còn chưa được bao lâu, một câu sau đó làm trái tim cậu lại rớt xuống đáy vực.
"Nhớ hẹn thời gian với con gái người ta, đừng có đến muộn"
"Vâng, biết rồi"
Giọng nói cậu còn hơi khàn khàn, Chu Liệu cúp máy khẽ hắng giọng, lê lết cơ thể đau nhức không biết có phải tại cảm cúm không, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, giữa đường còn suýt nữa thì đụng vào cửa.
Qua một đêm này, cậu vẫn không thấy cơ thể mình có thay đổi gì cả, nhưng đến ngày hôm sau triệu chứng đã kéo đến ùn ùn. Ăn cháo xong ra ngoài, bởi vì Chu Liệu đã uống thuốc nên đầu cũng đỡ choáng hơn, nhưng mà cả người bị mất sức, nhất là khi nuốt nước bọt còn vô cùng khó chịu, cứ như bị dao cắt qua cổ họng vậy.
Mỗi lần nuốt, là gương mặt lại đau đến nhăn nhó.
Cậu hẹn với cô gái kia vào buổi trưa, ăn đồ Pháp trong con hẻm sau một khu kinh doanh nằm ở trung tâm thành phố. Cậu là người sinh ra tại thành phố C, chỉ thích đồ xào cay nhiều dầu, không ăn được đồ của người da trắng này, nhưng người kia đã nói là muốn ăn, cậu cũng không tiện từ chối.
Cô gái kia đến sớm hơn một chút, lúc Chu Liệu đi vào thì đối phương đã ngồi ở bên trong đợi mình.
Khá xinh đẹp, tiếc là không phải gu của cậu, Chu Liệu không thích mấy cô gái bốc lửa trang điểm theo kiểu gốc Châu Á này.
"Hi, Chu Liệu đúng không, gọi tôi Hester là được" Hester chủ động vươn tay ra.
Chu Liệu mỉm cười bắt tay lại: "Chu Liệu"
Có vẻ người kia ở nước ngoài đã lâu, ngôn ngữ cử chỉ đều giống tầng lấp thượng lưu của thành phố B trong ấn tượng rập khuôn của Chu Liệu, những gia đình có tiền như bọn họ, ở nước ngoài và trong nước vẫn chia ra làm hai giới. Chu Liệu không hứng thú với cuộc sống ở nước ngoài của cô, cũng không thích tiếng Anh, càng không sính đồ ngoại. Nhưng cậu vẫn cố nhịn cơn đau đầu phụ họa theo, mặc dù đối phương nói tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn có một nửa là cậu không hiểu gì hết.
Hester phóng khoáng hoạt ngôn, chủ yếu là cũng khá hài lòng với Chu Liệu, cảm thấy vừa cao vừa đẹp trai, mặt mũi còn mang theo chút tà mị phong lưu, còn cắt tóc undercut kiểu Mỹ, mặc áo khoác màu đen, bên dưới mặc quần túi hộp và giày thể thao, vừa bước vào là đôi chân dài đã đập vào mắt.
Hai người nói chuyện được một lúc thì bắt đầu chuyển sang chủ đề tình cảm. Nếu là trước kia, nói không chừng Chu Liệu sẽ lập tức thả thính cô, tối hôm nay là thuê phòng ngủ với nhau luôn, sau này cũng coi như là bạn ch*ch ở thành phố B, tiếc là bây giờ cậu đau đầu, cả người xụt lơ, có thể giữ trạng thái ngồi ở đây đã là nể mặt lắm rồi.
"Trước kia cậu yêu bao người rồi?"
"Ba người" Chu Liệu nói ra câu trả lời quốc dân của mọi phái nam.
"Không giống nha, trông cậu như đã từng yêu rất nhiều rồi"
Trong lúc nói chuyện, một đĩa ốc sên hấp nấm cục đen được mang lên. Chu Liệu đã sắp đến cực hạn rồi, nhất là Hester giúp cậu ngoáy con ốc bên trong ra bảo mình thử, dạ dày cậu đang cuộn trào, rồi cả đĩa Duck confit * kia ăn được hai miếng là muốn nôn ra.
(* Duck Confit là món Vịt nấu mỡ nổi tiếng theo kĩ thuật nấu ăn đặc trưng của người Pháp. Confit là một thuật ngữ nấu ăn khi thực phẩm được nấu chín trong mỡ, dầu hoặc nước đường (syrup) ở nhiệt độ thấp hơn so với chiên)
"Vậy chiều nay rảnh, có muốn đi xem một bộ phim không, sau đó buổi tối có thể cùng nhau đến tòa thương hội...."
Hester vừa nói xong thì thấy sắc mặt Chu Liệu khó coi đến cực điểm, một giây sau cậu ôm lấy bụng định đứng dậy, còn chưa ra khỏi ghế, mới quay người qua Chu Liệu đã cúi người định nôn ra.
Giữa ánh nhìn của bao người cùng với biểu cảm khó coi của Hester, cậu bấu chặt lấy ghế, cảm giác đầu đau như muốn phát nổ, nước mắt sinh lý không ngừng ứa ra ngoài, mỗi lần cử động một chút là khớp xương cả người đều đau nhức.
Bữa cơm này kết thúc không vui, Chu Liệu còn chẳng nói ra được lời xin lỗi, cuối cùng vẫn tự mình bắt xe đi bệnh viện truyền nước, đo thân nhiệt xong không biết đã bị sốt đến gần 39 độ từ lúc nào.
Bởi vì đang vào mùa cảm cúm, vị trí ngồi truyền dịch ở bệnh viện đều chật kín, Chu Liệu ngồi ở ghế bên ngoài, một mình ngây ngốc nhìn xuống sàn, đầu đau lên từng cơn khiến nó tê dại. Xung quanh vang lên tiếng ho to nhỏ không ngớt, cùng với tiếng khóc nháo của trẻ nhỏ làm cho lồng ngực cậu cũng cộng hưởng theo.
Khoảng nửa tiếng sau cậu nhận một cuộc gọi của Liễu Minh Châu, giọng nói đối phương ẩn chứa phẫn nộ.
"Đang ở đâu?"
"Bệnh viện"
"Nghe nói mày ăn cơm với con gái Cục trưởng Vương, suýt thì nôn lên người ta"
"Cách nhau rất xa" Chu Liệu nghe giọng nói the thé của bà chỉ thấy càng buồn nôn hơn.
"................." bên kia muốn nói lại thôi: "Tình trạng giờ là sao"
"Sốt cao, truyền dịch"
"Không gọi thì không sao, cứ gọi đến là lại sốt"
"Chẳng lẽ con muốn bị ốm à?"
Liễu Minh Châu hít sâu một hơi: "Truyền dịch cần bao lâu?"
"Một tiếng rưỡi"
"Có đến kịp không?"
"Mẹ không sợ con nôn ra thương hội à?" hiện giờ Chu Liệu không còn cái gì gọi là khó chịu nữa, mà đã hoàn toàn tê dại.
"Chu Liệu, mỗi năm chỉ có một lần này, ba mày đặc biệt tổ chức, đừng có mà phá hỏng" giọng nói Liễu Minh Châu không được hòa nhã cho lắm, nhưng vẫn đang cố tiết chế: "Đang đang ở viện nào, ta qua đó xem"
"Đừng đến nữa" Chu Liệu nuốt xuống câu nói nhìn thấy bà càng khó chịu: "Mẹ đế cũng vô dụng, ở đây chật kín người, không có ghế ngồi"
"Vậy thì truyền xong gửi tin nhắn cho ta"
Từ nhỏ tới lớn năm nào cũng vậy, lúc bị ốm đa số là chú Lâm chăm sóc cậu. Chu Liệu rất ít khi nói về vấn đề ba mẹ cậu có yêu thương mình không, bởi vì nói rồi cũng chẳng ai quan tâm.
Lúc nhỏ cũng tiện miệng hỏi bạn học một lần, nhưng người khác nói cậu có tiền, so với những người thảm hại hơn mà nói thì chẳng ai có thể đồng cảm với cậu được, Chu Liệu thấy cũng phải, so với người ta thì ít ra mình không thiếu tiền tiêu. Cho nên sau này lớn rồi dần dần cũng trở nên tê dại, không còn nhắc đến chuyện này nữa, mà làm quen với cách chung sống này.
Nhưng liệu thật sự là quen rồi, quên rồi ư, trái tim con người đều là máu thịt, có ai mà không muốn được ba mẹ quan tâm, có ai là không muốn được bầu bạn, cậu không có cách nào hòa giải, vì cậu cũng không rời khỏi gia đình này được.
Chu Liệu nhắm hai mắt lại, cả người sốt cao khiến đại não trống không, đột nhiên có một thoáng, cậu nhớ Tần Trạm mất rồi.
...........
Truyền dịch xong từ bệnh viện đến thương hội, cậu đã bị trễ hơn một tiếng.
Chu Kiến Lâm không nói gì, vì ông đang bận hàn huyên với người khác, là Liễu Minh Châu đón cậu vào. Đứng từ xa Chu Liệu đã nhìn thấy dáng người yểu điệu mặc váy dạ hội màu đen.
"Đỡ chưa?"
Chu Liệu tự thấy cơ thể không có thay đổi gì lớn, cùng lắm là không còn cảm giác buồn nôn trước đó nữa, dù sao thì bị cảm cúm truyền có một bình nước làm sao mà có hiệu quả ngay được.
"Ừm"
"Đỡ rồi thì qua chào hỏi với bác Hà đi, người ta đặc biệt từ thành phố A đến đây tham gia đấy" lúc này Liễu Minh Châu mới để ý đến trang phục thường ngày của cậu: "Mày không thay quần áo à?"
"........Con mới từ bệnh viện ra"
Liễu Minh Châu nhẫn nhịn: "Bỏ đi, qua đó trước đã"
Chu Liệu cầm rượu lặng lẽ đi theo sau Liễu Minh Châu, sau đó chen vào trong đám người, đợi Liễu Minh Châu bắt đầu giới thiệu, trên gương mặt cậu liền treo lên nụ cười giả dối phụ họa theo, giao lưu uống rượu với mấy người mãi mà không nhớ nổi tên và chức vụ.
Chu Kiến Lâm đứng trên bục phát biểu, nói về biến động của công ty thương mại trong trong một năm này, tiện thể cảm ơn mọi người đường xá xa xôi đến ủng hộ.
Trong mắt ai thì đây đích thực là một bữa tiệc danh lợi khổng lồ, hội trường rộng lớn tráng lệ, đèn chùm màu vàng kim, cùng với sự góp mặt của bao nhiêu người quyền cao chức trọng trong ngành chính trị thương mại, tiếng cụng ly đan xen với tiếng nói chuyện vang lên.
Ngày hôm nay được gây dựng lên từ thời tổ tiên nhà cậu, nhưng Chu Liệu cảm thấy thật lạc lõng, cứ như từ lúc bắt đầu đến giờ cậu nên thuộc về nơi này.
"Lát nữa đi xin lỗi con gái Cục trưởng Vương đi" Liễu Minh Châu thấp giọng dặn dò, không hề để ý đến gương mặt trắng bệch của cậu.
".....Sao con phải xin lỗi?"
Dường như Liễu Minh Châu không thể chấp nhận được lời nói của Chu Liệu, bà quay người lại: "Mày nôn trước mặt con gái nhà người ta, có thấy lịch sự không?"
Chu Liệu siết chặt nắm tay: "Mẹ không bắt con đi, con nôn được chắc?"
Liễu Minh Châu trừng lớn hai mắt, bà nhìn những người xung quanh một lượt sau đó kéo Chu Liệu sang gian phòng ở bên cạnh, để tránh cho người đi đường nhìn ra, bà vẫn giữ biểu cảm như thường ngày.
Lúc cánh cửa đóng lại, Liễu Minh Châu bật đèn lên, giống như không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Chu Liệu, từ nhỏ đến lớn ba mẹ đã để mày thiệt cái gì chưa?! Mày muốn gì có đấy, một năm chỉ có vài lần tổ chức tiệc thôi, biểu hiện tốt thì mày chết à? Mày có biết nay Cục trưởng Vương nói gì với tao không?"
Chu Liệu nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, cả người đều lạnh căm.
"......Nhưng con đang sốt mà không phải sao?" cậu ẩn nhẫn trả lời.
"Mày khó chịu thì không biết đi nhà vệ sinh trước à?! Mày nôn trước mặt con gái người ta làm cái gì? phép lịch sự tối thiểu mày có hiểu không? Hơn nữa cô ấy là con gái của ai mày còn không rõ à? Liễu Minh Châu khoanh tay quay đầu qua: "Lúc tao bằng tuổi mày đã ra ngoài học cùng với ông ngoại rồi, cũng chỉ có bọn ta là để cho mày ăn chơi suốt ngày, cũng chẳng chơi cái gì ra hồn, ngày nào cũng lêu lổng mà còn gây ra cả vấn đề về tâm lý, tao thấy mày mới đang muốn tao bị bệnh tâm lý đây"
"Thế thì mẹ đừng sinh con ra" Chu Liệu siết chặt nắm tay, đây là lần đầu tiên cậu phản bác lại sự cay nghiệt của Liễu Minh Châu: "Con không khỏe mẹ có hỏi thăm câu nào không? Tại sao con lại bị bệnh, con đã đi đâu, mẹ có từng biết không? Trị liệu đầy đau khổ và phản ứng cơ thể, con đã trải qua như thế nào, sau khi mẹ đi rồi có từng hỏi một câu nào không?"
"Chu Liệu, bệnh của mày có cái nào là không phải ba mẹ trả khoản tiền đắt nhất để chữa, mày còn muốn gì nữa?"
"Tiền tiền tiền, mẹ kiếp ngoài tiền ra mẹ có từng quan tâm thật lòng đến đứa con này không!"
Chu Liệu vừa nói xong, một cái tát giáng lên mặt cậu, một bên tai lập tức ù đi.
"Lau sạch cái miệng mày đi, đừng quên rằng mọi thứ ngày hôm nay đều là ai cho mày" Liễu Minh Châu quát lên đầy sắc bén: "Lúc đó kỳ vọng mà gia đình dành cho tao còn cao hơn, tao đi đến ngày hôm nay không dựa vào bất kỳ ai, một thằng con trai như mày, còn không cả chịu được một chút giày vò của bệnh tật, hơi tý khó khăn là làm như chết đi sống lại, sao tao lại sinh ra cái loại như mày"
Ngày càng nhiều mồ hôi lạnh toát ra, rõ ràng cả hội trường đều có máy sưởi nhưng cả người Chu Liệu vẫn rét run, tứ chi đều trở nên căng cứng lại, bên má bị tát chỉ còn lại cảm giác đau đớn bỏng rát, còn hơi ù tai.
Lời nói của Liễu Minh Châu như xé rách cả màng nhĩ cậu, xuyên vào tận trong tim.
"Bởi vì con không phải mẹ"
"Con chỉ là một phế vật thôi"
"Một chút giày vò là có thể quật ngã con"
"Con cũng không muốn trở thành như mẹ, một cỗ máy lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ quan tâm cái gọi là vẻ bề ngoài của bản thân"
"Nếu được làm lại lần nữa, con thà không sinh ra trong cái nhà này, cũng không làm con trai của mẹ nữa"
Chu Liệu cố nhịn dạy dày đang cuộn trào buồn nôn, nhìn người trước mặt đầy oán hận, chầm chậm nói ra những điều mình nghĩ trong lòng. Quả nhiên, cái tát tiếp theo lại giáng xuống mặt.
Một màn ngỗ ngược như vậy, dù Chu Liệu có ở sau lưng bà làm càn như nào cũng chưa bao giờ dám phản kháng lại lời nói của mình, nhưng mà hôm nay, dường như mọi thứ đều đã thay đổi.
Bà cảm thấy mình đã nuôi đứa con này thành một phế vật.
"Chu Liệu, nuôi mày còn không bằng nuôi một con vật"
Sau đó Liễu Minh Châu đóng sầm cửa lại rời đi, không đoái hoài đến cậu nữa.
Chu Liệu chạy đến phòng vệ sinh nôn rất lâu, bởi vì không ăn gì, chỉ còn lại rượu và dịch mật, lẫn vẫn nước chua dạ dày.
Sau đó nữa, cậu bắt về khách sạn, không thèm để ý đến điện thoại của Chu Kiến Lâm, xách theo hành lý đi thẳng ra sân bay. Bởi vì mua luôn vé máy bay vào sáng sớm, lúc hạ cánh xuống thành phố C đã là chín giờ sáng.
Cậu lê lết cơ thể sốt cao ốm yếu bắt xe đi đến tòa nhà cũ kỹ xập xệ kia.
Cậu không có chìa khóa, điện thoại cũng chỉ gắng thanh toán nốt tiền taxi là hết pin.
Chu Liệu gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì, cậu mò một điếu thuốc từ trong túi quần ra, đứng ở ngoài cửa châm lên, mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi ẩm mốc trong không khí xộc vào mũi, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
"Cậu về trước à?"
Giọng nói lạnh lẽo không có cảm xúc quen thuộc vang lên sau lưng, Chu Liệu ngậm thuốc ngoảnh đầu lại, Tần Trạm mặc một bộ quần áo gió màu xám, tay xách túi đựng đồ ăn sáng và sữa, cứ đứng đó nhàn nhạt nhìn cậu.
"Ừ"
"Cậu ốm rồi sao?"
Chu Liệu không trả lời, Tần Trạm tiến lên lấy chìa khóa mở cánh cửa cũ kỹ ra.
".....Ai đánh cậu vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.