Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 7: Tình hình




Tần Trạm xin nghỉ mấy ngày, không tới trường học, thực ra Chu Liệu chẳng quan tâm, chỉ là có người nói với cậu mà thôi.
Bị đánh đến mức đó mà còn lết xác tới trường được mới lạ, đêm đó sau khi trở về đến nằm mơ cậu cũng mơ thấy dáng vẻ chật vật của Tần Trạm nằm ở đó, trước kia đối phương có bao nhiêu miệt thị chán ghét mình, thì đêm đó hắn chỉ giống một con cừu để mặc cho người ta hành hạ, hơn nữa thái độ không cầu xin cũng không cúi đầu cũng khá thú vị, đồ chơi thì phải có tính nhẫn nại mới đúng.
Nói chuyện trong nhà của Bạch Linh chỉ là cậu uy hiếp Tần Trạm cho vui thôi, Tần Trạm có báo cảnh sát cũng vô dụng, có làm lớn chuyện hơn nữa cũng vô dụng, vì lớn đến mấy thì cũng chẳng thể địch nổi cậu có ba mẹ có tiền có thế.
Hiện thực luôn tàn khốc vậy đấy, thú vui của bậc quyền quý đều được xây dựng trên sự dẫm đạp lên con sâu cái kiến.
Cuối tuần này trên sân bóng có rất nhiều người, ngoài đánh bóng, bên khái đài vẫn có rất nhiều nữ sinh vây quanh, đa số đều là tới nhìn Chu Liệu và Trần Tiện chơi bóng.
Một phát bóng ba điểm bay thẳng vào lưới, nghe thấy tiếng reo hò của đám anh em ở phía sau, Chu Liệu vuốt tóc trước trán, để lộ ra gương mặt phách lối lại ưu việt. Lúc làm động tác này, cơ bắp trên cánh tay đều được phô trương ra bên ngoài.
"Phát bóng này đẹp thật, tao cứ nghĩ mày sẽ nhường nó" Trần Tiện vỗ vào vai cậu.
"Đâu có cần thiết, tao qua kia lấy đồ" Chu Liệu chú ý đến Bạch Linh ngồi bên đó.
"Ai đấy?" Trần Tiện nhìn theo tầm mắt cậu, cậu ta chưa từng thấy bên cạnh Chu Liệu lại có một nữ sinh bình thường như thế này.
"Người mà Tần Trạm thích"
"Hả?" Trần Tiện sững người, dạng như Tần Trạm hoàn toàn không có khả năng sẽ thích ai, vừa nhìn là biết không có thất tình lục dục.
Chu Liệu đi đến bên khán đài, ngồi xuống bên cạnh Bạch Linh, duỗi đôi chân dài ra: "Đến lúc nào vậy, sao không nói với tôi một câu"
"Tôi gửi tin nhắn rồi, chắc cậu đang đánh bóng, nên tôi nghĩ đợi một lát là được" Bạch Linh vuốt vuốt tai hơi mất tự nhiên, xung quanh có không ít người nhìn về phía bọn họ, cô không thích ứng được với những ánh mắt này, cũng biết nhiều người thấy cô đi bên cạnh Chu Liệu rất là kỳ lạ.
Chu Liệu vươn tay giúp cô vén tóc mai, ngón tay mang theo hơi ấm quẹt qua tai đối phương: "Lát nữa cậu có bận gì không?"
"Không có, sao vậy?" Bạch Linh hơi đỏ mặt, cô đưa áo cho Chu Liệu: "Đúng rồi, áo cậu này"
"Cảm ơn" Chu Liệu nhận lấy vắt lên cánh tay mình: "Vậy cậu đi đâu?"
"Tối nay về nhà ăn cơm"
"À đúng rồi, còn có Tần Trạm đúng không?"
"Ừm, cậu ấy đang dạy thêm cho em trai tôi, mẹ tôi nói buổi tối cùng ăn cơm" Bạch Linh nhìn miếng băng cá nhân dán trên trán Chu Liệu: "Cái đó... chỗ này của cậu không sao chứ?"
"Không sao, không cẩn thận va phải thôi" Chu Liệu khẽ sờ vào băng cá nhân, sau đó cong miệng cười trêu chọc cô: "Cậu đang lo cho tôi à?"
Bạch Linh nghe vậy cảm thấy mặt mình phút chốc nóng ran lên, cô không có kinh nghiệm qua lại với kiểu nam sinh như Chu Liệu.
Trong lúc yếu ớt được giúp đỡ khiến nữ sinh rất dễ nảy sinh hảo cảm với người kia, ngày đó Chu Liệu lấy áo quấn vào giúp cô, lại chạy đi mua băng vệ sinh và thuốc giảm đau, còn rất săn sóc lấy nước ấm cho mình, đều khiến cho bản thân không nhịn được rung động.
Vài lần tiếp xúc ngắn ngủi sau đó khiến bản thân cô cảm thấy con người Chu Liệu này vừa ga lăng lại không khó gần, cậu mang lại cho cô cảm giác biết tiết chế không đi quá giới hạn, nhưng lại thất thuần thục, cô biết mình đang suy nghĩ lung tung, cũng biết mình và Chu Liệu không phải người cùng chung một thế giới, thế nhưng...
"Được"
Phản ứng của Bạch Linh, Chu Liệu đã thu gọn vào mắt.
"Mà nhà cậu ở đâu? Có xa không? Cần tôi đưa về không?"
"À không cần, ở chỗ hồ Xuân Thảo đó, đổi thêm một chuyến tàu điện ngầm là tới nơi rồi" Bạch Linh có hơi bất ngờ.
"Hồ Xuân Thảo? Vậy cũng xa mà, ngồi tàu điện ngầm mất một tiếng nhỉ? Để tôi đưa cậu, vừa hay tiện đường"
"Cậu không chơi bóng nữa à?"
"Chơi thế thôi, tôi còn có việc"
"Nhưng mà như vậy..." Bạch Linh vẫn muốn từ chối, cô vẫn chưa từng ngồi riêng một xe với con trai cùng tuổi, như vậy quá ái muội lại kỳ quái.
Chu Liệu ngắt lời Bạch Linh, nở một nụ cười có phần âm hiểm: "Sợ tôi ăn thịt cậu à?"
"Không phải" gương mặt Bạch Linh đỏ bừng lên.
Lần đầu tiên Bạch Linh ngồi trên chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy, lúc đi đến Chu Liệu còn rất ga lăng mở cửa xe cho cô. Cả một đường đối phương cũng rất tâm lý, sẽ hỏi cô ngồi có thoải mái không, có cần mở cửa xe hay chỉnh ghế ngồi không, còn bảo cô có thể kết nối bluetooth trong xe, mở bài hát mà cô thích.
Khi được Chu Liệu đưa tới trước cổng khu chung cư, đối phương đỗ hẳn xe lại rồi đi ra trước giúp cô mở cửa xe, nam sinh lấy tay che chắn chỗ khung xe, sợ xe thể thao thấp làm cô bị cụng đầu. Dáng người Chu Liệu rất cao, mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu đen, tôn lên vóc dáng thon dài khỏe khoắn, đứng trước cửa xe tạo thành một bóng đen hơi có cảm giác áp bức. Bạch Linh ngẩng đầu lên nhìn chỉ có thể thấy cơ ngực thấp thoáng bên trong áo sơ mi cộc tay, nhìn từ góc độ này khiến cho hai vai cậu trở nên rất rộng, lên trên nữa chính là mũi cao môi mỏng cùng gương mặt đầy phách lối mê hoặc, chỉ là lúc này đã thêm vài phần thu liễm.
"Cẩn thận cụng đầu"
"Cảm ơn" Bạch Linh cứ hồi hộp lại muốn vén tóc mai.
"Không có gì" Chu Liệu đóng cửa xe lại "Tuần sau có thể mời cậu ăn cơm không?"
"Hả?"
"Đừng lo lắng, chỉ muốn cảm ơn cậu đã giặt áo cho tôi thôi"
"Cái đó không có gì đâu, tôi cũng dùng nó rồi, điều nên làm..."
"A, vậy là bị từ chối rồi à?"
Bạch Linh ngay lập tức hiểu ra được dụng ý của đối phương, cô không biết tình hình hiện giờ là như nào, nhưng đầu óc cô cứ loạn lên, nhất là lúc mặt đỏ lên vì hồi hộp khiến cho nó càng loạn, cô nhìn Chu Liệu đứng bên cạnh xe như một người mẫu, trong lòng đấu tranh một hồi lâu mới nói một câu được.
"Vậy chúng ta hẹn rồi nhé" gương mặt Chu Liệu dãn ra, đáy mắt chứa đựng ý cười: "Tuần sau gặp"
"Ừm...tuần sau gặp"
Lúc mở cửa nhà ra, mùi thơm của thức ăn bay đến.
Đỗ Lệ nghe thấy tiếng mở cửa liền thò một đầu ra khỏi phòng bếp: "Về rồi hả? Sao nay nhanh thế?"
"Hôm nay con ra khỏi kí túc sớm" Bạch Linh không nói được người khác đưa về.
"Vậy qua đây múc canh giúp mẹ đi, vừa hay cũng đến giờ tan học rồi"
"Tới đây"
Bạch Linh thả túi đeo chéo xuống, tập tức chạy qua giúp.
"Sao mặt con đỏ thế? Dạo này trời có nắng gắt đâu?" lúc Đỗ Lệ rửa bát nhìn qua mặt con gái mình.
"Hả? Đỏ lắm ạ?" Bạch Linh nghe vậy suýt nữa thì làm đổ canh ra ngoài, cô nuốt nước bọt: "Con cũng không biết, chắc giờ cao điểm đông người, bị chen ghê quá"
Đỗ Lệ cũng không để ý, chỉ tiện miệng nói một câu. Một lát sau hai người đã bưng hết các món lên, đầy cả một bàn lớn, vô cùng phong phú.
"Ba có về ăn không ạ?"
"Ông ấy tăng ca, bảo mẹ để lại một ít về thì ăn sau" Đỗ Lệ bỏ tạp dề xuống, gọi với vào phòng: "Ra ăn cơm nào!"
Đỗ Lệ vừa nói xong, một đứa trẻ ngây ngô xông ra khỏi cửa phòng chạy đến, một giây sau đã ngồi thoắt lên ghế, miệng không ngừng oa oa. Một lát sau, Bạch Linh mới thấy Tần Trạm đi ra, chỉ có điều khi nhìn thấy Tần Trạm cô đứng hình chôn chân tại chỗ.
"Tần Trạm, mặt với cổ cậu bị làm sao vậy?"
Trên mặt Tần Trạm vẫn còn quấn băng vải, dù vậy vẫn có thể nhìn thấy vết máu ở viền băng, có một vùng da nhỏ bên cạnh hầu khiết như bị tróc xuống bây giờ mới đang liền.
"Hôm nay lúc tới đây mẹ đau lòng chết mất" Đỗ Lệ thở dài: "Nói là ban đêm đi đường bị ngã, cũng không biết ngã sao mà thành như vậy"
Bạch Linh khẽ cau mày: "Cổ cậu làm sao vậy?"
Tần Trạm cụp mắt xuống: "Ngã vào cầu thang"
Bạch Linh cảm thấy không giống, vì có thể thấy vết bọng nước sau khi bị bỏng tạo nên, cô cũng không hỏi gì nhiều thêm: "Đã đi bệnh viện chưa?"
"Ừm"
"Lát nữa đổi thuốc, để cô sát trùng cho" Đỗ Lệ xới cho Tần Trạm một bát cơm đầy, sau đó lại xới cho Bạch Linh và em trai một bát: "Canh gà hầm đó, uống nhiều chút bồi bổ"
"Mẹ, sao của con lại ít hơn anh Tần Trạm" em trai bĩu môi nhìn vào bát của Tần Trạm.
"Con ăn nhiều thế làm gì, cả chiều đã ăn bao đồ vặt rồi"
Tần Trạm đẩy bát qua, nhưng bị Đỗ Lệ ngăn lại: "Con kệ nó, con ăn nhiều vào, bình thường đi làm bao nhiêu việc lại còn phải đi học mệt lắm"
"Em đùa thôi mà, anh" em trai ngốc nghếch cười: "Anh còn bị thương đó, ăn nhiều vào nha"
Cả nhà Bạch Linh đối xử với hắn rất tốt, Đỗ Lệ thương hắn chăm sóc cho hắn, cho hắn cơ hội kiếm tiền mà không tổn thương lòng tự trọng, Tần Trạm vẫn luôn biết, cho nên đôi lúc thấy thật khó để báo đáp. Vốn hắn đã chẳng có gì, nhưng lại luôn được cho.
"Đúng rồi, bà cậu dạo này thế nào rồi?" Bạch Linh gắp một miếng đồ ăn vào bát cho Tần Trạm, như còn sợ đối phương thấy bị dính nước bọt của mình còn bổ sung thêm một câu: "Tớ chưa ăn đâu"
"Vẫn thế"
"Gần đây lại eo hẹp à? Tự mình đi bệnh viên chắc lại tốn không ít tiền nhỉ?" Đỗ Lệ nhìn vết thương trên mặt hắn lại đau lòng, một cậu bé ưu tú như thế mà gia đình lại thành vậy: "Vừa hay lần thi giữa kỳ này em trai đã tiến bộ hơn một trăm bậc, cô thưởng cho lì xì to nhé"
"Sắp được phát học bổng rồi, không sao ạ..."
"Không giống nhau" Bạch Linh khẽ cắn đầu đũa, nhìn sang em trai đang ra sức và cơm vào miệng: "Thế mà tên nhóc này tiến bộ nhiều vậy, đều nhờ công cậu dạy tốt"
Cô vừa nói xong thì điện thoại rung lên, Bạch Linh nhìn tin nhắn, không ngờ là Chu Liệu gửi tới, đối phương hỏi cô cơm tối ở nhà ăn gì.
"Ai đó? Có bạn trai rồi à?" Đỗ Lệ nhìn dáng vẻ Bạch Linh đỏ bừng tai trả lời tin nhắn, người làm mẹ luôn có thể cảm nhận được tâm tư của con gái một cách diệu kỳ.
"À, không có, mẹ đừng nói linh tinh" Bạch Linh vội vàng lắc đầu.
"Con cũng năm ba rồi, nên yêu đương rồi, bây giờ còn chưa có lấy một người" Đỗ Lệ vừa nói vừa đùa dặn dò với Tần Trạm: "Hai đứa cùng một trường, con giúp bác theo dõi tình hình của Bạch Linh nhé"
"Mẹ..." Bạch Linh hơi ngượng ngùng nhìn Tần Trạm, đối phương chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, cũng không có phản ứng gì.
Điện thoại cô lại rung lên, bên kia Chu Liệu rất nhanh đã trả lời lại, là bức ảnh chụp đồ ăn gọi bên ngoài, nói rằng chỉ có một mình cô đơn ở nhà ăn cái này, ngôi nhà đó chỉ cần nhìn qua một bức ảnh là đã thấy rất hào hoa. Bạch Linh biết Chu Liệu được rất nhiều người vây xung quanh.
"Cuối tuần không ở cùng bạn bè và ba mẹ à?"
"Bạn đi chơi xe rồi, ba mẹ bận công việc cả năm chẳng gặp một lần"
Bạch Linh nhớ lại dáng vẻ thường ngày của Chu Liệu, đột nhiên cảm thấy đối phương chẳng hề giống so với trong tưởng tượng, lâu ngày thiếu thốn sự đồng hành của gia đình chắc cũng buồn lắm.
Lúc Đỗ Lệ đứng dậy chuẩn bị đi xuống bếp xới cơm có liếc qua khung chat của Bạch Linh, bà bâng quơ nói: "Chu Liệu? đây là tên của con trai nhỉ, ta biết ngay là có gì đó mà"
Bạch Linh nghe vậy lập tức tắt điện thoại, cô hoảng loạn ngẩng đầu lên đột nhiên thấy Tần Trạm đang nhìn về phía mình, đáy mắt như một hồ nước đen sâu thẳm không thấy đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.