Chiếc đèn chùm pha lê Swarovski treo lơ lửng trong đại sảnh cao mười mét sử dụng hàng nghìn bề mặt được cắt kim cương để chia ánh sáng và bóng tối thành vô số điểm sáng vô cùng sáng chói và rực rỡ, rồi sau đó được trải rộng trên mỗi mét vuông của căn phòng. Quầng sáng là trang sức trang trí của y phục bằng gấm, là điểm xuyết cho đống vàng ngọc, là thứ trợ hứng cho cụng ly đổi chén, nó phối hợp với tiền bạc thì khiến nó tỏa ra ánh sáng đặc biệt, nó phối hợp với mỹ nhân thì khiến cho mỹ nhân tỏa sáng rạng rỡ, nhưng nó chẳng qua cũng chỉ là một thứ tinh tế do con người tạo ra, một khi gặp phải bóng tối thì nó sẽ lặng lẽ rút lui.
Trương Dương đang đứng dưới quầng sáng ấm áp, nhưng lại chỉ thấy bóng tối trước mặt, ngay cả khuôn mặt được trang điểm quá mức đến nỗi bóng loáng của chị Bối cũng trở nên mơ hồ.
Chị Bối vẫn còn đang tự nhiên nói: “Kha Vũ còn rất thông minh, chắc chắn đã không tốn ít công phu trên người Ôn tiên sinh rồi, Ôn tiên sinh chơi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên dẫn người đi đấy.”
Trương Dương chỉ cảm thấy trong lồng ngực cuồn cuộn hận ý ngập trời, không biết là đối với chị Bối hay là đối với Ôn tiên sinh đó, hay hoặc lại đối với tất cả những chuyện vô lý này. Cô muốn liều mạng nhào tới xé nát khuôn mặt của chị Bối, cô muốn gào thét, muốn phát điên, muốn phá hủy và muốn tiêu diệt.
Một tia lý trí còn sót lại níu lấy cô, cô rời khỏi hiện trường mà không nói một lời trước khi mất kiểm soát.
Cô đi tới giữa sân khấu, chọn một ly cocktail không thể gọi nổi tên rồi một ngụm uống cạn, rượu kia chua chua ngọt ngọt giống như nước trái cây, uống vào thơm ngọt không chút khó chịu, nhưng cơ thể vốn hiếm khi tiếp nhận rượu trong nháy mắt lại trở nên nóng nảy.
Ôn tiên sinh.
Cái tên này vừa mới không bao lâu trước đây Kha Vũ vừa mới nói ra, là kẻ đứng đầu trong danh sách gây thương tích khắp người cho anh, Trương Dương nghĩ, như thế nào sẽ là một tên biến thái vừa già vừa núc ních mỡ, lại còn thích lạm dụng tình dục như vậy chứ? Kha Vũ còn có thể sống được bao lâu sau khi bị mang đi? Cho dù còn sống thì cũng đã bị chịu đủ tra tấn, không còn chút tôn nghiêm và bẩn thỉu hèn hạ mà sống.
Đó là người mà cô thích, anh đơn thuần, hiền lành, chưa bao giờ làm tổn thương đến bất kỳ ai hết, tại sao anh lại phải chịu đựng những bất hạnh này? Tại sao cô không thể cứu được anh?!
Cô suýt nữa thì bật thốt lên với chị Bối – “Tôi có thể lấy thứ tốt hơn để đổi lấy anh ấy”, cô muốn lấy Kha Nghiêu để đổi lấy Kha Vũ, đó là thứ quý giá duy nhất của cô. Nhưng cô còn chưa nói là cô có nhiều bất mãn với Kha Nghiêu, nhưng cô cũng có cảm tình với hắn, nếu cô được phép đi trả Kha Nghiêu về để đổi lấy Kha Vũ thì có lẽ cô sẽ không do dự, nhưng cô không thể biết rõ đó là hố lửa mà lại để cho Kha Nghiêu thay thế Kha Vũ mà nhảy xuống!
Cô nên làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể cứu Kha Vũ?
Cứu Kha Vũ! Cứu Kha Vũ! Cứu Kha Vũ!
Cô uống hết ly này đến ly khác mà không hề hay biết, vị ngon của rượu ngọt khiến cô không để ý đến nồng độ cồn, dần dần cảm thấy hơi choáng váng, cô phát hiện trên bàn tráng miệng bên cạnh có thứ gì đó, cứ tách ra rồi lại nhập lại chiếm lấy tầm mắt của cô.
———
Trương Dương lại đến phòng của Kha Vũ một lần nữa, mặc kệ phía sau có những vị khách khác.
Kha Vũ kinh ngạc nhìn Trương Dương: “Em sao vậy, có phải là không uống được rượu không?”
Trương Dương nhắm hờ mắt nhìn Kha Vũ không chớp mắt, não cô vẫn hoạt động nhưng dây thần kinh thị giác thì đã đờ đẫn, cô cố gắng tập trung nhìn về phía trước cho đến khi gương mặt điển trai của Kha Vũ hiện rõ trong mắt cô.
Kha Vũ đem khay trong tay cô đặt qua một bên, đỡ lấy eo cô quan tâm hỏi: “Em say sao? Có khó chịu không?”
Trương Dương cười nhạt rồi cầm ly rượu lên: “Cùng em uống một ly.”
“Đừng uống, em đã không đứng vững được nữa rồi.” Kha Vũ nhẹ giọng nói, “Anh lấy cho em thuốc giải rượu.”
Trương Dương bắt lại cổ tay Kha Vũ: “Không, anh uống cùng em.”
Kha Vũ do dự, thể làm gì khác hơn là cùng Trương Dương cụng ly rồi uống một ngụm rượu.
Trương Dương cũng đổ cho mình một ngụm, sau đó giễu cợt cười cười: “Kha Vũ, anh … muốn đi với Ôn tiên sinh đó sao?”
Nghe vậy, Kha Vũ im lặng.
“Anh còn để cho em đưa anh về nhà, anh biết rõ, em chẳng qua là … căn bản…” Trương Dương buồn bã nói, “Căn bản chả làm được cái gì hết.”
“Không phải lỗi của em.” Kha Vũ nhẹ giọng nói.
Trương Dương nắm chặt ống tay áo của Kha Vũ, hai mắt chợt sáng lên: “Chúng Chúng ta chạy trốn đi! Bây giờ chạy luôn! Em đưa anh đi, vĩnh viễn rời đi!”
Kha Vũ thở dài: “Không chạy thoát được.”
“Làm sao mà anh biết, anh còn chưa từng thử qua mà, chỗ này nhiều người như vậy, sẽ không để ý…” Trương Dương nhìn ánh mắt buồn bã của Kha Vũ, giọng nói đột ngột dừng lại, một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh thử rồi?”
Kha Vũ gật đầu, chua xót nói: “Vô dụng.”
Trương Dương đột nhiên cảm thấy đáy mắt đau rát: “Em… em xin lỗi, em không cứu được anh, thật xin lỗi.”
Kha Vũ ôm cô vào lòng: “Đừng nói như vậy, không phải lỗi của em.”
“Nên làm gì, nên làm cái gì bây giờ đây?” Trương Dương chưa bao giờ trải qua tuyệt vọng như vậy, tuyệt vọng hóa thành một đôi tay hữu hình nắm lấy cổ chân cô rồi lôi cô xuống địa ngục, mặc cho cô giãy giụa thế nào, cô khóc như thế nào, cầu cứu thế nào đi nữa thì cũng vô ích, nỗi sợ hãi, đau đớn, bất lực của cô như hạt bụi trên quần áo bị cuốn bay, không đáng nhắc tới.
Mà cô thậm chí chỉ là một người ngoài cuộc, bản thân người trong cuộc sẽ phải đau đớn, cay đắng và sợ hãi như thế nào? Làm sao cô có thể nhìn người yêu phải trải qua tất cả những điều này đây?!
“Sẽ tốt thôi, có lẽ còn có hy vọng, anh vẫn chưa từ bỏ.” Kha Vũ thì thầm bên tai Trương Dương, “Em đừng lo lắng.”
Rượu làm tê liệt năng lực tư duy của Trương Dương, khiến cho cô không thể nghe được là những lời Kha Vũ nói này không hề tầm thường, chỉ nghĩ là Kha Vũ đang an ủi cô, cô khóc rất kiềm chế, như là sợ phá hủy mất thời khắ còn có thể ôm nhau mỏng manh này, nhưng cô vẫn khóc đến mức khó mà thở nổi.
Cô ôm thật chặt lấy Kha Vũ, giống như là sợ anh sẽ biến mất, cô dùng hết giác quan để cảm nhận hơi ấm của lồng ngực cùng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim này, cô nhất định phải nhớ thật kỹ, nhất định phải nhớ suốt đời.
Sau đó, cô cạn nước mắt mà uống cạn ly rượu kia, đẩy chiếc đĩa nhỏ tinh xảo trong khay đến trước mặt Kha Vũ: “Ăn chút đi.”
Kha Vũ nhìn lướt qua những quả việt quất nhỏ nhỏ mà mọng nước trên đĩa, không hiểu nhìn Trương Dương.
Trương Dương trực tiếp nhìn chằm chằm Kha Vũ, cô không biết hiện tại mình đang say hay là tỉnh nữa, bên trong trò hề này thì say hay tỉnh cũng khác gì nhau đâu, “Ăn nó đi.”
“Phi Dương…”
“Ăn đi, em muốn nhìn anh ăn.” Trương Dương cầm lấy một quả rồi bỏ vào miệng, rõ ràng là chua chua ngọt ngọt, nhưng khi nhai giữa môi và đầu lưỡi lại cay cay đắng như độc dược.
Mặc dù Kha Vũ vẫn còn nghi ngờ, nhưng anh vẫn ăn một quả.
“Ăn nữa đi.” Trương Dương cầm một quả khác rồi cười đút vào miệng Kha Vũ, dáng vẻ dịu dàng ngọt ngào.
“Phi Dương, em bị sao vậy?”
“Em thích anh.” Đồng tử của Trương Dương tan rã đến mức khó có thể tìm thấy ánh sáng, “Em rất thích anh, muốn ở bên anh mãi mãi.”
Kha Vũ nở một nụ cười buồn bã: “Anh cũng vậy, nếu như có một ngày… Nếu như có thể, anh cũng muốn ở bên em mãi mãi.”
Kha Vũ được dỗ dành và ăn hết nửa đĩa việt quất, vài phút sau, trên người và trên mặt anh bắt đầu xuất hiện nốt ban đỏ, đầu tiên là anh nắm lấy cánh tay ngứa ngáy, sau đó đến cổ, sau đó bắt đầu ho, vành mắt ửng đỏ ướt lệ, hô hấp cũng càng ngày càng ngắn ngủi.
Trương Dương ngơ ngác nhìn Kha Vũ, cả người đột nhiên lạnh toát, cứng ngắc đến mức ngay cả tay ngón tay cũng không động đậy được.
Khuôn mặt Kha Vũ dần dần đỏ lên, anh khó chịu vịn ghế ngồi xuống, hai mắt trợn tròn, đau đớn vươn tay về phía Trương Dương: “Phi Dương… anh… khó chịu…”
Trương Dương tiến lên ôm lấy Kha Vũ, nước mắt cô tuôn không ngừng, đôi tay run rẩy không còn hình dáng, nhưng lại nhẹ giọng dỗ dành Kha Vũ: “Không sao, không sao, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa.” Sau này cũng sẽ không bao giờ khó chịu nữa, cũng sẽ không còn đau khổ nữa.
Một tiếng “Ầm” vang lên, Kha Vũ ngã khỏi ghế, anh nằm trên mặt đất lăn lộn đau đớn, không ngừng nôn ọe, giống như là bị người ta bóp cổ họng, phát ra tiếng thở cực kỳ đáng sợ, ngã gục hấp hối và vật vã. Gân xanh trên cổ anh nổi hết lên, ánh mắt gần như muốn rơi ra, anh bắt đầu dùng ngón tay cào vào khí quản để lại những vết máu trên làn da trắng nõn.
Trương Dương rốt cuộc cũng hét lên tiếng thê lương chói tai, cô nhào mình lên người Kha Vũ đang co giật mà khóc lóc thảm thiết.
Tất cả mọi thứ đã cũng trở nên hỗn loạn, trong năm giác quan đang dần dần không còn nhạy bén nữa của Trương Dương, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ trước lúc chết của Kha Vũ, bóng người nhốn nháo xung quanh cùng với tiếng bước chân loạn xạ và tiếng kêu la cùng hàng loạt âm thanh khác, dần dần kết hợp với nhau, cuối cùng tạo thành một cơn ác mộng lăng trì cô cả đời này.
———–
Trương Dương tỉnh dậy trong bệnh viện vào ngày hôm sau.
Mina ở trong phòng bệnh, cô nàng không trang điểm, mặt mũi phờ phạc, tâm trạng không tốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương là sự phức tạp, tức giận cũng có một chút sợ hãi khó mà che dấu được.
Trương Dương ngơ ngác nhìn Mina, cả người như bị rút hết hồn vía, hai mắt giống như hai cái hố đen khiến không một tia sáng nào có thể chiếu được qua.
“Chị cố ý làm vậy.” Mina nói, giọng nói hơi run run, “Trương Dương ơi chị điên rồi, chị có biết… Chị có biết mình đã giết người không?” Câu nói sau cùng cô nàng hạ thấp giọng xuống, như thể chỉ cần nói ra miệng thì sẽ đều là phạm tội.
Trương Dương mặt không thay đổi nói: “Tôi là cứu anh ấy.”
“Chị bệnh đúng không? Chị, chị không bình thường, chị thật sự có bệnh.” Mina lui về sau một bước.
“Chị Bối muốn bán anh ấy cho Ôn tiên sinh, một lão già biến thái lạm dụng tình dục, lão sẽ tra tấn Kha Vũ, lão sẽ giết Kha Vũ.” Trương Dương dùng cặp mắt đen ngòm đó nhìn về phía Mina, “Kha Vũ hoặc sẽ chết trong tay lão hoặc sẽ bị chơi nát rồi bán ra chợ đen, cho nên tôi phải cứu anh ấy.” Cô còn bật cười, “Hiện tại anh ấy đã được giải thoát rồi.”
“Chị…” Trái tim Mina đập rộn đến mức muốn quay người bỏ chạy, người trước mặt không còn là cô gái bình thường mộc mạc trầm lặng ít nói bình thường khi mới gặp nữa rồi, Trương Dương bây giờ khiến cho cô nàng sợ hãi.
“Là bọn họ ép tôi.” Trương Dương nhìn Mina, “Là cô ép tôi. Các ngươi đều không coi Kha Vũ là người, chỉ có tôi quan tâm anh ấy, cho nên chỉ có tôi mới có thể cứu anh ấy.”
“Cái đồ điên này.” Mina lặp đi lặp lại nhớ tới cái từ này, lông tóc toàn thân dựng đứng, “Chị, chị có biết mình đang gây ra rắc rối gì không? Chị cho là chị Bối sẽ bỏ qua cho chị sao? Mặc dù ả không biết là chị cố ý nhưng nhất định sẽ bắt chị đền đấy!”
“Được, để cho ả đến tìm tôi đòi bồi thường đi.” Trương Dương cười lạnh, “Nếu ả muốn đối phó tôi thì tôi sẽ đi báo cảnh sát, hoặc là lên mạng vạch trần để cho cả thế giới đều biết, hoặc là ả sẽ giết tôi, dù sao tôi cũng chả còn gì nữa, để xem ai chịu thua ai.”
Mina lạnh giọng nói: “Chị quá coi trọng mình rồi đấy, loại người như chị Bối bóp chết chị cũng quá dễ dàng, chị thực sự nghĩ mình có thể vạch trần cái gì? Cái ý nghĩ này của chị còn nguy hiểm hơn chị giết người đấy, tôi khuyên chị đừng có điên nữa đi.”
“Làm sao, sợ? Chỉ cần chị Bối không làm phiền tôi thì dĩ nhiên tôi cũng sẽ không tự tìm chết.” Trương Dương chỉ liếc mắt nhìn Mina một cái rồi ngơ ngác nhìn cây Hòe phong thái thướt tha ngoài cửa sổ.
Giờ khắc này cô thật sự dường như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, Kha Vũ chết, bị chính tay cô giết chết, cô đã giết người, giết người mình thích nhất.
Thật sự lúc đó cô đã uống quá nhiều nên mới có thể làm ra chuyện kinh khủng như quỷ ám như vậy, nhưng khi tỉnh lại thì cô lại không hề hối hận, thậm chí còn bình tĩnh đón nhận.
Đại khái là cam chịu số phận đi. Thật giống như cuộc sống của cô ấy bắt đầu sụp đổ từ đó, cô càng ngày càng sa sút, cô thường tự hỏi khi nào thì mình sẽ chạm đáy, khi cô thực sự chạm đáy và đôi ủng tiếp đất, cô mới nhận ra rằng hóa ra so với nỗi sợ hãi do mọi thứ không ngừng suy giảm thì bây giờ ngược lại lại cảm thấy an tâm.
Cô biết rằng phần đời còn lại mình sẽ phải trải qua trong đau khổ, sợ hãi và hối tiếc, nhưng cô chấp nhận số phận của mình. Ít nhất thì cô đã cứu được Kha Vũ.
Không biết Mina đã rời đi lúc nào, bản thân Trương Dương chỉ là ngất xỉu do uống rượu quá độ và quá kích động nên không đáng ngại, nhưng cô kiên trì nằm viện hai ngày bởi vì cô không dám về nhà, cô không dám đối mặt với khuôn mặt đó.
——–
Sau khi trở về nhà, Trương Dương còn tưởng rằng cô sẽ nhìn thấy một Kha Nghiêu đang hốt hoảng, dù sao thì cô cũng đã biến mất ba ngày, nhưng Kha Nghiêu vẫn như thường ngày, không, cũng không quá giống, hắn tỏ ra u ám và im lặng, hai mắt đờ đẫn không ánh sáng, trên miệng có một vòng râu xanh chưa được cạo.
“Em đã đi đâu?” Kha Nghiêu bình tĩnh hỏi Trương Dương.
“Em không khỏe nên đã đến bệnh viện.” Trương Dương chỉ liếc mắt nhìn Kha Nghiêu, sau đó cố gắng tránh nhìn khuôn mặt đó, cũng không để ý tới sự khác thường của hắn.
Đi đứng, nói chuyện và suy nghĩ đều khiến cô mệt mỏi, đầu óc cô đôi khi trống rỗng không có gì cả, đôi khi lại tràn ngập những cảm xúc tiêu cực khiến cô gần như muốn nổ tung. Hiện tại cô không thể làm được gì cả nên đã xin nghỉ ốm ở công ty.
Kha Nghiêu không trả lời, Trương Dương đi vào phòng ngủ, ngã xuống giường, vẫn không hề động đậy mà thiếp đi.
Thế giới tỉnh táo tất cả đều là ác mộng, trong mộng ngược lại lại có một khoảnh khắc tĩnh lặng.