Giết Chết Thần Tượng (Kill Idol)

Chương 8:




Nửa giờ quả thực là quá ngắn, không đủ để Trương Dương thỏa thích mà tưởng tượng về tương lai.
Cô hứa với Kha Vũ là nhất định sẽ đưa anh về nhà, còn nói sẽ đổi sang nhà mới, khả năng sẽ nhỏ hơn chỗ cũ nhưng sẽ mới hơn. Hai người họ có thể cùng nhau xây dựng và vun vén tổ ấm của riêng mình, sau này còn có thể nuôi thú cưng, như là một chú chó hoặc là một chú mèo.
Còn có rất nhiều cô không kịp nói, mà có nói Kha Vũ cũng chưa chắc đã hiểu được. Ví dụ như cô muốn từ từ dạy Kha Vũ thành một người thực sự, dạy cách để anh có thể hòa nhập với xã hội, có thể sẽ cần phải dạy từ kiến thức tiểu học dần lên, nhưng Kha Vũ học rất nhanh. Chờ đến khi mọi thứ dần ổn định thì bọn họ sẽ kết hôn, khi có đủ điều kiện rồi sẽ sinh con, sau đó cố gắng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và một ngày nào đó sẽ sở hữu được ngôi nhà của riêng mình.
Sau này có thể có không ít lận đận khổ cực, nhưng dù sao thì cô cũng có nghề nghiệp ổn định, cho dù hai người có thể túng quẫn một chút, nhưng cũng không lo thiếu ăn thiếu uống, khó khăn nào cũng có thể vượt qua được hết.
Cô biết rằng cô đã đưa ra quyết định quan trọng nhất đời mình chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, sợ rằng sau khi bộ não nguội đi sẽ thấy hối hận, nhưng cô cũng biết mình thực sự không có cách nào vứt bỏ Kha Vũ khi đã biết chắc rằng nếu Kha Vũ không có cô thì sẽ số phận về sau sẽ như nào.
Nếu không đưa Kha Vũ đi, cô chắc chắn sẽ hối hận trong suốt phần đời còn lại của mình, và cô chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ tìm được người nào đẹp trai hơn, tận tâm hơn và đáng yêu hơn Kha Vũ trong đời này nữa.
Cô đã không còn cha mẹ, Kha Vũ sẽ trở thành người thân và người yêu vĩnh viễn của cô, điều này là vô giá và quý trọng hơn rất nhiều so với tiền bạc, so với nhà cửa, vì thế mà cô nguyện ý trao đổi.
Kha Vũ tỏ ra phấn khích vô cùng: “Mèo và chó đều tốt, đều rất dễ thương, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, mỗi ngày ở chung với em đều sẽ rất hạnh phúc, sau này mỗi ngày đều sẽ rất hạnh phúc.”
“Ừm, nhất định sẽ như vậy.” Trương Dương nở nụ cười mơ màng ngọt ngào, “Vậy anh chờ em một chút được không, mấy ngày nữa thôi, em xử lý xong mọi chuyện rồi sẽ đến đón anh ngay nhé.” Nhà của cô ở khu vực đó vẫn luôn rất được săn đón, nhất là khi mùa tựu trường đến, có thể bán vội thì giá sẽ không cao được như bình thường, nhưng chắc chắn cũng sẽ được tầm năm, sáu triệu. Số tiền còn lại sẽ đủ để bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới.
Kha Vũ thất vọng hỏi: “Hôm nay không thể được sao?”
“Em cũng rất muốn mau chóng đưa anh về, nhưng hôm nay không được, anh có thể đợi em thêm mấy ngày được không? Em sẽ cố gắng xong sớm.” Trương Dương dịu dàng an ủi.
“Tại sao vậy?”
Trương Dương thở dài: “Em cần tiền. Em cần rất nhiều tiền mới có thể đưa anh về nhà.”
Kha Vũ không hiểu: “Tại sao vậy?”
Trương Dương nhéo yêu mặt Kha Vũ một cái, miễn cưỡng mỉm cười: “Sau này anh sẽ hiểu.”
Hàng mi dài của Kha Vũ rũ xuống, nhưng điều đó cũng không thể che giấu được vẻ cô đơn cùng tủi thân trong mắt anh: “Vậy, vậy thì em nhanh lên nhé, anh sẽ đợi em, Phi Dương, anh sẽ chờ em mỗi ngày.”
“Vâng.”
Kha Vũ lại hôn Trương Dương: “Sau khi về nhà, anh có thể được hôn em mỗi ngày.”
Trương Dương trong lòng ngọt hơn mía, cô ôm lấy cổ Kha Vũ và nép vào vòng tay anh, như thể đó là nơi ấm áp và an toàn nhất trên thế giới này, một lúc cũng không muốn tách ra.
Đáng tiếc thời gian rất nhanh thì đến.
Sau khi miễn cưỡng nói lời từ biệt, Trương Dương khôi phục trạng thái bình thường theo Từ Tịnh trở lại phòng họp ban đầu.
Từ Tĩnh nói: “Cô Trương, ngài có hài lòng với sản phẩm tùy chỉnh không?”
“Hài lòng.”
“Không cần phải xem các mẫu khác hoặc tùy chỉnh độc quyền sao, tại sao ngài lại chọn thành phẩm này?”
Trương Dương ghét vô cùng cái loại giọng điệu coi Kha Vũ là hàng hóa của Từ Tĩnh, vì vậy giọng điệu của cô cũng trở nên lạnh lùng cùng thiếu kiên nhẫn: “Tôi đã nói ngay từ đầu là tôi đến vì anh ấy.”
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười: “Được rồi. Vậy ngài đã biết giá mua và thuê của Kha Vũ chưa?”
“Năm triệu. Khác biệt về dịch vụ giữa mua và thuê là gì? Ngoại trừ bảo trì miễn phí và trả phí gì đó?”
“Bảo trì miễn phí và trả phí là một sự khác biệt rất lớn. Sau khi mua, ngài sẽ nhận được bảo trì miễn phí trọn đời của chúng tôi. Ví dụ như việc Trọng Trí mà tôi vừa đề cập đến, trong trường hợp hư hỏng không phải do con người tạo ra, là bệnh mà ngài không thể tự xử lý được.”
“Bệnh…” Trương Dương sửng sốt, Kha Vũ là người, đương nhiên sẽ sinh bệnh. “Cái này xác định phạm vi như thế nào?”
“Rất dễ hiểu nếu ngài liên hệ với hàng hóa. Ví dụ như điện thoại di động của ngài bị rơi vào nước, bị vỡ màn hình thì nó đều không bao gồm trong ba dịch vụ đảm bảo, đúng không?”
“…”
“Nếu là bệnh vặt như cảm sốt, tôi tin rằng chúng tôi cũng không cần phải can thiệp, nếu gặp phải bệnh mà chúng tôi không thể xử lý, chúng tôi sẽ có trách nhiệm giảm bớt tổn thất cho ngài.”
“Thế nào là giảm bớt tổn thất?”
“Thời gian bảo hành sau bán hàng của chúng tôi lên đến ba mươi năm. Trong ba mươi năm, nếu hư hỏng hoặc tử vong không phải do ngài gây ra, thì có thể được thay thế miễn phí một lần, có thể sửa chữa và điều trị không giới hạn số lần. Chúng tôi có hợp đồng hoàn chỉnh xác định phạm vi trách nhiệm, khi ngài đến mua, chúng tôi sẽ tiến hành giám định y tế.”
Trương Dương nghe đến da đầu tê dại: “Cô nói như vậy, ví dụ, nếu họ bị bệnh nặng gì thì như thế nào phân rõ trách nhiệm? Điều này hoàn toàn không thể xác định được, vốn dĩ cách sinh ra và lớn lên của họ đã là bất bình thường và vi phạm quy luật tự nhiên, ai mà biết được sẽ tiềm ẩn những nguy hiểm nào cơ chứ?”
“Đúng vậy, quả thực có thể có rủi ro.” Từ Tĩnh cười nói, “Hơn nữa, tuổi thọ của người nhân bản ngắn hơn bình thường một chút, bởi vì tuổi tế bào của các sản phẩm tùy chỉnh là giống của Doner. Ví dụ, Thịnh Thế năm nay hai mươi bảy tuổi, như vậy sản phẩm tùy chỉnh sinh ra cũng là hai mươi bảy tuổi. Người bình thường sống cả đời cũng khó tránh khỏi bệnh tật cùng tai nạn, những điều này là điều không thể tránh khỏi, là rủi ro bất khả kháng mà ngài phải gánh chịu. Trên thực tế, mỗi chúng ta đều đang chấp nhận rủi ro khi còn sống.”
Trương Dương cảm thấy rất khó chịu.
“Trước khi ngài có ý định mua, chúng tôi sẽ cho ngài hiểu mọi rủi ro và giúp ngài đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu ngài cho rằng rủi ro khi mua là quá cao và tỷ lệ giá/hiệu suất quá thấp, chúng tôi thực sự khuyên ngài nên thuê thì hơn.”
Trương Dương nắm chặt tay: “Tôi, tôi muốn mua, nhưng tôi cần một chút thời gian.”
“Tất nhiên, mọi thứ phụ thuộc vào mong muốn của ngài.”
Trương Dương nhớ tới cái gì: “Nếu tôi mua thì anh ấy sẽ có thân phận hợp pháp chứ?”
“Có, sau khi mua xong, chúng tôi sẽ khiến cậu ta trở thành một người bình thường có thể tiến vào hệ thống xã hội, và cậu ta sẽ có thân phận hợp pháp.”
Trương Dương cảm thấy hơi an tâm được chút, đó là Kha Vũ sẽ có thẻ căn cước và hộ chiếu, một ngày nào đó anh có thể đi làm xa, có thể đi du lịch và bọn họ có thể kết hôn sinh con đàng hoàng. Còn về phần sinh, lão, bệnh, tử thì Từ Tĩnh nói đúng, đây là rủi ro ai cũng phải gánh chịu, vậy thì cần gì phải bận tâm nữa chứ.
“Vậy thì tôi sẽ… đặt cọc trước.” Trương Dương lúng túng nói, “Tôi có thể sẽ cần một chút thời gian, tôi có một số vấn đề về tài chính, nhưng tôi sẽ cố gắng tranh thủ hoàn thành nó sớm nhất có thể trong tháng này.”
“Xin lỗi, cô Trương, đặt trước không phải là chương trình cố định của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi không chấp nhận đặt trước hoặc trả góp cho sản phẩm nữa rồi.”
“Nhưng nếu trong thời gian này anh ấy bị nhìn trúng thì phải làm thế nào?”
“Có rất ít người có thể vào hệ thống hội viên của chúng tôi, vì vậy lượng giao dịch của chúng tôi cũng rất thấp, nhưng Thịnh Thế đang là nam minh tinh nổi tiếng nhất hiện tại, tôi quả thật không thể đảm bảo được.”
“Sao có thể thế được?” Trương Dương vội la lên, “Tôi đã quyết định mua thì nhất định sẽ mua. Tôi chỉ cần… hai tuần, hai tuần thôi, tôi muốn đặt trước để đảm bảo anh ấy sẽ không bị người khác mua mất.”
Từ Tĩnh khó xử cau mày: “Về nguyên tắc thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của khách hàng, nhưng chúng tôi thực sự chưa có tiền lệ như vậy. Ngài vui lòng đợi một lát, tôi gọi điện thoại xin phép một chút.”
“Được.”
Trương Dương thấp thỏm đợi một hồi, Từ Tĩnh từ bên ngoài trở lại: “Cô Mina là khách hàng mà chúng tôi rất coi trọng, mà cô ấy lại là người bảo lãnh cho ngài nên cấp trên của tôi sẵn sàng cố gắng hết sức để cung cấp cho ngài một dịch vụ hài lòng, vì vậy chúng tôi có thể chấp nhận ngài đặt trước. Có thể sử dụng luôn khoản tiền gửi hội viên một triệu nhân dân tệ được giữ trong tài khoản đồng quản lý làm khoản đặt cọc, chỉ cần ngài không giải trừ quyền đồng quản lý, yêu cầu đặt cọc sẽ được thiết lập. Tuy nhiên, thời hạn chỉ có thể là hai tuần thôi.”
Trương Dương dùng sức gật đầu: “Được, cô yên tâm, hai tuần nữa tôi nhất định sẽ trở lại.”
Từ Tĩnh vẫn mang khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười đó.
“Trong thời gian này các người phải đối xử thật tốt với Kha Vũ, không được để anh ấy tham gia vào bất kỳ thí nghiệm nào cả, tôi muốn anh ấy khỏe mạnh.” Trương Dương bất an cảnh cáo, “Cũng tuyệt đối không được Trọng Trí anh ấy.”
“Ngài yên tâm.”
Trương Dương bị đưa trở về – che mắt và hai tai như khi cô đến.
Về đến nhà, hai chân Trương Dương vẫn như nhũn ra, cô thực sự vẫn chưa có ý thức được chuyện xảy ra chiều nay.
Cơm tối cũng không ăn, chỉ ngồi ở sofa suy nghĩ, suy nghĩ xem liệu mình có thực sự muốn làm điều này hay không, liệu có phải mình đã bị điên hay không và tất cả những điều này có đáng không?
Trong phòng khách tối om không có ánh đèn, Trương Dương cầm điện thoại di động ra, mở xem những bức ảnh và video mà mình và Kha Vũ đã chụp. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng niềm vui sướng như muốn nhảy ra khỏi màn hình trong ảnh đều vô cùng chân thực và sống động, mũi cô chợt chua chát.
Nếu như, nếu như cô đổi ý, Kha Vũ sẽ như thế nào?
Dĩ nhiên cô có thể đổi ý, chỉ cần cô hủy tài khoản dùng chung thì sẽ không mất một xu nào. Trên thực tế cô sẽ không mất một cái gì cả, chỉ cần cô lấy lại tiền của mình và đưa số tiền không phải của mình về vị trí ban đầu thì mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra và tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng Kha Vũ phải làm sao đây? Kha Vũ tin cô như vậy, vẫn luôn đợi chờ cô, hôm nay cô còn nằng nặc hứa sẽ đưa anh về nhà mà. Nếu cô đổi ý, Kha Vũ sẽ buồn đến mức nào cơ chứ, anh sẽ lại bị gửi đến ai đây? Là những người bình thường như Mina và cô, hay là một kẻ biến thái vẫn luôn thích ngược đãi các sản phẩm tùy chỉnh?
Cô không dám nghĩ.
Cô không thể quay lại được, Kha Vũ chỉ có cô, Kha Vũ chỉ có mình cô!
Chẳng qua chỉ là một ngôi nhà mà thôi, trên thế giới này còn rất nhiều người không có nhà, mà họ vẫn sống tốt đấy thôi, huống chi cô còn có công việc, có tương lai và hy vọng. Dùng một vật chết để đổi lấy một người sống, một người yêu vĩnh viễn, rõ ràng là một điều đáng giá.
Trương Dương không để ý tới bụng đói ục ục, cô đi xuống lầu, dưới khu nhà của cô có một công ty môi giới bất động sản quy mô toàn quốc.
———–
Trong khi bán nhà, Trương Dương cũng bắt đầu tìm nhà mới.
Cô tính toán các khoản đã nói với công ty môi giới theo yêu cầu của cô, giá giao dịch căn nhà sẽ không dưới 5,5 triệu, trừ đi các khoản hoa hồng, thuế, v..v thì trong tay sẽ có khoảng 5,3 triệu. Như vậy sau khi đưa Kha Vũ về, trong tay cô vẫn còn mấy trăm nghìn tiền mặt, dư sức để thuê nhà và đương đầu với những thay đổi chóng mặt trong sinh hoạt.
Mọi thứ cũng không tệ như cô nghĩ.
Trương Dương hạ quyết tâm và không cho phép mình chùn bước, lấy động lực đưa Kha Vũ về nhà làm mục tiêu để chuẩn bị.
Tìm nhà là một công việc tốn rất nhiều thời gian, nhưng sinh nhật của Thịnh Thế cũng tốn rất nhiều tinh lực, Trương Dương bận tối mặt tối mũi, ngay cả fanwar hay phản hắc cũng không rảnh mà quản.
Mina đã gọi điện thoại tới một lần để hỏi Trương Dương sau khi về thì sau này định tính thế nào.
Trương Dương đã nói dối, cô nói rằng mặc dù rất buồn nhưng cô sẽ từ bỏ. Cô biết nếu nói thật thì Mina nhất định sẽ chua ngoa phản đối, nhắc nhở cô quá điên rồ và phi lý. Có lẽ cho đến bây giờ Mina cũng chưa từng có ý định hạ nhục cô, nhưng cái loại cảm giác thượng đẳng của con nhà giàu đã khắc sâu vào xương tủy và chảy trong máu cô nàng khiến cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa, cô đã hạ quyết tâm.
Mina yên tâm, còn nói mình vẫn rất yêu Ca Ca, chờ bố mẹ cô nàng hết giận trả thẻ cho cô nàng thì sẽ góp tiền cho sinh nhật Thịnh Thế.
Sinh nhật của Thịnh Thế đang đến gần, các Trạm lớn nhỏ đã bắt đầu làm tuyên truyền trước.
Tổ chức từ thiện được Trương Dương chọn năm nay cũng giống như năm ngoái là đều tập trung vào giáo dục. Số tiền quyên góp lần này sẽ được dùng để quyên góp cho một trường Tiểu học Hy vọng ở núi Đại Lương. Giai đoạn tiếp xúc ban đầu diễn ra rất suôn sẻ, chờ sau khi thời hạn góp vốn kết thúc thì số tiền quyên góp sẽ được trao cho quỹ nhân danh Thịnh Thế.
Trong khoảng thời gian này, cứ vài ngày Trương Dương sẽ công bố tiến độ gây quỹ trên Weibo một lần, bởi vì số tiền gây quỹ đã vượt quá hai triệu, mà cô chỉ đăng tổng số tiền cho nên tạm thời chưa có ai để ý rằng nó đã ít hơn năm trăm nghìn.
Cũng có người nghi ngờ rằng tại sao cô không công khai ngay từ đầu, tại sao không công khai mỗi ngày? Nhưng thắc mắc đó đều bị cô viện đủ mọi lý do như bận công việc để qua loa lấy lệ, nếu hỏi quá nhiều thì fan của cô sẽ trả lời là đối phương là không tin tưởng cô chứ gì.
Mặc dù những tiếng động nhỏ này vẫn chưa phải là khí hậu, nhưng Trương Dương cũng rất lo lắng. Sau khi bán nhà xong, việc cô cần làm đầu tiên chính là sẽ bù tiền vào trả quỹ, bởi vì thời hạn gây quỹ đang đến gần, nếu cuối cùng tăng đột biến năm trăm nghìn thì sẽ gây ra nghi ngờ. Cô là kế toán, lại quá nhạy cảm với việc tham ô tiền công không thuộc về mình, mặc dù không tiêu nhưng cô vẫn rất cắn rứt lương tâm.
May mắn thay là nhà của cô rất được hoan nghênh, có rất nhiều người đến xem nhà. Thẻ Trương Dương có thời hạn hai tuần, bao gồm cả thời gian thanh toán và chuyển khoản, cô cân nhắc đi nhắc lại một số người mua, mà thời gian để cô ra quyết định cũng không nhiều nên ngày nào cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán.
Mấy ngày sau, Trương Dương cuối cùng cũng chốt được người mua và bán căn nhà mà cô đã ở suốt hai mươi lăm năm với mức giá năm triệu sáu trăm ba mươi nghìn.
Tiếp theo đó là hàng loạt việc mà Trương Dương chưa từng trải qua như các thủ tục, chuyển khoản, chu kỳ thanh toán,… Chỉ cần một vấn đề nhỏ xảy ra giữa chừng thì đều sẽ bị chậm trễ nên cô vội vàng vội vàng đi lấy tiền, đây chính là ngày cuối cùng của thời hạn hai tuần.
Trương Dương không rảnh lo đến việc xóa tài khoản chung, vì vậy cô liên lạc trước với Vương Vĩ, tan làm là vội vàng chạy tới.
Tiếp đón cô vẫn là Từ Tĩnh lần trước.
Nhưng mà khi cô tràn đầy mong đợi và bồn chồn, dùng tự tin rằng mình sắp ném tiền ra khỏi ánh hào quang và hỏi Từ Tĩnh người mình yêu cầu đâu, Từ Tĩnh vẫn mang nụ cười giả tạo kia và nói với cô: “Tôi xin lỗi cô Trương, Kha Vũ đã bị bán cho khách hàng khác rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.