Có lẽ vì đã làm miếng thịt hấp bột phúng phính hơn mười ba năm, nên muốn biến thành sườn xào chua ngọt thì cần phải trải qua “kiếp nạn đau đớn”. Trong ngày quay về từ bãi biển, vùng da lộ ra bên dưới áo của hai cô gái bắt đầu đỏ lên. Bà Kiều nhanh chóng mời tới bôi thuốc cho cả hai, hai người nằm trên sofa đau tới mức khóc lăn lộn, nức nở rên rỉ những lời như “sẽ không bao giờ phơi nắng nữa”.
Còn Sở Vọng im lặng ngồi bên cạnh đọc tập san, miệng buông lời trấn an: “Không sao, hai tháng tới ăn ít hải sản thôi, cứ để nó tự bong da ra là xong.”
Nghe thấy vậy, cả hai càng khóc dữ hơn.
Khi thần kinh của Sở Vọng bị tiếng khóc kinh thiên động địa đó làm cho nhũn ra, Điệp Nhi bèn dẫn cô đi tắm trước khi ngủ. Lúc chỉ có hai người, Điệp Nhi thở dài nói: “May mà cô ba thông minh, không làm trò dại dột như các cô ấy.”
Sở Vọng chột dạ, ngẩng đầu nhìn Điệp Nhi, nhưng Điệp Nhi vẫn không khác gì ngày thường, vừa đưa sữa cho cô vừa nói: “Ở trong biệt thự mình nhìn có vẻ sôi nổi, nhưng cũng chỉ có cô ba là cô độc. Tuy tôi nhắc nhở thế này có vẻ dư thừa, nhưng chuyện gì cũng thông minh thì sẽ tốt hơn.”
Sở Vọng vừa uống sữa vừa nghĩ ngợi, sau đó cười bảo: “Tháng sau nếu trời nóng lên, tôi sẽ mời chị ăn kem cốc.”
Điệp Nhi gật đầu rồi không hỏi gì nhiều, đi ra khép cửa lại giúp cô.
Cuốn tập san cô đang đọc là tập san tiếng Anh số đầu tiên của nhà xuất bản đại học Hương Cảng trước sự kiện Ngũ Tạp. Hôm Kiều Mã Linh lại mặt về nhà, hỏi các em gái có muốn quà gì không. Lâm Sở Vọng nghĩ ngợi rồi bảo là mình muốn cuốn tập san kia.
Trên tập san đăng tải hơn mười bài luận văn, cô đọc toàn bộ ba lần, khoanh tròn tất cả các câu học thuật và các từ Latin sử dụng không đúng tiêu chuẩn, rồi lấy một tờ giấy ra khác đánh dấu ghi chú đầy bốn trang, ngay đến xuất xứ cũng viết rõ.
Làm xong xuôi tất thảy, cô thở dài một hơi, sau đó lại trải phẳng một tờ giấy viết thư lên bàn. Trầm ngâm một hồi, cuối cùng cô không chút do dự viết bằng tiếng Đức:
Thân gửi anh Ngôn Tang,
Em đã nhận được thư của anh, có điều quá trình nhận khá là éo le. Qua lâu như thế mới hồi âm cho anh, thật sự xin lỗi nhiều. Vật giá ở Berlin cao như thế thì đừng ăn kem nữa, chờ bao giờ anh về Hương Cảng, chúng ta sẽ cùng đi ăn. Có lẽ anh không nỡ xa sữa bò Bavaria, nhưng nếu có thể rời Đức sớm thì tốt quá. Nghe nói trường Sherborne là một ngôi trường rất tốt, nhất định phải nắm chặt cơ hội khi ở trong trường, làm quen thêm nhiều người bạn cũng là chuyện tốt.
Còn sau này muốn làm gì, chỉ cần mình thích là được, nếu người ngoài có ý kiến thì bảo người ta tự đi mà học! Cho dù anh có trở thành nhà ngoại giao hay theo đuổi nghiệp văn chương, thì cần phải nhớ, anh mãi mãi là người xuất sắc nhất.
Tiếng Trung của anh ngày càng tiến bộ rồi đấy, còn em thì không tiến bộ gì. Những năm qua có học lỏm vài ba câu tiếng Đức, nên không viết được gì sâu sắc lắm, xin anh chớ giận.
Trong thư anh bảo em nên đi tới đi lui nhiều trong ngày xuân, nhưng lúc thư đến tay thì đã là mùa hè mất rồi. Trong hè có ra biển chơi với hai chị, nhưng hai người họ phơi nắng bị cháy da. Lúc thư đến tay anh có lẽ sẽ là mùa thu, nhớ trước khi gió rét ở Siberia thổi đến, hãy mau chóng rời khỏi Đức đi.
05.07.1925
Sở Vọng
Tái bút: Ở trong nhà khá bất tiện, nếu hồi âm thư xin hãy gửi đến địa chỉ tiệm may Luca, số B-21 Du Ma Địa, Cửu Long, Hương Cảng.
Thật ra cô rất muốn nói, lúc đến Sherborne học, anh có thể tìm một người tên là Turing* được không? Bởi vì tôi rất muốn có chữ ký của ông ấy.
(*Alan Mathison Turing là một nhà toán học, logic học và mật mã học người Anh, thường được xem là cha đẻ của ngành khoa học máy tính.)
Nói không chừng, bạn học Turing có thể rất hợp tính với Tư Ngôn Tang thì sao?
Nghĩ vớ vẩn một hồi về cơ sở tình cảm giữa thần tượng học bá và thần tượng quốc dân khác, cô cảm thấy quá mức quái dị, thế là chỉ để lại một câu “nhớ làm quen thêm nhiều bạn bè” rồi vội vã cất hai phong thư đi.
Sau khi ký tên “Lâm Trí” vào thư góp ý sửa đổi luận văn, cô gửi đến hộp thư của nhà xuất bản Khoa học Tự nhiên đại học Hương Cảng, địa chỉ người gửi là cửa tiệm may của ngài Saumur. Cách một buổi chiều sau khi nhận được thư mời phỏng vấn, cô xin ngài Saumur cho nghỉ một ngày rồi đi xe điện đến đại học Hương Cảng.
Ngoài khuôn viên trường có rất nhiều sĩ quan Anh Quốc cầm súng canh gác. Sở Vọng thận trọng đưa ra “chứng minh ra vào” được cung cấp trong thư của nhà xuất bản, dù đã đi được một quãng xa thì sĩ quan kia vẫn nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Nhà xuất bản được người Anh bỏ vốn mới sửa lại tầng hai. Vì đình công đã hơn một tháng nên trong nhà xuất bản rất ít người, chỉ có tiếng cánh quạt quay phành phạch và gió thổi xào xạc, thổi bay giấy kêu loạt soạt bên trong những khung cửa mở rộng.
Cách thời gian phỏng vấn đã hẹn còn mười phút nữa. Sở Vọng ngồi chờ trên ghế dài ngoài văn phòng hẹn. Trên vách tường trắng tinh ở hành lang dài là những cánh cửa màu vàng thẳng hàng, yên tĩnh giống hệt trong trò chơi “Bệnh viện Putian” của Nhật. Hình như trong phòng đang họp, hai người đàn ông cười đùa có vẻ thân thiết Âm thanh vang vọng trên hành lang qua cánh cửa để mở, nhưng không gây phiền nhiễu cho ai. Chốc chốc lại có từng tốp hai ba người đi ngang qua, nhìn lướt qua cô rồi thôi, có lẽ nghĩ cô là con của ai đó.
Đã quá thời gian hẹn mấy phút, vậy mà hai người kia vẫn chưa nói chuyện xong. Khi Sở Vọng sắp mất kiên nhẫn thì đột nhiên một người trong đó thò đầu nhìn ra ngoài hành lang, làm như không thấy cô, lùi về sau nói tiếp: “Có chuyện gì vậy, đã quá năm phút rồi mà sao chưa thấy tới?”
Một âm thanh dễ nghe khác trêu ghẹo: “Đợi thêm lát nữa đi, con gái mà, lần nào ra ngoài cũng tốn thời gian.”
Người kia lật vài trang sách, hỏi: “Anh đã nghe đến cô gái này bao giờ chưa?”
“Tôi mới đến Cảng bao lâu hả? Tôi cũng muốn hỏi anh đây.”
“Anh đi du học cũng không nghe nhắc đến à? Cách dùng từ tạo câu vô cùng thành thạo, cũng dùng chữ Latin rất lợi hại, chắc chắn phải ở nước ngoài nhiều năm, viết rất nhiều bài viết, có lẽ cũng nằm trong giới du học Âu Mỹ các anh.”
“Họ gì? Lâm…”
“Lâm Trí.”
Sở Vọng giật mình, vội vã đứng dậy, đi tới gõ lên cánh cửa kia. Người đàn ông có giọng nói êm tai kia ngoái đầu lại, miệng vẫn còn tiếp lời: “Có lẽ do xã giao ít nên chưa nghe đến cô gái nào như vậy… Xin hỏi em là ai?”
Trong phòng có một bàn làm việc, một người đàn ông ngăm đen tóc húi cua, đeo mắt kính, nhìn có vẻ đã ngoài ba mươi. Một người khác thì ngồi tựa vào bàn, dù đang là ngày trời nóng nhưng anh ta vẫn mặc áo sơ mi nghiêm trang cùng quần tây xám trắng, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, để lộ cánh tay rắn chắc cùng mười ngón tay khớp xương rõ ràng.
Sở Vọng ngẩng đầu nhìn người mặc áo sơ mi trắng, hít sâu một hơi, nói: “Em chờ ở bên ngoài lâu rồi… Vừa nãy nghe các anh nhắc đến Lâm Trí, chị ấy là chị của em.”
Người đàn ông đeo kính đẩy mắt kính, quan sát bộ đồ lụa không rẻ tiền trên người cô bé trước mặt, rồi lại nhìn sang người đàn ông mặc áo sơ mi, có vẻ không hiểu gì. Người đàn ông mặc áo sơ mi hỏi: “Vậy vì sao chị của em không đến?”
Sở Vọng đã chuẩn bị lời giải thích: “Nhà bọn em… khá truyền thống bảo thủ. Chị em vẫn chưa lấy chồng, nên không thể ra ngoài gặp ai được.”
Hai người trong phòng cười ồ lên, làm Lâm Sở Vọng sợ hãi. Một lúc sau, người đàn ông đeo kính hỏi: “Chị của em từng du học nước ngoài đúng không?”
Sở Vọng gật đầu lia lịa, đáp, “Có ạ.”
“Ở đâu?”
“Nước Mỹ, học viện Massachusetts.”
“Học gì?”
“Học Sinh học Vật lý.”
“Vì sao không có học vị làm bằng chứng?”
“Chị ấy… vẫn chưa tốt nghiệp, vì học tập nghỉ ngơi không có quy luật nên đột ngột đổ bệnh, phải về nước ở nhà.” Cô thề có trời, mỗi câu cô nói đều là thật.
Người đàn ông đeo kính nghi ngờ nhìn cô, đột nhiên lúc này người đàn ông mặc áo sơ mi dịu dàng hỏi: “Thế bây giờ cô ấy đã khỏe hơn chưa?”
“Đã loại bỏ được gốc bệnh rồi, nhưng vẫn không thể gặp người, cho nên em mới đến đây.”
Lúc này hai người kia không nói gì nữa. Nhìn vẻ mặt người đàn ông đeo kính, có vẻ rất nghi ngờ chuyện không có bằng chứng này, anh ta cúi đầu lật qua những bình luận chú giải của cô, như thể muốn tìm ra sơ hở.
Sở Vọng nói tiếp: “Chỉ là không có bằng thôi mà, xin anh đừng nghi ngờ tài học của chị ấy. Dù gì bây giờ các anh vẫn không tìm được người xem xét góp ý mà đúng không? Ngoài chị ấy ra, các anh còn có lựa chọn tốt hơn ư?”
Người đàn ông đeo kính lật bản thảo, dường như muốn nói gì đó nữa nhưng người còn lại đã giơ tay lên, đè xuống xấp bản thảo kia mà khép nó lại. Anh quay đầu cười hỏi: “Em tới đây bằng gì?”
Sở Vọng à một tiếng, đáp, “Đi xe điện tới.”
“Một mình à?”
“Vâng ạ, chị sợ người nhà biết nên em tự đi xe điện đến đây.”
“Nghỉ ngơi ở đâu?”
“Con…”* Cô khựng lại, sau đó nói, “Số 21 Du Ma Địa.”
(*Cho những ai đã quên, Sở Vọng định nói là Contessa, địa chỉ biệt thự nhà họ Kiều.)
Người đàn ông mặc áo sơ mi mỉm cười với người kia, sau đó nói với Lâm Sở Vọng, “Được rồi.”
“Hả?”
“Có thể về được rồi.”
Sở Vọng ngạc nhiên gật đầu, nhất thời không rõ mình có đậu buổi phỏng vấn kỳ quái này không. Vì bất luận là người phỏng vấn hay người được phỏng vấn thì dường như có vẻ rất sơ sài.
Cô đi ra ngoài hành lang, hai người đàn ông kia cũng đi ra theo, còn khóa cửa phòng làm việc ở sau lưng cô lại. Cô ngoái đầu *ơ* lên, người đàn ông mặc áo sơ mi cười nói, “Em lỗ mãng chạy đến đây như vậy sẽ khiến binh lính người Anh nghi ngờ. Chúng tôi đưa em ra ngoài, đến trạm xe điện.”
Đột nhiên có có hai người cao to làm hộ vệ, Sở Vọng không khỏi ngượng ngùng. Hai người kia đi bên cạnh cô, cũng không nói gì, im lặng đầy lúng túng. Cô nhân đó hỏi: “Vậy em… chị của em có đậu không?”
Người đàn ông đeo kính nhìn người mặc áo sơ mi trắng, người mặc áo sơ mi nói, “Nếu là bình thường thì chị của em không phù hợp với yêu cầu. Nhưng tình hình bây giờ khá phức tạp, đành mời cô ấy làm người xem xét một thời gian ngắn, có điều lương sẽ thấp hơn nhân viên chính thức. Hợp đồng sẽ được gửi đến số 21 Du Ma Địa, cô ấy xem qua, nếu cảm thấy được thì đậu.”
Sở Vọng thầm thở phào. Có tiền là tốt rồi, có tiền mua tiên cũng được.
Đứng nghe bọn họ nói chuyện một lúc thì xe điện tới. Hai người đưa mắt nhìn cô lên xe điện, còn cô lại nhìn bọn họ, có vẻ họ đang nói đùa gì đó về cô. Cảm giác không biết người ta đàm luận gì sau lưng mình đúng là khó chịu, có dự cảm xấu.