Sáng sớm hôm sau, hai người không ai nói gì, cùng ngồi chung xe đi làm. Trên đường đi, Chu Chi Nam không biết bao nhiêu lần nhìn trộm hai mắt sưng đỏ của cô, đêm qua cô ngủ không ngon giấc, sắc mặt tiều tụy.
Cuối cùng anh nhịn không được mở miệng: “La Nhi, anh cho rằng chúng ta sẽ không cãi nhau.”
Cô cười khổ: “Ở chung sẽ có cãi nhau.”
Anh không tán thành, ý anh không phải là sẽ không có cãi nhau, không phải là không có mâu thuẫn. Mà anh cho rằng, cho dù có mâu thuẫn thì hai bên cũng nên lập tức giải thích, không có lý do gì để qua đêm.
“Em tức giận thì nói với anh, anh sẽ giải thích, bởi vì anh là người thẳng thắn, chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi. Nhưng hôm qua em thật sự sai, anh còn chưa trách em, em đã…”
“Vậy em sai, em có lỗi với anh, em mới là người mang tội ác tày trời.”
Cô đã kìm nén sự ủy khuất của mình suốt cả đêm, hôm nay nhất định bất chấp cả đạo lý.
Chu Chi Nam nghe xong liền trầm mặc, chỉ sợ nói nữa cô lại khóc như mưa.
Đến thời điểm này, hai người tuyên bố bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nhưng cũng không thuần túy là chiến tranh lạnh, ví dụ như trong thương hội cô vẫn sẽ tìm Chu Chi Nam, giúp anh giải quyết mọi việc. Ở nhà anh chủ động nói chuyện, cô cũng sẽ đáp lại vài câu. Nhưng ban đêm vẫn phải khóa cửa, không cho anh vào, Chu Chi Nam cũng không dám dùng chìa khóa.
Một tuần sau, anh ra khỏi phòng làm việc vào tối muộn, tắm rửa xong ngược lại có chút tỉnh táo. Đi ngang qua phòng ngủ chính thì dừng lại, dán tai vào cửa nhưng không nghe thấy tiếng động nào, vì vậy quyết định quay trở lại phòng làm việc.
Vừa đi chưa được hai bước, Nguyễn La lại gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc, hét lên một tiếng.
Anh cũng giật mình, vội vàng quay người gõ cửa: “Kiều Kiều mở cửa, là anh.”
Bên trong không có người trả lời, Nguyễn La ngồi im trên giường không muốn nhúc nhích, anh vội vàng đi lấy chìa khóa mở cửa, mang theo một luồng gió lạnh vào trong phòng, ôm lấy cô.
“Gặp ác mộng sao?”
Nguyễn La liền oà khóc, ngã vào lòng anh.
Không biết bạn đã từng trải qua chuyện như vậy hay chưa, lúc một mình đối mặt với tất cả khó khăn thì vẫn luôn mạnh mẽ, gần như không có thứ gì có thể phá huỷ được. Nhưng nếu ngay lập tức được người thương ôm vào lòng, nước mắt trong chốc lát liền trào ra, chảy không ngừng, tràn đầy sự tủi thân oan ức.
Anh kiên nhẫn xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành, bảo cô đừng sợ.
Cuối cùng hai người ngủ chung, Nguyễn La rốt cục cũng có thể ngủ yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, Chu Chi Nam tỉnh lại trước, ngây người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Cho nên Nguyễn La vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt của anh, rõ ràng sai trước nhưng nói chuyện lại có chút làm mình làm mẩy.
“Dậy chứ?”
Chu Chi Nam ừ một tiếng, đỡ cô cùng đứng lên.
Lần này chiến tranh lạnh lại thay đổi, Nguyễn La có chút ngượng ngùng.
Vẫn là Chu Chi Nam đề nghị: “Anh thấy gần đây tâm tình em không được tốt, hay là để Tự Như đến khám cho em?”
“Em mỗi ngày đều ăn uống ngon lành, có chuyện gì được chứ. Chỉ là gần đây ngủ không ngon, uống chút trà an thần là được.”
Hôm đó, anh sai người mua một loại sâm thượng hạng, bảo dì Mai lấy táo đỏ ngâm cùng nấu cho Nguyễn La uống.
Lúc đó anh có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Nguyễn La có phải đang mang thai hay không. Cô đã bắt đầu mệt mỏi ngủ gật từ khi chưa vào xuân, tinh thần lại không tốt, tính tình khi thì nóng nảy nói năng vô cớ, khi thì buồn bã u sầu. Đầu bếp mới trong nhà nấu đồ ăn cô thích, cô ăn rất nhiều nhưng chỉ cảm thấy hai gò má có thêm chút thịt.
Nhưng sẽ không đâu, suy nghĩ này lập tức bị anh bác bỏ.
Chắc chắn là không.
Chưa tới vài ngày sau, tin dữ đầu tiên trong năm nay truyền đến.
Hứa Bích Chi chết.
Cô ta chết trong nhà máy rượu của mình, chỉ biết đêm hôm trước mời rất nhiều sĩ quan Nhật Bản đến dự tiệc rượu, vẫn là vì phân chia lợi ích của mảnh đất kia.
Cô ta quá mức tự tin và tham lam, đi nhiều nơi chèo kéo mối quan hệ, chỉ vì bảo đảm không nhượng bộ một tấc. Nhất thời cũng không biết nên nói cô ta như thế nào, chỉ có thể nói là tự ăn trái đắng.
Cô ta chết không sạch sẽ, khi còn sống lăn lộn qua lại giữa đám đàn ông, lúc chết cũng không thoát khỏi liên quan với những người đàn ông.
Còn trở thành một đề tài nói chuyện phiếm của tất cả người dân ở Thượng Hải trong thời gian này.
Thật sự thổn thức.
Lúc Nguyễn La nghe được những lời này là đang ngồi trên ghế sa lon trong thư phòng của Chu Chi Nam, ăn một gói bánh hoa quế để tráng miệng buổi chiều. Còn Chu Chi Nam và Lục Hán Thanh đang ngồi với nhau, châm một điếu thuốc, giọng điệu nhẹ nhàng như không quan tâm lắm.
Cũng không cảm thấy chuyện gì quái dị.
Cô không ăn bánh quế nữa, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.
Lại nhớ tới tấm thiệp mời mà cô đã xé, rất khó chịu. Nội tâm của cô vô cùng phức tạp, sự trả thù chủ quan đang đấu tranh với lòng thương hại khách quan, nói chung cũng không dễ chịu, trên mặt mất đi nụ cười.
Chu Chi Nam dập tắt điếu thuốc, đưa cho cô một tách trà, chỉ cho rằng cô bị dọa, ra hiệu Lục Hán Thanh đừng nói thêm nữa. Lục Hán Thanh gật đầu, hút xong điếu thuốc trong tay thì đi ra ngoài.
Bến Thượng Hải ngày ngày vẫn diễn ra những giai thoại khó hiểu, mập mờ cũng có mà rõ ràng cũng có, cũng không ai biết khi nào sẽ kết thúc.
Có lẽ thời gian trôi qua mọi người sẽ thấy rằng đây là chủ đề muôn thuở, không bao giờ có hồi kết.
Tiết Thanh Minh, Hàn Thính Trúc gửi thiệp mời bọn họ đi chơi, vẫn là mấy người lần trước nghe kịch. Chu Chi Nam nói, từ khi anh ấy nuôi phụ nữ thì ăn chơi hơn trước rất nhiều, trước kia chưa bao giờ thấy anh ấy siêng mời người đi như vậy.
Lần này nơi đến là một câu lạc bộ mới được xây dựng ở ngoại ô thành phố, có thêm cả Lý Thanh Như. Đêm hôm trước lúc thu dọn quần áo, nghe nói bên kia có trường đua ngựa và sân bóng ngoại ô, Nguyễn La đặc biệt mang theo trang phục cưỡi ngựa.
Trước đây còn qua lại với Hứa Bích Chi, cô thích nhất là cưỡi ngựa, dã cầu cũng từng đánh, nhưng đánh không tốt.
Chu Chi Nam thấy cô hứng thú ra ngoài chơi thì trong lòng cũng thuận theo, mấy ngày gần đây cô cũng không gặp ác mộng gì nữa.
Lúc đó, anh cảm thấy mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp.
Ngày hôm ấy thời tiết rất tuyệt, nắng không gắt, mây mù làm tản đi cái nóng, các cô gái rất thích thời tiết như vậy.
Nguyễn La và A Âm đều muốn cưỡi ngựa, bèn thay sang trang phục cưỡi ngựa, còn Lý Thanh Như thích sự yên tĩnh, không muốn đi cùng bọn họ, chỉ ngồi bên cạnh uống trà, trong mắt cũng có ý cười.
Lý Tự Như thấy cô ấy và Lục Hán Thanh ngồi cạnh nhau thì hừ lạnh một tiếng, cũng cùng Chu Chi Nam và Hàn Thính Tranh thay quần áo dắt ngựa.
Trước tiên là đi chầm chậm vài vòng, Nguyễn La có tâm trí hoang dã, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cùng với A Âm người tiến kẻ lùi, hai người cùng nhau điên cuồng, so với ba người đàn ông khí thế hơn rất nhiều.
Ba người bọn họ xuống ngựa, đưa ngựa cho người phục vụ dắt đi, giẫm lên bãi cỏ xanh nói chuyện phiếm, bước đi về phía khu nghỉ ngơi.
Hàn Thính Trúc có vẻ ngoài khá hung dữ, nhưng mở miệng hỏi Lý Tự Như lại khiến người ta bật cười.
“Tự Như, phụ nữ có tâm tình không tốt khi dì cả đến thì phải làm sao?”
Lý Tự Như cười: “Thì chỉ có thể nhịn thôi, cậu phải may mắn vì bụng cô ấy không đau. Em gái tôi lúc đầu dễ đau, vậy mới phiền toái hơn…”
Chu Chi Nam bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, có chút sững sờ. Dì cả của Nguyễn La vốn dĩ không đến đều đặn, lúc mới tới nhà họ Chu anh có mời Lý Tự Như kê thuốc đông y để cô bồi bổ, chưa đến hai năm đã đều kinh. Thời gian vào cuối mỗi tháng, chỉ còn vài ngày nữa.
Nhưng tháng hai đã đến, tháng ba lại chậm chạp chưa đến.
Anh vội vàng sai người tiến lên ngăn cản Nguyễn La, hai gò má của cô gái nhỏ đỏ bừng, mang theo hơi thở hổn hển sau khi gia tăng vận động, trên mặt lại cười hì hì.
“Có chuyện gì vậy? Em chỉ cưỡi ngựa thôi mà, A Âm chạy không lại em, lần này cô ấy nói muốn rút lui không chơi nữa.”
Chu Chi Nam nhíu mày lo lắng: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Cô mơ hồ: “Không có, em chạy hai vòng xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mấy ngày gần đây hay đổ mồ hôi trộm, thực sự phiền phức chết đi được.”
Nếu nói đến khó chịu thì cũng chỉ có một chỗ duy nhất, là tim cô. Bộ trang phục cưỡi ngựa này được may từ năm ngoái khi cô mới tập cưỡi ngựa, vừa nãy thay quần áo mới phát hiện phần eo có chút chật, cô chắc chắn là gần đây do mình ăn nhiều nên tăng cân.
Béo phì luôn là một nỗi ám ảnh của bất kì cô gái trẻ nào.
Anh hơi an tâm, chỉ cho rằng mình lo lắng thái quá, có lẽ cô thấy thời tiết dần ấm áp nên ăn nhiều đồ lạnh, vì vậy dì cả mới đến trễ.
Bữa tiệc tối được làm phong phú, đủ loại thức ăn, Nguyễn La mặc dù cảm thấy mình mập lên, nhưng vẫn muốn ăn một chút.
Sau bữa ăn còn muốn ăn một bát chè long nhãn do nhà bếp đặt biệt làm, bên trong thêm một nắm hạt ý dĩ, không biết có phương thuốc hiếm hoi gì mà rất ngon.
Chu Chi Nam thấy Nguyễn La đã lâu rồi không thoải mái như vậy, cảm thấy bản thân cũng muốn ăn thêm vài miếng. Nguyễn La đối diện với ánh mắt của anh, hào phóng thưởng cho anh một ngụm, trong miệng còn nói “Ông chủ Chu không biết xấu hổ, thèm ngọt thế.”
Chỉ cần cô thoải mái, anh chấp nhận chiều theo ý cô.
Trời tối mới trở về nhà họ Chu, vừa mới vào cửa Nguyễn La đã cảm thấy bụng không thoải mái, lảo đảo đi lên lầu vào phòng tắm.
Chu Chi Nam ở phía sau cười, miệng nói cô: “Ai bảo em ăn nhiều như vậy, cuối cùng bị đau bụng.”
Nguyễn La ngồi trên bồn cầu ngây người một hồi, yên lặng đứng dậy. Cô loáng thoáng cảm thấy mình có chút đau bụng, nhưng lại không rõ ràng, chỉ nghĩ bản thân bị ảo giác.
Trên người đổ đầy mồ hôi, cô cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Chu Chi Nam thấy cô mãi chưa ra thì đẩy cửa phòng tắm đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh hãi.
Đây là chuyện đáng sợ nhất trong ba mươi ba năm của anh.
Nguyễn La trần truồng đứng ở đó, vòi phun nước nhỏ giọt, chính cô cũng sửng sốt, bởi vì giữa hai chân đang chảy máu đỏ tươi, dung hoà vào nước, trên mặt đất một mảnh màu đỏ nhạt pha loãng.
Toàn bộ phòng tắm tản ra bầu không khí u ám, giống như cầu Bạch Độ tấn công lúc nửa đêm, mỗi giọt máu đều là tín hiệu của sự tử vong.
Một giây trước khi ngất xỉu, Chu Chi Nam nhanh chóng cầm khăn tắm xông vào ôm lấy cô.
“La Nhi….La Nhi…”
Anh quấn người rồi bế cô ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng gọi dì Mai: “Mau gọi điện thoại cho Tự Như, La Nhi xảy ra chuyện rồi, mời cậu ta lại đây.”
Cả tháng nay bất thường như vậy, anh hẳn nên nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện không hay mới phải.