Tùng vẫn ngẩn ra, trông đến tội nghiệp. Trúc nhìn nó, ánh mắt ấy lúc nào cũng chất chứa niềm vui, lúc nào cũng suy nghĩ tích cực, có lẽ ảo tưởng một chút về bản thân cũng tốt, nó giúp mình tự tin và yêu cuộc sống hơn. Giải thích không biết nó có hiểu không nhỉ, thôi cứ nói qua vậy.
- Nghĩa là theo di truyền học, một số gen thể hiện kiểu hình không đẹp lại trội hơn, lấn át gen đẹp. Giả sử trong ví dụ như Tùng vừa nói, đứa trẻ sinh ra có khi lại nấm như mẹ, tất nhiên là chắc chắn vẫn trắng trẻo xinh đẹp vì mẹ nó cũng trắng với xinh mà..
Trúc hơi nheo mắt tủm tỉm cười. Thằng kia cũng đang ngoác miệng cười mơ mộng, lại tưởng bở.. Trúc tiếp tục:
- E hèm.. nhưng mà có khi lại lười học như bố và do đó chắc chắn không giỏi được như mẹ. Hiểu chưa?
Nó cười nham hiểm:
- À, nhưng đấy chỉ là lý thuyết thôi, thực tế phải đợi mới biết được.
- Chả có đợi gì cả, đã bảo là không lên miền núi đâu.
Mặt nó chợt buồn thiu:
- Nhưng Tùng không về được, gia đình, công việc, bạn bè.. cuộc sống của Tùng đều ở đó. Nhà có hai chị em thì chị đã theo chồng về đây rồi. Tùng là trưởng, không đi xa được.
Trúc hơi cảm thán nhưng vẫn phải kiên quyết:
- Vậy không nói chuyện này nữa, thế sao tự nhiên lại về?
Nó ra vẻ quan trọng, bảo có chút việc nên về thăm chị, thăm cháu rồi qua chơi. Rủ Trúc đi ăn tối, cafe, chẳng mấy khi nó về được, bận lắm. Mai lại về sớm rồi.
Trúc hơi lưỡng lự, ngại lắm, mọi người nhìn thấy, mai lại hỏi, cái Thảo lại trêu cho xem. Thấy vẻ rụt rè của Trúc, thằng Tùng chủ động, giọng tinh quái:
- Chân ngắn thế này ai thèm bắt cóc mà lo hả?
Trúc ngước nhìn nó, tự nhiên có chút dao động. Gương mặt khá đàn ông, trán rộng, mặt thanh tú, mái tóc hơi bồng bềnh, gọn gàng. Đẹp hoàn hảo. Trúc vẫn hơi ngại:
- Rủ Thảo đi nhé? Cho vui?
Nó nhìn thẳng vào Trúc rồi quả quyết như ra lệnh:
- Để lần sau đi, mau đi thay đồ đi.
Trúc hơi ngạc nhiên: - Mặc thế này là được rồi còn gì.
Nó nhăn mặt, lắc đầu:
- Trời, mặc thế chỉ đi dạy với đi chùa thôi. Bà già này. Không có cái váy nào à? Chân ngắn mặc váy sẽ đẹp hơn.
Lại cái giọng chê bai, Trúc giọng hơi gằn lên, vùng vằng, dọa nó:
- Không có, váy vóc gì, mặc áo blouse đi bây giờ, lắm chuyện. Không đi thì thôi.
Nó nhăn nhở cười rồi gật đầu chịu thua:
- Ừ, đẹp rồi, sợ thật, còn tự tin hơn cả mình, thôi đi đi, Tùng đói rồi.
Vậy là đi ăn linh tinh với nó. Vào quán thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó, nó được thể ra cái giọng tinh tướng, giáo huấn:
- Trúc thấy chưa, ra ngoài xã hội có ai biết Trúc học giỏi đâu, nhưng ai cũng cảm mến vẻ đẹp của Tùng.
Nó vênh mặt lên, đi đứng càng ngênh ngang, cảm giác nó còn cố tình hơi kiễng lên, ý làm nổi bật chiều cao gần 1m8 của nó, rồi cúi xuống nói nhỏ với Trúc:
- Thấy tự hào có bạn đẹp trai chưa?
Cười chết với nó. Suốt bữa ăn, nó lải nhải liên tục về tầm quan trọng của ngoại hình và phong cách, nhất là ăn mặc. Nó bảo kể cả đi đổ rác cũng phải ăn mặc đẹp. Trúc bật cười. Ngồi ngắm nó. Trông tự tin gớm nhỉ, khác hẳn lúc trong lớp học. Đúng là sai lầm khi nhìn người mà bắt hình dong. Trán cũng rộng đấy, mắt sáng, học ít nên trông nhanh lắm, không như mấy đứa cận.
Chưa hết, nó còn bảo Trúc ăn mặc nên chú ý đầu tư vào, không quá lòe loẹt, không cần nhiều nhưng phải chất lượng, trang phục rất quan trọng. Nhất là đi ra ngoài, phải bảnh bao, vì chẳng ai biết mình là nhân viên hay sếp bự nhưng ăn mặc đẹp thì mọi người đều trân trọng. Nó nhấn nhá từng từ:
- Nên đừng có tiếc tiền mua mấy cái đồ hàng chợ nghe chưa.
Chắc nó đang nghĩ tới bộ đồ con vịt hôm trước.
Đi với nó, công nhận cũng thấy vui, nó tự tin lịch lãm, đúng là biết phát huy điểm mạnh, mấy bà bán hàng xởi lởi, phục vụ bàn cũng thấy nhanh như gió. Công nhận là ai cũng thích cái đẹp, haha.
Nó rất khôn, lúc đi uống nước, nó chọn ngồi phía tối, để Trúc ngồi chỗ sáng hơn rồi tranh thủ quan sát Trúc. Biết là nó đang ngắm thì ít mà soi thái độ thì nhiều nên Trúc cứ vờ thản nhiên. Nó bắt đầu điều tra:
- Bạn Trúc mà hôm qua hỏi ý, là cùng lớp cấp ba à?
- Ừ, sao vậy?
- Vậy từ lúc tốt nghiệp đến giờ chưa gặp lại à?
- Ừ, nó đi du học luôn, không học đại học trong nước, hình như mới về nước.
Thằng Tùng thở dài:
- Đừng mơ mộng nữa, từng ấy năm là khẳng định rõ ràng quá rồi còn gì, ai cũng phải thay đổi cả thôi.
Nó chợt thay đổi thái độ, lại giọng giễu cợt:
- Núi Thái Sơn ở ngay bên cạnh thì không nhìn, cứ thích làm hòn vọng phu.
Rồi bất chợt hơi quát lên:
- Nhìn Tùng này, tập trung vào đây.
Trúc tủm tỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nó:
- Rồi sao?
Nó lại thành ra xấu hổ, hơi nhỏ giọng:
- Ăn nhanh còn đi chơi chứ sao, ở đây toàn mùi thức ăn ám vào. Tổn hại vẻ đẹp của người ta.
Ôi thật không thể nào nhịn cười với nó.