“400 năm trước em đã yêu anh rồi. Để tìm anh, em phải biến thành quỷ hút máu thì mới không già đi, không quên được anh. Thế nào, anh sợ không?” Liễu Liễu nói.
“Sợ gì? Cắn anh đi, chúng ta cùng bên nhau sống tới ngàn năm vạn năm.” Tôi dịu dàng nhìn em.
Liễu Liễu vẫy tay chào tôi một cái rồi đi lên tầng trên.
Phòng trọ của em sáng đèn. Tôi mỉm cười quay lưng.
Chưa cần đến ngàn năm vạn năm, chỉ ba ngày sau tôi đã không còn thấy Liễu Liễu.