Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Mùng chín ngày đó, có một đợt không khí lạnh tràn vào thành phố T. Gió bắc kèm theo tuyết, Nhan Thanh mới vừa xuống xe lửa đã bị bông tuyết bay tới tấp vào mặt không thấy đường.
Cố Trạch Vũ lái chiếc SUV gầm xe cao, đứng đợi ở trước sân ga. Cách lớp kính thấy cô đi ra khỏi cổng ga, vội vàng đẩy cửa xuống xe, bung dù đi qua đón cô.
“Lạnh không em?” Anh vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng lạnh băng của cô, có hơi đau lòng.
“Cũng hơi hơi!” Nhan Thanh cuối đầu nhìn chiếc áo len trắng thật dày trên người mình, khá vui vẻ, “Nhìn từ xa có phải thấy em giống gấu bắc cực không?”
“Nói bậy! Bé Thanh nhà anh sao có thể giống gấu bắc cực chứ!” Cố Trạch Vũ nhíu mày, sau đó nghiêm mặt nói: “Rõ ràng là giống chim cánh cụt mà!”
Cô trừng mắt, đấm một phát lên ngực anh, “Anh tránh sang một bên đi!”
Dọc đường, Nhan Thanh nói muốn đến tòa tháp Tây ăn lẩu, Cố Trạch Vũ gật đầu đồng ý. Nhưng sau khi xe vừa xuống cầu vượt, cô lại phát hiện đường đi không đúng lắm.
Cố Trạch Vũ nhìn vẻ mặt hơi nghi ngờ của cô thông qua kính chiếu hậu, quay đầu cười nhăn răng, giải thích với cô, “Anh còn phải dự một cuộc họp, giờ về công ty trước đã. Không lâu đâu, em đợi anh một lát được không?”
“Được.” Nhan Thanh gật đầu, trả lời một cách dịu dàng hòa nhã: “Công việc quan trọng hơn. Dù sao em cũng không đói lắm, anh bận việc của anh trước đi!”
Khu vực làm việc của cậu hai họ Cố cực kỳ xa xỉ, chiếm hết cả một tầng cao nhất. Bên trong phòng làm việc còn có phòng nghỉ ngơi, với đầy đủ tiện nghi. Khi Nhan Thanh nhìn thấy, trong bụng còn oán thầm, chỗ mờ ám thế này, không biết lúc trước anh Cố nào đó có ở trong văn phòng này chơi trò mờ ám gì không đây?
Sát bên là một phòng họp cỡ nhỏ, Cố Trạch Vũ an bài cho Nhan Thanh xong liền vội vàng biến mất khỏi chỗ đó, chỉ còn lại một mình cô ở trong phòng chán ngắt.
Cô rất biết điều, máy tính trên bàn làm việc không thể tùy tiện động vào.
Trên giá sách ngoại trừ tạp chí tài chính và kinh tế ra thì chính là mấy cuốn luận ngữ, những thứ cô chưa từng có hứng thú. Trên tivi đang phát mấy buổi liên hoan dạ tiệc trong dịp tết, đã sớm là tiết mục nhàm chán, bật lên quét mắt qua một lượt liền tiện tay tắt đi.
Thời gian dự họp của Cố Trạch Vũ không quá dài, đi khỏi một lúc liền nhanh chóng quay lại.
Khi đó Nhan Thanh đang thoải mái tựa vào sô pha, cúi đầu nghịch mười đầu ngón tay của chính mình. Nghe thấy tiếng động vừa ngẩng lên liền thấy Cố Trạch Vũ đẩy cửa bước vào, hơn nữa theo sau còn có một người đàn ông.
Người nọ chắc là nhỏ tuổi hơn Cố Trạch Vũ, cũng có khí chất nghiêm nghị. Điều quan trọng nhất là, diện mạo cả hai ít nhất cũng có năm phần tương tự. Nhất là đôi mắt và chiếc mũi cao thẳng kia, gần như cùng một khuôn đúc ra.
Nhan Thanh ngơ ngẩn đứng lên, nghi ngờ nhìn về phía Cố Trạch Vũ.
Anh phất tay với cô, nhẹ như mây bay gió thổi quẳng ra một trái bom hạng nặng, “Bé Thanh, đây là con trai của cậu ba anh.” Nói xong lại quay đầu nhìn người nọ, ngón tay chỉ vào cô, “Lão ngũ, đây là chị dâu cậu!”
“Chị hai!” Người nọ không có vẻ gì là bất ngờ, đôi môi mỏng nhếch lên với cô, ý cười không sâu nhưng rất chân thành, “Tôi là Cố Trạch Thanh, chị gọi tôi là tiểu ngũ được rồi!”
Nhan Thanh hoàn toàn kinh ngạc, chân mềm nhũn suýt ngã. Hồi lâu, cô mới ngơ ngác gật đầu với cậu năm nhà họ Cố, “À… Xin chào xin chào! Tôi tên là Nhan Thanh!”
“Bé Thanh…” Cố Trạch Vũ khẽ bật cười với phản ứng của cô, “Đều là người một nhà, em không cần căng thẳng như vậy đâu!”
“Đúng vậy chị hai!” Cậu năm nhà họ Cố cũng phụ họa theo, “Hôm nay tôi đến vội quá không mang gì cho chị! Chị đừng trách nhé!”
“Ha ha, anh khách sáo quá! Hai anh em nói chuyện đi nhé…” Nhan Thanh cầm lấy túi xách, muốn đi vào phòng nghỉ phía trong, lại bị Cố Trạch Vũ ngăn cản…
“Chuyện của anh và cậu ấy cũng không phải là chuyện quan trọng gì, em ngồi đó đợi anh một lát nhé, để anh đưa em đi ăn cơm.”
“À… Được.” Nhan Thanh cười ngượng ngùng, đành phải ngồi lại sô pha. Sau đó trong lòng thầm oán trách người nào đó một trăm lần rồi một trăm lần…
Tên Cố Trạch Vũ này, đây là thật lòng muốn hủy hoại cô sao! Mặc dù không phải bậc bề trên, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp người trong dòng họ của Cố Trạch Vũ. Thảm nhất chính là cô ngủ trên xe lửa suốt một đêm, hôm nay thức dậy vẫn còn chưa rửa mặt… Trời ơi, mong trời phù hộ trên mặt cô không có bã nhờn nhé…
Nhưng cũng may là Cố Trạch Thanh ngồi không lâu. Chỉ lấy mấy phần văn kiện từ Cố Trạch Vũ, rồi cùng anh hai của anh ta nói chuyện mấy câu, liền chào tạm biệt hai người ra về.
Cậu năm nhà họ Cố vừa mới đi khỏi, Nhan Thanh lập tức tính sổ với Cố Trạch Vũ. Nhéo mặt anh, kéo ra hai bên thật dài…
“Tên họ Cố này, anh làm em sợ muốn chết à! Anh cố ý làm vậy phải không…”
“Bé Thanh… bé Thanh… Đau đau…” Cố Trạch Vũ vội vàng giải cứu khuôn mặt mình, sau khi gỡ tay cô ra thì trực tiếp đổ gục xuống sô pha, “Anh thề anh không phải cố ý! Anh cũng đâu phải thần tiên, sao biết được lúc nào thì nó đến chứ!”
“Anh gạt người!”
“Thật sự không gạt em mà! Anh mới vừa hop xong thì nhận được điện thoại của lão ngũ, nó đã đến trước cửa phòng làm việc rồi. Em nói xem anh nên bỏ vứt em rồi dẫn nó đi chỗ khác, hay là có thể giấu em đi?”
Nhan Thahh ngửa đầu rên rỉ, “Xong rồi xong rồi… tai nạn chết người… lần này anh thật sự hại chết em rồi!”
“Nhan Thanh, em họ anh cũng không ăn thịt người mà, sao lại muốn mạng người chứ?” Ánh mắt Cố Trạch Vũ dần dần u ám, giọng điệu cũng có chút rét lạnh, “Hiện tại em không muốn theo anh về nhà, anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng mà anh cũng đã gặp mặt ba mẹ em rồi, anh muốn thế nào chắc anh cũng không cần lặp lại và nhấn mạnh với em nữa! Bây giờ, em nói với anh xem, rốt cuộc là em muốn thế nào?”
“Em…” Nhan Thanh và anh nhìn nhau khoảng hai giây, cuối cùng lắp bắp phun ra ba chữ, “Em rất sợ!”
Mấu chốt thật sự chính là vấn đề thời gian, ví dụ như gia đình của Cố Trạch Vũ… Bất luận cô trì hoãn thế nào lảng tránh ra sao, nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt. Hôm nay, cô gặp cậu năm nhà họ cố, có thế ngày mai người xuất hiện trước mặt cô sẽ là ba mẹ của Cố Trạch Vũ. Hai người họ phải trải qua trăm đắng ngàn cay mới xác định được tình cảm của mình, có lẽ thật sự sẽ nhanh chóng có một kết cục ảm đảm…
Cố Trạch Vũ không cần hỏi cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, “Bé Thanh à…” Anh bất đắc dĩ than nhẹ, cúi xuống vùi đầu vào hõm cổ của cô, “Chưa từng thử, sao em lại biết kết thúc nhất định là bi kịch?”
“Vậy nếu đúng là bi kịch thì sao? Anh sẽ làm gì?” Nhan Thanh sắp khóc, giọng nói run rẩy, tràn đầy lo sợ và hoài nghi, anh cảm thấy như một nhát dao đâm vào tim mình.
“Sẽ không đâu!” Anh bình tĩnh lí nhí nói, “Anh cam đoan sẽ không là bi kịch!”
“Anh dám cam đoan người nhà anh sẽ chấp nhận chúng ta không?”
“Không dám cam đoan.”
Nhan Thanh bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân đều ngưng trệ. Cô muốn cố gắng đẩy anh ra, kể quả lại càng bị ôm chặt hơn.
“Bé Thanh, ta không thể khống chế thái độ của người khác. Nhưng có một chuyện anh dám cam đoan với em… chuyện của anh, anh tự mình làm chủ! Bất cứ ai cũng đừng nghĩ sẽ can thiệp vào, càng đừng nghĩ sẽ thao túng được anh! Vậy thì bây giờ em còn muốn đẩy anh ra không?”
Quả nhiên, tất cả kháng cự và đấu tranh đều ngưng lại.
“Vẫn là bé Thanh nhà anh ngoan nhất!” Cố Trạch Vũ cúi đầu bật cười, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, trong ánh mắt lại tràn đầy nghiêm túc, “Nhan Thanh, anh dùng hạnh phúc cả đời anh để hứa với em… bất kể là khó khăn hay trở ngại gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay em ra!”
“Cố Trạch Vũ…”
“Ừ, anh ở đây! Anh mãi mãi ở đây. Cho nên, bé Thanh à… hai chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?”
“… Vâng!”