Lâm Diệc Dương đứng ngoài phòng giặt là được một lúc rồi. Ông chú cao to ôm chồng quần áo được gấp gọn ra đến cửa mà giật thót cả tim. Nhận ra anh, ông ta nở nụ cười thấu hiểu, nháy mắt ra hiệu vào bên trong, khã nói: "Vào đi."
Ông chú chắc mẩm rằng mình rời đi lúc này sẽ giúp đôi tình nhân đang cãi nhau làm hòa, sau đó vừa ngâm nga hát vừa sải bước lên tầng.
Lâm Diệc Dương đút tay vào túi quần, đi loanh quanh trước cửa mấy bước, cuối cùng vẫn ra khỏi khu nhà.
Lúc xuống đây anh ăn mặc khá phong phanh, đứng hứng gió lạnh một lúc liền run cầm cập, đành nép vào sau một cánh cửa tránh gió, tiện thể lấy một điếu thuốc màu trắng truyền thống ra. Tiếng "tách tách" vang lên liên tiếp, phải đến năm, sáu lần anh mới châm được điếu thuốc.
Thật ra Lâm Diệc Dương cảm thấy hơi hối hận, anh đã quá nóng vội khi hỏi Ân Quả như vậy.
Tính ra đã hai, ba ngày nay anh không ngủ đủ giấc, đi về nhà trong trạng thái đầu óc mụ mẫm, sau đó tắm nước nóng, người cũng thả lỏng theo.
Bầu không khí ban nãy tốt biết bao, vậy mà trong giây phút không kiềm chế được anh đã bồng bột phá vỡ.
Anh tin rằng mình bỏ ra bao nhiêu sẽ nhận lại được bấy nhiêu, trong việc theo đuổi con gái cũng như vậy. Nhưng anh vẫn chưa có hành động gì cả, cũng không thể trông mong người ta để ý đến mình, nên từ từ từng bước mới đúng.
Từ từ thôi, Lâm Diệc Dương.
Anh rít một hơi thuốc rồi nhả khói, sau đó gọi điện cho Ngô Ngụy ở trên nhà: "Cầm hộ tôi cái áo xuống đây, không nhờ đến ông, bảo em An xuống đi."
Trần An An là người ít nói nhất, phần lớn thời gian chỉ dành cho bi a, bảo anh ta xuống sẽ đỡ ồn ào hơn nhiều.
Quả nhiên không bao lâu sau Trần An An chạy xuống, đưa cái áo cho anh mà không nói một lời.
"Anh đã chán đời rồi, trông cậu còn chán đời hơn."
Lâm Diệc Dương giễu cợt anh chàng: "Mười mấy năm không gặp nhau rồi, không muốn nói gì với anh à?"
Trần An An mỉm cười khiêm tốn, nhận điếu thuốc từ tay Lâm Diệc Dương, "Anh bảo em xuống chẳng phải vì không muốn nghe thấy mấy anh ấy trêu chọc à?"
Im lặng không có nghĩa là trong lòng không biết gì.
Anh bật cười, xoa đầu Trần An An, "Sao vẫn lùn thế này, chẳng cao thêm chút nào cả."
Anh ta nghiêng đầu tránh đi.
"Để anh châm thuốc cho cậu." Lâm Diệc Dương chủ động khum hai tay lại, châm lửa cho Trần An An.
Trần An An là người kiệm lời, nhạy cảm và giàu tình cảm. Hành động ấy khiến anh ta có cảm giác như quay trở về ngày xưa, đôi mắt bỗng nhiên ửng đỏ.
Điếu thuốc còn chưa châm được lửa, Trần An An đã ôm chầm lấy Lâm Diệc Dương. Anh ta thấp bé, chỉ cao đến mũi anh, mà vùi đầu vào vai Lâm Diệc Dương thế này, nhìn y như thiếu nữ mới lớn vậy.
Lâm Diệc Dương sợ anh chàng khóc thật bèn ngậm điếu thuốc, vỗ nhẹ lưng anh ta, "Đừng ôm chặt quá, cậu làm thế người khác sẽ hiểu lầm mất. Anh còn phải tìm vợ nữa đấy."
"Anh biến đi." Giọng Trần An An mang theo âm mũi.
Lâm Diệc Dương bật cười kéo anh ta ra. Hai anh em đứng ngoài cổng căn hộ trong thời tiết rét buốt dưới 0°C, run lập cập ôn lại chuyện cũ. Cứ chốc chốc hai mắt Trần An An lại đỏ hoe, vẫn muốn vùi đầu vào lòng Lâm Diệc Dương. Anh cười chế giễu anh ta, trên tầng còn bao nhiêu học sinh mà chẳng ra dáng huấn luyện viên chút nào, mất mặt quá đi mất!
***
Quần áo được giặt xong, Ân Quả chậm chạp đi sấy khô, sau đó xách đống quần áo về căn hộ.
Khách khứa đã ra về hết, Ngô Ngụy đi tiễn các các anh em, còn Lâm Diệc Dương đang thu dọn phòng ốc.
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn sàn. Lúc cô đóng cửa nhà lại, anh đang dọn cốc ly bẩn bỏ vào bồn rửa bát, rồi cầm khăn lau quầy bar. Hai người đứng nhìn nhau qua quầy bar.
Lâm Diệc Dương cứ ngỡ Ân Quả sẽ không nói chuyện với mình nữa, nào ngờ cô chủ động lên tiếng hỏi: "Ngày mai anh phải về rồi à?"
Anh gật đầu, "Ừ."
"Sáng mai hay chiều mai anh về? Nếu chiều anh mới về thì có kịp đi Brooklyn không?" Không chờ Lâm Diệc Dương trả lời, cô nói tiếp: "Em chỉ hỏi thế thôi, nếu anh bận thì chuyển sang tuần sau cũng được."
Lâm Diệc Dương định đồng ý nhưng Ân Quả nào cho anh cơ hội, vì cô đã cuống quýt chạy về phòng mình rồi.
Nhìn cánh cửa phòng đóng kín, anh vứt chiếc khăn trắng lên quầy bar, chống cả hai tay lên mép quầy, nhìn mặt quầy một lát thì bỗng nhiên bật cười. Cái quầy bar này sao mà xấu thế? Hôm nào phải đổi cái khác mới được.
Còn Ân Quả ở trong phòng vẫn đứng bên cạnh cửa, tay đặt trên chốt cửa mà hồn đã bay đến tận phương nào.
Cuống gì chứ? WeChat lên nhưng không dám nhắn cho anh. Tin nhắn cuối cùng vẫn là ba câu ấy.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Ân Quả giật mình thả tay khỏi chốt cửa, tim bỗng đập thình thịch, nghe thấy Lâm Diệc Dương nói ở bên ngoài: "Không cần mở cửa đâu, anh chỉ hẹn thời gian thôi."
Tim vẫn đập rộn ràng, cô không lên tiếng.
"Mười giờ xuất phát, em thấy được không?"
Ân Quả đáp "Ừm".
Có lẽ người bên ngoài không nghe thấy, im lặng mấy giây mới mói tiếp: "Nếu không thì mười rưỡi cũng được."
"Mười giờ ạ." Cuối cùng cô cũng cất tiếng, giọng lạc đi: "Mười giờ nhé anh."
Bên ngoài, Lâm Diệc Dương chống tay lên khung cửa, cúi đầu khẽ nói với cánh cửa phòng: "Vậy hẹn gặp em vào ngày mai."
Ân Quả cũng đáp lại: "Hẹn gặp anh vào ngày mai."
Anh đứng bên cửa thêm một lúc nữa, Ngô Ngụy về bắt gặp cảnh này còn ngỡ mình hoa mắt. Gì thế này?
Mới vụng trộm xong à? Vừa hôn nhau sao? Đang ở trước cửa phòng hồi lại hương vị ư? Quá trình này hơi nhanh rồi đấy, mới chỉ hẹn hò trong phòng giặt là một lúc thôi mà?
Lâm Diệc Dương quay lại cầm chiếc khăn trên bàn lên, tâm hồn treo ngược cành cây, ngơ ngẩn lau nó lên mặt.
Ngô Ngụy nhìn Lâm Diệc Dương bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Trông thằng bạn mình tỏ vẻ đang thu dọn nhà cửa, anh ta chợt thấy bực mình vì ban nãy đã không kiên quyết thay em An xuống đưa áo cho anh.
Em An là loại người đánh chết cũng không chịu nói, Ngô Ngụy gặng hỏi mãi song chẳng thu được gì, đi tong cơ hội duy nhất rình trộm Lâm Diệc Dương hẹn hò.
***
Đến rạng sáng Ân Quả vẫn không tài nào ngủ được.
Cô sợ Ngô Ngụy hay Lâm Diệc Dương vẫn đang dùng máy tính trong phòng khách, đành ôm chăn ngồi bên cửa sổ lặng lẽ gọi điện thoại. Mới đầu còn ngượng ngùng, cô cứ huyên thuyên nói lảng sang chuyện giặt quần áo, chẳng hạn như than vãn sấy khô không bằng phơi dưới ánh nắng. Trịnh Nghệ còn tưởng Ân Quả đang chia sẻ kinh nghiệm sống, bèn chế giễu cô bạn mình. Hồi mới sang đây học, cô ấy chẳng biết là không được phép phơi quần áo ở ngoài, nên đã treo đầy ngoài cửa sổ, sau khi được cô bạn cùng phòng nhắc nhở là sai quy định, cô ấy sợ đến nỗi lập tức cất đi luôn.
Trịnh Nghệ lải nhải liên hồi, nói mãi không dứt.
Cuối cùng Ân Quả ấp úng hỏi cô ấy: "Trước đây có người tỏ tình với cậu, cậu đáp lại như thế nào?"
"Gì cơ? Có người theo đuổi cậu à?"
Ân Quả phân trần: "Một cô bạn trong câu lạc bộ hỏi ý kiến tớ, nhưng tớ không biết phải trả lời ra sao."
"Đã nói gì? Tỏ tình ra sao? Cậu phải nói rõ thì tớ mới đưa ra lời khuyên được chứ."
Cô nhắc lại như đã thuộc nằm lòng: "Có nhận ra anh đang theo đuổi em không?"
Trịnh Nghệ nhận xét câu nói này: "Nghe không nghiêm túc lắm."
Thế ư?
Ân Quả lại cảm thấy anh rất nghiêm túc, "Nếu là nghiêm túc thì cậu sẽ trả lời sao?"
"Chia ra hai trường hợp nhé. Nếu tớ thích anh ta, tớ sẽ trả lời rằng "Em không nhận ra, hay là anh thể hiện rõ hơn đi". Nếu không thích... vậy tớ sẽ bơ luôn, chờ anh ta quên chuyện này, cũng coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Ân Quả nghiền ngẫm, hình như khi đối mặt với rắc rối mỗi người đều có cách xử lý khác nhau.
Tại sao không dám trả lời? Là vì không biết phải biểu đạt thế nào, chẳng biết phải xử sự ra sao, sợ rằng nói "không nhận ra", người ta hiểu lầm mình từ chối, mà đáp "em nhận ra", lại khiến người ta tưởng mình đồng ý.
Chính bản thân Ân Quả còn chưa nhìn rõ lòng mình.
Cô sang đây thi đấu cơ mà? Vậy mà bây giờ bản thân cô đang làm gì thế này? Xem xét tính khả thi của việc yêu đương ư?
Ân Quả ủ rũ trùm chăn kín đầu, chán nản ra quyết định: "Thôi không nghĩ nữa."
Giờ đang là tháng Ba, giải đấu dành cho lứa thanh thiếu niên sắp bắt đầu rồi, giải mở rộng sẽ chính thức khai mạc vào tháng tới. Thi đấu xong cô lập tức về nước, còn anh vẫn ở đây, hai người sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.
***
Sáu giờ hơn, Ân Quả tỉnh giấc.
Bình thường Ngô Ngụy và Mạnh Hiểu Thiên đều dậy sớm hơn cô. Khi Ân Quả ngủ dậy hai người họ đã ra ngoài rồi, một người đi chơi, còn một người đi làm thêm, bởi vậy một mình cô tự do tự tại trong căn hộ.
Lúc mở cửa phòng ra định vào nhà vệ sinh, cô chợt phát hiện đèn bên trong đang bật.
Ân Quả mặc bộ đồ thể thao màu trắng có lớp lót nỉ giữ ấm bên trong, nên đi lại trong phòng khách cũng không thấy lạnh.
Cô ngồi trên sô pha chờ ai đó dùng xong nhà vệ sinh. Ân Quả vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cúi đầu xuống đá đá đôi dép dưới chân làm nó rơi "bộp" xuống đất. Lâm Diệc Dương bước ra liền trông thấy cảnh này, cô cúi đầu, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, đầu cứ gật gà gật gù.
"Đang chờ nhà vệ sinh à?" Anh hỏi.
Ân Quả ngẩng phắt lên, bắt gặp ánh mắt anh, "Hả? Vâng, anh xong rồi à?"
Hai người đi lướt qua nhau, cô nhạy cảm mùi ngửi thấy mùi hương trên người anh, chính là mùi hương khi vừa tắm xong. Tối qua anh vừa mới tắm mà nhỉ? Một ngày anh tắm hai lần ư?
Ân Quả chốt cửa lại, bỗng nhìn thấy một vài đồ dùng cá nhân của đàn ông mà cô chưa thấy bao giờ xếp ở trước gương. Không phải của Ngô Ngụy, cũng chẳng phải của em họ. Ân Quả đoán là của anh, trong đó có một chiếc dao cạo râu.
Hóa ra Lâm Diệc Dương dùng loại lưỡi lam, chứ không phải bằng điện. Thật thần kỳ, anh dùng nó mà không bị xước da sao?
Ở bên ngoài, Lâm Diệc Dương xoa cằm. Thật ra tắm rửa, cạo râu xong thì anh phát hiện khăn mặt quá cũ, định ra ngoài đổi cái mới nên chưa kịp dọn dẹp nhà vệ sinh. Nhưng khi nhìn thấy Ân Quả, anh chẳng biết nói gì nữa, đành phải nhường cô vào trước.
Mới sáu giờ sáng, anh không ngờ cô sẽ dậy sớm như thế. Cả tuần nay anh đều trong tình trạng mệt mỏi, sợ buổi sáng sẽ ngủ quên nên dậy sớm chạy bộ mấy vòng, rồi về nhà tắm rửa cho tỉnh táo rồi để cùng cô đến Brooklyn.
Đánh răng, rửa mặt xong, Ân Quả ngắm mình trong gương, do ngủ không đủ giấc nên dưới cằm cô đã xuất hiện một nốt mụn đo đỏ.
Xuất hiện chẳng đúng lúc gì cả. Cô ấn ngón cái vào nói, ủ rũ vì mình không quen trang điểm, bằng không kem che khuyết điểm đã giải quyết được trường hợp cấp bách này rồi. Tóc mái trên trán hơi ướt do vừa mới rửa mặt, cô dùng khăn bông lau khô rồi lấy ngón tay vuốt lại, trông tự nhiên hơn một chút.
Quay lại phòng khách, Lâm Diệc Dương đang rán trứng, "Ngô Ngụy đi Boston rồi."
"Năm giờ sáng đã đi rồi." Anh nói thêm, chỉ vào hai đĩa khoai tây chiên, "Cùng ăn sáng nhé?"
Ân Quả đáp "Vâng", rồi bổ sung thêm câu "Cảm ơn anh".
Một bữa sáng bình yên.
Một cuộc hẹn bình yên với mì Ý tôm hùm.
Lâm Diệc Dương đeo chiếc ba lô thể thao cỡ lớn đi ăn với Ân Quả, bên trong đựng laptop và mấy thứ linh tinh. Anh xem giờ, thấy không đủ thời gian đành bắt tàu ở ga Brooklyn luôn. Hai người chia tay nhau trong ga tàu điện ngầm, dòng người đông đúc, Lâm Diệc Dương vội lên tàu không kịp nói thêm mấy câu. Trong nhà ga trung chuyển, họ vẫy tay chào tạm biệt nhau, rồi mỗi người đi về một ngả.
Chuyến tàu Ân Quả phải đi rất đông khách, cô đến nhà ga, thấy rất nhiều người cũng đang đứng chờ tàu. Tính ra đây là lần đầu tiên cô đi tàu một mình, cầu mong tốt nhất là chuyến tàu sắp tới có màn hình báo trạm dừng tiếp theo.
Hai phút sau, ánh sáng xuất hiện ở cuối đường ray, tàu điện ngầm rầm rập chạy vào, chính là chuyến cô đang đợi.
Ân Quả hòa vào đám đông lên tàu, ngó nghiêng xung quanh.
"Đi bên phải." Có người ở đằng sau nhắc cô.
Giọng nói quen quá...
Ân Quả quay đầu tròn mắt nhìn anh, chính là Lâm Diệc Dương ban nãy đã quay gót rời đi, đáng lẽ ra anh phải ngồi chuyến tàu điện ngầm khác mới đúng.
Lâm Diệc Dương cũng bước lên tàu, vì vẫn còn người đằng sau nên anh không nói thêm gì nữa, đẩy cô đi về phía bên phải, bảo cô ngồi xuống chỗ trống duy nhất trước mắt mình.
Não Ân Quả không bắt kịp được với bước chân và hành động của mình, cô ngồi xuống, tựa người vào lưng ghế một cách thụ động.
Vì toa tàu chật ních hành khách nên Lâm Diệc Dương đứng rất gần cô, chân kề sát đầu gối cô, thậm chí còn đan xen với hai chân cô...
"Chẳng phải anh đang vội bắt kịp chuyến tàu hỏa sao?" Ân Quả thì thầm hỏi anh.
Lâm Diệc Dương cúi đầu đáp: "Anh sợ em xuống nhầm ga."
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, Ân Quả phàn nàn về hệ thống tàu điện ngầm của New York. Tạm biệt nhau chưa được bao lâu, anh đã quyết định quay lại đuổi theo cô, đúng lúc nhìn thấy cô trên sân ga phía xa xa, may mà chạy đến kịp.
Ân Quả chỉ màn hình hiển thị, "Có thứ này rồi, em sẽ tìm được mà." Cô nghĩ đến thời gian chuyến tàu hỏa của anh khởi hành mà sốt ruột thay, bèn nhẹ giọng nói: "Đến ga tiếp theo anh mau xuống đi, vẫn còn kịp đấy."
Lâm Diệc Dương cúi đầu nhìn cô, đáp "Ừ".
Tàu điện ngầm lăn bánh, hành khách trong toa đều thu mình vào thế giới nhỏ của mình, hoặc tán gẫu linh tinh, hoặc nhìn chằm chằm vào một chỗ đến ngây người. Đoàn tàu lắc lư, Ân Quả cảm thấy chân mình và chân Lâm Diệc Dương cọ sát vào nhau, dần dần gương mặt cô nóng bừng, ngượng ngùng không biết nên đi đâu.
Ân Quả thầm nghĩ: Chặng đường này sao dài quá, mãi mà chưa đến nhà ga tiếp theo.
"Hôm qua..." Lâm Diệc Dương ngập ngừng nói.
Ân Quả ôm ba lô, ngước mắt nhìn anh.
Thật ra Lâm Diệc Dương muốn nói rằng, hôm qua anh ấm đầu nên mới thẳng thừng hỏi cô như thế, Ân Quả không cần quá để tâm. Anh không muốn cô hiểu lầm mình là loại đàn ông lợi dụng cô đang ở nơi đất khách quê người mà tán tỉnh, rồi đến lúc cô về nước thì chia tay, trong khi hai người mới quen nhau chưa được mấy ngày, trò chuyện với nhau cũng chẳng được mấy câu.
Nhưng khi nhìn vào mắt Ân Quả, anh lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Có những lời không cần nói ra, cứ chầm chậm bầu bạn bên nhau như hôm nay là được rồi.
Tiếng loa thông báo vang lên, tàu đã vào đến ga.
Tàu từ từ dừng lại, Ân Quả lại nghĩ: Chặng đường này sao ngắn quá, anh còn chưa nói xong mà.
"Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh biết." Anh rất lo lắng cho sự an toàn của cô.
Lâm Diệc Dương chỉnh lại quai ba lô, chuẩn bị cất bước rời đi, bỗng nhiên Ân Quả níu lấy quai ba lô của anh. Lâm Diệc Dương sửng sốt dừng lại giữa đám đông, bị người bên cạnh huých vào vai.
Ân Quả lập tức buông tay ra, gò má nóng bừng, thỏ thẻ dặn dò: "Anh đến Washington rồi cũng nhắn tin báo cho em nhé."
Lâm Diệc Dương dừng lại chốc lát, cúi đầu nhoẻn miệng cười, thật sự rất muốn vỗ nhẹ gáy cô. Thật ra cả ngày hôm nay anh luôn muốn làm thế song phải cố kiềm chế lại. Cuối cùng, anh chỉnh lại dây ba lô thêm lần nữa, "Được."
Lâm Diệc Dương rảo bước ra khỏi toa tàu, nhảy xuống sân ga. Cửa tàu đóng lại sau lưng anh.
Ân Quả ngoái lại nhìn, cửa kính bẩn đục, thêm mấy hành khách vừa mới xuống tàu đã che khuất bóng dáng anh. Tàu lại lăn bánh, cô nhìn thấy anh rồi, đáng tiếc chỉ được vài giây ngắn ngủi. Ánh sáng tắt ngóm, cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Tàu điện ngầm hú vang còi lại đưa cô vào đường hầm tối đen như mực.
Toa tàu thưa khách hơn, nhưng Ân Quả có cảm giác như thể Lâm Diệc Dương vẫn đang đứng trước mặt mình, chân hai người kề sát nhau... Lòng Ân Quả bồi hồi, cô không kìm lòng được xoa đầu mình, chẳng muốn nghĩ gì thêm nữa.