Vệt nước đọng trên tấm kính chắn gió ngày một nhỏ hơn, ngớt hơn nhiều so với lúc nãy.
Mưa ở đảo nói đến là đến, nói đi cũng chẳng hề lưu luyến. Mười phút sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ.
Kế hoạch ban đầu của anh là đưa cô đến chỗ cắm trại trước, nhưng thấy cô không có vẻ mệt mỏi, anh bèn đổi ý, đưa cô đến ngọn núi lửa ở độ cao hơn bốn nghìn mét so với mực
nước biển.
Trước khi lên núi, Lâm Diệc Dương cho Ân Quả không gian riêng tư để thay quần áo dày hơn. Một mình anh đứng ở ven đường quốc lộ, quay lưng về phía ô tô nhìn đồng cỏ xanh mướt mênh mông trải khắp sườn núi. Địa hình nơi đây đẹp hơn nhiều, ít nhất dưới chân không còn là đá magma đã nguội lạnh đen sì, thay vào đó là cả một đồng cỏ mênh mông và những bụi cây xơ xác.
Trên đảo Hawaii không có thú rừng dẫn đến mất cân bằng sinh thái, dê núi hoang dã nhiều không đếm xuể.
Ân Quả vừa cài cúc quần bò vừa mải miết ngắm từng đàn dê núi bên ngoài cửa kính ô tô, phải có đến hơn trăm con, chúng đang thong thả gặm cỏ trên đồng cỏ nhấp nhô, ở chỗ đất trũng không xa còn có mấy bộ xương khô của dê núi.
"Cầu vồng kìa." Ân Quả xuống xe, chỉ vào dải màu rực rỡ vắt ngang dãy núi trập trùng phía xa.
Đây là cầu vồng đầu tiên cô nhìn thấy trên đảo, mấy tiếng sau, khi đếm đến dải cầu vồng thứ bảy, cô không còn cảm thấy mới lạ nữa.
"Nơi đây là hòn đảo của cầu vồng." Anh chỉ tay vào chiếc xe vừa mới chạy qua, trên biển số ngoài số thứ tự xe ra còn có ký hiệu cầu vồng, "Em có thể thử đếm xem một ngày gặp được mấy dải cầu vồng, anh bạn của anh có ngày gặp được tận mười bốn dải cơ."
Gặp nhiều sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.
Hai người nghỉ ngơi dưới chân núi một lát, sau đó đi lên hơn hai nghìn mét nữa thì đến trung tâm dịch vụ, uống cốc nước nóng và sưởi ấm. Lâm Diệc Dương muốn để Ân Quả làm quen trước nửa tiếng, tránh việc đột ngột lên cao gặp phải hội chứng sốc độ cao, cơ thể sẽ không chịu nổi.
Thấy trạng thái của cô bình thường, anh mới yên tâm đưa cô lên đỉnh núi cao hơn bốn nghìn mét.
Càng lên cao, đường càng xấu, toàn là đất đá, hơn nữa không có hàng rào bảo vệ. May mà anh có kinh nghiệm, thuê được chiếc xe việt dã bốn bánh, dùng để leo núi khá tốt, hơn nữa bản thân anh cũng giỏi lái xe đường núi nên thuận lợi lên đến đỉnh núi vào giữa trưa.
Trong cơn gió rét buốt gần âm độ C, Lâm Diệc Dương dắt Ân Quả leo lên đỉnh núi. Tuyết tháng Tư lác đác, có những nơi không che phủ hết mặt đất, để lộ đất đá núi lửa màu nâu.
Trên Trái Đất, đây là nơi có địa hình gần giống với sao Hỏa nhất, nằm trên tầng mây, bốn bề hoang vu yên tĩnh. Anh tìm góc đứng để cô có thể nhìn thấy miệng núi lửa đang hoạt động phía ngoài kia. Trên đỉnh núi trước mắt còn có mười mấy vật thể hình tròn và hình trụ nằm rải rác, không biết là thiết bị hay công trình kiến trúc?
"Đó là đài thiên văn." Lâm Diệc Dương giải thích cho cô.
Lần đầu tiên Ân Quả được nhìn thấy đài thiên văn ở khoảng cách gần thế này, cô cảm thấy rất mới lạ.
Bên cạnh họ là một đoàn du khách leo núi, hướng dẫn viên đang chỉ vào đài thiên văn, đồng thời giới thiệu tường tận cho các du khách. Đây là một trong những điểm quan trắc chính xác nhất thế giới, vì ở vĩ độ thuận lợi nên có thể quan sát được toàn bộ các chòm sao ở Bắc bán cầu và hơn phân nửa các chòm sao ở Nam bán cầu, quả đúng là thiên đường của những người yêu thiên văn, cũng là thánh địa ngắm sao của những du khách bình thường.
Cuối cùng hướng dẫn viên tổng kết rằng: Đây là nơi gần với bầu trời nhất.
Không phải vì khoảng cách thực, mà là bởi sự lung linh của các vì sao khiến người ta trầm trồ. Buổi tối ngẩng lên nhìn, dải ngân hà cong cong như ở ngay trước mặt, vươn tay lên là có thể chạm tới.
Ân Quả đến gần họ nghe say mê, khẽ hỏi anh: "Buổi tối dùng những chiếc kính viễn vọng này để ngắm sao hả anh?"
"Chúng ta không thể vào đài thiên văn." Lâm Diệc Dương đáp: "Sau khi trời tối, vì để cho đài thiên văn làm việc nên du khách không được ở lại trên núi."
Nếu muốn thì có thể ngắm sao ở bất kỳ nơi nào trên đảo, trừ phi là người yêu thích thiên văn sẽ tự mình mang theo kính viễn vọng tới, hoặc có thể xếp hàng dùng kính viễn vọng trong trung tâm dịch vụ để ngắm.
Anh đưa cô đến đây vì muốn cho cô ngắm dải ngân hà rực rỡ. Nhưng đây là chuyện của buổi tối.
Trên đỉnh núi quá lạnh, lại cao hơn nhiều so với mực nước biển, không thích hợp nán lại lâu.
Anh cởi áo khoác leo núi của mình ra, khoác vào cho Ân Quả rồi cầm hai tay cô chà xát trong lòng bàn tay mình, "Đau đầu không em?"
Ân Quả lắc đầu, ngoài việc hít thở hơi khó khăn thì người vẫn ổn.
Lâm Diệc Dương đưa cô trở về xe, mở điều hòa lên nhiệt độ cao nhất cho cô sưởi ấm. Chỉ rời đi một lát, vậy mà lúc anh chui vào trong xe, không chỉ mang theo gió rét, mà còn cả những vụn tuyết đọng lại trên cổ tay áo.
Anh nổ máy, sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay trái xuống đưa cho cô, "Em đeo vào đi."
"Gì vậy?"
"Xem thời gian." Anh nói: "Trong vòng ba tiếng anh sẽ đưa em đến đường chân trời."
Mới đầu Ân Quả chẳng hiểu gì. Nhưng sau khi lái xe xuống núi, Lâm Diệc Dương luôn đạp chân ga, tốc độ còn nhanh hơn ban nãy. Ban đầu đi trên đường núi vẫn bình thường, song vừa xuống đến đường bằng thì không khác gì đua xe.
Độ cao dần hạ xuống, còn nhiệt độ lại liên tục tăng lên, từ 0° lên đến hơn 30°C.
Giữa đường hai người đổi sang quần áo mùa hè, sau khi chạy đến trạm xăng đổ đầy bình thì xe chạy một mạch không ngừng. Hai tiếng mười bảy phút sau, xe dừng lại bên bờ biển.
Ân Quả bước chân trần xuống xe, chạy ra cốp sau lấy ba lô tìm dép xỏ ngón. Chưa kịp xỏ vào, Lâm Diệc Dương đã lấy một thùng giữ nhiệt màu xanh đậm ở cốp sau ra, "Không cần đi dép đâu, cứ đi chân trần trên cát ấy."
Thế là cô cầm dép bằng một tay, tay kia được anh dắt đi, họ băng qua một con đường cát nhỏ. Nhiệt độ ngoài trời bây giờ là hơn 30°C, những ngọn đuốc trên giá gỗ đang cháy thành từng đám bên bờ biển.
Lâm Diệc Dương đặt chiếc thùng giữ nhiệt màu xanh lên bãi cát. Ân Quả tưởng anh mang đồ uống ướp lạnh, nhưng vừa mở nắp thùng thì một làn hơi trắng lành lạnh tỏa ra.
Hóa ra là tuyết đã được nén chặt, anh mang từ độ cao hơn bốn nghìn mét xuống đây. Anh lái xe như bị ma đuổi chỉ vì thùng tuyết này ư?
Các du khách gần xa đều nhìn sang phía bọn họ.
"Cũng không nhiều lắm, để em chơi cho vui ấy mà." Anh nói, rồi đổ hết số tuyết trong thùng xuống nền cát thành một ngọn núi tuyết nho nhỏ.
Ân Quả nhìn đống tuyết sắp tan chảy, tuy đã được nén chặt nhưng cũng không chống chọi được với nhiệt độ hơn 30°C. Cô luống cuống giải cứu đống tuyết trên cát, "Sắp tan hết rồi, tan rồi thì làm thế nào đây?"
Vậy mà anh vẫn ung dung ngồi dưới bóng cây, nhìn cô vừa than tuyết tan, vừa cố gắng làm đủ mọi cách để cứu vớt chỗ tuyết còn lại, trong con mắt của những người phía xa xa không khác gì bị điên.
Cô trơ mắt nhìn tuyết dần tan thấm vào trong cát, cuối cùng ôm lấy cổ anh, không bận tâm trên người anh đầy mồ hôi, trên tay mình còn dính cát, cứ ôm chặt anh không chịu buông.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, đầy nuông chiều và an ủi.
Xung quanh có người nói, đây là băng vụn từ một kho đồ uống lạnh nào đó, cũng có người đoán là băng khô, nhưng bị người khác phản bác rằng băng khô không thể chạm vào được... Đủ mọi suy đoán, không ai quen biết họ, cũng không ai đoán được đáp án chính xác.
"Vui không?" Lâm Diệc Dương cúi đầu hỏi người đang ôm cổ mình.
"Vui ạ." Vui đến phát điên rồi.
Nếu bảo anh lái một xe bán tải tuyết đến đây, sến sẩm như kẻ thần kinh, chưa chắc cô đã vui thế này. Thích một người, làm mọi thứ để lấy lòng người đó, cũng chính là khiến mình vui vẻ.
Thấy cô vui, anh còn vui hơn.
Thùng giữ nhiệt trống không nằm cạnh hai người, chẳng bao lâu sau, băng tuyết bên trong cũng bốc hơi hết.
Lâm Diệc Dương mua smoothie* dứa tươi về cho cô uống giải nhiệt. Ân Quả cầm quả dứa trên tay, ngồi trên bãi cát nhìn mọi người lướt sóng, mồ hôi lăn xuống gò má, cô cắn ống hút, cứ được một lúc lại nở nụ cười với anh.
*Smoothie là một thức uống dạng đặc, được pha chế từ trái cây xay hoặc rau củ quả, với đá, nước, hay các chất làm ngọt... đôi khi được thêm chocolate, đậu phộng.
Sau đó không ngồi yên được nữa, cô vứt quả dứa đi, tập tễnh giẫm lên cát, đi xung quanh anh hết vòng này đến vòng khác, như vì sao xoay quanh Mặt Trời vậy. Không biết đi được mấy vòng, anh bỗng nhiên giơ tay chụp lấy cổ chân cô, "Không sợ chóng mặt hả?"
Ân Quả lắc đầu mím môi cười, bị anh cưỡng ép kéo xuống ngồi trước người mình.
Cô đưa mắt nhìn anh, tóc trước trán Ân Quả ướt đẫm, mồ hôi từ tóc mai chảy xuống, chui vào trong cổ áo tròn. Lâm Diệc Dương có thể tưởng tượng ra giọt mồ hôi này chảy vào trong quần áo, rồi lướt khắp cơ thể cô như thế nào.
"Anh đang nghĩ gì thế? Sao không nói gì?" Ân Quả hỏi.
Nụ cười từ lúc ở trên núi tuyết vẫn chưa hề tiêu tan, luôn thường trực trên môi cô.
"Anh đang nghĩ..." Bàn tay Lâm Diệc Dương đặt lên quần đùi của cô, "Đến em."
Lòng bàn tay anh nóng hổi, còn có cả những hạt cát li ti chà xát làn da cô.
"Đang nghĩ..." Anh nói tiếp: "Em nên về ngủ bù rồi "
Dù sao nếu lúc này quay về núi ngắm mặt trời lặn cũng không kịp, thà rằng tới chỗ cắm trại nghỉ ngơi trước còn hơn. đến đêm lại ra ngoài đi ngắm sao rồi ngắm mặt trời mọc luôn
"Đi chứ?" Anh hỏi.
Cô gật đầu, chân trời góc biển, chỗ nào cũng được, cô đều đi theo anh.