Giữa Hè

Chương 19:




Dáng vẻ Tư Việt ngủ trông thật đáng thương, La Mân chậm rãi cởi hài cho đứa con, đắp chăn cho hắn.
“Thực xin lỗi.” Giai Giai vẫn đứng ở cạnh cửa yên lặng nhìn, nhẹ nhàng mở miệng nói, nàng giống như dùng sức đè nén cảm xúc không ngừng trỗi dậy của mình
“Đây không phải là lỗi của ngươi, đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ đi, đêm đã khuya rồi.” La Mân chậm rãi thẳng khởi thắt lưng, sắc mặt bình tĩnh nhìn đứa con.
“A Mân.” Giai Giai đột nhiên bổ nhào vào phía sau La Mân, khóc ôm chặt thắt lưng hắn “A Mân, ta hối hận lắm, Tư Việt rất đáng thương, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa hay không,?”
Người La Mân cứng đơ, hắn vẫn không nhúc nhích để mặc Giai Giai ôm chính mình nhỏ giọng nức nở, thật lâu sau, nhẹ nhàng nói “Thực xin lỗi.”
Giai Giai như bị sét đánh, nâng lên gương mặt tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập đau đớn, hơn nửa ngày, nàng mới run rẩy nói “Người kia, nàng đã trở lại, phải không?”
Gặp La Mân im lặng không lên tiếng, Giai Giai mờ mịt thu hồi cánh tay, chậm rãi xoay người, hướng ra cửa, thật lâu sau đó, nàng lại quay đầu, lúc này, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh “Thực xin lỗi, vừa rồi ta có điểm thất thố, hãy quên những lời ta nói lúc nãy đi.”
Đợi Giai Giai sau khi rời đi, La Mân mới trầm tĩnh lại, chậm rãi quay đầu lại, “Thực xin lỗi, Giai Giai, thứ ngươi muốn ta không thể cho ngươi được, tất cả tình yêu của ta đều cho một người tên là Tô Việt, đời này, kiếp sau vĩnh viễn đều khó có thể trả hết món nợ tình của ngươi.”
Hắn cúi đầu hôn lên mặt đứa con thì thầm “Thực xin lỗi, ba ba không phải là một người cha tốt.”
Tư Việt bệnh hoàn toàn khỏe hẳn đã là ở một tuần sau, Giai Giai ngày hôm sau đã trở về nhà mình. Mỗi ngày, lúc La Mân ở nhà đều đến chơi đùa với đứa con, Tư Việt nhiều lần lôi kéo tay mẹ giữ lại, đáng thương nói “Ma ma, đừng đi, ở lại cùng Tư Việt đi.”
Mỗi khi vậy, Giai Giai đều nhìn sắc mặt La Mân, chính là, trên mặt La Mân không chút gợn sóng, không có biểu tình gì, nàng thở dài, cười dỗ ngọt đứa con “Không được a, ma ma còn phải đi làm, như thế nào luôn ở nhà cùng con được? Tư Việt nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, vậy mới là đứa trẻ ngoan.”
Mẹ La Mân một lần còn tưởng rằng con mình cùng con dâu trở lại với nhau, hiển nhiên tâm tình rất tốt, một lần nọ, còn thử thăm dò hỏi đứa con một câu “Tiểu Mân, ngươi cùng Giai Giai hòa hảo rồi phải không?”
La Mân sắc mặt cực kỳ khó coi, chính là lại không thể hướng mẹ mình phát hỏa, chỉ lạnh lùng nói “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Nàng chính là đến thăm Tư Việt.”
La mẫu liền có chút thất vọng, than thở “Còn tưởng rằng ngươi mở mắt ra chứ, uổng phí nửa ngày làm ta mừng hụt, ngươi nói, Giai Giai có điểm không tốt hả.”
“Mẹ –” La Mân nhíu mày bất mãn “Mẹ biết cái gì?”
La mẫu thấy đứa con không vui, sắc mặt cũng có chút mất hứng, lấy khăn lau nước mắt “Thật sự là một thằng con cố chấp cứng rắn mà, ngay cả lời của mẹ cũng không nghe, ngươi không cần quan tâm ta có biết hay không, dù sao điều ngươi nghĩ, đến chết ta cũng sẽ không đồng ý.”
La Mân đột nhiên ngẩng đầu, La mẫu hoảng sợ, ánh mắt đó là sao? Thất vọng, thương tâm còn có đau đớn. Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục trấn định, thản nhiên nói “Ta đời này chắc là không thể cùng Giai Giai phục hôn, lại càng không cùng bất cứ người phụ nữ nào kết hôn.”
“Ngươi, La Mân, ngươi lời này là có ý gì?” Nhìn thân ảnh đứa con rời đi, La mẫu chán nản ở phía sau hắn gọi “Ngươi nói rõ ràng cho ta.” Chính là đứa con căn bản là không nghe tiếng la của nàng, đóng cánh cửa lại ra khỏi nhà.
La mẫu tức giận vừa quay đầu lại, gặp ngay con dâu đứng ở cạnh cửa, ưu thương nhìn qua, hai người tầm mắt vừa tiếp xúc, La mẫu hoảng nói “Giai Giai, ngươi đừng giận, lần tới ta sẽ nói với hắn.”
Giai Giai thu liễm thương cảm, mỉm cười đi tới “Mẹ, chuyện của chúng ta, mẹ không phải nhúng tay, La Mân biết mình đang làm những gì, hai chúng con đã không có khả năng quay lại.”
La mẫu lúng ta lúng túng, trong lòng thầm mắng đứa con, người vợ tốt như vậy bày đặt không cần, lúc này, chỉ nghe Giai Giai nhẹ nhàng hỏi “Mẹ, mẹ có biết người trong lòng a Mân là ai, đúng không?”
La mẫu lập tức trở nên bối rối, cúi đầu lau rửa đồ sứ trong tay “Ta làm sao biết được chứ? Ta không biết a, Giai Giai, ngươi đừng suy đóan lung tung a.”
Giai Giai nhẹ nhàng thở dài, chăm chú nhìn về phía bà “Mẹ, con đối a Mân thật sự hết hy vọng, chính là, con muốn biết thử xem, rốt cuộc người trong lòng hắn là ai? Con thua cũng cam tâm a.”
La mẫu thở dài “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng hắn không có ai đâu, thật sự.”
Giai Giai cười cười, lắc đầu tránh ra.
La mẫu nhất thời giật mình, chẳng lẽ là nàng đã biết chuyện của con mình? Không thể nào a?
Tô Việt đến thăm Vương Lập Gia một lần nữa, không khỏi giật mình vì dáng vẻ gầy yếu của chàng trai trước mắt. Vương Lập Gia khi nhìn thấy Tô Việt, vui mừng hiện ra trong mắt cũng là không che dấu, “Tô luật sư, ngươi không có việc gì? Thật tốt quá.”
Tô Việt nhăn lại mày phong, ân cần hỏi han “Ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Lập Gia lấp liếm nói “Không có gì a, ta rất tốt đích.”
Tô Việt nghĩ nghĩ, đột nhiên trong lòng hoàng sợ “Bọn họ xuống tay với ngươi phải không?”
Vương Lập Gia cười khổ mà nói “Tô luật sư, ngài cái gì đều đừng hỏi, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ kiên trì đợi đến lúc mở lại phiên toà.” Trong mắt của hắn tràn đầy kiên định “Ta cũng không tin, xã hội hiện tại, đen cũng có thể nói thành trắng được.”
Tô Việt cảm thấy một trận khổ sở, vốn nghĩ muốn đưa ra giúp hắn khiếu nại ngược đãi, chính là, ngươi đi cáo ai bây giờ, khi người đứng phía sau vẫn không có lộ ra mặt thật. Nếu đả thảo kinh xà, sẽ chỉ làm người nọ càng thêm hung hăng ngang ngược.
Tô Việt chưa bao giờ nghĩ tới cùng với án kiện giết người, cư nhiên còn dẫn nhiều chuyện như vậy, cú điện thoại xa lạ, đe dọa hắn rồi thi bạo với đương sự, rốt cuộc, là bởi vì sao?
Tô Việt biết mình ở trong ngục thăm hỏi Vương Lập Gia khẳng định cũng không an toàn, ở cùng Vương Lập Gia nói chuyện nửa giờ sau, rời khỏi ngục giam.
Trên đường trở về, vẫn đều tâm trạng nặng nề suy tư, rốt cuộc còn có thể từ nơi này tìm được căn cứ chính xác càng đủ có sức thuyết phục không?
“Hắn thích xem 《 đoạt lấy giả 》, rất lâu, hắn bạo ngược với ta đều bắt chước tình cảnh trong đó.” Đột nhiên, những lời này nhảy ra trong óc Tô Việt. Hắn vội vàng nói với tài xế xe taxi “Đến Studio lớn nhất ở đây, cám ơn.”
Tô Việt cơ hồ là từ xe taxi bước chân xuống, ba bước hóa làm hai bước đến trên bậc thang, vọt vào studio “Hải thế giới”.
La Mân buổi tối trấn an con mình xong, vội vàng đuổi tới nhà Tô Việt. Tô Việt đang tập trung tinh thần ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, nhìn bộ phim đệin ảnh trên màn hình lớn.
“Ách? Đây là phim gì vậy?” Bước vào phòng khách, La Mân đã bị những cảnh Sx trắng trợn đập vào mắt làm hắn chấn động. Hắn nhìn thoáng qua, người yêu hắn vô cùng nghiêm túc xem, không khỏi nghi hoặc lơ ngơ đi tới bên cạnh.
“Ta nói, cho dù chúng ta vài ngày không có làm chuyện đó, ngươi cũng không cần tìm như vậy, uhmm.” Hắn cẩn thận tìm từ thích hợp “Tìm loại phim dữ dội như vậy đến xem chứ?”
“Đi, đi, đi, đừng quấy rối, ta đang rất bận.” Tô Việt tức giận oanh hắn, tuy rằng biết là Tư Việt bị bệnh, hắn luôn luôn ở nhà chiếu cố đứa con, nhưng cảm giác bị vắng vẻ vài ngày không phải tốt như vậy quá a.
“Được rồi, đừng nóng giận, ta hôm nay cố ý lại đây đền tội với lão bà đại nhân, ngươi tha thứ cho ta đi.” La Mân không đứng đắn đem đầu khoát lên vai Tô Việt, còn khinh khẽ cắn lỗ tai hắn một chút.
“Nhật kí? Nhật kí? A, ta đã biết.” Đột nhiên Tô Việt cao hứng nhảy dựng lên, đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến “Phanh” một tiếng, Tô Việt vội vàng quay đầu, chỉ thấy La Mân vẻ mặt ai oán xoa xoa đầu đụng phải tường nhìn qua.
“A, thực xin lỗi, không phải, ai kêu ngươi quấy rối chi, đáng đời.” Tô Việt liếc La Mân một cái, ngồi xuống sô pha lại, miệng không ngừng lẩm bẩm “Chính là, ta đi đâu mà tìm cuốn nhật kí kia chứ?”
Bạn Tiểu La bị làm lơ nên tỏ vẻ không vui, hắn đoạt lấy điều khiển từ xa,
ấn nút tắt, một đôi ma trảo, liền vói vào áo lông Tô Việt, bắt đầu rờ rẫm trên làn da trắng mịn của Tô Việt.
“A, sao ngươi dám tắt TV hả, mau đứng lên, nặng muốn chết.” Tô Việt bất mãn kêu to lên.
“Bảo bối, ta biết ngươi hiện tại bực mình, vì thế, ta đều tự kiểm điểm hơn nửa ngày, để bày tỏ sự ăn năn hối cải chân thành của ta đối với ngươi, hãy để cho ta tự thể nghiệm bồi thường cho ngươi nha.” La Mân hì cười, đem cái người đang tràn đầy phẫn nộ đặt dưới thân, dùng môi mình ngăn chặn tiếng la mắng trên miệng hắn, căn bản không để ý Tô Việt bạo đá ngoan đánh. Người dưới thân kia tuy quật cường nhưng không đủ sức chống cự, chỉ có thể mặc hắn xâm lược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.