Giường Đôi Màu Tím

Chương 4:




Nhan Cảnh rất ít hôn môi với người khác.
Anh luôn cảm thấy đưa đầu lưỡi vào miệng người khác sẽ làm người ta cảm thấy ghê tởm. Trừ khi rất thích đối phương anh mới có thể ngoại lệ. Nhưng người thanh niên xa lạ này hiển nhiên cách ‘rất thích’ vạn dặm. Cho nên, lúc đột nhiên bị cậu ta hôn trong đầu Nhan Cảnh có vài giây trống rỗng.
Lúc kịp phản ứng thì đầu lưỡi đối phương đã sớm luồn vào trong miệng.
“Ô…”
Những lời muốn nói đều bị lấp bên môi, hơi thở nam tính của thanh niên lập tức tràn ngập khoang miệng.
– hương vị ngây ngô, ấm áp.
Động tác vì chủ nhân không có kinh nghiệm mà vô cùng vụng về, một nụ hôn hoàn toàn không có kỹ thuật.
Có lẽ vì ngay cả hôn môi cậu ta cũng đơn thuần và nghiêm túc như vậy nên Nhan Cảnh cảm thấy nụ hôn này không hề ghê tởm như suy nghĩ. Lúc đầu lưỡi ngốc nghếch lướt qua khoang miệng, thậm chí còn có cảm giác kỳ diệu lướt nhanh qua lưng.
Nụ hôn chấm dứt, hai người đều hơi thở dốc. Nhan Cảnh chỉ cảm thấy tim đập nhanh còn người thanh niên lại đỏ bừng cả mặt, đôi mắt sáng quắc nhìn anh.
Nhan Cảnh bị ánh nhìn trực tiếp như vậy làm hơi xấu hổ, không khỏi hơi nghiêng đầu đi.
Thanh niên đột nhiên áp sát, nhẹ giọng hỏi: “Trên người anh là mùi hương gì?”
Nhan Cảnh khẽ run, trong đầu không khỏi nhớ lại đánh giá ‘rất cám dỗ người ta phạm tội’ của Âu Dương Sóc, không nhịn nổi nhẹ bật cười, nói: “Làm sao vậy?”
Thanh niên nhìn thấy nụ cười của anh, một lúc sau mới cúi đầu cọ cọ vào cổ, “Rất dễ chịu…”
Kiểu động tác thân mật như một con chó cỡ lớn này làm Nhan Cảnh hơi động tâm một cách khó hiểu, không nhịn được vươn tay vuốt tóc cậu ta, tay kia thì nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu kéo gần khoảng cách.
Thanh niên lại hôn anh, bên hôn bên thò tay cởi quần áo của anh. Bởi vì căng thẳng nên vật lộn nửa ngày cũng không cởi được cúc áo, bàn tay hơi dùng lực cúc áo sơmi đã rơi lạch cạch xuống đất.
“… Xin lỗi.” Luống cuống tay chân cởi đồ lót ra đặt bên cạnh, ánh mắt thanh niên lại cực kỳ vô tội.
Tuy tiếc chiếc áo sơmi đắt đỏ kia, nhưng vào thời điểm này mà còn so đo chuyện ấy thì có vẻ phá hỏng không khí quá. Nhan Cảnh dễ tính khẽ cười, không nhịn được dán vào tai cậu trêu ghẹo: “Cậu… Lần đầu tiên hả?”
Mặt thanh niên đỏ bừng, bàn tay đặt trên thắt lưng khựng lại, dường như thấy không tiện lắm.
Nhưng Nhan Cảnh cũng là một tên mặt dày, đối phương không làm thì đành tự mình ra tay cởi thắt lưng, nhanh nhẹn cởi luôn quần. Thấy mặt đổi phương đỏ như sắp chảy máu đến nơi, thậm chí mất tự nhiên chuyển tầm mắt, Nhan Cảnh không khỏi buồn cười – quả nhiên là lần đầu tiên, thế nên mới căng thẳng như vậy nhỉ?
Nghĩ vậy trong lòng không khỏi xao động, Nhan Cảnh tiện tay cởi luôn đai lưng của cậu ta. Thấy tình trạng dưới áo tắm không nhịn được ngẩn người, lập tức khẽ bật cười, “Bên trong cậu cũng không mặc gì?” Dùng đầu ngón tay chọc chọc bộ vị đã sớm phình lên, “Phản ứng rất thành thật.”
Lần này thanh niên đỏ luôn đến cổ, “… Không mang quần áo tắm rửa.”
Dứt lời, dường như bất chấp tất cả lại cúi người xuống hung hăng hôn Nhan Cảnh đang đùa cợt.
Nhan Cảnh không giãy giụa, mặc cho đối phương vừa ngốc nghếch lại cẩn thận lấy lòng mình. Nụ hôn trúc trắc, không kỹ thuật hay kích thích lại rất ấm áp, rất thoải mái, như được sủng vật trung thành lấy lòng vậy.
Đột nhiên, mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Chỉ thấy ngón tay cậu ta dính KY mình vừa đặt ở đầu giường rồi đưa tới nơi chưa từng bị người chạm qua phía sau.
Nhan Cảnh bỗng nhiên trợn mắt, “Cậu… Ư…”
Cảm giác khó chịu khi ngón tay đưa vào làm Nhan Cảnh nhíu mày, muốn phản kháng lại phát hiện mình chẳng thể sử dụng tay chân. Hai tay bị giữ trên đỉnh đầu, chân bị tách ra kẹp bên hông, hơi cử động phần eo thôi cũng có thể làm tình huống càng thêm không thể vãn hồi.
Đều do bản thân mất phòng bị, nghĩ rằng người trẻ tuổi trúc trắc kiểu này không có kinh nghiệm sẽ đối phó dễ lắm. Không ngờ người này tuy đơn thuần nhưng lại rất thông minh, nhanh như vậy đã nắm được cách chiếm tiện nghi của tư thế bên trên, hoàn toàn chặn đứng mình. Hơn nữa… Lực cánh tay của cậu ta còn rất lớn.
Nhan Cảnh nhíu mày buồn rầu, khi cậu ta muốn đưa vào ngón tay thứ hai thì quyết đoán lên tiếng ngăn cản, “Chờ đã…”
“Hử?” Đột nhiên bị cắt ngang nên thanh niên đương nhiên có hơi kinh ngạc, nghĩ một lấy rồi mới nói, “Làm anh đau à? Tôi sẽ cẩn thận.” Giọng nói của cậu ta rất dịu dàng.
Toàn thân Nhan Cảnh lập tức nổi đầy da gà.
Từ trước đến giờ đều là anh chiều người khác, ôm những mĩ thiếu niên dỗ dành cho họ vui vẻ, nhưng cho tới bây giờ chưa có ai dùng giọng kiểu này nói chuyện với anh. Huống chi… Mình xem như là bậc đàn anh của đối phương, bị người ít tuổi hơn mình rất nhiều dùng giọng kiểu này dỗ dành, nghe qua càng không được tự nhiên.
Vẻ mặt phức tạp nhìn thanh niên đặt trên người mình, dáng vẻ nghiêm túc nhìn mình thẳng thắn mà hồn nhiên, cảm giác được thứ cậu ta chọc vào mình càng ngày càng khó khống chế, sắc mặt Nhan Cảnh không khỏi hết cứng lại đơ.
Không phải chứ…
Không phải cậu ta thích thế cưỡi, mà là cậu ta muốn làm số 1?!
Hai người giằng co một lúc lâu sau, Nhan Cảnh không có ý nhả ra, thanh niên cũng không có ý rút ngón tay. Ánh mắt lần lượt thay đổi thật lâu sau, thanh niên vẫn cố chấp nhìn chằm chằm mình, trong mắt đong đầy tình yêu say đắm, còn lẫn theo vẻ tủi thân khi bị người cắt ngang chuyện tốt.
Ánh mắt như vậy, làm người ta không khỏi mềm lòng.
Rốt cuộc, Nhan Cảnh khẽ thở dài, bại trận.
“Được rồi… Đừng làm đau tôi.”
Thanh niên ngẩn người, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ vui sướng, gật đầu nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”
Bị cậu ta nói vậy, cái mặt dày của Nhan Cảnh cũng hơi đỏ lên.
Cũng chẳng phải anh không xoay chuyển được tình thế, chỉ là, sự chân thành và thẳng thắn của người thanh niên trước mắt khiến anh vô cùng ưa thích. Nếu cậu ta cưỡng ép, với tính tình cao ngạo của Nhan Cảnh thì dù có đầu rơi máu chảy cũng sẽ không cam chịu nằm dưới thân người khác. Nhưng khổ nỗi cậu ta lại không hề ép buộc, ngược lại còn dùng ánh mắt say đắm cố chấp nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như vậy lập tức đánh tới uy hiếp của Nhan Cảnh.
Aizz, đã trộm gà lại còn mất nắm gạo, thợ săn đi săn thú cuối cùng lại bị con mồi ăn luôn. Phong lưu nhiều năm, không ngờ lại rơi vào tay một con thái điểu thế này.
Cảm giác được phản ứng thành thật từ thân thể cậu ta, hiển nhiên đã gần đến mức bùng nổ rồi, lúc này mà cưỡng ép dừng lại Nhan Cảnh cũng không đành lòng. Dù sao đối phương là lần đầu tiên. Nếu vì thế mà tạo thành bóng ma tâm lý, ngày sau mắc phải bệnh ‘bất lực’ thì có thể sẽ đổ lên đầu anh.
Lại nói, sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng làm bot. Hôm nay tâm tính tốt hiếm có, bot một lần cũng không vấn đề.
Coi như là một trải nghiệm kỳ diệu đi. Trong cuộc đời, phải trải nghiệm tất cả mới tính là viên mãn.
Nhan Cảnh chẳng mấy chốc đã điều tiết xong tâm tình. Từ trước đến giờ anh là người thích hưởng lạc, làm bot một lần đương nhiên phải hết sức lĩnh hội lạc thú của bot. Nhan Cảnh ngước mắt, vươn tay ôm lấy cậu ta, trong mắt cũng đong đầy ý cười, “Nhớ nhẹ chút nhé.”
“… Ừ.”
Bởi thân thể thả lỏng nên ngón tay đi vào quả nhiên thuận lợi hơn nhiều. Có lẽ vì sợ làm đối phương bị thương, thanh niên rất kiên nhẫn cùng quan tâm, khuếch trương thật lâu, mãi đến khi nơi đó có thể chứa được ba ngón tay mới thở sâu, ưỡn lưng thong thả tiến vào.
“Ô… Đau…” Một cơn đau làm Nhan Cảnh không nhịn được kêu ra tiếng.
Tuy đã làm tốt chuẩn bị nhưng cảm giác đau đớn như bị xé rách từ thân thể vẫn làm anh không thể chịu được. Bản thân là một nhân vật già đời cấp bậc ông chú, nếu trước mặt người trẻ tuổi mà chảy nước mắt thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo đến chết.
Nhưng đúng là đau muốn chết. Như là bị một con dao bổ đôi người ra vậy, chân tê rần như không phải của mình. Nhan Cảnh tái mét mặt mũi, bấu chặt ga giường thừa nhận từng cú thúc từ người thanh niên đang kích động phía trên. Trong lòng lại không khỏi thấy hối hận. Lão hổ không phát uy thì cũng đừng coi anh là mèo bệnh chứ.
“Ô… Bảo cậu nhẹ chút… Ắc… Đau…”
“… Xin lỗi.”
Ngoài miệng thì thanh niên nói xin lỗi nhưng động tác lại mất khống chế, đôi mắt đỏ bừng, thậm chí mang theo vẻ điên cuồng. Hai tay giữ chặt eo Nhan Cảnh, mãnh liệt đưa đẩy, mỗi lần thúc vào đều sâu đến khó tin.
“…” Nhan Cảnh há miệng liều mạng thở, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như muốn bị cậu ta thúc ra ngoài.
Mồ hôi theo động tác của cậu ta trượt dọc đuôi tóc rơi xuống ngực Nhan Cảnh, mang theo nhiệt độ nóng bỏng làm người ta tim đập dồn dập.
Trong cơ thể, nóng như muốn tan chảy.
“Ô… Chậm chút…” Nhan Cảnh mất mặt kêu ra tiếng.
Chết tiệt, người này nhìn thì đơn thuần vô tội nhưng động tác lại không hề gà mờ, uống rượu vào lại có thể mạnh bạo đến vậy. Chân bị nâng lên đặt trên vai, thân thể cũng bị ép thành tư thế khó mà tưởng tượng, mặc cậu ta liên tục ra vào, cái bộ xương già này sắp bị cậu ta tháo tung rồi.
Con mèo nhỏ nhặt được đột nhiên hóa thân thành hổ, điều này làm tâm tình Nhan Cảnh có hơi xoắn xuýt. Tuy sau đó cũng có hưởng thụ được khoái cảm, nhưng trong lòng anh vẫn không quá thích. Mãi đến khi trước khi ngất xỉu một giây, anh vẫn còn đang nghĩ, sao lại nhìn nhầm thế hả? Sao lại mềm lòng cơ chứ…
***
Trong lúc mơ màng thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, Nhan Cảnh cau mày vùng vẫy một hồi mới cố gắng mở được mắt. Trong phòng ánh sáng vẫn lờ mờ như trước. Vì tấm rèm màu xám đậm được kéo ra nên mặt trời không thể xuyên qua, cũng không biết rốt cuộc đã đến hừng đông chưa.
Khổ sở vì bị tiếng chuông phá giấc làm Nhan Cảnh thấy ảo não, lục lọi trong chăn nửa ngày xong, điện thoại thì chẳng thấy đâu mà lại sờ được một thân thể ấm áp. Ngón tay tiếp xúc với làn da co dãn, phần bụng bằng phẳng còn có mấy khối cơ bụng rõ ràng, dáng người thật ra rất tốt. Không nhịn được lại xấu xa sờ khắp nơi một lượt, thừa cơ chiếm tí tiện nghi.
Đột nhiên tay bị đối phương nắm lấy nhẹ nhàng thả vào chăn, tiếp đó, bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa, “Nếu anh mệt thì ngủ thêm lát nữa.”
Nhan Cảnh mở một mắt, chỉ thấy người bên cạnh vén chăn ngồi dậy, tùy ý quấn một chiếc khăn quanh hông rồi cầm điện thoại đến chỗ cửa.
“… À, tôi biết rồi, mùng 1 tháng sau tôi về, mấy ngày nay có chút việc riêng phải xử lý… Ừ, cụ thể là chuyện gì thì anh đừng hỏi, dù sao tạm thời tôi không đi được… Được rồi, không nói nữa, có người đang ngủ, đừng ồn làm người ta tỉnh.”
Điện thoại nhanh chóng bị tắt, thanh niên xoay người đi tới vén chăn nằm xuống, còn vươn tay dịu dàng ôm Nhan Cảnh vào lòng.
Da gà sau lưng Nhan Cảnh đua nhau xông ra rơi đầy đất.
Từ trước đến giờ đều là anh ôm mĩ thiếu niên như thế đấy, hôm nay lại bị người khác thân mật ôm vào lòng, tư thế ‘được bảo vệ’ kiểu này làm anh thân là bậc đàn anh cực kỳ xấu hổ. Nhịn lại nhịn, vẫn cảm thấy không tự nhiên, vì vậy mở mắt làm bộ như vừa tỉnh, bình tĩnh giãy khỏi ngực đối phương, ngồi thẳng người dậy.
“A, anh tỉnh rồi…” Thanh niên nhoẻn cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc, “Đói không? Tôi đi gọi món gì đó ăn.”
“Mấy giờ rồi?” Nhan Cảnh thản nhiên cắt lời cậu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Chết tiệt, đã ba giờ chiều rồi.” Nói xong muốn đứng dậy thì chăn bị kéo tuột, nhìn thấy những dấu đan xen khắp người mình, Nhan Cảnh bỗng giận tái mặt.
Thanh niên cũng nhìn thấy những dấu hôn kia, dường như nhớ tới tình hình kịch liệt đêm qua, mặt cậu lại hơi đỏ lên.
– khốn khiếp, tôi còn không xấu hổ, cậu xấu hổ cái gì! Nhan Cảnh không nhịn được phải thầm chửi bới trong lòng.
“Còn đau không?” Thanh niên hỏi rất chân thành.
Nhan Cảnh lườm cậu.
Đau hay không mà còn phải hỏi à? Lăn qua lăn lại cả đêm mà còn sống coi như mạng anh lớn. Đến giờ chân vẫn còn hơi  bủn rủn, lúc đứng lên cứ như đạp lên bông mềm. Thử đi một bước lại động đến chỗ đau sau lưng, không nhịn được hít sâu một hơi.
Thanh niên nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tối qua tôi uống say quá nên có hơi không biết chừng mực. Lần sau sẽ không thế nữa.”
Lần sau? Nhan Cảnh lại không nhịn được điên cuồng trợn mắt. Đừng có mơ, ngẫu nhiên tâm tình tốt mới cho tên hổ con nhà cậu làm vậy, còn muốn đòi lần sau?!
Người còn trẻ sức khỏe thật tốt, tối qua tên này mượn cớ uống say đổi hết các tư thế giày vò mình tới bến, lật qua lật lại chẳng biết làm bao nhiêu lần. Mũ cũng chẳng đeo trực tiếp bắn vào trong thân thể, nghĩ lại cũng thấy nổi da gà… Càng về sau, thậm chí Nhan Cảnh còn cho là thân thể mình sắp bị cậu ta bẻ thành tám miếng, ngón tay cũng chả còn sức mà nhúc nhích, mệt đến ngất đi lúc nào cũng chẳng nhớ.
Đáng sợ hơn là, mình ôm cậu ta kêu cả đêm, kêu đến khàn cả giọng, chuyện này mà truyền ra ngoài còn không bị đám bạn xấu xa trong giới kia cười cho thối mũi. Đương nhiên, nể tình mình cũng được hưởng thụ, những chuyện này không so đo với cậu ta. Về sau ai đi đường nấy, chẳng ai biết ai là được rồi.
Nhan Cảnh thầm hạ quyết tâm trong bụng, đẩy thanh niên đang đỡ mình ra, tìm nhặt quần trên đất mặc bừa vào. Lia mắt một vòng tìm được áo sơmi trên giường khoác lên, lại phát hiện lồng ngực mở rộng không còn một chiếc cúc áo. Nghĩ đến chi tiết đêm qua cậu ta xé tung quần áo, không nhịn được quay đầu liếc cậu ta một cái, trong mắt mang theo trách cứ.
Thanh niên vội ngoan ngoãn cúi đầu, ngồi xổm trên đất tìm cúc áo, một lát sau tìm được ba cái, mỉm cười đưa qua.
Nhìn dáng cười rạng rỡ của cậu ta Nhan Cảnh cũng không tiện mở miệng mắng, chỉ đành bất đắc dĩ nhét cúc áo vào trong túi, tùy tiện tìm một chiếc dây buộc áo sơmi lại. Nhưng dấu hôn ở cổ lại chẳng thể nào che được.
“Tôi đi đây.” Nhan Cảnh xoay người đi về phía cửa, vừa đi được một bước thì cánh tay đột nhiên bị giữ lại.
Khó hiểu quay đầu lại, thì thấy thanh niên mỉm cười nhìn mình, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn chưa biết tên của anh.”
Tác giả nói ra suy nghĩ: Chú Nhan nằm ngửa rất ngon miệng có phải không, thể chất quyết đoán như anh ta mà đưa đi làm thụ thì rất có tiềm năng là dụ thụ!
Đi săn ngược lại thợ săn lại bị ăn sạch, mọi người cùng mặc niệm vì anh ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.