Gương Vỡ Khó Lành

Chương 4:




8.
Thích Tư không mang tôi đi quán bar, mà là mua rượu về liền tới bờ cát ngồi.
Ánh chiều tà hoàng hôn trở nên mãnh liệt, phấn hồng mờ ảo phủ kín chân trời, toàn bộ thế giới đều biến thành một mảnh một tím phấn mê huyễn.
Chúng tôi ngồi trên bờ cát, Thích Tư khui bia, làm khí gas trào ra tới,
Tôi cầm lon bia, không uống. Thật lâu rồi không uống bia, bởi vì Tống Sơ Ngôn không cho tôi uống. Với hắn, uống bia và hút thuốc đều là tật xấu thấp kém.
"Kể một chút? Thích Tư ngửa đầu uống một ngụm, hầu kết lăn lộn lên xuống, lưu lại một vết nước.
"Bị tra nam lừa?"
Tôi cúi đầu, dùng ngón tay khảy hạt cát.
Tống Sơ Ngôn xác thật là một tra nam, nhưng mà tôi không bị hắn lừa, đó là tôi tự nguyện.
Đáng lẽ tôi không nên kể hết mọi chuyện cho một người mới quen mấy ngày, nhưng mà mấy năm nay, tôi không có ai sẵn sàng lắng nghe chuyện này, tội thật sự bị nghẹn đến mức luống cuống không biết bắt đầu như thế nào.
Sau một lúc, tôi nhẹ nhàng mở miệng: "Anh nói, một người đàn ông nếu thật sự thích một phụ nữ, sẽ không kết hôn cùng với cô ấy sao?"
"Có ý gì?" Thích Tư nghi hoặc
"Chính là..." tôi cắn môi: "Ví dụ như anh ấy gặp khó khăn, về kinh tế, xã hội, đời người, hoặc cảm thấy hai người không xứng đôi.."
"Xuy"
Thích Tư cười nhạo ra tiếng
"Kia đều là đánh rắm, nói trắng ra chính là không đủ hiếm lạ thôi, đem tất cả đồ vật, mọi thứ xếp trước cô, thì chính là cô không đủ quan trọng đối với người ta thôi"
"Chỉ cần thích thật lòng, thì những thứ đó đều là đồ bỏ đi, tôi nếu như thích một người, thì đập nồi bán sắt, tôi vẫn muốn ở cùng cô ấy"
Đúng vậy.
Hắn nói đều hợp lý, tôi làm sao mà không hiểu được những vấn đề này.
Chỉ là 3 năm quá khứ, tôi bị Tống Sơ Ngôn tạo ra áp lực, liền thay đổi hình dạng khác, chính mình không nhận ra bản thân.
Liền ở thời điểm tôi khó chịu, Thích Tư đứng dậy
Tôi còn tưởng hắn muốn đi WC, ai biết hắn đi qua tiệm bán ván lướt sóng, cùng chủ tiệm nói mấy câu, chủ tiệm vậy mà đưa cho hắn một cây đàn ghita
?
Tôi nhìn Thích Tư để chân trần đi đến khối đá trước mặt tôi, nhịp nhịp dây đàn, khóe môi có chút độ cung
"Đừng buồn, anh đây hát cho cô một bài, bảo đảm cô nghe xong liền hết khó chịu"
Tôi cho rằng hắn sẽ hát một bản tình ca, kết quả hắn gẩy đàn, giai điệu quen thuộc vang lên khiến cho tôi cảm thấy có cút không thích hợp.
Con mẹ nó! Thích Tư cư nhiên hát cho tôi nghe bài lạc đà ở sa mạc
Đây là bài hát quê mùa gì nha!
Tôi dở khóc dở cười, đang muốn chê cười hắn, lại bị hắn mở miệng chặn lại.
Ngày thường, thanh âm Thích Tư rất trầm thấp, mang theo một chút không rõ từ tính, thời điểm hát liền có chút khàn khàn. Lúc đầu tôi cảm thấy có chút quê mùa, nhưung khi hắn hát cư nhiên có chút..... gợi cảm
Hắn cởi trần, cơ bắp xinh đẹp toàn mồ hôi, theo khe rãnh mà chảy xuống, cát dính trên cánh tay rắn chắc của hắn, theo động tác gẩy đàn mà rơi xuống.
Cái quỷ gì mị truyền thuyết
Cái gì yêu ma quỷ quái yêu ma
Chỉ có kia lộ ưng ở sâu kín mà hát vang
Đầy trời cát vàng xẹt qua
Đi khắp mỗi cái góc
Hành tẩu ở vô tận mênh mông ngân hà
Ban ngày đêm tối đan xen
Như thế quyến rũ thướt tha
Phí thời gian năm tháng lại phí thời gian tự mình
Phía trước lạc đường quá nhiều
Kiên trì mới có thể tiêu sái
Đi ra hắc ám là có thể tiêu dao lại sung sướng.
Thích Tư một bên hát một bên cúi đầu nhìn tôi, ngón tay thon dài của hắn dùng sức mà gẩy đàn, trong ánh mắt tựa hồ mang theo một tia xâm lược, làm tôi cảm giác độ ấm trên mặt càng ngày càng tăng.
Thích Tư, hắn cùng với những người mà tôi từng gặp không có giống nhau.
Hắn thật sự giống như ánh mặt trời, không thể đem hắn giấu đi mà cũng không thể giấu hắn đi, hắn có chút chói mắt mà chiếu sáng mọi thứ.
Một chữ cuối cùng vừa hát, chân trời hoàng hôn đã lặn xuống.
Gợn sóng biển trong đêm nổi lên, thân mình Thích Tư cúi xuống để sát vào tôi.
Hắn cách tôi gần quá, tôi có thể cảm nhận được độ nóng rực của cơ thể hắn, đôi mắt đen thâm thúy đó nhìn chằm chằm tôi, giống như đem cả cơ thể tôi hút vào.
"Diệp Trăn" thanh âm hắn hơi khàn
"Trên thế giới này còn rất nhiều người đàn ông tốt, cô cần gì mà phải nhìn chằm chằm một người đâu"
Nói hắn liền cúi đầu xuống.
Ở trên môi tôi nhẹ nhàng hạ một nụ hôn
Tôi không có trốn.
Hơi thở Thích Tư dần dần mãnh liệt, thời điểm hắn đang muốn gia tăng nụ hôn này, tôi đột nhiên xoay đầu đứng dậy.
Hắn sửng sốt một chút, naganrg đầu xem tôi, tựa hồ không hiểu vì cái gì mà tôi đột nhiên cự tuyệt hắn.
Tôi lau sơ miệng, có chút hoảng loạn mà nói "Xin lỗi", sau đấy bước nhanh chạy về khách sạn.
Vừa rối nhất thời ý loạn tình mê, bình tĩnh mà xem xét thì Thích Tư là một người đàn ông rất hấp dẫn.
Hắn hấp dẫn không phải ở chỗ diện mạo hay dáng người hoàn mỹ mà là ở tính tình thẳng thắn thành khẩn, cùng tính nguy hiểm công kích.
Hắn cảm thấy hứng thú đối với tôi, tôi đương nhiên cảm giác được. Nhưng mà trạng thái hiện tại của tôi, mặc kệ chơi chơi cũng được hay nghiêm túc cũng thế, đều không thể cũng không thích hợp để bắt đầu một mối tình mới.
Tôi không thể trầm luân.
Tôi phải rời đi nơi này.
9.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thích Tư lại lần nữa đến phòng ngủ của tôi mà gõ cửa, thời điểm hắn gõ cửa, tôi đã thu thập tốt hành lý.
Tôi mở cửa, hắn liếc mắt một cái nhìn hành lý dưới chân tôi, nụ cười trên mặt liền phai nhạt. Một lát sau hắn mơt miệng, trong thanh âm còn mang theo một tia cười nhạo:
"Cũng không đến mức này đi, hôn một cái liền đem cô dọa chạy?"
Tôi giải thích nói: "Không phải, vốn dĩ hôm nay tôi nên trở về, vé máy bay đã sớm lấy rồi, tôi trở về còn có việc mà"
"Tôi đây làm sao bây giờ?"
Thích Tư đứng ở trước mặt tôi nhìn xuống, hắn đứng ngược sáng, biểu tình có chút không rõ.
Tôi không nói chuyện, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Trên thực tế, tôi cũng không biết nên nói cái gì, hắn có thể làm sao bây giờ bất quá bèo nước gặp nhau thôi, tôi cho rằng trong lòng chúng tôi đều biết rõ.
"Không lương tâm, làm tôi bồi cô lâu như thế." Thích Tư thở dài, có chút vô lại mà vươn tay tới tôi.
"Để lại địa chỉ cùng phương thức liên hệ đi, tôi chiêu đãi cô lâu như vậy, dù sao cũng nên lễ thượng vãng lai đi"
Tôi cho rằng hắn là đang khách sáo, cũng không để ý, đem wechat, số điện thoại cùng địa chỉ đều nói cho hắn
Mấy ngày nay, xác thật hắn vẫn luôn nhiệt tình chiêu đãi tôi mà tôi một phân tiền cũng không tốn, liền chi phí phòng ở hắn đều chính mình trả.
Tôi xác thật phải báo đáp hắn một chút.
Quả nhiên, Thích Tư chỉ là khách sáo, hắn nhìn tôi để lại phương thức liên hệ liền cũng đáp lại tôi, chỉ là gật đầu: "Kia được rồi, hẹn gặp lại"
Máy bay đáp xuống đất, trong nháy mắt, tôi cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Lâu lắm rồi, từ khi ba đi, tôi liền không tới thành thị này.
Quê quán tôi là một vùng thành thị duyên hải, không có ánh mắt trời nắng chói như Hải Nam, chỉ có vô tận ôn nhu
Mấy ngày nay tôi rất ít khi khởi động điện thoại, bởi vì Tống Sơ Ngôn sẽ đổi số điện thoại mà gọi liên tục cho tôi.
Nhưng hiện tại, trở về gặp một đống sự tình, tôi cũng không thể không mở máy lại. Tôi nghĩ sau 2 ngày giải phẫu xong liền đổi số điện thoại, làm cho Tống Sơ Ngôn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.
Quả nhiên, vừa mở điện thoại không được bao lâu, một số điện thoại xa lạ liền gọi đến
Tôi thở dài, tiếp điện thoại
Điện thoại bên kia, Tống Sơ Ngôn vẫn bình tĩnh mà nói
"Diệp Trăn, không sai biệt lắm, anh đã cho em đủ mặt mũi rồi, nên về nhà đi"
Tôi không biết nói cái gì, chỉ có thể im lặng mà chống đỡ
Tống Sơ Ngôn tựa hồ chắc chắn tôi tuyệt đối sẽ không rời đi hắn
"Em không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé, thói quen sinh hoạt hằng ngày của em đã không lành mạnh, hiện tại lại có thai, đi ra ngoài không ai quản em, em có thể chắm óc tốt cho đứa bé sao, sao em lại có thể trở nên ích kỷ như vậy?"
Tôi há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói:
"Tống Sơ Ngôn, anh từng suy nghĩ em có hạnh phúc hay không chưa?"
Ngữ khí Tống Sơ Ngôn càng tăng lên: "Còn muốn anh suy nghĩ như thế nào cho em?, ăn uống, chỗ ở, quần áo, cái gì anh cũng đưa cho em, cung phụng em, em còn muốn anh như thế nào?"
"Nhưng mà em không cần những thứ đó". Tôi ngồi trên ghế sofa tại quán cafe, nhìn hoàng hôn ngoài cửa số, không lí do mà nhớ tới gương mặt của Thích Tư.
"Em không thích uống tổ yến, không thích túi hiệu, không cần những thứ gọi là biệt thự, xe sang, chẳng lẻ anh không biết sao?"
Tống Sơ Ngôn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy em muốn anh như thế nào? Trừ bỏ kết hôn, anh cho em hết!"
Tôi không trả lời hắn, chỉ bình tĩnh nói
"Tống Sơ Ngôn, em là nghiêm túc anh không cần đến tìm em, đứa bé... em sẽ đi.... phá. Chúng ta cứ như vậy đi"
"Em lấy đứa bé uy hiếp anh?"
Điện thoại nên kia, thanh âm Tống Sơ Ngôn lạnh xuống:
"Diệp Trăn, anh không nghĩ tới em cùng với những phụ nữ khác đều giống nhau, chỉ biết khóc, không thì nháo đòi tự tử"
"Em cho rằng lấy đứa bé ra uy hiếp anh sẽ có tác dụng sao? Anh"
Hắn còn chưa nói xong, tôi đã không nhịn được nữa mà cúp ngang.
Tống Sơ Ngôn luôn tự phụ như vậy, hắn thích khống chế người khác, ghét nhất bị người khác phản đối hắn.
Nhưng mà tôi không phải là cấp dưới của hắn, cũng phải phụ thuộc vào hắn mà sống
Tôi chỉ là..... yêu sai người thôi
Ngày hôm sau chính là ngày giải phẫu, buổi tối tôi liền lên giường sớm.
Thành thị này không có người thân của tôi, cũng không ai chiếu cố tôi, có khả năng ngày mai tôi phải đi thuê hộ lý trước.
Chính là lúc 9 giờ tối, di động của tôi vang lên. Tôi tưởng Tống Sơ Ngôn, có chút không kiên nhẫn mà tắt máy, chính là điện thoại liên tục vang lên không dứt.
Tôi có chút bực bội mà bấm nghe, thanh âm hung dữ mà nói: "Anh điếc sao, anh không nghe hiểu tiếng Trung Quốc hả?"
Điện thoại bên kia im lặng một chút, ngay đó vang lên tiếng cười, nói:
"Nhóc con, như thế nào mà trở mặt liền không nhận người?"
Tôi ngốc,
Là thanh âm của Thích Tư
Hắn lời nói mang ý cười, thanh âm trầm thấp: "Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, xuống dưới tiếp tôi nha"
Trong nháy mắt, lòng tôi nổ tung, liền vui sướng đễn nổi mà chính bản thân mình không nghĩ tới, sau đó tôi ngạnh, nháy mắt bình tĩnh lại.
Tôi hoảng loạn mà mang vào dép lê, chạy như bay mà phóng xuống lầu.
Quả nhiên, cạnh cây to dưới lầu có bóng người đang đứng, trong tay còn kẹp điếu thuốc.
Thấy tôi xuống dưới, ở trong sương khói một khuôn mặt mơ hồ xoay lại nhìn tôi, nhướng mày:
"Đã lâu không thấy nha, Diệp Trăn"
Trong mắt tôi không biết bị gì mà có chút chua xót, chạy chậm tới trước mặt Thích Tư, thở hổn hển nói:
"Anh tới đây làm gì?"
Thích Tư phun ra một ngụm khói, cười đến tùy ý:
"Tới tìm cô nha"
Tôi không khống chế được nước mắt mà liên tục chảy xuống, bất chấp tất cả mà nói:
"Anh là cái đồ ngu ngốc, anh biết tôi trở về làm gì không, chính là trở về để sinh non"
Thích Tư sửng sốt, biểu tình nháy mắt thay đổi
Lòng tôi đau đớn, đang muốn nói thêm chút gì, hắn bóp tắt tàn thuốc
"Mẹ nó, cô không nói sớm!" Thích Tư duỗi tay ở không trung xua đi khói thuốc, nhíu mày nói
"Này thật đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc, tôi đây làm hộ công của cô"
10.
Thích Tư không ở nhà của tôi, chính mình tìm khách sạn ở.
Tôi cho rằng tôi nói như vậy với hắn, hôm sau hắn sẽ rời đi nhưng kết quả không nghĩ tới, sáng hôm sau hắn lại tới gõ cửa phòng tôi.
Hắn tựa hồ thật là rảnh rỗi, tôi cũng không có biện pháp chỉ có thể dẫn theo hắn đi bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong nhíu nhíu mày, nhìn chúng tôi một cái:
"Hai người đang tốt đẹp như vậy, đứa bé phát triển rất tốt nha, như thế nào muốn bỏ?"
Tôi có chút xấu hổ, Thích Tư giành nói: "Này không phải là do bận rộn công việc sao, trong nhà không ai có thể chăm sóc em bé, nên tính toán muốn vài năm sau có."
Bác sĩ thở dài: "Được rồi, muốn hay không?"
"Làm làm!" Thích Tư đứng trước mặt tôi, "Bác sĩ, chúng tôi làm tốt nhất!"
"Được, buổi chiều 3 giờ giải phẫu, chiếu cố đối tượng của người cho tốt, cấp nhiều đồ bổ, sinh non thực ảnh hưởng sức khỏe"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.