Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 313: Bí mật “Kinh Thiên Động Địa”




“Đại gia ngươi... Nhân Hoàng...”
Tiếng la thất thanh quen thuộc một lần nữa lại cất lên, Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh cả hai một dạng “đây chỉ là chuyện bình thường” đứng chắp tay sau đít ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời bình tĩnh chờ đợi.
Không lâu sau đó, trên bầu trời lại xuất hiện một cái tròng mắt, tròng mắt đỏ ngầu và trên đó này vẫn còn dính lấy vài mũi tên.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn sang Nguyên Anh, chỉ thấy nó nhún vai tùy ý nói.
- Đại ca, ngươi cũng nhìn thấy ta bắn ra duy nhất một mũi tên a? Những mũi khác đều là của lần trước.
- Nói tóm lại, đây là người quen nha.
“Ừ...người quen” Lâm Thanh Phong khoé miệng co quắp, Tiểu Linh đã nói qua Thiên Đạo có rất nhiều phân thân, tròng mắt ở trên bầu trời cai quản thiên kiếp không giả, nhưng nó chỉ là một trong hàng vạn phân thân cai quản thiên kiếp của Thiên Đạo mà thôi, tỉ lệ mà Lâm Thanh Phong có thể gặp lại cái tròng mắt lúc này cũng gần như hắn trúng sổ số độc đắc a.
“Khục” Nhìn tròng mắt lại chuyển thành màu đỏ, Lâm Thanh Phong chỉ còn cách ho nhẹ một tiếng để giấu đi sự bối rối, sau đó lại cười nói.
- Tròng mắt đại gia, lại là ngài nha.
- Mau xuống đây, chúng ta dù gì cũng là “người quen” xuống cùng ta uống một chung trà thế nào?
“Cút, ai là người quen với ngươi?” Để đáp lại vẻ “ nhiệt tình” của Lâm Thanh Phong, tròng mắt liền hừ lạnh một cái, nhìn sang Son Goku, Vegeta hai người rồi nói.
- Phiền ngươi tránh một chút, ta còn có việc phải làm.
Tròng mắt cũng thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, nó là phân thân của Thiên Đạo, chỉ cai quản việc độ kiếp, nếu là người khác đứng trong vùng độ kiếp, nó sẽ quản nhiều như vậy sao? Chỉ việc tăng mạnh cường độ lôi kiếp một chút là được rồi, nhưng đứng trước mặt nó là Lâm Thanh Phong, người được nó đinh ninh xem là Nhân Hoàng a.
Có thể nói Nhân Hoàng cũng tương tự như ông chủ, còn Thiên Đạo chỉ là một tên nhân viên làm công mà thôi, đối mặt với “ông chủ” dù bản thân nó không muốn, nhưng nó cũng phải lắng nghe một chút.
“Ta cũng đang muốn nói về điều này nha.” Lâm Thanh Phong cười vui vẻ nói.
“Lại là về công việc của ta? Chẳng lẽ ta lại làm sai?” Tròng mắt trong lòng tự hỏi một câu, sau đó liền thành thật bay xuống bên cạnh Lâm Thanh Phong rồi nói.
- Chuyện gì? Nếu không cho ta lời giải thích hợp lý thì đừng trách ta không nể tình.
“Đương nhiên nha.” Lâm Thanh Phong cười tới mức hai mắt híp lại, sau đó liền chỉ tay về phía Son Goku, Vegeta hai người rồi nói.
- Ngươi chuẩn bị cho bọn hắn độ kiếp?
“Đúng vậy.” Tròng mắt thành thật đáp lời.
- Bọn hắn đã có thể hấp thu Nguyên Lực, chứng tỏ bọn hắn đã vượt qua Đại Thừa Kì cực hạn, ta để bọn hắn độ kiếp Bán Tiên chẳng lẽ lại sai sao?
“ Nếu là bình thường thì không sai.” Lâm Thanh Phong gật đầu nói.
- Nhưng bọn hắn không phải nha, ngươi nhìn kĩ một chút.
“Cái gì?” Tròng mắt có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm Son Goku, Vegeta hai người, một lúc sau nó cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thầm nói.
- Hai tên vừa đột phá Hoá Thần, Nguyên Thần còn chưa hoàn thiện thì chơi cái gì Nguyên Lực a? Hai bọn ngươi rảnh rỗi tới phá ta sao?
“Nhìn ra sao?” Lâm Thanh Phong cười hỏi.
“Là ta sai.” Tròng mắt thở ra một hơi bất đắc dĩ.
“Nếu đã như vậy, có thể thu lại bọn chúng sao?” Lâm Thanh Phong vừa cười, tay vừa chỉ lên đám Lôi Vân trên bầu trời, tròng mắt chỉ có thể gật đầu nói.
- Tốt, ta sẽ thu lại Thiên Kiếp.
Sau tiếng thở dài của tròng mắt, Lôi Vân trên bầu trời cũng dần dần biến mất, nhìn tròng mắt một dạng thất lạc đang muốn rời đi, Nguyên Anh hai mắt loạn đảo một vòng, trong lòng âm thầm nở nụ cười quỷ dị, một mặt không đổi sắc lắc đầu nói.
- Tròng mắt đại gia, trước tiên đừng rời đi a.
“Ồ?” Lâm Thanh Phong cùng tròng mắt cả hai đồng thời nghi hoặc nhìn sang Nguyên Anh, chỉ thấy nó vẫy tay nói.
- Ngươi cùng ta sang bên này một chút, ta có chuyện muốn nói.
“Ngươi…” Lâm Thanh Phong cau mày thật chặt, còn đang muốn hỏi nhưng chỉ thấy Nguyên Anh nháy mắt vài cái, dù cho Nguyên Anh đôi lúc thường làm ra những chuyện không tài nào tha thứ được, nhưng trong những lúc như thế này, nó sẽ không làm như vậy, nên hắn liền gật đầu phối hợp.
- Ngươi cứ đi theo nó một chút a, nghe nó nói vài lời thử xem?
“Ồ? Ngay cả ngươi cũng nói như vậy? Được rồi, ta sẽ theo nó một chút.” Tròng mắt có chút nghi hoặc, sau đó cũng đồng ý đi theo.
“Tốt a, khoảng cách như thế này là ổn.” Dẫn theo tròng mắt đi được một khoảng cách thật xa, Nguyên Anh lúc này mới dừng lại nhìn về phía Lâm Thanh Phong một dạng lấm la lấm lét, sợ tiết lộ bí mật.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?” Tròng mắt một mặt nghi ngờ hỏi.
“Phải làm thế nào tiếp theo đây?” Theo câu hỏi của Tròng mắt, Nguyên Anh trong nội tâm suy nghĩ một lúc, sau đó nó liền chắp tay sau lưng, một dạng “cao thâm mạt trắc” ngẩng đầu nhìn trời, thở ra một hơi lắc đầu nói.
- Tiểu Thiên, đã lâu không gặp.
“…”
Hiện trường bỗng chốc trở nên im lặng, Nguyên Anh nội tâm càng ngày càng loạn, một lúc sau, Tròng mắt cuối cùng cũng phản ứng, nó một dạng kinh ngạc lấp lửng nói.
- Ngài là…?
“Tốt.” Nhìn thấy bộ dạng của Tròng mắt lúc này, Nguyên Anh nội tâm liền trở nên vui vẻ, nhưng mặt ngoài nó vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tùy ý gật đầu nói.
- Ta là Nhân Hoàng.
“Ngài là chủ nhân?” Tròng mắt như nghe thấy được một chuyện gì đó kinh khủng, một dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm Nguyên Anh, chỉ thấy Nguyên Anh nở nụ cười nhạt nói.
- Có phải ngươi đang nghi ngờ, vì sao ta lại ở đây? Lại có tu vi yếu ớt như hiện tại?
“Đúng vậy.” Tròng mắt ngay lập tức gật đầu trả lời.
“Tốt a, nghi ngờ mới tốt.” Nguyên Anh bên trong nội tâm cười như điên, nhưng ngoài mặt nó vẫn làm ra một dạng tùy ý nói.
- Để ta nói cho ngươi một chút đi, nhưng ngươi không được tiết lộ cho bất kì ai, kể cả bản thể của ngươi.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tròng mắt âm thầm suy nghĩ một lúc, sau đó liền gật đầu chấp nhận.
- Được thôi, chủ nhân.
“Thật ra, trước đó ta đã cảm nhận được, Thiên Địa sắp xảy ra một trận đại kiếp cực lớn, trong trận đại kiếp lần này, tất cả sinh vật đều không thể nào thoát khỏi, mà ngay cả ta cũng có nguy cơ vẫn lạc.” Nguyên Anh lắc đầu thở dài.
- Cũng vì thế mà ta đã vào luân hồi, để tìm đường cứu rỗi chúng sinh.
“Cái gì? Ngay cả ngài cũng…” Tròng mắt liền hoảng loạn, chỉ thấy Nguyên Anh thở ra một hơi rồi tiếp tục nói.
- Ngươi cũng biết, mỗi một sinh linh muốn luân hồi đều rất khó, ta lại không muốn cướp lấy cơ hội luân hồi của bất kì sinh linh nào khác, vì thế ta đã lựa chọn, linh hồn ta sẽ đoạt xá một tên phàm nhân vừa chết, chiếm lấy thể xác của hắn, nên ta đã chọn lấy tên Lâm Thanh Phong kia.
Nói tới đây, Nguyên Anh liền dừng một chút liếc mắt nhìn sang tròng mắt, thấy nó vẫn còn tập trung lắng nghe, Nguyên Anh mới cười khổ lắc đầu nói tiếp.
- Nhưng ta đã phạm sai lầm.
“Ồ? Ngài phạm sai lầm?” Tròng mắt như nghe được một chuyện kinh thiên động địa, trong ấn tượng của nó, Nhân Hoàng chưa bao giờ làm ra lựa chọn sai lầm a, chỉ thấy Nguyên Anh gật đầu nói.
- Ta cứ nghĩ rằng, tên Lâm Thanh Phong sau khi chết, linh hồn của hắn sẽ vào luân hồi, vì thế ta đã chiếm lấy thể xác của hắn.
- Nhưng cũng chính lúc này, do có linh hồn của ta ảnh hưởng, nên linh hồn của hắn liền bị kéo trở về cơ thể, vì thế.... hắn đã hồi sinh.
“Cái này…” Tròng mắt một mặt mộng bức, lại thấy Nguyên Anh một dạng “bất đắc dĩ” nói.
- Có thể đây là “Duyên” đi, trong vô tình đã khiến ta cứu sống hắn, vì thế ta không cưỡng ép đoạt xá, chỉ còn cách trở thành Nguyên Anh của hắn mà thôi.
- Chờ đợi tới một ngày hắn thực sự chết đi, khi đó ta sẽ đoạt xá, và tiếp tục kế hoạch của ta.
“Chủ nhân…ngài quá vĩ đại.” Tròng mắt chấn động một hồi, cả tròng mắt đều đã đỏ lên ướt đẫm nước.
“Tốt a, đúng như ta dự đoán.” Nguyên Anh trong lòng vui vẻ muốn điên rồi, nhưng nó phải cố gắng nhịn xuống, tiếp tục lắc đầu nói.
- Ta không muốn tiết lộ chuyện này cho quá nhiều người biết, vì có thể sẽ gây nên hoảng loạn, ngươi có thể giúp ta sao?
“Ta nguyện ý nghe chủ nhân sai bảo.” Tròng mắt ngay lập tức đồng ý đáp lời.
“Tốt a, hắc hắc.” Nguyên Anh gật đầu một cái, sau đó lại chỉ tay về phía Lâm Thanh Phong rồi nói.
- Trước tiên ngươi cứ tạm hoãn lại công việc của mình, đi cùng với bọn ta.
- Một khi chúng ta có bất kì người nào muốn độ kiếp, thì ngươi hãy kéo Lôi Vân tới đây, đừng để những phân thân khác xuất hiện.
“Đã hiểu, chủ nhân.” Tròng mắt đáp ứng một tiếng, sau đó lại hỏi.
- Như vậy, ta phải ở nơi nào?
“Ừm?” Nguyên Anh âm thầm suy nghĩ một hồi, sau đó liền nói.
- Ngươi hiện tại cứ trở thành một con mắt của hắn, trợ giúp hắn một chút, ta cũng muốn nhìn xem hắn sẽ phát triển tới mức độ nào.
….Hết Chương 313….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.