Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 41: Tiếng tiêu dưới ánh trăng (hạ)




Biên tập | Tiểu JaeJae

“…” Cố Lưu Ngọc lời nói không chậm, nhưng từng chữ từng chữ lại giống như đập vào trong lòng Diệp Lăng Vân. Làm hắn cứng ngắc tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cố Lưu Ngọc lại tựa hồ như cũng không có ý chờ hắn trả lời, cứ thế nói tiếp: “Kỳ thật, nếu biết rõ là người không nên yêu, thì ngay từ đầu không yêu là tốt rồi, có phải hay không?”
“…” Nếu là tâm người có thể khống chế ——- Diệp Lăng Vân im lặng nhìn Cố Lưu Ngọc, y như cũ không có ngẩng đầu, đang cúi đầu nhẹ nhàng thưởng thức chén ngọc trong tay.
“Chính là, nếu như có thể chế ngự được mà nói, có lẽ liền không phải là yêu ——-” Cố Lưu Ngọc rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm, từ từ nói.
Nếu là có khả năng chế ngự….
Hai người đều ngẩng đầu nhìn phương xa, nhất thời ai cũng đều không nói gì.
Hồi lâu sau, Diệp Lăng Vân cúi đầu nói: “… Kỳ thật trên đời này, làm gì có cái gì là người không nên yêu…. Yêu chính là yêu, chỉ cần ngươi nguyện ý nói cho hắn biết… Chỉ cần hắn nguyện ý tiếp nhận…”
Thanh âm của hắn rất thấp rất chậm, cũng không biết là nói cho Cố Lưu Ngọc nghe, hay là nói cho mình nghe.
Cố Lưu Ngọc nghe vậy lại đột nhiên quay đầu qua, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Lăng Vân, “Là thực? ——- Diệp Lăng Vân, nếu như ta nói…”
Khuôn mặt của y vốn là tuấn dật như ngọc, lúc này ở dưới ánh trăng thanh lãnh lại càng thêm trong sáng băng thanh, dạ phong khiến cho hai gò má y nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt, mâu quang trong suốt trên đôi mắt phượng tuyệt đẹp, bình tĩnh nhìn lại ánh mắt Diệp Lăng Vân, vốn dĩ đã tràn đầy chờ mong, lại cẩn thận dè dặt.
Hắn khẩn trương vạn phần lại lưỡng lự không chắc mở miệng: “Lăng Vân ——- nếu ta nói ——-”
Diệp Lăng Vân bỗng nhiên không dám nhìn hắn.
Cố Lưu Ngọc như vậy khiến hắn thấy xa lạ, càng làm cho hắn lúng túng.
Ánh mắt sáng rực nóng bỏng trong cặp mắt phượng kia phát ra tình cảm nồng nàn thiêu đến hắn phát đau, làm hắn không tự chủ được muốn trốn tránh.
Chờ hắn ý thức được thời điểm, hắn đã muốn nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của Cố Lưu Ngọc.
“…”
“… Quên đi, chúng ta uống rượu.” Cố Lưu Ngọc thấy thế ảm đạm cười, không nói gì nữa, hơi ngửa đầu đem chén rượu chỉ còn một nửa trong tay uống một hơi cạn sạch, lại châm một ly đưa cho Diệp Lăng Vân, “Uống”.
Diệp Lăng Vân không khỏi cảm thấy một chút áy náy, theo lời nhận lấy một ngụm uống cạn.
Cố Lưu Ngọc nhìn theo Diệp Lăng Vân phóng khoáng uống hết, bất mãn bĩu môi: “Từ giờ phải uống tiết kiệm, ta chỉ mang theo một hũ này thôi.”
Diệp Lăng Vân âm thầm thả lỏng nhẹ nhõm thở dài một hơi, cũng chêu trọc cười nói: “Mời người uống rượu chính là ngươi, không cho người uống rượu cũng chính là ngươi ——- A Ngọc, ta không thiếu ngươi cái gì đi? Ngươi là cố ý đùa giỡn ta sao?”
“Trong thiên hạ người muốn bị Minh Nguyệt công tử ta đùa bỡn còn nhiều lắm ——- ” Cố Lưu Ngọc nhíu mày, nâng chén nhét vào trong tay Diệp Lăng Vân, xuất ra Ngọc Cốt phiến ở bên hông liền “Xoát” một tiếng mở ra, đặt ở trước ngực chậm rãi lay động, tựa hồ lại biến trở về công tử phong lưu phóng khoáng ngày thường, làm cho Diệp Lăng Vân không khỏi hoài nghi chẳng lẽ mới vừa rồi là hắn hoa mắt sao?
Tuy rằng cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, nhưng là Cố Lưu Ngọc như vậy không thể nghi ngờ càng thêm dễ dàng ở chung, Diệp Lăng Vân áp chế cảm giác mạc danh kỳ diệu cùng quái dị trong lòng, cúi đầu uống rượu, bắt đầu cùng y thiên nam hải bắc nói chuyện phiếm.
Đại khái là ở Phương Ngoại lâu đã uống tới ngà ngà say vài phân, đại khái là có người một lòng cầu say, không quá bao lâu, Cố Lưu Ngọc đã muốn say bảy tám phần, chênh vênh một cái mà từ trên nóc nhà ngả nghiêng lăn xuống.
Diệp Lăng Vân nhanh tay nhanh mắt giữ chặt y, đem y vớt trở về.
Vừa mới giúp y ngồi yên, Diệp Lăng Vân vừa buông tay ra, y liền lại nghiêng ngả trượt xuống dưới.
Diệp Lăng Vân bất đắc dĩ, đành phải để cho y dựa vào trên người mình.
Cố Lưu Ngọc lập tức chủ động hướng trong lòng Diệp Lăng Vân nhích lại gần, thậm chí đem mặt chôn ở cổ Diệp Lăng Vân.
Mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn theo hành động thân mật mà không ngừng truyền đến, xen lẫn mùi rượu thoang thoảng cùng với hơi thở nóng hầm hập không ngừng phun ở bên tai Diệp Lăng Vân.
Diệp Lăng Vân không khỏi có chút không được tự nhiên, hắn nhẹ nhàng mà đẩy Cố Lưu Ngọc một chút, kêu: “A Ngọc?”
Cố Lưu Ngọc cúi đầu “Ân” một tiếng, đem thân mình xáp lại gần hơn một ít, sau đó thò một bàn tay vòng ở eo Diệp Lăng Vân, “Mỹ nhân…”
“…”
Diệp Lăng Vân bất đắc dĩ ôm lấy Cố Lưu Ngọc, xoay người hạ xuống.
Nơi bọn hắn ngồi chính là trên nóc khách phòng của Cố Lưu Ngọc.
Diệp Lăng Vân đem Cố Lưu Ngọc phóng ở trên giường, khom lưng thay y cởi giày nới ra ngoại y lại đắp kín mền, xong xuôi muốn xoay người rời đi. Không nghĩ tới Cố Lưu Ngọc lại gắt gao ôm hông của hắn như thế nào cũng không chịu buông, trong miệng còn liên tục mơ mơ hồ hồ kêu, “Mỹ nhân, không cần đi…”.
Mệt hắn từ tối nay đến giờ còn luôn vì y lo lắng, sợ y vì tình mà khổ sở.
Diệp Lăng Vân bất đắc dĩ xoa xoa trán, từng ngón từng ngón đem tay y tách ra, sau đó bỏ vào trong chăn, đóng cửa lại rồi đi ra.
Hắn không quay đầu lại, đương nhiên không có chứng kiến trên giường Cố Lưu Ngọc lặng lẽ xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt minh minh ám ám.
Bởi vì ban đêm đi ngủ muộn, Diệp Lăng Vân ngủ thẳng tới khi ánh mặt trời sáng rỡ mới rời giường.
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn còn có chút không yên lòng về Cố Lưu Ngọc, liền dự định đi xem y.
Vừa vặn mới đi ra sân viện của mình, nhìn thấy Cố Lưu Ngọc đang tựa người trên hành lang nhìn hoa đến xuất thần, Ngọc Cốt phiến nâng lên hạ xuống từ từ trong tay hắn.
Hắn vừa động, cố ý ho hai tiếng, sau đó tiến lên trước hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
Cố Lưu Ngọc phục hồi tinh thần, thu hồi tầm mắt, bộ dạng uể oải nói: “Không nhìn cái gì. Huynh đi đâu vậy?”
Diệp Lăng Vân cũng không muốn vạch trần, cười nói: “Sợ ngươi tối hôm qua uống quá nhiều, tới thăm ngươi một chút.”
“Ta không sao cả. Đã lâu không cùng ngươi uống rượu, nhất thời vui vẻ mà thôi.”
“…” Nếu hắn đã không muốn nhắc lại những lời đêm qua, Diệp Lăng Vân tự nhiên lại càng không muốn nói tới, vỗ vỗ bờ vai y, cười nói: “Cái này dễ thôi, khi nào muốn uống rượu, chỉ cần cùng ta nói một tiếng là được!”
Cố Lưu Ngọc đưa mắt nhìn cái tay hắn đang để trên vai mình, nói: “Hiện tại yên tâm đi? Ta cũng không phải tiểu hài tử.”
Diệp Lăng Vân mỉm cười nói: “Tốt lắm. Ta đây đi tới chỗ cha vấn an. Trễ như vậy, chỉ mong ông sẽ không phát hỏa.”
“Ân. Nhanh đi.” Cố Lưu Ngọc luôn dõi theo hắn rời đi, trong mắt lại nổi lên một tầng lãnh đạm không thể làm gì, thẳng đến thân ảnh hắn xa tới nhìn không thấy, mới xoay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía hoa viên của Tô Tưởng Dung, cúi đầu thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.