Trong gian phòng hóa trang một người lộng lẫy, Điền Viên đang nghe điện thoại. Nhân vật lừng lừng lẫy lẫy nào cũng luôn có một mặt chưa được công chúng biết đến, và hiển nhiên lúc này đây chính là cái mặt ấy của Thiên Vương Điền.
"Cháu biết rồi, bà ơi. Mua thêm ti vi, tủ lạnh phải không ạ?" Điền Vương dè dặt.
"Ghi chú lại đi." Trong tai nghe truyền ra một giọng nói đôn hậu, "Toàn thứ đắt tiền, nhầm là chết!"
"Vâng vâng, bà ngoại." Điền Viên vừa nghe máy vừa ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức hiểu ý, mang giấy bút đến.
"Vâng, vâng, ba ti vi, hai tủ lạnh, một quạt, đúng chưa ạ?" Cậu đọc lại.
Lý Bạc Nhiên cầm máy ảnh đến gần, bộ quần áo của anh giản dị và tiện lợi, áo màu xanh lá cây nhạt, quần ống côn màu xám. Không rõ tự khi nào, Lý Bạc Nhiên cũng bắt đầu mặc đồ của Farmer thường xuyên hơn.
Ánh mắt cậu dừng tại anh rất đỗi tự nhiên. So với dáng người cao lớn toát vẻ thành đạt của cậu, thiết kế của Farmer khi được mặc trên người Lý Bạc Nhiên đều luôn mang lại cảm giác khoáng đạt rất khác.
Điền Viên phải công nhận, bất kể là quần áo thế nào, Lý Bạc Nhiên đều có thể tạo thành phong cách của riêng anh, vừa thu hút, vừa đẳng cấp, vừa khó bắt chước.
Trợ lý thấy Lý Bạc Nhiên vào liền biết điều lui đi, còn tận tình đóng cửa lại.
Lý Bạc Nhiên tựa mình tự nhiên vào bàn trang điểm cạnh Điền Viên, chỉnh máy ảnh. Ngón tay anh dài, khỏe, linh hoạt, từng động tác đều gọn gàng và thành thạo nhưng đầy ắp khí chất, Điền Viên xao xuyến phủ tay mình lên tay anh.
"Ừ." Bà ngoại hơi nghĩ ngợi, có phần lo lắng, "Đồ điện tử tăng giá lắm phải không cháu? Cháu đủ tiền không? Hay bà gửi một ít lên cho cháu?"
"Thôi ạ, thôi ạ" Cậu cười hì hì, "Bà à, sếp nhà cháu hào phóng lắm..." Vừa cầm điện thoại, cậu vừa cúi đầu cọ nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh.
Cúp máy, cậu rướn người lùa tay vào tóc anh, đè anh trên bàn trang điểm hôn nồng nàn.
Một lúc sau, hai người mới ngừng hôn, anh cào cào lại mái tóc rối, nói, "Lần này định đi bao lâu?"
"Chắc phải lâu lâu, sức khỏe bà em kém rồi, mấy lần em thấy bà muốn giữ em ở quê lâu hơn, mà em cũng sợ đi rồi sẽ không được gặp lại bà nữa."
Trong hai năm nay hai người xác định quan hệ, hàng năm Điền Viên luôn về quê một chuyến, chỉ chưa có lần nào về cùng Lý Bạc Nhiên thôi.
Anh cúi đầu, nói, "Cũng được, anh cũng định đi Paris xem triển lãm nhiếp ảnh thời trang mới nhất năm nay." Đoạn, anh cầm máy ảnh ra ngoài.
Điền Viên nhìn bóng anh có vẻ lặng lẽ làm sao, đúng lúc này di động lại vang chuông, cậu trông thoáng qua màn hình liền hồ hởi hỏi, "Alice, đang du hí ở đâu vậy?"
"Đi với Kiều qua châu Phi làm phim phóng sự, một ngày đi tận mấy km, nắng thì chang chang sắp cháy người tới nơi rồi này, nước lẫn thức ăn đều phải tiết kiệm, du hí cái con khỉ!" Phí Anh Lệ càu nhàu liên tục.
Điền Viên tủm tỉm, "Dean có bắt chị đi đâu, cứ nằng nặc đòi đi giờ trách ai?"
Phí Anh Lệ bật cười, "Anh ấy không muốn tôi đi đâu phải vì sợ tôi khổ, mà là không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng dơ hầy của anh ấy thì có! Cậu biết đấy, anh ấy cũng thường thôi, vừa đen vừa còm ngày thường cứ phải dưỡng toàn bằng đồ cao cấp, còn giờ hả, không khác gì ông nông dân cày ruộng!"
Điền Viên trầm mặc, lại cười, "Chị muốn nói gì, Alice? Tôi nhớ chị đâu phải người quanh co?"
Phí Anh Lệ cười ngất, "Có phải cậu sắp về quê không?"
"Đúng rồi."
"Lại về một mình chứ gì? Bỏ Nicon lại cả tháng?"
"Tôi chỉ muốn..."
"Cậu không muốn để anh ta thấy, cậu thực chất chỉ là một tên quê mùa chẳng qua được cái bảnh chọe hơn người ta thôi, đúng không nào?"
Điền Viên nổi giận, "Tưởng chị lành tính đi rồi mà, sao mồm miệng vẫn độc ác vậy?"
Cô nhún vai, nhận cốc trà từ tay chồng, uống một hớp cho thanh cổ, "Điền Viên, quan hệ giữa cậu và Nicon trong hai năm qua có đậm sâu hơn vì cái giấy kết hôn không?"
Điền Viên yên lặng. Hai năm nay thoạt nhìn cậu và anh vẫn như hình với bóng, đi về có nhau, tối nào cũng ôm nhau ngủ, nhưng cậu hiểu, giữa hai người vẫn còn một cái hố sâu khó lòng xóa bỏ.
"Điền Viên, tôi hiếu cảm nhận của cậu mà, cậu không muốn ở bên nhau mà có chênh lệch gì quá lớn. Nhưng đôi khi cậu không chịu phô bày mặt kém cỏi nhất của mình cho ngưòi mình thương yêu nhất thấy, là bởi cậu chưa đủ tin tưởng người ta, vì cậu chưa tin người ta thật lòng yêu cậu nên sẽ bao dung tất cả những gì kém cỏi của cậu."
Cậu cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đôi giày da thủ công đặt cao cấp dưới chân mình. Phí Anh Lệ vẫn ra rả, "Điền Viên, sống ở thành phố mà vẫn chưa thoát được thói tự ti và tự đại của dân nhà quê, đấy là sự thật. Cậu nghĩ trước khi Nicon chấp nhận cậu, anh ta chưa biết đến điều này hay sao?"
Đành cười khổ, cậu nói, "Nè, nè, chị là nhờ cái thằng nhà quê này nên mới được du hí khắp thế giới với ông chồng đó."
"Ối chà, tôi nể cậu có công nên mới nhắc nhở cậu." Phí Anh Lệ cười cười, "Điền Viên, để Nicon thấy quê nhà hoàng thổ cậu không yên tâm, vậy để anh ta một thân một mình ở Paris hoa lệ thì cậu yên tâm, hả? Điền Viên... Đừng quá tự đại, cũng đừng quá coi thường sức hấp dẫn của Nicon!"
"Cảm ơn, Tổng giám đốc Phí, chị Phí, tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Cúp máy, Điền Viên cầm di động bước chầm chậm ra hậu trường, qua mấy lần cửa, mới thấy Lý Bạc Nhiên đang tập trung làm việc tại một nơi không xa.
Cậu cũng thấy rất nhiều người quay lại nhìn anh dù cho anh chỉ lui tại một góc sân khấu. Anh như cây ngâu nép mình giữa um tùm lá cỏ, lặng lẽ kín tiếng dẫu cho chung quanh có ồn ã đến đâu, nhưng ở mọi góc độ nhìn đến, bạn vẫn đều có thể nhận ra anh hết sức dễ dàng.
Cậu ấn số điện thoại quen thuộc trên di động. Máy Lý Bạc Nhiên có một số đặc biệt được cài nhạc chuông riêng mỗi khi có cuộc gọi từ số này đến, đương nhiên chủ nhân của số máy ấy chính là cậu, Điền Viên.
Điện thoại vang một lát, Lý Bạc Nhiên đằng xa vẫn đang tập trung chụp ảnh.
Điền Viên phì cười. Làm sao cậu lại quên, Lý Bạc Nhiên lại chịu ngừng làm việc chỉ vì cuộc gọi từ cậu?
Quay người trở vào hậu trương, vừa xách túi, điện thoại cậu lại vang.
Máy cậu cùng có một số điện thoại đặc biệt, đương nhiên là số Lý Bạc Nhiên rồi.
"Em tìm anh à?" Xung quanh anh có hơi ầm ĩ, rõ ràng anh vẫn chưa đi xa khỏi đại sảnh.
"Em muốn hỏi... Anh còn thích đi Paris xem triển lãm không?"
"Hửm?"
"Em muốn anh về nhà với em, anh đồng ý không?"
...
...
"Được." Anh phải im lặng suốt một lúc lâu, mới đáp.
Chỉ là một chữ cái hết sức ngắn gọn, mà đột nhiên trái tim cậu thoải mái hẳn lên, mà đâu đó trong cậu còn trào dâng niềm vui âm ỉ.
Sống nơi đô thị, muốn một cuộc sống thoải mái thật dễ dàng, muốn một cuộc sống vui vẻ mới gian khó.
Quyết định là cả hai người sẽ cùng về quê làm cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không vì thế mà cậu nhàn đi được một phân nào, trái lại, cả hai đều bận bù đầu.
Lý Bạc Nhiên cũng muốn chuẩn bị quà cáp, Điền Viên vẽ hẳn sơ đồ quan hệ cho anh tham khảo.
Đến khi anh nhìn thấy sơ đồ quan hệ cậu mất cả ngày mới vẽ xong, liền lấy làm hoảng sợ, "Điền Viên, không lẽ cả làng em là họ hàng của nhau?"
"Thì làng này trước kia đều cùng một tổ tiên dời đến mà, nên nhà nào cũng có chút ít quan hệ họ hàng."
Anh nhướng mày, nói lãnh đạm, "Hôn nhân cận huyết ấy hả? Bảo sao em đần thế này."
"Bọn em không có kết hôn cùng họ đâu" Cậu đỏ mặt tía tai, cáu bẳn quặc lại, nhưng bỗng chốc lại sực nhớ ra, đã lâu lắm rồi anh mới lại ăn nói khắt khe thế này với cậu, thế là trái tim cậu rối rắm đủ loại cảm xúc, nửa ngọt ngào, nửa chua chát.
Điền Viên giao sơ đồ quan hệ cho anh xong liền nhẹ người đi mua quà phần của mình.
Tuy bà ngoại không đòi nhiều, nhưng bà không hề biết cậu nhận được vô số điện thoại từ dân làng nữa, đòi đồ điện tử, thậm chí cả vòng vèo trang sức, người này nhờ một tí người kia nhờ một tí, đến khi tổng hợp lại chất đầy nguyên một cái xe tải, nội tiền thuế cũng ngốn cả một khoản của cậu.
Lý Bạc Nhiên không mang nhiều về bằng cậu nhưng cũng tuyệt đối không ít, cuối cùng phải thuê riêng một chiếc xe của công ty vận chuyển, cho chuyển đồ về trước.
Buộc chặt hết đồ đạc, Điền Viên kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần nữa mới cho xe chạy.
"Những đồ này toàn hàng quốc nội mà." Lý Bạc Nhiên thắc mắc, "Em xuống máy bay rồi đi đâu mua chả được."
"Quan trọng không phải là đồ mà là đồ mua ở đâu." Cậu giải thích qua quýt.
Hai người đặt vé hạng thương gia của chuyến bay từ tờ mờ sáng, bay gần hai tiếng đồng hồ, hạ cánh tại một tỉnh thành.
Lý Bạc Nhiên thật sự không hiểu tỉnh này khác gì cái tỉnh mấy tiếng đồng hồ trước.
Nhưng xuống máy bay rồi, hai người phải ra ga, ngồi tàu hỏa cỡ ba, bốn tiếng, xuống tàu xong lại leo lên buýt hai tiếng nữa mới đến phố núi gần quê Điền Viên nhất.
Tới tận lúc này anh mới nhận ra điểm khác biệt giữa thành phố và thành phố, giữa thành phố và nông thôn, giữa nông thôn và làng núi.
Cảm tưởng như mỗi một lần đổi phương tiện giao thông, lại thấy công trình kiến trúc lùn hơn, bụi hơn một lần.
Vừa xuống xe, Điên Viên đã nhận được điện thoại của trợ lý, nghe xong, cậu nhíu mày.
"Sao vậy?"
Cậu hơi phân vân mới nói, "Nicon, em kêu Tony đặt trước một chiếc xe đa dụng, đáng lý hôm qua là phải đến rồi, nhưng Tony vừa báo là tình hình không ổn, chắc chúng mình... phải ngồi xe địa phương quá."
"Để làm gì?" Anh nhíu mày, "Có nhất thiết phải thuê hẳn một chiếc chuyên dụng không? Ngồi ô tô địa phương không được hay sao?"
"Đường xóc lắm..."
"Anh cưỡi ngựa giỏi hơn em đấy" Lý Bạc Nhiên vẫn tỏ vẻ phảnđối,cậu đành cười cười cho qua.
Phố núi sáng tối gì cũng lạnh, nhưng giờ đang ban trưa, nóng muốn điên đầu.
Xe cho thuê ở đây chủ yếu là Jetta cỡ nhỏ.
Trời nóng nực, xe chạy tiết kiệm nhiên liệu nên không bật hòa. Xe càng lắc, mùi dầu nhớt lẫn lộn với bụi bặm trên đường càng xộc vào cửa sổ.
Điền Viên thoáng thấy Lý Bạc Nhiên ra chiều mỏi mệt liền nói "Bác tài ra, cháu trả thêm tiền điều hòa cho bác, bác bật điều hoà được không?"
Tài xế ngoái đầu, hất hàm "Không phải tôi không bật mà cái xe này hễ bật sẽ chết máy. Vả lại trời có nóng lắm đâu, hai đứa con trai mà kém tắm thế!"
"Thôi bỏ đi." Lý Bạc Nhiên nói cổ áo, ngăn Điền Viên nói tiếp.
Hai người phải trân mình trong khoang xe nóng hầm hập như cái thùng dầu, đợi mãi xe mới đến chỗ công ty vận chuyển. Xuống xe, Điền Viên lập tức mua ngay hai chai nước khoáng cho anh, cùng nhau tu ừng ực, uống một lèo hết sạch cả chai nước mới định thần trở lại.
Điền Viên thương lượng với công ty cho cậu thuê một chiếc xe tải cỡ nhỏ chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa có điều hòa, sau đó cậu và anh ngồi xe tải lên núi.
Địa thế cách trở, núi toàn nham thạch, nguyên vật liệu hạn chế, chính quyền địa phương chỉ sửa cái đường này sao cho tàm tạm mà đi thôi.
Con đường vào núi gập ghềnh khúc khuỷu, la liệt ổ voi ổ gà, xe lái trên đường chốc chốc lại giật bắn lên.
Nhất lại còn là loại xe tải có bộ phận giảm xóc kém nữa, nguyên chiếc xe cứ nảy lên chồm chồm như thể đang nhảy disco vậy.
Đường thì hẹp, xe không nhiều, nhưng xe liên tục bị va phải nào máy kéo, nào công nông.
Chạy chưa đầy một tiếng mà nội tạng con người cứ như nháo nhào lộn xộn, cảm giác buồn nôn trào lên hơn bao giờ hết.
"Đường sá gì quỷ tha ma bắt!" Bác tài càm ràm không ngớt, "Không phải công ty trả công gấp đôi, còn lâu tôi mới mò đến cái chốn kinh tởm này!"
Điền Viên thì không sao, cậu chỉ nơm nớp lo cho Lý Bạc Nhiên ngồi cạnh. Người giỏi cưỡi ngựa hơn cậu lúc này mặt tái xanh tái mét, cậu có thể nhận ra anh đang gồng mình kìm nén cơn buồn nôn.
Đến khi người ngồi xe cảm giác xương cốt toàn thân sắp sửa bị xóc nát rồi, quê nhà của Điền Viên - làng Hoàng Thạch - cuối cùng đã hiện ra trước tầm mắt.
"Sao rồi?" Điền Viên chưa kịp ngắm quê hương xa cách bấy lâu của mình vội mà quay ngay qua hỏi Lý Bạc Nhiên kế bên.
"Không có được khỏe như vâm giống em, cũng tạm ổn." Anh đáp hời hợt.
Không ai hiểu cái tính ăn ở hạng sang của anh bằng cậu. Hồi cậu còn làm trợ lý, mỗi lần xả nước vào bồn đều phải kiểm tra mốc, đảm bảo nhiệt độ từ ba mươi tám đến bốn mươi mốt độ mới chuẩn, ấy vậy mà cả quãng đường núi non vừa xóc nảy vừa bẩn thỉu, anh chẳng thốt ra lấy nửa lời bất mãn.
Cậu có chút khó tin, cũng phần nào nhẹ nhõm.
Trời khi này đã xây xẩm, nhưng vẫn đủ thấy rõ dưới một cột đèn xi măng tù mù nơi đầu làng Hoàng Thạch, đang có nhốn nháo cả đám đông chờ sẵn.
Người thì bế trẻ con, người thì rít thuốc lào, người thì cắn hạt dưa, lố nha lố nhố.
Bác tài vừa nhảy xuống xe đã nôn thốc nôn tháo, dân làng kệ thây. Điền Viên và Lý Bạc Nhiên cùng xuống xe, họ lập tức ùa tới.
"Tế Nha về rồi!"
(Phương ngữ và cổ ngữ dùng để gọi trẻ em, ở đây được dùng như tên riêng của Điền Viên ở làng)
"Bé bồng bông về rồi!"
"Điền Viên, Điền Viên, trên xe là đồ của các mợ phải không?"
"Trật tự!!!" Có người hô, "Hãy chào mừng ông chủ Lý đường xa đến chơi làng!!!"
Dân làng hình như được nhắc khéo gì đó, rốt cuộc nhớ ra nhiệm vụ, đồng loạt vỗ tay giòn giã. Lý Bạc Nhiên sững người ngơ ngác trước tràng pháo tay, còn Điền Viên mau mắn bảo, "Mọi người đừng khách sáo, dỡ đồ xuống đã nào!"
Trai làng được Điền Viên cho phép liền bắt tay vào dỡ đồ.
Các món đồ vừa được hạ xuống, bao gói liền bị bóc xé toàng toạc, đám đông bu quanh ti vi hay máy giặt xuýt xoa không ngớt.
Phụ nữ không có sờ lần sờ mò đồ vật rồi liến thoắng bình luận như cánh đàn ông, mà là đứng xa hơn chút đỉnh rầm rầm rì rì, chốc chốc lại lọt ra mấy chữ "giàu", "lắm tiền" v.v...
Đàn ông thì bu kín mít, bàn tán ngay trước mặt cậu.
"Chu choa, chúng mày xem này, tao đã bảo ti vi nước ngoài sàn xuất xịn hơn hàng Trung Quốc mà lị!"
"Vớ va vớ vẩn, Điền Viên ở chỗ gọi là đặc khu thì vẫn thuộc Trung Quốc thôi!"
"Vâng mày giỏi, mày giỏi! Tao nói cho nghe, chớ có nhìn thiển cận như thế, khác hoàn toàn đấy! Mày không tin thì qua làng bên xem máy giặt nhà họ đi! Hễ có hình thủy tiên tức là hàng Trung Quốc hết, tục ơi là tục!" Một người cao lêu nghêu la lên.
(Hoa thủy tiên tượng trưng rất được ưa chuộng ở Trung Quốc và tượng trưng cho tiền tài, may mắn, sự nghiệp phát triển, do đó nhiều doanh nghiệp Trung Quốc dùng hình ảnh hoa thủy tiên làm logo)
Thanh niên còn trẻ tuổi cãi cọ với người đó tỏ vẻ không phục, bên cạnh có một cụ già kéo hắn ra, "Trang Tử, đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, Thử Tử là thợ nề, rành hơn con."
Trang Tử nổi đóa, bỏ chạy khỏi vòng người đang túm tụm.
Lý Bạc Nhiên thực ra vẫn còn nao nao buồn nôn, may mà anh thích thể thao nên tạm chịu được, khổ nỗi bị cả đám người vây nghịt, anh thực sự cảm tưởng như trời đất đảo lộn.
Điền Viên đưa cho anh một chai nước, anh gượng gạo uống mấy hớp.
Cụ già chống gậy chìa tay cho anh, "Ngài là ông chủ của Điền Viên đúng không?" Cụ hiền hậu giới thiệu, "Già là trưởng làng Hoàng Thạch, ngài gọi già là Lão Điền Đầu."
Lý Bạc Nhiên bỏ chai khỏi miệng, đáp, "Không dám, cụ gọi cháu Lý Bạc Nhiên là được."
"Chào mừng ngài đến làng Hoàng Thạch thị sát công tác, đường sá xa xôi ngài bỏ công đến, vất vả quá." Lão Điền Đầu thận trọng cầm chặt tay anh lắc lắc, thái độ và cảm giác nặng nề kia thật chẳng khác nào họp bàn kháng chiến chống Nhật của các tiền bối ngày xưa.
Điền Viên thắc tha thắc thỏm, sợ anh nhả ra câu nào châm chọc.
Tuy nhiên anh lại khách khí lắc lắc tay theo, "Xin chào trưởng làng."
Tay trưởng làng thô ráp tựa đá cát kết, siết chặt tay anh, "Tế Nha bình thường luôn được ngài chiếu cố, cả làng đều rất cảm kích." *
"Đâu có, cụ khách sáo quá."
Anh chàng còm nhom kia cũng bon chen lên, chìa tay với anh, "Chào ông chủ, tôi là Thử Tử, anh có việc gì cứ thoải mái nói ha, đầu tư xây trường, trong phạm vi trăm dặm quanh đây không có gì mà tôi không biết."
"Ừ, ừ." Lý Bạc Nhiên cũng bắt tay hắn, sau đó tiếp tục uống nước, chỉ gật gật đầu trả lời. Anh không quen biết gì chỉ đành đối phó qua loa, còn nếu có gì quan trọng, đã có Điền Viên rồi.
"Ấy là vì chú mày tên là "chuột đồng" thôi!" Từ đám đông có người vọng ra chế giễu, đích thị là vợ của Trang Tử vừa bỏ chạy.
"Chuột đồng..." Lý Bạc Nhiên sững sờ, bỗng chốc hiểu ra làng này có lẽ toàn người họ Điền cả. Người yêu anh thì tên Điền Viên, trưởng làng thì Lão Điền Đầu, cậu vừa chạy đi là Điền Trang, còn cậu trước mắt này là Điền... Thử!
(Điền Thử nghĩa là chuột đồng, Điền Viên là ruộng vườn, Điền Đầu là đứng đầu họ Điền, Điền Trang là... điền trang)
Lý Bạc Nhiênkhông thể nhịn nổi, phun toàn bộ số nước vừa uống vào mặt Điền Thử. Anh nhất thời xấu hổ không để đâu cho hết, vội vàng rút khăn mùi soa nói liên tục, "Sorry, sorry."
Dân làng xung quanh không hề có ý cáu giận mà trái lại còn bật cười, Lão Điền Đầu cũng cười ha hả, "Làng này nuôi lớn một đứa không dễ dàng cho cam. Bệnh viện không có, chỉ có một bác sĩ kiêm cả nghề dạy học, mọi người đều dựa vào trời vào non vào nước, phong tục là đặt một cái tên chân phương cho dễ nuôi."
Điền Thử nhận khăn mùi soa lau mặt, hào sảng nói, "Ông chủ đừng ngại, ngài không phải người đầu tiên phun nước vào mặt tôi sau khi nghe tên tôi." Sau đó tiện tay đút luôn khăn của anh vào túi áo.
Anh thì không để ý, chỉ lấy làm áy náy, "Ngại quá, lạ nước lạ cái, xin được chỉ bảo nhiều hơn."
Tiếp theo, mọi người hiển nhiên hứng thú với những gì Điền Viên mang về hơn liền bắt đầu tranh luận Điền Viên mang về cho ai. Lão Điền Đầu sầm mặt, "Quá thể! Đồ thì về đây rồi, tranh tranh cái gì, không có phép tắc gì hết, cứ bê hết vào làng đi rồi để Điền Viên tự chia!"
Cụ vừa hạ lệnh, xung quanh lập tức bớt láo nháo, tốp năm tốp ba người lục tục khênh đồ về làng.
Những người còn lại đi cùng Điền Viên và Lý Bạc Nhiên đến cửa sân vườn, Lão Điền Đầu mới khách sáo, "Ngài Lý hôm nay mệt cứ yên tâm nghỉ ngơi, mai chúng nó đưa ngài đi tham quan làng."
"Làm phiền cụ." Anh trả lời lễ độ.
Phép lễ độ của anh khiến dân làng rất cảm tình, đến khi ra về, họ lại chia từng tốp, từng tốp, xầm xì rỉ tai nhau.
"Ông chủ Lý có vẻ dễ ăn nói hơn ông chủ Thu."
"Bà ngoại Tế Nha Tử bảo, ông chủ này không chỉ tốt bụng mà còn trả lương nhiều tiền."
"Thật không, thật chớ?" Họ lại vọng ra từng tiếng trầm trồ.
"Ông chủ nước ngoài khác hẳn quản đốc chỗ bọn em..." Điền Thử cảm thán.
"Con thì biết gì?" Lão Điền Đầu gõ gõ gậy, nói thâm sâu, "Thu thị là nhà quyền thế mấy đời, làm sao so được với mấy ông chủ bình thường."
"Đúng, đúng, ông chủ này không nhiều tiền bằng ông chủ Thu. Tay bà chủ Thu đeo nhẫn kim cương bự tổ chảng, bự ơi là bự, mắt con suýt mù." Một đứa bé ôm mẹ nó thở dài.
Những dân làng đã quan sát tỉ mỉ liền nhao nhao đồng tình với ý kiến của nó.
"Cái cục đen đen ông chủ Thu đeo còn ghê gớm hơn. Các chị xem ông chủ trẻ tuổi này, đẹp thì đẹp mà chỉ đeo mỗi cái nhẫn bạc trên ngón út, nhìn đã biết rẻ tiền."
"Tiền thì cũng là tiền trong ví người ta." Điền Thử phản bác, "Chị xem trước kia Điền Viên theo nhà Thu mang được cái gì về không?"
"Đồ là chúng tôi nhờ nó cầm về giúp mà, có phải quỵt tiền luôn đâu!"
"Xí, đừng tưởng em không biết, nhà bà chị lần trước xin cái ti vi to tướng mà trả một trăm đồng ít xỉn! Không biết dơ!" Điền Thử khinh thường.
"Mày mà không thế à? Trả năm mươi đồng lấy nguyên một cái máy giặt..."
"Thôi!!!" Lão Điền Đầu gõ gậy xuống đất, quát.
Mọi người tự giác ngậm miệng, chuyển sang tính nhẩm. Lại có người lên tiếng, "Thử Tử nói cũng chí phải. Ông chủ chịu trả lương mới là ông chủ tốt."
"Đúng, đúng, đúng! Cứ để Tế Nha Tử hỏi giùm đi, biết đâu ông chủ đang thiếu người làm, chứ thằng Tế Nha Tử cũng có tài gì cho cam, mặt đẹp một tí, còn tay chân thì làng mình khối người nhanh nhẹn hơn nó. Ngày xưa làm ruộng, một mình tôi chấp hai đứa nó."
"Đúng thế! Nhà tôi mấy lần ướm hỏi Điền Viên rồi, bảo nó giúp mấy đứa lên thành phố tìm việc, nó cứ quanh co khất lần. Người ta đi làm chứ có đi tranh miếng ăn của nó đâu?"
"Đấy đấy, xưa kia nó chẳng ăn nên làm ra ở nhà Thu, có ai nói gì nó không? Giờ thì nở mày nở mặt, toàn anh em với nhau mà chả biết giúp đỡ!"
Chí cha chí chóe.
"Thôi!!!" Lão Điền Đầu ngắt ngang lần nữa, "Đừng có xấu tính thế nữa, Tế Nha Tử nợ nần gì các anh chị? Xem xem đồ dùng nhà các anh chị có bao nhiêu món là nhờ thằng bé? Muốn nó cho các anh chị làm gì? Lên thành phố cày ruộng? Thành phố giống nông thôn được hay sao? Nó giúp anh chị tức là tình cảm, không giúp tức là bổn phận! Thôi trò a dua a tòng ấy đi, phận ngựa mà không tự biết mình mặt dài!"
Mọi người cùng bị Lão Điền Đầu mắng sa sả, Điền Thử là đứa chuồn trước, sau đó đám người cũng lũ lượt giải tán về nhà đi ngủ.
Họ đi hết rồi, Lão Điền Đầu mới ngoái lại nhìn cửa nhà Điền Viên, mặt mày đăm chiêu.
Giàu một người không thể giàu cả làng. Làng nghèo quá, quả thật phải để Điền Viên đưa vài người lên thành phố mới được.
Lão Điền Đầu hạ quyết tâm, bước chầm chậm về nhà. Thời nhà Thu đến xây sửa trường học bỏ thừa lại khá nhiều đá xây, làng gom lại tạo tạm thành một con đường đá, chưa phẳng, song khô ráo hơn bùn lầy nhiều. Gậy của Lão Điền Đầu gõ trên mặt đường dường như văng vẳng truyền đi thật xa.
Cùng lúc này Điền Viên lẫn Lý Bạc Nhiên đều thở hắt trong sân. Cậu khẽ nắm tay anh rồi mới mở cửa, gọi to, "Bà ngoại ơi cháu về rồi nè!"
Một bà lão còng lưng đang ngồi trong nhà nặn há cảo, Điền Viên gọi to lần nữa, "Bà ngoại ơi, cháu về rồi nè!"
Bà Điền nghe loáng thoáng, vừa ngẩng đầu đã thấy ngay Điền Viên liền mừng tủi đứng dậy, "Bé bồng bông của bà về rồi!"
Tay bà run rẩy sờ soạng đứa cháu, tròng mắt đục ngầu cũng ầng ậng nước.
Hai bà cháu đều xúc động. Điền Viên ghé vào tai bà nói to, "Đây là bạn cháu, Lý Bạc Nhiên!"
"Hả hả? Đến chực ăn?" Bà ngoại nghễnh ngãng tới giờ còn chưa phát hiện trong nhà có một người khác, "Ai chực ăn cơ?"
Cậu đẩy anh đến trước mặt mình, giọng run run, "Bà ngoại, đây là người rất quan trọng của cháu, tên anh ấy là Lý Bạc Nhiên.
Cảm giác bị cặp mắt đục ngầu kia nhìn từ trên xuống dưới, anh chợt bất an, căng thẳng chào hỏi bà cụ, "Cháu... là Lý Bạc Nhiên, là... một người bạn rất quan trọng của Điền Viên."
Giọng anh không to nhưng bà cụ lưng còng lại nghe rõ. Bà âm tay anh, "Cháu là Lý Bạc Nhiên hả, ừ ừ, không chực ăn, không chực ăn!"
Cơm tối là há cảo đặc sản của miền núi thơm ngon do bà ngoại làm, chẳng mấy chốc bà đã bê lên cả một mâm há cảo.
Viên há cảo nhỏ nhắn được nặn hoàn toàn bằng tay thoạt nhìn đã thèm rỏ dãi. Nhân thịt làm từ giống lợn đen nhà tự nuôi, măng được hái sau cơn mưa của tiết Thanh minh, nên được gọi là đặc sản miền núi.
Lý Bạc Nhiên nếm thử một miếng, khen, "Quả là đặc sản, thơm quá, rất trong lành, rất đặc biệt, rất ngon!"
"Còn một loại trà là trà búp xanh, búp cây trà non đem nấu ăn được, nếu pha trà thì chắc chắn không thua gì trà nổi tiếng." Điền Viên được nhận lời khen từ anh, tâm trạng dường như phấn khởi.
Bà ngoại cũng vui, nói, "Các cháu ăn đi, các cháu ăn đi, bà lại đi hấp"
Anh nhìn bóng bà ra ngoài mới hỏi, "Điền Viên, sao không đưa bà ngoại lên chỗ bọn mình?"
"Đối với bà em, cái vùng núi hẻo lánh này là một phần quan trọng nhất của cuộc đời bà rồi, bà không muốn đi, em cũng không muốn để bà còn sống mà phải rày đây mai đó. Vả lại..." Thoáng nhìn anh, cậu tiếp tục cúi đầu ăn há cảo.
Anh hiếu, nếu thực sự đưa bà lên ờ cùng, chỉ e hai người các anh phải ra ở riêng.
"Bà em có nhiều người chăm sóc cho, mấy công việc đồng áng quan trọng hiện tại, trưởng làng đều sắp xếp cho thanh niên làm giúp, coi như cũng đỡ đần phần nào."
"Bố mẹ em đâu?" Anh buột miệng hỏi, vì hình như anh chưa từng nghe cậu đề cập đến bố mẹ mình.
"Bố không chịu nổi cảnh nghèo khó ở làng nên lên thành phố từ khi em còn bé tí, sau đó không về nữa, nghe nói cưới được bà vợ nào ở đâu ấy..." Cậu dửng dưng, "Mẹ em ly hôn rồi tái hôn, sinh cho em một em trai, một em gái."
Cậu nói nhẹ nhàng là vậy, nhưng anh tựa hồ có thể cảm nhận được vết thương khoét sâu trong tâm hồn cậu, bèn phủ tay lên tay cậu.
Cậu cúi đầu, cầm lại tay anh, rất chặt, rất chặt.
Mắt hai người chạm nhau, đúng lúc bà ngoại vui vẻ bê thêm một mâm há cảo vào, làm hai người giật mình, luống cuống bỏ tay ra.
"Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào!" Bà gắp há cảo vào bát họ, "Nhìn hai đứa tong teo, cơm thành phố không ngon đúng không?"
Vì số há cảo này, rõ ràng bà cụ đã phải bận bịu cả ngày, họ dĩ nhiên phải ăn thật no.
Mãi mới làm bà cụ hài lòng, sắc mặt mới khôi phục lại chút của Lý Bạc Nhiên giờ này lại tái.
"Cháu giúp bà rửa bát nha." Điền Viên đề nghị với bà ngoại.
"Cháu tiếp ông chủ đi."
"Khỏi cần, khỏi cần, anh đi dạo." Lý Bạc Nhiên xua tay. Nếu anh mà không đi qua đi lại mấy vòng cho tiêu bớt, chắc anh bục dạ dày mất thôi.
Anh quen sống sang, Điền Viên biết anh cũng không ăn quá nhiều một bữa. Một miếng bít tết, một bát canh nhỏ cùng một đĩa salad đã là nhiều với anh, hôm nay phải ních hẳn hai chậu há cảo, chỉ sợ anh giờ đang khó chịu không biết kêu ai cho đặng.
Cậu bê bát đũa ra góc rửa tối tối, thấy bà mình vẫn còn thắp đèn bằng mỡ lợn liền hỏi, "Bà ơi, cháu lắp đèn cho bà rồi mà, sao bà vẫn còn dùng bì mỡ?"
"Năm nào trưởng làng cũng biếu cả miếng to, giờ xã hội tiến bộ, ai còn ăn bì lợn. Bà thì không nuôi lợn, không thể luộc cho lợn ăn, không rán làm mỡ thắp thì để làm gì? Ngày xưa mỡ lợn toàn để người ăn, cháu muốn còn không có mà ăn ấy."
Cậu bật đèn, "Mỗi tội không tốt cho mắt đâu bà ạ."
"Không sao." Bà bảo, "Mắt bà còn tinh lắm."
Điền Viên cầm ca, lấy nước sôi ủ trong giành tích rồi thả lá trà dại mọc trên núi nhà mình, pha cốc trà cho Lý Bạc Nhiên.
Anh đang đi loanh quanh con đường đá vụn chỗ sân và cửa. Chẳng rõ có phải ảo giác hay không, mà mặt trăng có vẻ sáng hơn trăng ở thành phố gấp bội, vậy nên đèn bật trong nhà không sáng bừng như ở thành phố nhưng toàn cảnh nông thôn dưới màn đêm vẫn rõ nét vô cùng.
"Uống trà này anh!" Cậu đuổi theo sau lưng, đưa ca.
Anh dòm cái ca tráng men đen kìn kịt thực chất ban đầu là màu lá mạ, cậu cười cười, "Cái thứ này giờ chẳng có mấy, có khi anh còn gặp bao giờ. Em đun nóng cho anh rồi, uống đi, trà mọc dại giữa núi đá, cả làng cũng không được bao người uống đâu."
Anh uống thử, vị trà thơm mát, mới uống sẽ thấy đắng nghét, nhưng rồi lập tứccảm thấy ngay vị ngọt chờn vờn nơi đầu lưỡi "Trà ngon thật!"
Điền Viên dặn dò, "Anh đừng đi xa quá, ở đây có nhiều ruộng bậc thang, cẩn thận kẻo ngã."
Anh đáp ừ, cậu căn dặn thêm mấy câu nữa mới về nhà.
Bà ngoại thấy cậu vào bèn xót xa xoa tay cháu, "Tế Nha, hầu người ta không dễ phải không?"
Cậu cười hì hì, "Anh ấy không khó hầu..." Cười trộm, âm thầm bổ sung nốt câu nữa:... mới là chuyện lạ đó đây!
Điền Viên bỏ củi vào bếp, hì hục kéo bễ. Trời đã cuối hè tức là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng miền núi vừa tối xuống là khí hậu tựa như đổi mùa, có ngồi ngay cạnh đống lửa cũng sẽ chẳng thấy quá nóng nực.
Bà cậu chờ nước nong nóng mới thả bát đũa vào. Dân quê thà rửa bát bằng nước nóng cho sạch còn hơn là bỏ tiền mua hóa chất để rửa.
"Tế Nha Tử, năm nay cháu bao tuổi rồi?"
Điền Viên sửng sốt, vẫn ngoan ngoãn đáp, "Dạ, cháu năm nay hai mươi sáu."
"Hai mươi sáu..." Người bà ngoại run run nhưng vẫn gọn gàng rửa xong đống bát đũa, "Hồi bố cháu ngần này tuổi, cháu bảy tuổi rồi."
Mặt cậu sầm xuống, thảy que củi vào bếp, "Bà à, đừng nhắc đến người này được không?"
"Không nhắc, không nhắc." Bà ngoại biết lỡ đụng phải nơi cậu không muốn để ai vạch trần nhất, bèn nói hiền từ, "Ý bà là, cũng đến lúc cháu lo việc cưới hỏi rồi. Tháng trước, mẹ Dung Dung có đến. Tuy bà ấy chưa nói thẳng nhưng bà hiểu ý người ta, nhà người ta muốn ghép Dung Dung với cháu."
Cậu lặng lẽ siết que củi trong tay mình. Cây cối mọc trên nham thạch đều không quá to lớn, thân cành khẳng khiu, chả có tác dụng nào hơn ngoài việc nhóm lửa.
"Bà biết cháu sống ở thành phố, mắt nhìn cũng cao, chưa chắc đã ưng con gái dưới quê. Có điều Dung Dung thì khác, con bé là cháu Lão Điền Đầu, có học vấn, học ở thành phố cũng xem như là nữ tú tài. Nếu là trước kia thì nhà người ta mới là mâm son, còn giờ thì... đổi thành người ta đến hỏi cưới nhà mình."
Cậu bẻ một que củi, bà ngoại không thấy cậu nói gì liền hiểu ngay cậu không muốn, thế là thở dài, "Ông cha ngày xưa dạy phải, cửa tre thì xứng cửa tre, cửa rộng thì xứng cửa rộng. Trước kia là do bố cháu mụ mị nên mới đi cưới con gái ông chủ nhà máy, bỏ rơi vợ con, còn bây giờ, muốn về còn không có cửa về. Bà chưa nói cho cháu biết, thật ra bố cháu vẫn lén nhờ người gửi tiền về nhà... Bà nghĩ, chắc bố cháu cũng không sống vui vẻ gì cho cam."
"Đáng đời!" Cậu ném thêm củi vào bếp.
Bà cậu thở dài, "Ừ thì đáng đời, nên bà mới không muốn cháu đi vào vết xe đổ. Hầu ông chủ mình không dễ, về nhà còn phải nơm nớp hầu vợ, sống vậy không tốt."
Ban đêm trời khá lạnh, thành phố vẫn còn phải bật điều hòa, mà ở vùng núi này, đêm ngủ phải đắp chăn chăn bông.
Đáng lẽ nên là một đêm ngon giấc, nhưng không hiểu sao cả Lý Bạc Nhiên lẫn Điền Viên cứ mãi trằn trọc.
Lỷ Bạc Nhiên trở mình mấy bận trên giường, Điền Viên liền hơi chống người, hỏi, "Sao thế anh? Khó chịu à?"
"Không." Anh ngồi dậy, "Nhà vệ sinh ở đâu?"
"Đi nặng hay đi nhẹ?"
"... Nặng."
Cậu với lấy một cái đèn pin, dắt anh ra sau vườn, nơi đó có một cánh cửa bằng trúc lùn tè. Cậu rọi đèn vào, "Anh cẩn thận nha, dưới có hố đấy."
"Rồi sao..." Anh ngập ngừng hỏi.
"Anh ngồi trên cái thanh là được."
Lý Bạc Nhiên nhất thời nín thinh, Điền Viên biết giờ mà có đèn, chắc chắn sẽ thấy trán anh nổi gân, thế nên cậu chu đáo huơ đèn chiếu sáng buồng hổ xí nửa lộ thiên đơn sơ này.
"Không sao, không ngã được đâu, em soi đèn cho anh nha." Cậu thấy anh có vẻ lừng chừng không chịu.
"... Ý anh là em đừng có soi đèn, để mình anh được rồi."
"... Thế em đứng kia chờ anh."
"...Tùy em."
Anh cầm đèn pin bằng một tay, tay kia cởi quần, kế tiếp thận trọng ngồi xuống cái thanh trúc thô sơ, thanh trúc lập tức vang tiếng kẽo kẹt, dọa anh sợ tới mức quýnh quáng bật dậy.
Lát sau, anh ngậm đèn, một tay giữ quần, một tay vịn cái thanh bên cạnh, ngồi xuống.
Không biết từ đâu vọt ra một bóng đen, Lý Bạc Nhiên không kịp đề phòng hét "a" lên, báo hại đèn pin từ miệng rơi thẳng xuống bùn, "lộp bộp" mấy tiếng xong tắt ngúm.
Điền Viên đang chờ ở góc quẹo liền chạy vội vào, "Gì thế?"
Anh vẫn đang ngồi trên cái thanh, ngượng hết mức, "Không biết ban nãy có cái gì nhảy ra ấy!"
Cậu nghi ngờ quan sát bốn phía, cái bóng lại vụt qua, cậu mới giật mình, "Không có gì đâu, Đại Hoa Kiểm nhà bên cạnh ấy mà, chắc có chuột nên nó bắt."
"Chuột?" Anh lúng túng.
"Ừ, không phải chuột mini cute anh thấy ở Anh đâu nhé, chuột núi to lắm, to bằng cả một con mèo con, Đại Hoa Kiểm to như thế mà nhiều khi còn bị chúng nó đuổi."
"Chuột to bằng mèo..."
Tuy cậu không thấy anh khi này nhưng chắc chắn nhiếp ảnh gia thòi trang Nicon chẳng có bao nhiêu co hội được tiếp xúc với sinh vật nguyên thủy, cậu làm bộ thản nhiên hỏi, "Em ở đây với anh nha?"
Mãi một lát lâu sau, cậu mới nghe anh lầm rầm, "Tùy em."
Điền Viên lén cười, may mà không dễ gì trông thấy nụ cười này của cậu dưới bóng tường che dù ánh trăng rất sáng.
Cứ thế, nhiếp ảnh gia thời trang Nicon khí chất ăn đứt cả người mẫu, thường ngày được ti tỉ người ngưỡng vọng, dưới ánh trăng, đang giữ quần ngồi trên một thanh trúc, còn đứng cạnh là giấc mộng của giới thời trang châu Á hiện nay, siêu mẫu Thiên Vương Điền.
Hai người yêu nhau, nhưng giữa cả hai luôn tồn tại một hố ngăn mông lung bị tạo nên vì thời gian và không gian lâu dài.
Nhưng ở khoảnh khắc này, sự cách ngăn tựa như chẳng còn rõ ràng nữa. Họ câu được câu chăng nói với nhau về thời trang, thật là lạ kỳ, nhưng cũng tự nhiên nhường vậy, Điền Viên đột nhiên cảm thấy dễ chịu khôn xiết.
Nhẹ nhàng tâm sự với Lý Bạc Nhiên, xưa nay cậu chưa bao giờ có dịp này.
Mỗi lần hỏi và đáp từng câu với anh, đầu cậu đều phải nghĩ trước cả một hồi, tự xem xét lời mình có thỏa đáng hay không, đôi khi còn nghĩ lời mình có khiến anh chú ý, chấp nhận, hay thậm chí là tán thành hay không.
Vì Lý Bạc Nhiên quá thờ ơ hay phải nói là vô tâm, nên những gì anh làm đều khiến người ta thấy nó thật xuất sắc, càng tạo áp lực nhiều hơn cả.
Đối với Điền Viên, con người đã tạo thành cậu, người đã ban cho cậu vô vàn cơ hội này, muốn đứng nơi cao cùng anh phải đánh đổi bằng trăm nghìn cố gắng, huống hồ từ thâm tâm cậu còn muốn vượt qua anh.
Mà giờ phút này đây cậu buông lỏng tất cả, cứ tự nhiên, cứ thoải mái, dường như chẳng còn phải suy tính cặn kẽ, cũng không còn mặc cảm, lo âu, bất an, chộn rộn trước anh nữa.
Anh... Cậu tin cậu và anh sẽ bên nhau đến phút cuối đời, đồng lòng đồng tâm, sẻ san gắn bó.
Đêm ấy Lý Bạc Nhiên trở dậy ba lần, sau lần thứ ba, anh mệt quá không chịu nổi nữa mới ngủ say, đến khi mặt trời lên cao tít, đã quen dậy sớm tập thể dục như Lý Bạc Nhiên mà mói lơ mơ tỉnh ngủ.
Thôn làng buổi sáng yên ắng và tươi đẹp, cánh rừng sum sê đằng xa véo von tiếng chim hót, thỉnh thoảng có cánh chim chao liệng trên những tán cây rợn ngợp, mặt trời đỏ cam treo lủng lẳng nơi ngọn cây, sáng soi mọi ngõ nẻo ngóc ngách, chỉ có chân trời là quang quẻ, trải dài ngút ngàn.
Lý Bạc Nhiên cởi áo, thay sang áo phông đen, xỏ thêm chiếc quần thể thao màu camel, dép cũng đổi thành giày thể thao rồi mới ung dung ra ngoài.
"Dậy rồi à?" Điền Viên rất thích nhìn anh mặc đồ thể thao, bởi nó gợi nhớ hình ảnh anh đấu bi a năm ấy, không chỉ giúp cậu giải trừ hợp đồng mà còn đòi về danh dự thay cậu.
Anh nhận bàn chải và cái ca cậu đưa cho, nhìn suốt hồi lâu, vẫn thấy cái ca xanh xanh kia giống y chang cái tối qua mình uống trà.
"Đánh răng đi còn ăn sáng." Bà ngoại bê bát đũa nói phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Xong xuôi, hai người chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi đậu thơm ngào ngạt.
Bà ngoại rót cho anh một bát sữa đậu nành rõ to trước, "Đậu trồng được, bón toàn bằng phân gà đấy."
Anh nghe không hiểu, Điền Viên thì hỏi, "Bà ơi, công nghệ gen giờ không bắt buộc phải bón phân gà nữa đâu, cũng chẳng tốt lành gì cho cam."
"Thế à, thế à..." Chả rõ bà cậu có nghe được không, hoặc giả bà có hiểu "công nghệ gen" là cái gì không.
Rút kinh nghiệm hôm qua, cậu không dám để anh ăn nhiều. Tuy sữa đậu nành và bánh ngô cũng chẳng chứa quá nhiều năng lượng nhưng cậu vẫn phải mấy lần ngăn bà ngoại nhồi thêm cho anh, đến nỗi bà ngoại bất mãn bảo, "Ăn uống thế này sao no được?"
"No rồi, no lắm rồi." Anh cười, "Ở chỗ bà, cháu ăn nhiều hẳn lên."
Tới đây, bà ngoại mới xuôi xị.
Ăn chưa được nửa bữa, bên ngoài cửa đã có người dáo dác nhòm vô.
"Gấp cái gì?" Bà ngoại còng lưng hô, "Nha Tử ăn xong tự khắc ra! Lúc thiên tai ba năm phải chia lúa cả làng cũng chưa đến mức sấn sổ như anh!"
Nhóc con ngoài cửa sợ rúm ró, lí nhí phân trần, "Tại người lớn bắt cháu đi xem, cháu có biết gì đâu!" Đoạn, co giò chạy thẳng cẳng.
Lý Bạc Nhiên nhớ đại khái là hôm qua Lão Điền Đầu kêu mọi người chuyển đồ về đình làng, chờ Điền Viên phát đồ cho mọi người, anh liền đứng dậy, "Anh no rồi, đi luôn đi."
"Vội gì chứ?" Bà ngoại phẩy tay ý bảo anh ngồi xuống, "Dân nhà nông, không nên gấp gáp."
Anh thấy cậu cũng ngồi ì ra đó đành phải ngồi xuống, khách khí chờ bà ngoại đi rồi, mới ghé qua hỏi nhỏ, "Người ta chờ nhận đồ cũng là thường tình thôi mà."
Cậu cười hì hì, "Dân nhà nông vừa chất phác vừa xảo quyệt, bà em nhắc anh ra muộn lát nữa là giữ uy cho anh, nếu anh dễ tính quá kiểu gì cũng gặp rắc rối."
Anh cười khẽ lại, ngồi chán chê với Điền Viên rồi mới cùng cậu ra cửa, vừa ra đã thấy đầu đường đang có mấy người tụm năm tụm ba, nhác thấy hai người họ xuất hiện liền nhanh nhẹn chạy ra hướng khác.
Điền Viên vô tình ngẩng lên, thấy ngay hoành phi được giăng dưới tán cây hòe già ven đường, trên có ghi dòng chữ: "Chào mừng ngài Hoa Kiêều Lý Bạc Nhiên đến làng Hoàng Thạch thị sát công tác".
Cậu ngượng ơi là ngượng, may thay Lý Bạc Nhiên chỉ nhìn thoáng qua một cách lạnh nhạt, không ừ hử tiếng nào.
Đến đình rồi Lý Bạc Nhiên mới thấy nó là một căn nhà gạch ngói hai tầng, nom khá chỉn chu, khác xa nhà cửa trong làng.
"Nhà Thu của anh hồi trước đến tài trợ xây trường học tiện thể giúp xây cái này." Điền Viên thầm thì giải thích.
Lý Bạc Nhiên biết Thu Hàn Lâm đã gây tổn thương sâu sắc cho cậu. Chung quy, tình cảm chắt chiu suốt mười năm hẳn là vô cùng sâu nặng, nhưng mà đến tận giờ phút này cậu vẫn hận Thu Hàn Lâm, anh cảm thấy lòng mình khó ở.
Sự vô cảm đúng nghĩa phải là lãng quên mới đúng.
Nơi họp làng là một căn phòng khá rộng rãi, có thể nhận ra nó được xây theo phong cách giảng đường.
Bên dưới các ghế ngồi giờ đây ngồn ngộn đồ đạc dỡ xuống từ xe hôm qua.
Điền Viên và Lý Bạc Nhiên vừa vào, người ta lại vỗ tay ầm ầm trước sự điều khiển của trưởng làng.
Lão Điền Đầu đứng tại bàn giáo viên đặt ở chính giữa, nói dõng dạc, "Đầu tiên, chúng ta hãy chào đón ngài Lý lên phát biểu!"
Điền Viên sặc nước bọt, lính quýnh, "Thôi thôikhông cần đâu!"
"Khách đến phải để khách phát biểu mới được, cũng là đạo tiếp khách của làng Hoàng Thạch chúng ta." Lão Điền Đầu nghiêm khắc nhìn cậu.
Cậu đành phải liếc anh một cái, không ngờ anh chịu bước lên thật. Đứng một lát, anh ho nhẹ, nói, "Tôi rất thích nơi này, không khí trong lành, giàu vẻ đẹp hoang sơ không thể gặp ở thành phố. Tôi mong những món quà nho nhỏ chúng tôi mang về từ thành phố có thể đem lại chút vui vẻ và bất ngờ cho mọi người dù không nhiều lắm, cảm ơn."
Trưởng làng lại ra hiệu cho mọi người vỗ tay rầm rộ, bấy giờ anh mới được thả, về đứng cạnh Điền Viên.
Cậu ngửi thấy mùi nước hoa của anh, dịu dàng len lỏi vào lòng, hương cam thảo hóa ra lại ấm áp dường vậy.
Thủ tục bắt buộc đã xong, cuối cùng cũng đến màn chia đồ, nét mặt dân làng rõ ràng càng hưng phấn thấy rõ.
Điền Viên cầm sổ, lập tức có người kê ghế cho cậu ngồi, cậu đứng luôn lên ghế, nhìn xuống mọi người từ trên cao rồi nói, "Đây đều là đồ mọi người nhờ cháu mua, nhà ai mua gì..." Huơ huơ quyển sổ, cậu khẳng định, "Cháu ghi lại hết."
"Tế Nha Tử làm thì mọi người yên tâm rồi." Dân làng đồng thanh.
Lão Điền Đầu đột nhiên phát hiện Lý Bạc Nhiên còn đứng một bên, vội vàng hô lớn, "Sao thế này? Không lấy ghế cho ngài Lý à?"
Anh cứ xua mãi nói không cần đâu, trưởng làng vẫn quả quyết kêu bê hẳn cái ghế đến, sốt sắng mời anh ngồi bằng được.
So với Lão Điền Đầu, dân làng hứng thú với đồ đạc nhiều hơn.
"Nhà Điền Dân, một ti vi!"
"Nhà Điền Trang, một máy giặt!"
"Nhà Điền Thử, một tủ lạnh!"
Điền Viên đọc tên ai, người ấy vồn vã lên nhận đồ, mặt tươi roi rói mang đồ đi.
Tiền họ trả cho cậu cũng chỉ là mấy tờ mười đồng, ai sang hơn thì trả trăm đồng, lại còn phải cầm phe phẩy cho bàn dân thiên hạ thấy rõ mới chịu, tỷ như Điền Thử.
Lý Bạc Nhiên ngồi ghế nhưng cảm thấy dân làng cứ lao nhao, bầu không khí hiện tại không thua gì đón Tết.
Đồ ngày càng ít dần, đồ điện tử cỡ lớn chỉ còn một chiếc tủ đông. Điền Viên xem sổ, đọc, "Nhà Chu Nam, một tủ đông!"
Cái tên Chu Nam vừa bật ra, căn phòng đang huyên náo là thế bỗng chốc im phăng phắc, sắc mặt ai nấy đều cứng còng, ngay cả Lão Điền Đầu cũng tỏ ra không thoải mái cho lắm.
Chu Nam là một cậu chàng cao ngồng và còn trẻ, người ngợm gầy gò, nên tấm áo sơ mi trắng và quần cậu ta đều nom rộng hết biết.
Cậu ta đeo một cặp kính gọng đen, thoạt trông không có gì nổi bật, được cái khá ư gọn gàng.
Chu Nam rút khăn mùi soa lộ ra một xập tiền mỏng, nói, "Anh Điền Viên, đây là bốn trăm sáu mươi bảy đồng, anh đếm coi đủ chưa?"
Điền Viên lấy làm sửng sốt, vừa định nói thì có người chen vào, "Khoan!"
Lý Bạc Nhiên quay qua, thấy là một ông già gầy còm, tay cầm tẩu, vừa xuất hiện liền được xung quanh nhỏ to chào một chiếc "chú Tư".
"Chú Tư!" Ngay cả Điền Viên cũng chào hỏi lễ độ.
"Tế Nha Tử, chú nhớ có nhờ cháu mua giùm tủ đông, sao chưa thấy gọi chú?" Ông ta nói từ tốn nhưng lộ rõ sự nghi ngờ.
Cậu cực kỳ khó xử, lật lật mấy trang sổ mới ho khẽ, "Chú Tư, đâu thấy chú nhờ mua tủ trong sổ ạ?"
Mặt chú Tư sầm xuống, "Tế Nha Tử, làm phiền cháu làm việc, chú Tư cũng không bắt chẹt cháu, tuy nhiên tủ này do chú nhờ, chú sẽ mang về."
"Đúng rồi, Tế Nha Tử, chú Tư là trưởng bối, phải kính chú ấy trước."
"Đúng, đúng!"
Mọi ngưòi nhao nhao hùa theo.
Mày Điền Viên nhăn chặt, "Chú Tư, đây là tủ Chu Nam đặt cho thím cất sữa ong chúa, thím cũng khổ lắm..."
Mặt chú Tư càng xị ra, đập tẩu vào chân ghế cậu đứng, "Điền Viên đang không nể mặt chú, phải không?"
Lý Bạc Nhiên cũng buộc phải nhíu mày, Điền Thử đứng bên hoạt ngôn giải thích với anh, "Ông chủ, Chu Nam là người làng khác, mẹ nó cưới người nhà Điền bọn em, người nhà bọn em chết, mụ còn chim chuột với một gã đàn ông. Chu Nam là con gã đó nên dân làng mới ghét nó là thế."
"Chú Tư." Trong lúc Điền Viên trù trừ, Chu Nam lên tiếng, "Không biết chú đặt tủ hiệu gì của anh Điền Viên? Giá tiền bao nhiêu?"
"Tao gọi điện cho Điền Viên nhờ mua một cái tủ, còn cần nói rõ là hiệu gì à? Đừng tưởng mày bám đít thầy Tống được dăm bữa nửa tháng đã nhơn nhơn vỗ ngực ra vẻ ta đây!"
"Chú Tư, cháu đặt một chiếc tủ đông Haier giá bốn trăm bảy mươi hai đồng chẵn." Cậu ta chìa khăn qua, "Chú kiểm tra xem đây có đúng là bốn trăm bảy mươi hai đồng không?"
Chú Tư gạt phắt xập tiền đi, quát, "Mày có ý gì, dám giơ đống tiền bẩn thỉu ra trước mặt tao?"
Điền Viên nhảy xuống ghế can, "Thế này nha chú Tư, cháu sẽ mang riêng một cái khác về cho chú, còn cái này cứ để cho Chu Nam đi, được không?"
Bản mặt đen nhẻm của chú Tư đỏ lựng, chỉ tẩu vào mũi cậu, "Điền Viên, ở ngoài lâu quá quên luôn mình họ gì rồi phải không? Chú Tư cũng không phải chưa lên thành phố bao giờ, ngày xưa chú mà không mặt dày lạy ông đi qua lạy bà đi lại xin ít thức ăn, chắc gì đã có mày ngày hôm nay! Mày định không thèm nể mặt chú chỉ vì một mụ đàn bà lăng loàn?"
Mặt Chu Nam cũng đỏ ké, "Chú chửi ai lăng loàn?"
"Mẹ mày chính là hạng lăng loàn!"
Mắt Chu Nam lúc này cũng đỏ sọng, nắm tay siết chặt như thể sắp nhào lên đấm đá bất kỳ lúc nào.
"Sao hử, định đấm à, đấm đi, đấm đi!" Chú Tư huơ tẩu thuốc, "Hôm nay mà mày đánh tao, mai tao tống cổ mẹ con mày khỏi làng, đỡ phải thấy hai mẹ con mày lởn vởn trước mặt, phẹt!"
Dân làng hò hét, "Thằng con mụ lăng loàn đánh người, thằng con mụ lăng loàn đánh người!"
Điền Viên đánh mắt sang nhìn Lý Bạc Nhiên không chú tâm, vẻ mặt anh khi này tựa hồ không có vẻ gì là quá mất hứng.
"Im!!!" Lão Điền Đầu gõ gậy xuống sàn nhà, "Còn ra thể thống gì nữa? Ầm ầm ĩ ĩ, chả có phép tắc gì sất! Nhục mặt với khách!"
Tiếng ồn xung quanh nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt. Lão Điền Đầu thấy tất cả im re rồi mới gõ gậy, "Chúng ta có còn là xã hội mới không? Hử? Vấn đề tác phong là của cái gì cá nhân ấy nhỉ, à đúng, là việc riêng, là nhân quyền, hiểu không?" Cụ quay qua, điềm nhiên nói với cậu, "Tế Nha Tử mua nhiều đồ quá có nhầm âu cũng dễ hiểu, đây không phải lỗi của con. Có điều chú Tư là bậc trưởng bối, kính ông ấy trước, tôn trọng bề trên là đạo đức cơ bản nhất của dân quê. Bao giờ con lại về thì mang cái khác cho nhà Chu Nam."
Giọng cụ rất trấn định, hiển nhiên ở quê, chỉ cần Lão Điền Đầu lên tiếng tức đó là phán xét chót cùng. Theo Lão Điền Đầu, ở cái chốn rộng một mẫu ba phân này, kể có là Tòa án nhân dân tối cao cũng không có sức nặng lời nói bằng cụ.
Chu Nam cũng không còn kích động nữa, chỉ lặng lẽ nhặt tiền.
Chú Tư rõ là hả hê, làm như thể vừa đánh thắng một trận trọng đại.
Điền Viên không vui chút nào. Hiện thời luôn làm việc trong môi trường địa vị cao, cậu đã quen làm theo nguyên tắc của mình, nếu mà bị ai gò bó, bắt cậu phải làm việc gì đó mà cậu cho rằng không đúng đắn, chắc chắn cậu sẽ chống đối theo bản năng.
Lão Điền Đầu thấy cậu chau mày lầm lì, không khỏi sửng sốt, "Tế Nha Tử, cứ quyết thế đi!"
"Trưởng làng..." Cậu nâng tầm mắt, "Chu Nam sắp lên đại học, nhà nó cần tiền, chiếc tủ này cháu biết thím đang cần gấp. Chú Tư là trưởng bối, dĩ nhiên chúng cháu tôn trọng chú, thế nhưng..."
Cậu càng nói, mặt Lão Điền Đầu càng đen, đến vế cuối cùng, cụ buộc phải ngắt lời cậu, "Tế Nha Tử, con không phải trưởng làng. Việc gì cũng có quy củ của nó, nhà ai mà chả có việc gấp? Nếu gấp mà phá vỡ quy củ, cái làng này liệu còn yên bình nổi không?"
Đúng lúc này có một người đàn bà trung niên xông vào từ ngoài cửa, tóc đen bóng, bề ngoài thật sự đẹp, chỉ tiếc nếp nhăn thời gian in dấu trên mặt quá rõ ràng làm bà ta trông có vẻ nóng nảy.
Nóng nảy... cũng chính là thái độ bà ta hiện tại. Bà ta nhào đến, la hét oang oang, "Sao nào, các người muốn gì, muốn hà hiếp hai mẹ con thân cô thế cô chúng tôi sao?"
"Ai thèm hà hiếp mụ?" Chú Tư cũng nóng gáy, "Tôi đặt tủ đông bộ không được chắc?"
"Phẹt!" Người đàn bà khạc đờm vào giữa mũi chú Tư, "Ông ấy à, phân cũng muốn cầm về nhà chứ nói gì đến cái khác? Đời nào chịu bỏ qua cái tủ?"
Trưởng làng không kịp can ngăn, bà ta đã đặt mông ngồi bệt xuống đất, cởi phăng một cái dép ra đập đập, vừa khóc vừa la om sòm, "Cái đám họ Điền đoạn tử tuyệt tôn này nha, kẻ nào cũng xấu xa nha... Đêm hôm khuya khoắt còn đi trèo tường mới chả trèo tường, khoét lỗ mới chả khoét lỗ..."
"Mụ... Cái mụ lăng loàn này!!!" Chú Tư uất đến mức chĩa tấu vào mặt người đàn bà kia, bà ta lại gào khóc, "Điền Lý, ông hận tôi, tại hồi xưa ông trèo vào tường nhà tôi bị tôi khua chổi đuổi chứ gì? Lăng loàn? Xí, tôi có lăng loàn cũng còn hơn cái ngữ vô tích sự nhà ông!"
Chú Tư thở phì phò, "Điêu toa đến thế là cùng! Ông mà trèo tường nhà mụ, mụ còn chả sung sướng tụt quần ngay ấy chứ? Con mụ đàn bà ngoa ngoắt, ông đây đếch thèm!"
"Xí, về mà hỏi vợ xem cái thứ trong đũng quần ông giờ còn xài được không?"
Chu Nam đứng bên mặt đỏ tưng bừng, cố kéo mẹ đi, "Mẹ à, dậy, dậy!"
Mà người xấu hổ đâu chỉ có một mình Chu Nam? Mỗi một lòi thóa mạ của người đàn bà đang ngồi bệt trên đất thốt ra, Điền Viên lại nhịn không được liếc sang Lý Bạc Nhiên, rồi đến khi chú Tư và mẹ Chu Nam lời qua tiếng lại, lưng cậu tê rần rần.
"Đủ rồi!" Điền Viên hét to.
Hai người đang đấu võ mồm kia nhất thời nghẹn tiếng, Lão Điền Đầu thì giậm chân bình bịch, "Không thể chấp nhận nổi, không thể chấp nhận nổi!"
Mẹ Chu Nam vén tóc, đứng lên xẵng giọng, "Tế Nha Tử, làm bạn cháu chê cười rồi, nhưng tủ đông là của nhà thím, cháu nói lời cho công bằng đi, thím tin cháu!"
Chú Tư vừa toan sấn sổ đã bị Lão Điền Đầu giơ gậy ra ngăn.
Cụ chống gậy, lựa lời khuyên nhủ, "Mẹ Chu Nam à, lúc chị chưa đến, già đã quyết định rồi, tủ thuộc về chú Tư, cái sau sẽ là của nhà chị, thế nào?"
Mẹ Chu Nam chỉ làm như không nghe thấy gì, nhìn thẳng vào Điền Viên.
Điền Viên giữ yên lặng. Tiết trời tương đối oi ả, mọi cánh cửa sổ đều được mở toang, cơn gió núi xuyên qua từng nhánh lá lùm cây kỳ thực vẫn se se lạnh chợt làm cậu nhớ về điều đã xảy ra từ lâu lắm, nhớ về hơi giá kia, nhớ về tháng ngày lăn lộn kiếm sống mà không tìm thấy hy vọng.
"Trưởng làng, cháu xin lỗi, nếu chú Tư thực sự có đặt tủ, cháu nhất định ưu tiên nhường tủ cho nhà chú trước. Tuy nhiên chiếc tủ này đúng là do Chu Nam đặt." Sau hồi ngẫm nghĩ, rốt cuộc cậu dồn dũng khí, nói.
Trưởng làng tái mặt. Điền Viên lâu nay luôn ngoan ngoãn vâng lời mà giờ dám trái ý cụ ngay trước mặt mọi người một cách bất ngờ, chú Tư thì cáu giận, phẩy tay bỏ đi.
"Thôi được." Lão Điền Đầu chống gậy, lạnh nhạt nói, "Đồ do Tế Nha Tử mua, nên để nó quyết định thích hợp hơn già."
Mẹ Chu Nam cũng chỉ thản nhiên nghe quyết định, rồi gọi to, "Chu Nam, tủ của nhà mình, nhanh trả tiền cho Tế Nha Tử rồi còn bê tủ về nhà!"
Cậu cười mím chi, "Chu Nam sắp lên đại học, cháu không có quà, để cháu biếu tủ này cho nhà thím."
"Cháu đường sá xa xôi mang tủ về, thím cảm kích lắm rồi. Sống trên thành phố cũng không dễ, không phải dạy đời gì chứ nhưng mà sau này cháu chi tiêu tiết kiệm đi. Cháu cứ cả nể, người ta càng coi đấy là đương nhiên chứ không coi là cháu tốt bụng, rồi lại càng thấy cháu biếu bao nhiêu cũng không đủ."
Vô số người đang có mặt đều thất sắc, Lão Điền Đầu cũng không chừa. Một người phụ nữ gắt gỏng, "Chị nói năng kiểu gì thế? Chuyện nhà Điền chúng tôi, mượn chị chõ mồm vào?"
Mẹ Chu Nam kệ thây họ, quay sang nhắc Chu Nam, "Bê tủ về nào!"
Dân làng chỉ biết trơ mắt ếch nhìn hai mẹ con cùng khiêng tủ lên, dường như ai cũng giận lắm, nhưng chẳng thế nào mở miệng nhiếc móc Điền Viên.
"Khoan!" Lão Điền Đầu đột nhiên giơ gậy lên che ngang tủ, "Già còn lời muốn hỏi."
Mẹ Chu Nam sẵn sàng chửi nhau tay đôi vói chú Tư nhưng trái lại không muốn xích mích cùng trưởng làng, do đó đặt tủ xuống.
"Tế Nha Tử, già biết con mấy năm nay phải mua đồ cho làng mình, tốn không ít tiền. Già cũng biết số tiền họ trả cho con còn lâu mới đủ để mua đồ. Giờ thì làm trưởng làng thay mặt mọi người, già muốn hỏi con, con có thấy phiền hay nghĩ mình phải chịu ấm ức gì không?"
Điền Viên hiền lành đáp, "Làm gì có chuyện đó ạ, trưởng làng, cháu biết mọi người không trả được nhiều tiền nhưng cũng là một khoản lớn đối với mọi người rồi, cháu không nghĩ gì đâu."
Dân làng gật gù, có vài người còn nói, "Tế Nha Tử có khác, từ bé đã biết lo nghĩ chu đáo cho mọi người."
Lão Điền Đầu lại tiếp, "Con nói phải lắm. Mọi người không trả đủ cho con là do nghèo, nhưng nếu người ngoài đã có lời, già bắt buộc phải công bằng, hãy để già ghi lại danh sách nợ cho con, trả được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không trả được thì bao giờ có tiền sẽ trả, con thấy được không?"
Điền Viên đâu dè trưởng làng lại có ý tưởng như vậy, khó hiểu hết sức. Dân làng đang đứng quanh cũng không đẹp mặt gì cho cam, nhiều người xầm xì bàn tán, bị Lão Điền Đầu lườm, phải ngậm miệng.
"Không còn gì nữa chứ?" Mẹ Chu Nam cười khẽ, cùng con trai khiêng tủ hào hứng trở về.
Lão Điền Đầu nhìn theo bóng họ, hít sâu một hơi, chỉ vào một cái hòm gỗ, "Tế Nha Tử, còn phân chia gì nữa thì chia nốt đi, già còn chuyện cần bàn vói con."
Điền Viên ngoái lại thấy cái hòm to đùng nọ mới sực nhớ ra. Lý Bạc Nhiên mỉm cười, "Đây là quà tôi mang tặng mọi người, không cần tính tiền."
Người dân xung quanh lại lập tức phấn khởi. Điền Viên xách xẻng, mở bung cái hòm rất nặng ra, bên trong là cả chồng sách được xếp gọn, mọi người thấy toàn là sách thì chưng hửng.
"Bên trái này là sách báo cho trẻ con." Anh thuyết minh từng chỗ một, "Bên phải là sách công nghệ trồng trọt nông nghiệp, tôi chọn theo địa hình, khí hậu làng mình, chắc sẽ có ích."
Lão Điền Đầu gục gặc liên tục, "Tuyệt, tuyệt!" Nhưng Điền Viên thấy cụ đang nịnh anh thì đúng hơn, chứ kỳ thực cụ chả buồn quan tâm đến trăm bộ sách báo anh cất công mang từ xa về này.
Chia xong hết đồ, tầm trưa, trưởng làng thay mặt cả làng chào đón "ngài Lý" - ông chủ của Điền Viên - viếng thăm thị sát làng Hoàng Thạch, làm hẳn mấy mâm cỗ ở đình làng. Các nhân khá cộm cán trong làng đều nhập cuộc, duy chỉ có chú Tư cực kỳ quan trọng lại không thấy mặt đâu, có lẽ chuyện cái tủ đông ban sáng làm ông ta mất hết mặt mũi, giận dỗi không thèm đi.
Lão Điền Đầu tuy có phần hẫng hụt song lúc ăn cỗ đã không còn thấy chút mất vui nho nhỏ này nữa rồi.
"Ngài Lý, trước tiên là chào mừng ngài đến làm khách làng Hoàng Thạch chúng tôi." Lão Điền Đầu giơ chén rượu, "Làng chúng tôi nằm ở chốn này, tỷ năm mới có một vị khách ghé, chén rượu này xin cảm ơn ngài Lý không quản nhọc nhằn, lặn lội đường xa đến thăm." Đoạn, cụ nốc cạn chén rượu.
"Đâu có, thật không dám nhận, cháu còn phải cảm ơn trưởng làng đã tiếp đãi nồng nhiệt." Anh cũng uống cạn chén rượu của mình, nhất thời mọi người đều dạn hẳn lên.
Mặt Lão Điền Đầu đỏ hồng, phẩy phẩy tay, tức thời một cô nàng hoạt bát rót đầy rượu cho hai người.
"Chén thứ hai, là xin cảm ơn ngài Lý tặng cho làng Hoàng Thạch một trăm linh tám bộ sách báo. Đây là gì?" Cụ cầm chén rượu, cặp mắt lấp láy, "Là tri thức! Tri thức là báu vật vô giá! Quả là một trong những món quà quý hóa nhất thôn Hoàng Thạch được nhận, xin cảm ơn!" Dứt câu, cụ lại nốc cạn chén này.
Lý Bạc Nhiên cũng uống cạn chén của mình, mọi người vỗtay rầm rầm. Điền Viên biết rượu lương thực quê mình ủ uống vị đậm đà nhưng men rượu chầm chậm mới phát, bèn tỏ vẻ lo lắng "Nicon, anh uống một chút là được."
(Loại rượu được ủ bằng các loại lương thực, mỗi loại lương thực lại mang đến cho rượu một vị đặc trưng riêng, như Việt Nam thì dùng gạo, Nga dùng lúa mỳ, khoai tây, Trung Quốc dùng cao lương...)
Còn chưa kịp nói tỉ mỉ hơn, cô kia đã lại tận tụy rót rượu, Lão Điền Đầu tiếp tục giơ chén, "Chén thứ ba mời ngài Lý, ông chủ Lý, vì đã chiếu cố cho Điền Viên nhà chúng ta, cho nó cơ hội làm giàu! Chén này nhất định phải uống!" Sau đó cụ ngửa đầu uống cạn.
"Cụ nhầm rồi, là cậu ấy tự mình cố gắng, cậu ấy có ngày hôm nay đều tự dựa vào nỗ lực bản thân." Anh cầm chén, ngữ điệu chắc nịch khiến mấy mâm cỗ đều thừ người, bầu không khí nhất thời chùng xuống. Gương mặt anh đỏ phơn phớt, "Cậu ấy luôn luôn nỗ lực dù cho thế giới ngoài kia không hề công bằng, thành công của cậu ấy không nhờ ai ban ơn. Cậu ấy tự lực cánh sinh, trả giá gấp trăm lần, cố gắng gấp nghìn lần người khác."
Lần đầu tiên nghe được Lý Bạc Nhiên công nhận cậu một cách chắc nịch như vậy, Điền Viên hơi sững sờ. Mắt cậu bỗng chốc nóng ran chẳng rõ duyên cớ, cảm động chỉ muốn được ôm chặt lấy anh, hôn anh, âu yếm anh... đồng thời còn là xúc cảm tủi hổ dồn nén đã lâu, muốn có người để được dốc bầu tâm sự.
Lão Điền Đầu là người có phản ứng sớm nhất, đáp liên hồi, "Đúng, đúng, nhưng vẫn phải kể đến công ông chủ Lý dẫn dắt Điền Viên! Nào, nào, uống tiếp!"
Anh uống hết chén thứ ba, cô nàng nọ toan rót tiếp, bị tay Điền Viên che chén, "Thế thôi ạ, mọi người ăn đi."
Cô nàng cầm chai rượu nhìn Lão Điền Đầu hỏi ý, cụ đỏ mặt phẩy tay, "Ui chà, hôm nay là ngày vui, không say không về! Mau rót rượu cho ngài Lý!"
Điền Viên tỏ thái độ cực kỳ cương quyết, lắc đầu ngăn cản cô nàng, "Anh ấy không thể uống nữa. Hôm qua sức khỏe anh ấy không tốt lắm."
Sắc mặt Lão Điền Đầu lại xấu đi, Lý Bạc Nhiên cười bảo, "Uống thêm cũng được, trưởng làng đã có lòng, anh không thể không theo."
"Nicon!" Cậu gọi khẽ.
"Đừng làm mọi người cụt hứng, anh uống thêm vài chén cũng không sao."
Quả nhiên mọi người đang ăn uống đều bày vẻ bất mãn nhất là Lão Điền Đầu, sắc mặt phải nói không thể tốt ở đâu, Điền Viên đành bất đắc dĩ bỏ tay ra, để cô nàng nọ rót rượu.
Nhưng sau Lão Điền Đầu lại tiếp đến Điền Địa, sau Điền Địa lại có Điền Câu, sau Điền Câu lại có Điền Cừ... Lý Bạc Nhiên tiếp hết người này đến người khác, rốt cuộc vẫn phải uống cả đống rượu, bấy giờ đã ngà ngà say.
"Ông chủ Lý." Lão Điền Đầu tới trước mặt anh, nắm tay anh mà rằng, "Tối hôm ấy, lần đầu tiên trông thấy ngài, già đã biết ngài là người tốt, ngài có mắt nhìn người. Rồi già đã nghĩ, Điền Viên đã tìm được một ông chủ thật tuyệt."
Lý Bạc Nhiên day lông mày, "Điền Viên chính là ông chủ mà."
Điền Viên đang lúi húi rót cốc trà giải rượu cho anh, trong lúc nêm nếm độ ấm thì nghe thấy anh nói câu này, suýt nữa cậu phun nước.
"Được gặp ông chủ như ngài Lý quả là phước ba đời." Rõ ràng Lão Điền Đầu nghe trật lất sang nghĩa khác, "Điền Viên làm việc cho ngài mới mấy năm, ngài đã cho phép nó làm chủ công việc, tấm lòng của ngài Lý thật đáng khâm phục làm sao!"
Điền Viên sợ Lý Bạc Nhiên uống say nói lộ điều gì đó, liền vội vã đưa trà qua, Lý Bạc Nhiên nhận trà, uống đầy nghiền ngẫm.
Lão Điền Đầu liếc cậu ngụ ý ngợi khen, lại nói, "Ngài Lý, đừng cho rằng làng chúng tôi chẳng có gì, già dám nói, mỗi người dân trong làng đều là một con người tài ba."
Cụ vẫy tay, nhanh chóng có ba, bốn người bước ra trình diện, bao gồm cả Điền Trang, Điền Thử. Lão Điền Đầu giới thiệu, "Người làng Hoàng Thạch chăm chỉ chịu khó cũng sáng dạ thông minh, rất hợp làm trâu làm ngựa. Nói trắng ra thì là, Tế Nha Tử chưa phải đứa thông minh với cần cù nhất làng, chẳng cần kể đâu xa, mấy đứa này còn lanh lợi nhiều hơn nó." Cụ hô, "Qua đây!"
Điền Thử xông xáo lên trước, Điền Trang thì hơi sĩ diện đã bị người ta giành chỗ trước.
"Ngài Lý, già biết ngoài kia cần nhất người thân tín, mấy dứa này được ngài dắt lên thành phố chắc chắn sẽ trung thành hết lòng với ngài. Còn về năng lực của dân quê chúng tôi, ngài nhìn Tế Nha Tử thì biết, già cam đoan mấy đứa này còn giỏi hơn nó, không thua kém nó điểm nào." Cụ quay sang Điền Viên, nói, "Không tin ngài cứ hỏi Tế Nha Tử, mấy đứa này lớn lên từ nhỏ với nhau, nó hiểu nhất đấy."
Điền Viên cứng lưỡi trước nguyện vọng đột ngột của Lão Điền Đầu. Cậu biết trưởng làng muốn nhờ cậu hỗ trợ nhưng tưởng cụ sẽ nói riêng với cậu, vậy thì cậu có thể lấy danh nghĩa Lý Bạc Nhiên để đầu tư vài cái nhà máy ở quê, như nhà máy trà, nhà máy nước hoa quả chẳng hạn.
Có nghĩ thế nào cũng không ngờ Lão Điền Đầu cầm đèn chạy trước ô tô, gạt luôn cậu đi, đề đạt thẳng với Lý Bạc Nhiên lại còn là ngay trước mặt đông người, rất dễ làm người ta bối rối, khó lòng từ chối.
Lão Điền Đầu đã tận dụng cái nhìn xa trông rộng tích cóp suốt hai mươi năm ngồi trên ghế trưởng làng Hoàng Thạch của cụ hết mức có thể rồi.
Điền Viên ra ngoài ăn nên làm ra, cả làng đâu đâu cũng khấp khởi, bất luận là nhân tâm hay là cương vị trưởng làng với đủ loại suy tính, Lão Điền Đầu đều mong làng mình sẽ có thêm nhiều Điền Viên. Nếu mỗi nhà đều có một Điền Viên thì làng Hoàng Thạch chính thức đổi đời, Lão Điền Đầu chỉ cần nghĩ một chút thôi, lòng đã thấy phấn chấn.
Chỉ tiếc rằng Lý Bạc Nhiên không phải người mà hai mươi năm ngồi ghế trưởng làng của Lão Điền Đầu có thể hiểu, vả lại đối với một nhiếp ảnh gia, thân tín của anh chỉ có máy ảnh, thế nên Lý Bạc Nhiên đã ngấm hơi men lúc này chỉ đủng đỉnh cầm cốc trà, "Vai người đứng ngoài cùng bên phải hơi lệch, người bên cạnh thì chân vòng kiềng. Người ở giữa khí chất tệ quá, ngoài cùng bên trái còn tàm tạm, tuy nhiên nhìn là biết cậu ta không thể giàu ý chí như Điền Viên rồi, cày ruộng còn được, chứ đi diễn hả? Phí thời gian."
Tất cả nụ cười của họ đều đóng băng trên mặt. Điền Trang mấp máy môi, vùng chạy.
Lão Điền Đầu cực kỳ ngượng ngùng, "Ừ, ừ, xét diện mạo, Tế Nha Tử đúng là đứng đầu làng, tuy nhiên diện mạo đàn ông thì đâu bới ra được cơm ăn. Ý già là mấy đứa này ngoài diện mạo, những cái khác chắc chắn hơn Điền Viên."
Ngón tay dài của anh khép lại, hàng lông mi đen nhướng lên, "Họ thực sự khỏe hơn Điền Viên?"
"Đúng, đúng." Mặt Lão Điền Đầu hồng hào, "Ngài Lý thật sáng suốt, ngài đã nhận ra!"
Anh tiếp tục nói bâng quơ, "Họ chắc chắn cày ruộng khỏe hơn Điền Viên. Nếu mà cày ruộng khỏe hơn Điền Viên thì cứ ở quê cày ruộng đi cho rồi."
Câu này nghe có vẻ quá đáng, Lão Điền Đầu cứng ngắc, vẻ hồng hào trên mặt cũng biến mất.
Điền Viên ho nhẹ, "Ông chủ à, anh nói có một kế hoạch đầu tư nhà máy trà mà." Tất cả mọi người đều bị lời cậu thu hút sự chú ý. Việc thành lập một nhà máy trà không phải chuyện đơn giản, trong đó sẽ dùng ruộng nhà ai, thuê ai quản lý, thuê ai làm việc... tất tật đều chính là cơ hội phát tài.
Mà đương lúc tim mọi người đập rộn ràng nhất, Lý Bạc Nhiên lại có vẻ kinh ngạc, "Họ còn không biết thế nào mới là trà đúng nghĩa, sao anh phải đầu tư nhà máy ở đây?"
Toàn thế lại lao xao rầm rì, từng đợt âm thanh rộ lên như sóng, cuốn theo bất mãn và bồn chồn.
Điền Viên cố gắng ra hiệu bằng mắt với anh, "Nicon, cứ xây nhà máy trước được không? Trong lúc xây thì triển khai vườn là vừa."
"No!" Lý Bạc Nhiên quyết đoán.
Điền Viên rõ vị đại thiếu gia này xưa nay rất chi tùy hứng, tính nguyên tắc cũng không cao, nhưng nếu anh dứt khoát là không được đồng nghĩa hết hy vọng thương lượng tiếp với anh.
"Ngài Lý say rồi, cháu đưa anh ấy về nghỉ." Cậu chào bản mặt đen như đít nồi của trưởng làng rồi nhanh nhanh chóng chóng dìu anh bỏ chạy trước khi anh xúc phạm làng Hoàng Thạch nhiều hơn.
Vừa ra khỏi cửa, Lý Bạc Nhiên liền đứng thẳng tắp.
"Anh không say?" Cậu giật mình hốt hoảng.
"Không say đến nỗi ấy thôi."
Điền Viên thở phào, vẫn ôm vòng quanh eo anh, "Thế thì sao còn nói như vậy?"
Anh nhướng mày, "Thành công của em là thành công của em, không liên quan đến họ. Em có thể mở trường học, xây cầu, lát đường hay bất kỳ điều gì làm tròn trách nhiệm của em với gia đình, nhưng nếu em dùng cách thức đầu tư bất lợi cho bản thân em chỉ vì muốn bù đắp cho họ, anh coi đấy là sự bố thí vô nghĩa." Anh ghé sát vào cậu, nói nhỏ, "Em muốn để thân nhân của mình sống qua ngày dựa vào lòng bố thí?"
Vì cách nhau quá gần, Điền Viên chỉ thoáng hạ mi đã thấy rõ bờ môi hồng hồng ươn ươn bởi rượu của anh.
"Không muốn... Có điều, em muốn anh bố thí cho em một chút." Giọng cậu khản đặc.
Anh nheo mắt, vẻ mặt mơ màng, cồn làm suy nghĩ của anh trở nên trì trệ, không bắt kịp lối suy nghĩ của Điền Viên.
Cậu dìu anh đi lòng vòng rồi đỡ anh nằm xuống một ụ rơm.
Đây là nơi chất rơm của dân quê, sẽ được mang đi đốt làm phân bón hữu cơ sau mỗi mùa thu hoạch.
Cậu nhìn anh từ trên cao. Gió núi hây hẩy, nhưng ánh nắng mùa hè vẫn làm người ta thấy nóng hừng hực tựa thể bốc cháy.
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, sau rồi Điền Viên cúi đầu, ôm hôn Lý Bạc Nhiên.
Từ lúc quen nhau đến yêu nhau, rồi sau này là cưới nhau, họ từng làm ở đủ nơi, khách sạn cao cấp sáu sao cũng có, lâu đài tư nhân cũng có; nhưng giữa khoảnh sân quê nhà chẳng che chẳng đậy, vây quanh là từng ụ rơm tiếp nối, xoang mũi còn nghe mùi xú uế từ nơi ủ phân không xa, thật sự là lần đầu tiên.
Nhưng hết thảy các yếu tố hiện tại đều càng kích thích cảm quan nơi hai người, đầu rơm chọc vào mông Lý Bạc Nhiên và đầu gối Điền Viên, giữa nơi nông trường khẳng khái phô bày tất cả cho trời và đất, họ dường như được trải nghiệm sự nguyên thủy.
Lúc ban đầu Lý Bạc Nhiên còn có thể nhịn không kêu thành nhưng rồi kích thích mỗi lúc một dồn dập, cuối cùng tiếng rên vẫn vuột ra khỏi môi anh.
Hai người quấn lấy nhau, mượn hơi cồn, cọ xát vào nhau một cách mất trí. Áo Lý Bạc Nhiên bị vạch ra, cổ anh ngửa lên, đường cong uyển chuyển nơi giữa cổ nhấp nhô không ngừng vì động tác nuốt.
Thế rồi từ xa vọng tới tiếng bước chân, hiển nhiên sự mất vui ban nãy đã làm bữa cỗ sớm giờ tan cuộc.
Ụ rơm vẫn còn cách khá xa con đường mà dân làng sẽ đi qua, nhưng người thì ít, nơi chốn heo hút vắng vẻ, tiếng rên nho nhỏ vẫn có thể nghe thấy.
Điền Viên có hứng tình đến đâu cũng chỉ đành tạm dừng. Ánh mắt phủ màu mê loạn vì rượu của Lý Bạc Nhiên nhìn cậu, khẽ cựa quậy cơ thể, anh hỏi khàn khàn, "Sao lại dừng? Đừng có dừng!"
Lời mời này càng như thể đổ thêm bát dầu vào ngọn lửa dục mới chớm nguội đi của Điền Viên, nhất thời khó mà kiềm chế nữa, cậu lật anh lại, giữa ụ rơm khô, anh lại bắt đầu thở dốc dưới từng động tác khi chậm khi nhanh do cậu điều khiển.
Điền Viên sợ toát mồ hôi, buộc phải bốc một nắm rơm đế bên miệng anh, "Ngậm!"
Anh lờ mờ há miệng đế cậu nhét rơm vào, vội vội vàng vàng cho xong cuộc ân ái.
Đến khi Điền Viên có sức ngồi dậy, mới biết Lý Bạc Nhiên lại ngủ mất tiêu rồi, cậu hấp tấp lấy rơm trong miệng anh ra, xót xa kiểm tra anh một cách tỉ mỉ, xác nhận anh không bị thương gì mới dùng rơm lau sạch người cho cả hai rồi bế anh về.
Lý Bạc Nhiên ngủ đến tận sáng hôm sau mới tỉnh, câu đầu tiên khi anh mở mắt là, "Lại đặc sản gì quê em, mà mồm anh toàn rơm vụn thế này?"
Đến lúc này Điền Viên mới biết mình nhầm to rồi, hôm qua Lý Bạc Nhiên đã say thật.
Cậu nhìn anh đắm đuối, chợt nhiên phát hiện ra cái cảm giác anh đang ở bên mà tưởng chừng như xa xôi khó tiếp cận, cho đến nay đã phai nhạt rồi.
Anh đang chân thật là vậy, bình yên là vậy, đứng trước mặt Điền Viên.
Anh là Lý Bạc Nhiên khí chất hơn người, được vô số người mẫu, minh tinh tên tuổi săn đón, ra ra vào vào những chốn phù hoa. Anh cũng là Lý Bạc Nhiên sẽ ngồi xe tải trở về quê nhà, đêm hôm soi đèn pin "giải quyết nỗi buồn" trên thanh trúc, rồi chìm trong hoan lạc cùng người yêu giữa miền hoang địa, khi nghe ai chê người yêu mình không giỏi nhất sẽ tỏ vẻ phật ý, và cũng sẵn sàng nhún nhường bản thân vì người anh yêu.
Lý Bạc Nhiên, Lý Bạc Nhiên, chân thật đến thế. Điền Viên đã hoàn toàn tin rằng, cậu và anh sẽ cùng bầu bạn đến cuối cuộc đời.
"Nicon, về việc đầu tư nhà máy trà em từng đề cập..." Cậu dò hỏi.
"Nhà máy trà? Họ quan tâm gì tới trà đâu, nhà máy làm gì?" Anh cắm bàn chải đánh răng vào cốc, thờ ơ nói.
Cậu thở dài. Xem chừng lúc anh say rượu, trí nhớ có hơi không tốt thật, nhưng quan điểm vẫn nhất trí tuyệt đối như lúc thanh tỉnh.
Chuyện này đi vào ngõ cụt, dân làng lập tức đối xử hờ hững hẳn với Điền Viên.
Không còn cần phải xã giao lấy lệ, Lý Bạc Nhiên và Điền Viên lại có thời gian rảnh rỗi đi thăm thú.
Hôm hai người đi, Lão Điền Đầu lại tìm Điền Viên. Cụ chống gậy, nói, "Tế Nha Tử, ngài Lý không ưa dân làng mình, thôi thì đành chịu, nhưng giờ con đang là người chủ quản, con xem xem, liệu có đế dân làng đi làm cùng con không? Lâu dần khắc ngài Lý sẽ biết họ đều có tài"
Điền Viên chỉ im lìm rồi đáp, "Trưởng làng ạ, cụ có nghĩ cơ hội của thế giới bên ngoài kia có khi không hề nhiều hơn cơ hội ngay bên cạnh mình không? Cơ hội cạnh mình còn không bắt được, thì sao hy vọng xa vời sẽ làm nên trò trống tại một mảnh đất lạ lẫm?"
Lão Điền Đầu cực kỳ không vui, gõ gậy xuống đất, "Điền Viên, cây có cội nước có nguồn, chim có tổ người có tông, con đang sướng rồi không nói; nhưng có ăn nhạt mới biết thương mèo, thử hỏi cái nơi thôn làng sỏi đá này liệu có cơ hội nào chứ?"
"Cháu từng nói với cụ, lá trà ở làng khá ngon, nếu trồng trọt chăm chút..."
Cậu chưa kịp nói hết, người đi cùng trưởng làng đã ăn nói cay nghiệt, "Mày ở nhà gạch thành phố, bắt chúng tao ở nhà đất? Mày ăn gạo, bắt chúng tao ăn trấu? Mày đông ấm hạ mát, còn định dạy đời chúng tao chưa có bán mặt cho đất, bán lưng cho trời?"
"Đúng thế!" Đến đây, Lý Bạc Nhiên đột ngột xen vào, "Nếu các người cũng muốn ở nhà gạch, ăn gạo, đông ấm hạ mát thì hãy tự mình giành lấy, đừng có ép người khác đi bố thí cho mình!"
Mặt người nọ đỏ ké, chuẩn bị cãi lại thì Lão Điền Đầu tiếp tục gõ đầu gậy xuống đất, "Nghe chưa, thể diện mình thì phải tự biết đường mà giữ. Đã nói sớm với các con rồi, dựa người chẳng bằng dựa mình." Cụ chùng giọng, "Chúng ta không nên làm phiền ngài Lý nữa, đi thôi!" Đoạn, cụ xoay lưng bỏ đi, bước nhanh chóng, thoạt nhìn cây gậy kia chỉ như một phụ kiện trang trí.
"Ai dààà..." Nhìn theo bóng họ mà Điền Viên thở dài sườn sượt.
"Em cứ phải nói thẳng ra, nếu không họ còn tiếp tục lằng nhằng."
Cậu cười méo xệch, "Thì em biết chứ, mỗi tội là..." Trở về cùng anh, cậu nói, "Mỗi tội là mếch lòng dân làng, sau này bà ngoại em sẽ khổ."
Anh lặng thinh, rồi cầm tay cậu, "Xin lỗi, tại anh suy nghĩ chưa thấu đáo."
Cậu cũng cầm lại tay anh, hai người nhìn nhau cười, mở cửa. Bà ngoại đang phơi lá trà, bảo Điền Viên, "Tế Nha Tử, bà đóng mấy hộp trà cho hai đứa cầm đi nhé."
Cậu thấy bà mình tất bật đi qua đi lại bèn ướm hỏi, "Bà ơi, hay là bà lên thành phố ở với chúng cháu?"
Tay bà ngoại vẫn thoăn thoắt, "Có phải Lão Điền Đầu lại vừa tìm cháu không?"
"Ừm, cũng không hẳn..." Điền Viên ngập ngừng, "Cháu cũng muốn đón bà lên thành phố hưởng phúc."
"Hưởng phúc?" Bà ngoại gói lá trà vào túi vải, "Người thành phố toàn ở trong mấy cái hộp, vào cũng hộp, ra cũng hộp, làm sao sánh bằng quê bà ra cửa thấy núi non, thấy rừng cây xanh ngăn ngắt, dễ chịu hơn nhiều. Bà già rồi, không hợp cái hộp chỗ các cháu đâu."
"Nhưng mà..."
"Nhưng nhị gì? Cháu không đồng ý đưa họ lên thành phố, họ ăn thịt được bà chắc?" Bà ngoại tự tin, ""Tiểu Điền Đầu cũng chưa chắc có bản lĩnh đó!"
Điền Viên biết không khuyên nổi bà ngoại nên có vẻ trăn trở nhiều lắm. Trước lúc đi, cậu thấy Lý Bạc Nhiên đang trao đổi gì đó với bà cậu, chờ anh đến gần, cậu mới hỏi ban nãy hai người nói chuyện gì.
Anh cười nói, "Không có gì, anh chỉ hẹn bà là tháng sau anh về thăm."
"Tháng sau?" Cậu giật nảy, "Tháng sau... Tháng sau..." Đầu cậu lố nhố mấy con số tỷ như hai tiếng bay, bốn tiếng tàu, hai tiếng ô tô...
"CDEA hẵng còn một dự án xin được sử dụng máy bay riêng mà."
"Đâu... Đâu có hợp lý lắm..."
Anh dửng dưng, "Anh đồng ý, hẳn Alice cũng đồng ý thôi." Thoáng ngừng lời, rồi anh lại nói, "Anh có thể xây một cái sân bay cỡ nhỏ. Cái sân phơi rơm kia vừa phết."
Nghe anh nhắc đến sân phơi rơm, Điền Viên liền chột dạ, nhất thời im bặt.
Lý Bạc Nhiên không đồng ý xây nhà máy nhưng lại bằng lòng xây hẳn sân bay tư nhân. Không chỉ vậy, anh thà làm phật lòng dân làng chứ nhất quyết không chịu xây nhà máy, nhưng lại sẵn sàng đốt số tiền cộng vào hàng năm chắc ăn đứt cả chi phí xây nhà máy chỉ để xây sân bay về thăm người nhà.
Điền Viên phải công nhận, người yêu cậu luôn có nguyên tắc trong vấn đề tiền nong.
So với khung cảnh nhiệt liệt lúc các cậu đến, ngày đi có vẻ đìu hiu nhiều hơn.
Cậu trông thấy mấy người phụ nữ bế con đứng xa xa nhìn về phía này, châu đầu ghé tai.
"Ông chủ lắm tiền mà không thèm thuê ai."
"Chắc gì đã lắm tiền? Tôi đã bảo anh ta nom chả sang như ông chủ Thu mà."
"Cũng phải, còn trẻ ranh, trông đã chán đời, uổng công Lão Điền Đầu mừng rỡ, đón tiếp, bày cỗ."
Không nghe họ nhỏ to gì với nhau, Điền Viên và Lý Bạc Nhiên thong thả rời khỏi cổng làng.
"Khoan đã!" Các cậu quay lại, bắt gặp Chu Nam đang xách bọc thở hồng hộc đuổi theo, "Hoa kim châm mẹ em gửi cho các anh, còn đây là thổ sản Điền Trang đào trên núi, nhờ em gửi giùm. Anh ấy nhắn là không giận hai anh đâu, hai anh cũng đừng giận dân làng."
(Một loài hoa có thể vừa làm thuốc vừa làm thức ăn rất ngon)
Điền Viên nhoẻn cười, "Cảm ơn thím giúp anh nhé. Nhắn lại với Điền Trang, anh không hề giận mọi người đâu, mọi người hãy bảo trọng, cố gắng nhiều lên nha." Nói rồi, cậu và Lý Bạc Nhiên đều cười, cùng nhau rời khỏi quê nhà Hoàng Thạch.
Hít sâu một hơi, Điền Viên đón lấy ánh dương rực rỡ, cầm tay Lý Bạc Nhiên, trái tim cậu sáng trong hơn bao giờ hết, cảm tưởng như có thể soi rọi đến tận đáy lòng.
Đứng trên sân khấu, Thiên Vương sẽ tỏa sáng chói lọi, còn khi xuống sân khấu, các cậu cũng chỉ là người thường thôi.